Shortfic Chu Tô: Trọng sinh về thời cao trung của chồng cũ (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng hôm sau, Tô Tân Hạo đi ngang qua sân tập thì đã thấy Chu Chí Hâm đang chơi bóng rổ cùng một đám đàn em. Lúc này, anh đang úp một quả vào rổ, cả người gần như bay lên. Tư thế cong người đẹp không thể tả, tóc bay nhẹ trong gió, tạo nên một tuyệt tác.

Dường như ánh mặt trời chói chang cũng không thể làm mờ nhạt đi ánh hào quang của anh. Chu Chí Hâm sinh ra đã dành cho ánh sáng rực rỡ, không phải dành cho bóng tối ảm đạm.

Nữ sinh xung quanh đó hò hét không ngừng.

Tô Tân Hạo nhìn thoáng qua gương mặt đỏ ửng cùng mái tóc ướt đẫm mồ hôi, toát ra khí chất nồng đậm, cậu tiếp tục yên lặng, coi như không quen biết, tiếp tục đi về phía lớp học.

"Tránh ra!" Một tiếng hét lớn vang lên. Tô Tân Hạo chưa kịp nhận thức được điều gì, đã thấy bên má phải nóng rát, một lực đập mạnh đập kinh hồn khiến cậu sa sầm mặt mày.

Cậu ngồi trên nền đất lạnh, vẫn chưa kịp hoàn hồn lại.

Đám người đang chơi bóng rổ, thấy có người bị thương, vội vàng chạy đến.

Một trong những tên đàn em của Chu Chí Hâm, cũng là bạn cùng lớp của cậu, tên này từ trước đã có hiềm khích với cậu, vậy nên khi nhận ra người bị đập bóng là Tô Tân Hạo, hắn có chút hả hê, không nhịn được buông mấy lời trào phúng: "Tưởng là ai? Ra là đại thiếu gia nhà họ Tô, haha, ai mà ngờ quả bóng của tao sẽ bay đến chỗ mày đâu, đúng không?"

Một tên khác thấy vậy cùng hùa theo: "Phải rồi, thấy bóng đến cũng không biết tránh đi, đây là muốn ăn vạ bọn tao sao?"

Sau đó, cả đám người cùng nhau cười lên thích thú. Những người xung quanh đó cũng bất bình thay cho lớp trưởng Tô, nhưng lại không ai dám động đến mấy tên học sinh cá biệt kia.

"Này, biết điều còn không mau đứng dậy, muốn tao ôm mày dậy luôn à? Đồ ẻo lả."

Vừa dứt lời, hắn lập tức bị một lực mạnh đạp xuống đất ngã dúi dụi, vừa quay đầu lại, phát hiện đó là Chu Chí Hâm.

"A! Chu ca!" Nam sinh kia nhìn gương mặt u ám của Chu Chí Hâm, dường như phát hiện bản thân lỡ lời, hắn vội vàng quay đầu lại, cúi đầu: "Lớp trưởng Tô, xin lỗi. Chúng tôi không cố ý đâu."

"Không sao." Tô Tân Hạo thấy Chu Chí Hâm đang nhìn chằm chằm vào má cậu, vội vàng xua tay: "Chỉ là tai nạn nhỏ thôi."

Cậu tự mình đứng dậy, định đi về lớp học. Dù sao cậu cũng không muốn gây lớn chuyện với mấy người bọn họ. Nhưng vừa quay đầu, Chu Chí Hâm lại bước tới, chắn trước mặt cậu.

Tô Tân Hạo có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu, anh vươn bàn tay lên nắm cằm cậu và đem má của cậu lật qua lật lại xem xét.

Hô hấp của anh phả lên gương mặt muốn đỏ bừng vì ngại ngùng của cậu. Tô Tân Hạo dường như còn thấy rõ ràng từng đường nét sắc sảo trên gương mặt anh. Cảm giác vẫn xao xuyến như lần đầu.

Chu Chí Hâm như có như không vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của đối phương, thâm tình đến khó tả.

Xung quanh, mấy tên đàn em ngạc nhiên đến há hốc miệng.

Đại ca của bọn họ từ bao giờ lại dịu dàng, hòa nhã như vậy? Bình thường bọn họ gây chuyện, đại ca cũng nhắm mắt cho qua mà.

"Tớ không sao." Tô Tân Hạo run rẩy, vội khoát tay Chu Chí Hâm và lùi lại ba bước.

Bàn tay của Chu Chí Hâm vì lẽ đó mà lơ lửng trong không khí.

Tất cả học sinh chạy đến hóng hớt xung quanh đó cũng không dám thở mạnh. Hiếm khi tên con riêng ấy tỏ ra dễ gần như vậy, mà lớp trưởng Tô lại né như né tà, liệu có phải giây sau, Chu Chí Hâm sẽ quật Tô Tân Hạo ra bã không?

Lớp trưởng Tô da dẻ trắng trẻo, mịn màng như thế kia, liệu có chịu nổi một đấm của vị đại ca kia không đây?

Nhưng trái với suy nghĩ của bọn họ, Chu Chí Hâm điềm đạm rút tay về, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, hoàn toàn không làm khó dễ đối phương.

Tô Tân Hạo cũng ngại rắc rối, sau khi chào một tiếng, liền cao chạy xa bay.

--------

Trở về lớp học, cậu tự đưa tay lên, bình ổn trái tim đang réo rắt nãy giờ. Đã nói không lại gần Chu Chí Hâm nữa, đã nói không yêu anh nữa, mà ông trời hết lần này đến lần khác kéo họ vào những tình huống dở khóc dở cười.

Cậu lắc đầu, hít sâu một hơi, vừa lúc nhìn thấy Chu Chí Hâm từ ngoài bước vào, một đường hướng cậu đi tới.

Tô Tân Hạo hơi chột dạ, cố tình phân tán sự chú ý, quay sang Trương Cực để bắt chuyện gì đó, nhưng hình như cậu lại chẳng biết nói gì, vì trái tim cậu đang rối bời.

Chu Chí Hâm đời này cứ kỳ lạ sao ấy?

Ở đời trước, cho đến khi STAR BOYS bước sang năm thứ tám, anh mới tỏ tình với cậu. Đến lúc đó, Tô Tân Hạo còn ngơ ngác, cho rằng Chu Chí Hâm đang trêu đùa cậu. Làm sao anh có thể thích cậu, khi mà suốt bao nhiêu năm ấy, anh đến một hành động biểu lộ yêu thích còn không có, lúc nào cùng trưng bộ mặt lãnh đạm. Ai mà tin anh thích người ta cho được!

Còn đời này, Chu Chí Hâm dường như thuộc phái hành động hơn thì phải, có điều, có định đánh cậu hay nuông chiều cậu thì cũng chưa ai chắc chắn được.

Trương Cực nhìn Chu Chí Hâm đang lại gần bàn của mình, hắn đề phòng người kia động thủ mà đứng bật dậy ngay lập tức. Này này, đánh hắn thì hắn còn tha cho, nhưng động đến Tô Tân Hạo thì hắn không chắc. Bạn thân hắn nhìn cậu từ nhỏ đến lớn, sao có thể để bị động thủ được.

Ở một khắc tiếng hít thở ngừng lại, Chu Chí Hâm dừng lại ở bàn học của cậu.

"Xin lỗi cậu, đàn em của tôi khi nãy đã thất lễ." Anh hỏi.

"Không sao, họ cũng đã xin lỗi tôi rồi." Cậu thấp giọng đáp.

Trong lòng cậu không ngừng cầu nguyện Chu Chí Hâm đi khỏi sớm một chút. Tiếp xúc với anh ở hoàn cảnh như thế này căng thẳng muốn chết, cậu cảm thấy hít thở còn không thông. Da mặt trở nên tê dần

"Tôi vừa đi mua thuốc tiêu sưng cho cậu." Vừa nói, hắn vừa đưa ra một bịch thuốc bôi tiêu sưng, đủ loại từ thuốc uống, đến thuốc bôi.

Tô Tân Hạo nhìn một bọc thuốc lớn trước mặt, trong lòng không nhịn được cảm thấy ngọt ngào. Đời trước cũng vậy, mỗi lần cậu nhờ Chu Chí Hâm mua gì đó cho mình, anh có thể đi ngược mấy chục cây số để mua đủ mọi thứ cho cậu.

Đột nhiên, Tô Tân Hạo nghĩ, hình như cách quan tâm của anh dành cho mình lúc nào cũng ngốc nghếch như vậy. Chu Chí Hâm từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm, nên anh cũng không biết biểu lộ sao cho đúng nữa, chỉ làm theo bản năng, dốc hết mọi sự ngọt ngào mình có dành cho một người.

Có người nói, trong tình cảm này, cậu luôn là người bỏ ra nhiều hơn, nhưng Tô Tân Hạo rõ ràng hơn cả, Chu Chí Hâm có cách yêu riêng của anh ấy.

"Vậy tớ nhận rồi, tớ cảm ơn nhé." Tô Tân Hạo cầm lấy bọc thuốc lớn, xong đó đưa vào trong ngăn bàn, ngước mắt lên, vẫn thấy anh nhìn cậu chằm chằm.

"Còn chuyện gì nữa không?" Cậu hỏi.

Chu Chí Hâm lắc đầu, sau đó đi xuống cuối lớp học. Lớp học lúc này mới thở phào.

Khi nãy, bọn họ còn tưởng sẽ nhìn thấy một màn thái tử gia xã hội đen và đại thiếu gia nhà họ Tô chiến nhau một trận tóe lửa cơ chứ. Ai mà ngờ, lại chứng kiến một cử chỉ dịu dàng và hòa nhã của Chu ca, kỳ lạ đến khó tin.

Trương Cực hai chân lúc này xem như bỏ. Khi nãy, hắn ngang nhiên đứng dậy, muốn bảo vệ Tô Tân Hạo, nhưng bị uy thế của kẻ trước mặt dọa hai chân muốn nhũn cả ra. Hắn run run quay đầu: "Này, nãy có chuyện gì thế? Cậu đi khiêu chiến với tên đại ca kia làm gì?"

"Không có." Tô Tân Hạo nhàm chán nói: "Cậu xem tớ có phải loại người thích gây hấn hay không?"

"Cũng đúng." Trương Cực nhìn xuống, thu lại nắm đấm đang run rẩy: "Tớ còn tưởng phải nhảy ra, đánh nhau với hắn một trận để bảo vệ cậu rồi."

"Quản tốt chuyện của cậu đi." Tô Tân Hạo nhéo tai hắn một cái, trong lòng cũng không ngừng tự hào về tên bạn thân nhà mình: "Cậu cũng đừng nghĩ xấu cho Chu Chí Hâm. Cậu ấy không xấu xa như mọi người nghĩ đâu."

"Aiya~ Ai bảo cậu ta nhìn u ám đáng sợ như thế làm gì. Còn cả ông bố trùm xã hội đen của cậu ta nữa. Chưa gì đã dọa chớt bảo bảo rồi!" Trương Cực ôm tim, diễn một màn thiếu nữ e thẹn.

Ứ ừ. Có biết là người ta sợ lắm không?

"Dù sao tớ thấy cậu ấy cũng rất tốt." Tô Tân Hạo tỏ vẻ ghét bỏ biểu tình khoa trương của hắn: "Tớ nghĩ hoàn toàn có thể làm bạn."

"Làm bạn? Cậu điên à? Bị bóng rổ đập hỏng đầu rồi có đúng không? Tớ biết ngay mà, bị đập bóng kiểu này dễ hỏng não lắm. Ai lại đi làm bạn với thái tử gia hắc đạo? Láo nháo là ăn gậy vô đầu liền." Hắn trừng mặt đe dọa, tay cầm cây bút múa một màn chặt chém người nhìn.

"..."

"Mà cậu xem, kể ra cậu cũng rất có mắt nhìn người, kiếm được một người bạn vừa đẹp trai, dịu dàng, lại còn học giỏi. Sao trên đời này lại có người may mắn như cậu kia chứ?" Trương Cực xoa cằm, không quên đá lông nheo một cái, biểu hiện sự tự tin đầy mình.

Tô Tân Hạo nhún vai, biểu hiện không còn lời nào để nói, mặc kệ tên ngốc đang tự tung tự hứng bên cạnh mình.

Haiz, làm bạn với một tên ngốc thì phải chiều thôi, chứ biết làm sao giờ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net