Shortfic Chu Tô: Trọng sinh về thời cao trung của chồng cũ (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hôm đó, Chu Chí Hâm theo thường lệ cùng đám đàn em tụ tập ở chỗ cũ.

Trong một con ngõ nhỏ, men theo rãnh đường tối tăm là một quán net nhỏ không tên, đây là nơi tập hợp rất nhiều học sinh cá biệt của trường.

Chu Chí Hâm dẫn theo đám đàn em vào trong, vừa vặn nhìn thấy Dư Vũ Hàm đã ngồi tại đó từ lâu. Nhìn thấy đại ca họ Chu tới, hắn liền đứng dậy, tiến tới giao hảo bằng hữu.

Trước đó, Dư Vũ Hàm ở bên trường X xưng bá, một thân một mình dẫn theo đàn em đi khắp nơi gây chiến, đánh tới trường A thì gặp Chu Chí Hâm. Lần đó, hai bên còn thiếu chút nữa cầm súng để đánh nhau.

Đánh một trận long trời lở đất, cuối cùng lại kết thành huynh đệ.

Dư Vũ Hàm nhìn Chu Chí Hâm một thân đầy thương tích, không nhịn được hỏi: "Chu ca vừa đi đánh nhau về?"

Chu Chí Hâm cởi ra đồng phục bên ngoài ra, vung lên thành ghế. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi mới thấy một thân dính máu không ít. Anh điềm nhiên trả lời: "Không."

Dư Vũ Hàm nhìn thôi cũng xót ruột. Cho dù không phải hắn chưa từng bị thương như vậy, nhưng nhìn đối phương bị thương như vậy mà vẫn tỏ ra bình tĩnh, hắn cũng cảm thấy lo lắng.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Dư Vũ Hàm chột dạ, nhỏ giọng hỏi: "Cậu vừa đi gặp ông già về?"

Chu Chí Hâm như có như không gật đầu: "Ừm."

"Vậy sao lại bị thương tích toàn thân thế này?" Hắn to mò hỏi.

Anh im lặng một lúc, sau đó trả lời: "Xin tiền."

"Xin tiền? Không phải ông già nhà cậu lắm tiền lắm sao? Xin một chút tiền mà cũng đập cậu ra bã như thế này?" Dư Vũ Hàm kinh hãi, gia đình hắn cũng thuộc gia đình thượng lưu, và hắn chưa bao giờ phải mở miệng xin tiền, bởi vì ba mẹ hắn luôn luôn chu cấp cho hắn đầy đủ nhất.

Chưa nghĩ đến hoàn cảnh mở miệng xin tiền lại bị đánh bầm dập như vậy.

"Mà cậu cần bao nhiêu? Nếu có thể, tôi nhất định sẽ giúp đỡ." Hắn tuy rằng trời sinh thích tác động vật lý, nhưng nếu đã là anh em, thì có ruột cũng móc ra mà đối đãi.

"Không cần. Tôi đã lấy được tiền rồi. Sao tôi có thể rời đi với thân thể đầy thương tích này mà không lấy được một đồng từ lão già cơ chứ?" Chu Chí Hâm cười lạnh, ánh sáng mờ nhạt trong gian phòng khiến gương mặt anh u uất đến cực điểm.

Tuy rằng số tiền anh xin không phải nhỏ, nhưng sau khi nghe được mục đích, Chu Chí Hãn trở nên giận dữ mà "dạy dỗ" anh một trận lên thân. Chu Chí Hâm lì lợm nhất định không chịu từ bỏ, khiến ông ta phát điên, bèn ném một xấp tiền rồi đuổi đi.

"Số tiền lão già cho, cùng bán đi một ít đồ hiệu, có lẽ là đủ rồi." Chu Chí Hâm tự mình nhẩm tính.

"Cậu tính làm gì mà cần số tiền lớn như thế?"

Trái với dự tính của Dư Vũ Hàm, Chu Chí Hâm trả lời hắn đầy bình tĩnh: "Tôi muốn dùng số tiền này tham gia lớp đào tạo thần tượng của công ty giải trí TF."

"..." Dư Vũ Hàm rơi vào trầm mặc.

Thái tử gia của nhà ông trùm xã hội đen đòi đi làm thần tượng giới trẻ? Chu Chí Hâm là đang đùa hắn phải không?

Nếu là thật, Dư Vũ Hàm hoàn toàn có thể hiểu phần nào tại sao lão già nhà họ Chu lại giận dữ đến như vậy. Đứa con trai lão tâm đắc nhất, tích cực bồi dưỡng, đùng một cái lại muốn tiến vào giới giải trí? Còn cái gì nực cười hơn nữa không?

"Cậu nghiêm túc à?" Nếu không phải đã quen nhau từ rất lâu, hắn chắc chắn Chu Chí Hâm đang trêu đùa mình.

"Ừ. Hoàn toàn nghiêm túc." Chu Chí Hâm không có ý đồ che giấu, tiện tay ném sang cho Dư Vũ Hàm một lon nước: "Thôi, chuyện này nói sau. Uống đi."

Dư Vũ Hàm bắt lấy, mở lon ra uống. Nhìn sang Chu Chí Hâm ngồi xuống trước máy, uống một ngụm nước, sau đó với tay sang cặp sách bên cạnh: "Hôm nay tôi không có hứng thú đánh game, tôi muốn đọc sách."

Dư Vũ Hàm: "..."

Sau đó, hắn thấy Chu Chí Hâm thực sự đã lấy một cuốn sách từ trong cặp ra và chăm chú đọc, thi thoảng còn thấy gạch chân những phần trọng tâm.

Dư Vũ Hàm ngạc nhiên đến mức miệng mở to như một quả trứng gà: "Thật sự không đánh game?"

Chu Chí Hâm không tỏ ý kiến, Dư Vũ Hàm phát hiện anh đang xem sách đầy chăm chú, hơi rùng mình: "Chu ca, đừng làm tôi sợ."

"Không còn cách nào khác. Người nhà muốn tôi chăm chỉ đọc sách." Nhắc đến hai chữ "người nhà", khóe môi Chu Chí Hâm không nhịn được mà nở một nụ cười hiếm hoi.

Khi nãy Tô Tân Hạo đã chấp nhận lời mới kết bạn của anh, còn gửi cho anh thêm thật là nhiều bài tập.

"Từ bao giờ cậu lại nghe lời người nhà vậy?" Dư Vũ Hàm nhìn anh đầy kỳ thị, trên mặt viết đầy chữ "ông đây không tin".

Hai bên định cự cãi thêm, thì lúc này, bên phía đối diện, tên đàn em của Chu Chí Hâm đột nhiên nói: "Đúng rồi, Chu ca, thằng oắt bên trường C hôm nay nói sẽ tới tìm anh trả thù."

Chu Chí Hâm khẽ nhướng mi: "Muốn tự tìm chết?"

"Mày nói ai tìm chết?" Một nam sinh đột nhiên xông ra, đỏ bừng mặt quát Chu Chí Hâm.

Chu Chí Hâm ngơ ngác hỏi lại, "Mày là thằng nào?"

Mọi người bị biểu cảm của vị đại ca họ Chu chọc cười. Riêng nam sinh kia biểu cảm ngày một tức tối.

Xung quanh có người nói: "Chu ca, cậu ta là thằng oắt mà anh dần cho một trận hôm qua ấy."

Chu Chí Hâm hơi ngờ ngợ. Ngày hôm qua, tâm trạng anh không tốt, gặp một đôi nam nữ cự cãi qua lại vì đánh thua một trận, nam sinh tát nữ sinh một cái rồi đuổi cô ấy về, anh liền xông vào, đập cho tên đó một trận đến cha mẹ cũng không nhận ra.

Ai mà ngờ đâu, tên đó có lòng tự ái cao, bị đánh trước mặt bao nhiêu bạn bè sinh ra uất hận, quay lại trả thù.

Chu Chí Hâm còn chưa kịp phản ứng, hắn nhanh chóng rút ra một con dao gấp, phóng về về phía anh đang an tĩnh ngồi đọc sách, không có bất cứ phòng bị nào.

"Chu ca!"

"Máu! Máu! Hộ giá! Hộ giá đại ca!"

----------

Ngày hôm sau, Tô Tân Hạo vẫn theo thường lệ đến lớp học. Hôm qua, cậu đã chấp nhận lời mới kết bạn của Chu Chí Hâm, còn gửi cho anh một ít bài tập để luyện tập, định bụng hôm nay đến lớp sẽ kiểm tra.

Nhưng bước vào lớp, ngoài dự kiến của mình, cậu không hề thấy Chu Chí Hâm, cho đến tận khi vào tiết học đầu, Chu Chí Hâm cũng không xuất hiện. Kỳ quái hơn là bạn cùng bàn của cậu Trương Cực, người chưa từng đi muộn bao giờ cũng chưa có mặt.

Tô Tân Hạo cũng cảm nhận bầu không khí hôm nay của lớp thật kỳ quái, mọi người cùng nhau bàn tán chủ đề gì đó, nhưng với âm lượng thật nhỏ, cậu không thể nghe ra đó là chuyện gì.

Chờ đến nửa tiết học đầu tiên, Trương Cực đột nhiên xông vào, giáo viên không khỏi kinh ngạc. Sau vài câu nịnh hót dẻo mỏ, Trương Cực được thả về trở lại chỗ của mình.

Tô Tân Hạo nhìn hắn, quay qua quay lại không thể kìm lòng được, tranh thủ lúc giáo viên đang viết bài lên bảng, hỏi Trương Cực: "Sao hôm nay đến muộn thế? Dậy muộn à?"

Trương Cực lộ ra vẻ mặt căng thẳng, trầm giọng nói: "Tất nhiên là không rồi. Tớ vừa hóng được vài thông tin của Chu Chí Hâm. Tối hôm qua, cậu ta bị một tên học sinh trường C quay lại trả thù, đâm cho một dao."

"Cái gì?!" Tô Tân Hạo sửng sốt: "Bây giờ cậu ấy sao rồi?"

"Nghe bảo là mải đọc sách, nên không tránh được một dao. Có điều ổn rồi, cậu ta không sao."

Tô Tân Hạo có hơi mất bình tĩnh: "Vậy cậu ấy đang ở trong bệnh viện à?"

Trương Cực lắc đầu: "Không, bị thương nhẹ thôi, đến bệnh viện tư gần đó băng bó rồi trở về rồi, hiện cậu ta đang nằm ở nhà riêng."

Tô Tân Hạo ậm ừ, mắt quay lại nhìn bảng đen mà trong lòng như lửa đốt.

----------------

Suốt buổi học ngày hôm đó, Tô Tân Hạo không thể tập trung nổi, chờ đến khi trống tan học cũng không hề hay biết.

"Này, Tô Tân Hạo, sao cậu còn chưa về?"

Tô Tân Hạo ngơ ngác ngẩng đầu, rồi buột miệng thốt lên: "Cậu về trước đi, lát nữa, tớ muốn tới nhà Chu Chí Hâm xem thế nào."

Trương Cực sửng sốt: "Cậu đến đó làm gì? Không chừng lại gặp mấy tên xã hội đen bặm trợn, chúng bắt nạt cậu thì sao?"

Theo lý thông thường, cậu không nên tới đó, nhưng chưa nhìn thấy Chu Chí Hâm an toàn, cậu khó mà cảm thấy yên lòng.

"Tớ là lớp trưởng, cũng nên thay mặt cả lớp tới xem tình hình của cậu ấy như thế nào chứ. Cậu cứ về trước đi, không phải lo đâu, tớ có thể tự bảo vệ bản thân mình được mà." Tô Tân Hạo nói với giọng chắc nịch.

"Không được." Trương Cực lắc đầu: "Tớ sẽ đi cùng cậu. Có gì tớ còn kéo cậu bỏ chạy nữa chứ."

Tô Tân Hạo phì cười: "Thôi được rồi. Vậy chúng ta cùng đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net