Chí Nguyện - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế kỷ XXV, năm 2618, loạn thế thực sự bắt đầu, khoa học chính thức đón nhận tác dụng phụ của mình, robot nổi dậy, đấu tranh khởi nghĩa yêu cầu thống trị.

Thế giới liền lâm vào cảnh chiến tranh loạn lạc, toàn bộ chia làm hai phe,  robot và loài người. Tấm bản đồ thế giới, từ lâu đã bị cắt làm hai.

Nhìn đến tấm bản đồ được tô nửa đen treo trên tường, trong một khắc, ánh mắt Lục An Kỳ nheo nheo. Từ bên ngoài bất ngờ truyền đến tiếng gọi:

-An Kỳ, đến lúc đi rồi, thiếu tướng đang chờ ngoài kia.

Lục An Kỳ chậm rãi quay đầu, đối với người đang thét gào gọi mời ngoài kia ánh mắt một khắc cũng không liếc đến, bước chân nhanh nhạy đi đến phía cửa lớn nơi tập trung cả chục thanh niên trai tráng.

Hôm nay là một đợt tuyển ám vệ mới vào quân đội. Ám vệ được tuyển chủ yếu để làm vệ sĩ cho các tướng lĩnh lớn nhỏ, và hôm nay chính là để tuyển ám vệ cho một vị thiếu tướng cực kì, cực kì được yêu thích.

Kim Thiên Dật, tuổi trẻ tài cao, 15 tuổi vào quân đội, tập luyện 5 năm, thực chiến 6 năm, dưới súng của anh không biết đã có bao nhiêu robot tử trận, hiện tại 26 tuổi đã nhận quân hàm thiếu tướng, thống lĩnh đạo quân tiến công, công danh không biết đã lấy được bao nhiêu, tính cách ôn hòa giữ lễ được lòng nhiều người, tướng mạo tuấn lãng, chẳng mấy chốc anh đã trở thành vị tướng lĩnh được nhiều người mơ ước.

Lục An Kỳ nhìn Kim Thiên Dật, nhưng không phải con mắt đầy ngưỡng vọng và ao ước như bao người, mà là một ánh mắt lạnh lẽo không chút cảm xúc. Trong đầu y chỉ còn lại những lập trình câu lệnh: "Thâm nhập - Thăm dò - Tiêu diệt". Nói một cách chính xác, Lục An Kỳ chính là RH5079, robot tân tiến nhất, giống con người nhiều nhất mà phe robot thử nghiệm thành công, mục đích duy nhất mà y được tạo ra chính là để thâm nhập vào tổ chức đầu não chiến sự của phe địch, do thám thông tin và tiêu diệt địch khi cần. Lúc này, đã qua ba tháng huấn luyện và tập sự ở doanh trại giáp ranh giới với quân đoàn robot, Lục An Kỳ cuối cùng cũng đợi được đến ngày tuyển chọn. Với trí thông minh nhân tạo có thể sao chép mọi thứ và khí lực mạnh mẽ, Lục An Kỳ tin chắc mình có thể dễ dàng vượt qua kì tuyển chọn này.

Toàn sân hơn trăm người  không một tiếng động, đủ thấy kỉ cương thời chiến phải khắt khe đến mức độ nào. Trên đài cao, Kim Thiên Dật nở một nụ cười thường trực, giọng nói trầm ổn, mạnh mẽ:

-Các huynh đệ, lời đầu tiên cho phép tôi được thay mặt toàn nhân loại tỏ lòng kính phục tới các vị huynh đệ đã từ bỏ cuộc sống yên ấm, vì nghĩa lớn mà đứng trong hàng ngũ tiền tuyến bảo vệ sự sống cho nhân loại. - Nói rồi anh cúi gập người thể hiện sự chân thành.

Đội ngũ đứng sau Kim Thiên Dật cũng ngay lập tức cúi xuống đồng loạt. Những người thanh niên tuổi trẻ, đầy nhiệt huyết và can đảm sau khi chứng kiến hình ảnh trước mắt liền trong lòng cuồn cuộn dâng lên cảm giác tự hào và kính phục.

-Được rồi, tôi xin chính thức công bố, kỳ tuyển chọn ám vệ tinh anh chính thức bắt đầu.

Toàn bộ hội trường hô lên một tiếng, nâng cao sĩ khí đáp lại lời Kim Thiên Dật. Nhiệm vụ đặc huấn chia làm ba phần. Bắt đầu là phần cá nhân, trong thời gian ngắn nhất phải hoàn thành một lượt các kỹ thuật lắp súng, bắn tỉa, ném lựu đạn, nhận biết robot. Tiếp theo, tất cả đều được đưa đến một khu rừng lớn, ở đây họ được chia thành các nhóm nhỏ, ẩn nấp và nguỵ trang để tiêu diệt các đội khác. Cuối cùng là cận chiến. Lục An Kỳ trong hai vòng đầu đều lấy được kết quả tốt, đặc biệt là kĩ thuật chuẩn xác và nhanh gọn của y đã khiến Kim Thiên Dật phải chú ý. Ánh mắt của anh có chút gì đó loé lên mỗi khi nhìn y. Vòng ba vừa chuẩn bị bắt đầu Kim Thiên Dật bỗng lên tiếng cắt ngang:

-Đợi chút, số 075. Tiếp nhận khảo sát đặc biệt.

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào người mang số hiệu 075. Lục An Kỳ bước ra đứng giữa đủ loại ánh mắt, vô cảm trả lời:

-Tuân lệnh.

Tất cả chỉ còn lại hai người bước tới góc khác của cánh rừng, đứng đối diện nhau, Kim Thiên Dật nhìn vào khu rừng, chậm rãi nói:

-Phạm vi 300m, chỉ cần cậu chạm được vào tôi thì qua.

-Rõ. 

-Bắt đầu đi. 

Dứt lời,Kim Thiên Dật chạy vào rừng, trước con mắt kinh ngạc của mọi người mà biến mất, ngay lập tức Lục An Kỳ cũng dùng tốc độ cực hạn của con người chạy vào rừng. Chỉ trừ âm thanh loạt xoạt lúc hai người chạy vào, còn lại cả quá trình đều không có bất kì một âm thanh nào phát ra trong phạm vi 300m ấy. Chưa kịp để các tân binh bàn tán lâu, thân ảnh hai người đã xuất hiện trước bìa rừng, Lục An Kỳ toàn thân ngang dọc toàn vết thương, hơi thở có chút gấp gáp nhưng cơ thể vẫn đứng vững kiên cường, trong khi Kim Thiên Dật cả người không chút thương tích, vững vàng đứng cách Lục An Kỳ năm mét. Có vẻ như kết quả đã rõ ràng ngay trước mắt.

-Thiếu tướng, áo của ngài rách rồi. - Lục An Kỳ nhìn thẳng vào Kim Thiên Dật giọng nói vững vàng không mang một hơi thở dốc.

Lúc này mọi người mới nhận ra ngay gần eo của Kim Thiên Dật có một vết rách dài, đường đao ngọt lịm nếu không phải Lục An Kỳ nhắc thì rất khó có thể nhận ra.

-Trời ạ, cậu ta như thế mà lại làm được.

-Không thể tin, đã bao lâu rồi mới thấy thiếu tướng bị người khác dùng đoản đao cắt vào người vậy chứ?   

-Thiếu tướng bất bại trên sa trường không ngờ tên tân binh này lại có thể làm rách áo của ngài....

Tiếng bàn tán dần nổi lên, không thể trách họ, chuyện trước mắt quả thật quá khó tin ! Nhưng rất nhanh, tiếng ồn ào biến mất. Kim Thiên Dật giơ một bàn tay lên ra hiệu im lặng, bản thân lại mỉm cười:

-Tốt lắm, số 075. Cậu chính thức được bổ nhiệm làm ám vệ của tôi. Lập tức quay về trại thu dọn đồ đạc đến Tổng cục.

-Tuân lệnh. 

Sau kinh ngạc qua đi, buổi tuyển chọn tiếp tục diễn ra vòng cuối cùng. 

Ở một căn phòng làm việc.

-Thiếu tướng, ám vệ là cánh tay đắc lực nhất, là người sẽ thế mạng cho ngài khi cần, số lượng chắc chắn không thể một mình cậu ta được đâu ạ. - Một đại uý sốt sắng nói.

-Cậu là đang nghi ngờ cách làm việc của tôi ư? - Kim Thiên Dật hơi nhướn mày, nụ cười tinh tế vẽ trên môi. 

-Tôi không có, nhưng.... 

-Được rồi. - Anh đứng dậy, quay mặt vào lớp kính dày. - Cậu cũng biết, lần tuyển chọn này chủ yếu là tìm ra hạt giống mới để đào tạo. Số 075 chính là người tôi cần, chỉ cần một mình cậu ta là đủ, nhiều người đa tâm, tôi không quản nổi. Từ trên người tân binh này, tôi thấy được chính mình ngày đó, can trường và nhẫn nhịn, loại người này.... chỉ cần đẩy đến cực hạn, chắc chắn sẽ tạo ra sức mạnh to lớn.

Trong lúc nói, ánh mắt của Kim Thiên Dật vẫn không ngừng dõi theo bóng người gầy gò đang từ trên xe bước xuống kia. Đúng lúc ấy, Lục An Kỳ cũng ngước nhìn lên, mặc dù từ bên ngoài không thể thấy bất kì điều gì nhưng anh luôn có cảm giác y đang nhìn thẳng vào mắt mình. Ánh mắt lạnh lùng không chút e sợ, nhưng lại trong veo không một tia tạp niệm.

Khoảnh khắc ấy, chính cả hai người cũng không hề nhận ra ngay từ lúc gặp đối phương, số phận của họ đã chệch hướng. 

 #Lino

 #Cola

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net