Chí Nguyện - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Được rồi, số 057, tôi nhắc lại một lần nữa, từ giở trở đi, cậu chính thức là Ám vệ cá nhân của tôi, nhiệm vụ của cậu chính là theo sát tôi 24/7, hoàn thành những nhiệm vụ bất kỳ tôi giao, cùng với đó là sự bảo vệ và trung thành tuyệt đối. - Kim Thiên Dật nghiêm mặt, đối với thiếu niên trước mắt một bộ hiền hòa nghiêm khắc. - Tôi không chấp nhận cho bất kỳ một hành động phản bội nào, còn nếu cậu muốn chết sớm, cứ việc. Đã rõ?

-Rõ, thưa Kim thiếu tướng. - Lục An Kỳ đứng thẳng, tay gập thành chào cờ, tiếng hô điềm tĩnh, lạnh nhạt.

-Ừm - Kim Thiên Dật nhìn Lục An Kỳ, giọng nói dần mềm xuống - Được rồi, cậu không cần căng thẳng nhiều,  cũng không cần đến mức 24/7, nhưng nếu thích, cậu có thể dọn đến nhà tôi ở, không cưỡng cầu, chỉ cần cậu đảm bảo sẽ theo sát tôi là được.

-Rõ, Kim thiếu tướng.

Kim Thiên Dật nhìn đến bộ dạng mặt than của Lục An Kỳ, có chút buồn cười mà cong cong ánh mắt:

-Giờ cậu có thể trở về để thu dọn đồ đạc. Sáng mai đến nhà tôi.

-Rõ!

---------------------------------------------

-King koong

Chuông cửa vang lên một tiếng rồi im bặt, Kim Thiên Dật đang loay hoay trong bếp lập tức nói lớn một tiếng rồi rửa tay, nhanh bước ra mở cửa. Đập vào mắt anh là một thiếu niên, sau lưng đeo một cái balo rằn ri to đùng, phía trước còn ôm một cái vali to xụ, khiêng trên tay mà che hết đến cằm. Kim Thiên Dật cười có chút bất đắc dĩ:

- Cậu.....thật nhiều đồ, - Nói rồi mở lớn cửa, mời người vào nhà.

Lục An Kỳ nhìn quanh nhà một lượt. Phòng khách được trang trí bằng hai tông màu chính là trắng và gỗ, còn chêm xen ít đồ vật màu xám đen, tạo cảm giác mạnh mẽ mà ấm áp, nhà cửa sạch sẽ, đủ biết là chủ nhà có bao nhiêu để ý nhà cửa, từ phòng bếp còn tỏa ra một mùi hương. Lục An Kỳ hít một hơi, ánh mắt thoáng chốc sáng bừng.

-Pudding

-Hửm?

-Bánh pudding.

-A, cậu cũng thật thính - Kim Thiên Dật nhìn y cười rộ lên một tiếng. - Ân, tôi có sở thích làm thử nhiều loại bánh vào bữa sáng, sáng nay là pudding, nếu cậu thích có thể vào ăn cùng.

-Ân -Lục An Kỳ mặt không cảm xúc, để tạm vali và balo vào một góc phòng khách, không nhanh không chậm làm đủ thủ tục, rửa tay, lấy thìa, ngồi vào bàn, kéo đĩa, ăn.

-Ngon sao? - Kim Thiên Dật nhìn thiếu niên đang ăn đến 'vui vẻ' cười cười.

-Ngon - Lục An Kỳ nhẹ giọng tán thưởng, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cái bánh pudding đang rung rinh trên đĩa.

-Phải rồi, tôi vẫn chưa biết tên cậu nhỉ? Dù sao sẽ còn ở với nhau lâu dài, biết một chút cũng tốt. Cậu tên gì?

-057 - Lục An Kỳ nhàn nhạt trả lời.

-Không, tôi gọi tên cậu kia.

Lục An Kỳ quay đầu nhìn Thiên Dật, mày nhỏ hơi biến, một bộ 'cần thiết sao?'.

 Như đọc được cậu nghĩ cái gì Kim Thiên Dật ân cần giải thích.

-Không thể gọi mãi cậu là 057 được đúng không? Rất bất tiện.

-Không bất tiện. - Lục An Kỳ không cho là đúng phản bác.

-Thôi nào, cứ nói thử đi.

Lục An Kỳ cảm giác, nếu cứ tiếp tục chối, không chừng cuộc hội thoại này sẽ kéo dài đến sáng mai, y không rảnh để xàm quần lâu như thế, trực tiếp khai đi:

-Lục An Kỳ.

-Ân còn tôi là Kim Thiên Dật.

-Đã biết.

Buổi sáng cứ vậy rơi vào một thoáng trầm mặc.

-------------------------------------------------

-An Kỳ, cậu thực sự......không cần thiết vậy đâu.

-24/7 - Lục An Kỳ mặt đơ nói lạnh, cầm súng đứng sừng sững trước cửa phòng vệ sinh trong ánh mắt chăm chú của những con người có nhu cầu giải quyết.

-Chỉ là đi vệ sinh thôi, không thì cậu đứng trước cửa nhà vệ sinh có được không? - Kim Thiên Dật hạ giọng, mong dụ dỗ được cái con người đang đứng nghiêm trước buồng vệ sinh của mình, nhận lại chỉ là cái nhìn thẳng tắp, một câu cũng không nghe.

- Anh nhanh lên, trễ.

Kim Thiên Dật cười, khóe miệng giật giật, thật muốn nói to mắng người nhưng bản tính trời định không cho phép anh làm vậy, bèn cứng nhắc mở cửa buồng.

Tối đến, Kim Thiên Dật sau một ngày mệt mỏi giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là, ánh mắt vừa nhắm lại thả lỏng nhanh chóng mở bừng, bật dậy khỏi giường, Kim Thiên Dật đứng trong tư thế chuẩn bị, nhìn lại phía cạnh giường. Một người đang cầm súng đứng nghiêm trang trong tủ quần áo vừa được hé mở.

Kim Thiên Dật mắt nháy nháy.

-Lục An Kỳ?

-Ân.

-Cậu........sao lại ở trong đó.

-24/7

-...

-----------------------------------------

Kim Thiên Dật xoa xoa mi tâm, có chút bất đắc dĩ mà cười một cái, nhìn đến con người đang trước cơm hộp của anh, mỗi thứ ăn một tẹo, ăn xong lại nhìn anh nói một tiếng:

-Cơm không có độc.

-Tôi biết.

-Canh không có độc.

-Ừm.

-Trứng không có độc.

-....

-....

-Tôi....biết.

-Thịt không có độc.

-... Ừ

.....

- An Kỳ, chúng ta có thể nói chút về quyền riêng tư không?

Lục An Kỳ nhìn Kim Thiên Dật, mơ mơ màng màng, bàn tay thì đang nắm chặt quần áo của người ta, kiểm tra chất nổ.

-Nghe này, tôi không có ý chê cậu quá kín kẽ nhưng thật sự là có chút xúc phạm khi bất kỳ thứ gì của tôi đều phải qua tay cậu. Tôi dù sao cũng là một thiếu tướng, sẽ không đến mức đồ ăn có độc không biết hay đi vệ sinh không biết phòng ngừa, nên cậu có thể...... - Kim Thiên Dật nói đến đây cố ý kéo dài giọng, mong một tiếng 'Tôi hiểu' của người đối diện.

-Anh là đang chê tôi?

-Không, ý tôi không phải vậy.

-Chê tôi làm việc quá tốt? Anh.......ghen tị?

-Hả? 

-Đừng lo, tôi sẽ không ghen tị với anh. - Lục An Kỳ mặt lạnh te, giơ cái tay cứng ngắc, vỗ vỗ hai cái lên vai Kim Thiên Dật, suy nghĩ một lúc lại nói tiếp. - Cũng sẽ không nói với ai anh có một cái quần màu hường chấm bi.

-Tôi nói rồi, đó là của em trai tôi hôm trước bỏ quê.....

Lục An Kỳ giơ tay trước miệng Kim Thiên Dật làm một động tác suỵt, miệng lại tiếp tục cứng ngắc:

-Tôi hiểu mà

-... - Kim Thiên Dật chính thức câm nín. Đây......là đang uy hiếp đi.

 #Coca 

 #Cola

 #Lino

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net