Chí Nguyện - 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày ngày chờ đợi, cuối cùng, Kim Thiên Dật cũng chịu tỉnh lại.

Thứ đập vào mắt anh đầu tiên, không ngoài dự đoán, chính là trần nhà trắng toát và mùi thuốc khử trùng. Chỉ là có chút ngoài ý muốn khi trên bàn tay mang theo một hơi ấm nhẹ nhàng.

Kim Thiên Dật chậm rãi nhìn xuống vật thể đang bao chùm lòng bàn tay mình.

Chính là....hai bàn tay trắng nõn?

Kim Thiên Dật có chút sửng sốt nhìn lên, trước mắt chính là một thiếu niên, mái tóc đen hơi xù rủ xuống theo cái đầu đang nằm lên mép dường, hai tay vẫn đang khư khư cầm chặt tay anh.

Nghe thấy động tĩnh, mái đầu đen theo cử động rung rung mà nhìn lên, ánh mắt ngái ngủ nhìn đến đôi con ngươi thanh tỉnh của Kim Thiên Dật không khỏi rõ ràng thêm mấy phần:

-Tỉnh?

-Ân, cậu vẫn ngồi đây suốt đó à?

Lục An Kỳ nhìn nhìn Kim Thiên Dật, không nói gì, thao tác nhẹ nhàng giúp đỡ anh ngồi dậy.

Kim Thiên Dật nhẹ xoa xoa mi tâm, vừa thanh tỉnh không tránh khỏi có chút đau đầu:

-Tôi đã ngủ bao lâu rồi?

-6 tháng lẻ 4 ngày.

Anh thoáng giật mình. Không ngờ bản thân lại có thể bất tỉnh lâu đến vậy. Ánh mắt nghi ngờ nhìn đến thiếu niên bên giường. Lục An Kỳ thấy dương quang dõi về mình, nhỏ giọng hỏi:

-Đói bụng?

-Ừ, có chút.

-Tôi đi mua cháo.

Lục An Kỳ nói xong, chưa kịp đợi tiếng 'ừ' tiếp theo của Kim Thiên Dật đã một mạch chạy ra khỏi cửa, bước chân thêm vài phần vội vã.

Kim Thiên Dật nhìn theo bóng thiếu niên xa dần rồi khuất sau cánh cửa, trong đầu suy nghĩ miên man.

Đợi đến lúc Lục An Kỳ mua cháo về thì đã là nửa tiếng sau, y một đầu mồ hôi, trên mặt vẫn là không biểu tình cầm cặp lồng cháo, hướng Kim Thiên Dật đi tới.

-Của anh.

-Cậu.....không phải là luôn canh bên tôi 6 tháng trời đấy chứ.

Kỳ mặt than hôm nay lại phá lệ biểu tình, mặt vẫn lạnh đơ, chỉ có đôi môi hơi mím và hai má hồng hồng, không biết bởi vừa chạy mệt hay bởi nguyên nhân nào khác.

Sẽ chẳng có ai nhận ra khác thường trừ người đã ở cùng y 2 năm trời, Kim Thiên Dật giọng nói không khỏi có chút cao hơn thường ngày:

-Cậu thực sự canh 6 tháng trời? - Một lúc sau lại chuyển sang ngả giận - Cái đứa nhỏ này, sao lại có thể bỏ mặc bản thân như vậy hả? Cậu có biết giờ nhìn cậu gầy lắm không? Bao nhiêu cơm gạo tôi nuôi cậu giờ công cốc hết rồi đấy.

Lục An Kỳ mím môi, đứng thẳng lưng, đầu hơi cúi làm mái tóc đen bồng tạo trước mắt một khoảng bóng râm. Một bộ hối lỗi mà nghe Kim Thiên Dật nói.

Kim Thiên Dật nói chán chê mê mệt, cuối cùng chỉ có thể kết thúc bằng một tiếng thở dài:

-Thôi được rồi, tôi không nói cậu nữa. Giờ cậu đi gọi hộ tôi bác sĩ đến đây.

Lục An Kỳ dùng giọng mũi khẽ 'ưng' một tiếng, cứ vậy cúi gằm đầu đi ra ngoài.

Kim Thiên Dật nhìn theo cái dáng nho nhỏ lại một lần nữa bước ra khỏi cửa, lòng không khỏi mềm đi.

"Đứa nhỏ này"

Nói anh không cảm động là không có khả năng, y cùng anh ăn ở hai năm, cuộc sống gần như đã không thể thiếu nhau, chỉ là mới nghĩ, đó đơn thuần là tình anh em ở với nhau dần quen thuộc. Không nghĩ tới, trong lòng giờ phút này, thật muốn lao đến ôm đứa nhỏ kia, ghì thật chặt, không cho chạy loạn nữa.

Giây phút đó, Kim Thiên Dật mới thực sự nhận ra, mình với Lục An Kỳ, có cất chứa một tình cảm khó nói.

------------------------------------------

Được tin Kim Thiên Dật đã tỉnh, toàn bộ quân đội náo loạn vui mừng một phen. Phòng bệnh của Kim thiếu tướng mấy ngày sau đều chật kín người.

Một vị thượng tá nước mắt đã sắp chảy đầy mặt:

-Kim thiếu tướng, cuối cùng ngài cũng chịu tỉnh a. Toàn quân đều rất lo cho ngài.

-Đúng, giây phút nhìn Kim thiếu tướng được xếp lên cáng đưa đi, tim chúng tôi đau lắm a.

Kim Thiên Dật một bên cười cười, một bên chảy mồ hôi lạnh. Mấy người này..........

Đại úy Trương Hiểu Nhân nhanh chóng ra tay gạt người:

-Nào nào, thiếu tướng chỉ vừa mới tỉnh dậy, để im cho người ta tĩnh dưỡng chứ, mấy vị gấp cái gì.

Kim Thiên Dật nhìn Trương Hiểu Nhân, ánh mắt ra hiệu cảm tạ.

Mãi đến chiều, đoàn người mới bởi lý do để Kim Thiên Dật tĩnh dưỡng mới miễn cưỡng chào tay quân đội ra về. Cuối cùng chỉ còn đọng lại Kim Thiên Dật, Lục An Kỳ cùng Trương Hiểu Nhân. Lục An Kỳ cũng nhanh được Kim Thiên Dật nhờ đi lấy đồ. Phòng chỉ còn đọng lại Kim Thiên Dật cùng Trương Hiểu Nhân.

Trương Hiểu Nhân nhìn theo bóng dáng Lục An Kỳ đi xa, xác định y đã khuất sau lối rẽ hành lang bệnh viện mới từ từ quay lại nhìn Kim Thiên Dật.

-Kim thiếu tướng, tôi muốn cho ngài xem cái này. 

Trương Hiểu Nhân từ trong túi rút ra một cây bút ghi âm nhỏ, ấn vào nút bật, một đoạn giọng nói đều đều phát lên. Kim Thiên Dật dần theo tiếng nói mà nhíu mày.

------------------

Lục An Kỳ trốn tới một góc khuất vắng người của bệnh viện, ánh mắt đảo một vòng xung quanh, xác định đã không còn ai mới từ từ đưa tay chạm lên tai. Một tiếng máy móc rất khẽ vang lên.

-RH5079 báo cáo có mặt.

-5079, tình hình ra sao rồi.

-Báo cáo, hiện vẫn chưa nhận được thông tin gì.

-Còn Kim Thiên Dật.

Lục An Kỳ nghe nhắc đến Kim Thiên Dật, môi khẽ mím nhẹ.

-Báo cáo, vẫn bình thường.

-RH5079, ngươi tính lừa ta.

-Không có

-Ta đã nghe báo cáo tình báo, hắn đã bị tấn công mạnh, hiện đang hôn mê bất tỉnh, ngươi đừng hòng báo cáo sai lệch.

-.....

-RH5079, ngươi có biết việc ngươi kháng lệnh 2 lần đã quá thách thức độ bao dung mà bộ chỉ huy có thể cho ngươi không? Bọn ta cho ngươi một cơ thể giống người không phải để ngươi học thói xấu gian trá của loài người. - Giọng máy pha lẫn chút tức giận thốt lên.

-Vâng, xin lỗi.

-Hiện tại ngươi liền giết chết Kim Thiên Dật cho ta, đây chính là mệnh lệnh giảm án cho ngươi.

-... 

-RH5079, ta biết ngươi còn đó.'

-.....- Lục An Kỳ bảo trì im lặng, không thể nói điều gì.

-RH5079

-.........Xin lỗi, mệnh lệnh bị bãi bỏ.

-Ngươi.....

-Tôi không thể giết Kim Thiên Dật, các người muốn làm gì thì làm, cũng đừng gửi thêm người đến đây, tôi sẽ không để mấy người động đến Kim Thiên Dật.

-...RH5079, ngươi đang muốn phản bội chúng ta.

-Thật xin lỗi.

-RH5079, ngươi có nhận định được là ngươi đang làm cái gì không hả? Ngươi nghĩ ngươi bảo vệ hắn thì hắn có thể làm gì cho ngươi. Khi biết sự thật hắn sẽ giết ngươi thôi. Ngươi......

Giọng nói đang vang lên nửa chừng bỗng tắt hẳn theo tiếng khóa máy của Lục An Kỳ. Y đứng lặng thinh một lúc, ánh mắt chầm chậm nhìn đến phía phòng bệnh của Kim Thiên Dật.

--------------------

  [Thật xin lỗi. ]

Píp!

Trương Hiểu Nhân tắt bút ghi âm, nhìn chằm chằm biểu tình của Kim Thiên Dật.

-Kim thiếu tướng, Lục An Kỳ, cậu ta là robot, không phải con người. Chúng ta cần diệt trừ ngay.

Kim Thiên Dât ánh mắt vẫn chiếu thẳng về phía cây bút trên tay Trương Hiểu Nhân. Không gian hoàn toàn chìm vào im lặng.

-Thiếu tướng? Thiếu tướng?

-Trương Hiểu Nhân, vì sao khi cậu nghe đến An Kỳ là robot, cậu không báo cáo ngay cho trung ương.

-Tôi.....- Trương Hiểu Nhân có chút do dự - Bởi tôi nghe nói cậu ta sẽ không giết thiếu tướng mà sẽ còn bảo vệ ngài nên.....

-Cậu đang lợi dụng cậu ấy? - Kim Thiên Dật tiếp tục hỏi, ánh mắt không mang chút tạp niệm chiếu thẳng vào tâm thức của Hiểu Nhân.

-Tôi không..... - Trương Hiểu Nhân đang muốn theo bản năng chối bỏ thì bất chợt khựng lại, xoay chuyển lời nói. -Tôi không nghĩ đó là một ý tồi, nếu cậu ta đã đồng ý sẽ bảo vệ ngài khỏi những robot khác, có thể lợi dụng.

-Trương Hiểu Nhân, việc này cậu đừng nói với ai, cứ để tôi giải quyết. Đừng động đến cậu ấy, cũng đừng đối với cậu ấy đề phòng. Tất cả......coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Trương Hiểu Nhân khó hiểu lên tiếng:

-Thiếu tướng, bắt buộc phải có thêm một người giám sát bên cạnh cậu ta, trừ trường hợp cậu ta ra tay bất ngờ. Lũ robot vô tri vô lương, sẽ không biết giở độc ác lúc nào.

-Trương Hiểu Nhân, cậu không hiểu. - Kim Thiên Dật ngả về sau mệt mỏi, cánh tay dần vươn lên, che đi ánh mắt - Cậu không hiểu.....

Ánh chiều tà nhuộm lên sườn mặt anh một màu đỏ ảm đạm, nhuộm cả thân hình thiếu niên đứng khuất nơi góc cửa, mang theo chút lặng yên man mác.

#Cola
#Lino

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net