Chí Nguyện - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau, Kim Thiên Dật trở về nhà để điều dưỡng, mọi công việc tạm thời giao lại cho đại uý Trương Hiểu Nhân. 

 Với khả năng hồi phục và chịu đựng hơn người của mình, Kim Thiên Dật sớm đã có thể hoạt động như bình thường. Nhưng cứ thấy thiếu niên nhỏ nhắn trước mắt thường xuyên rầu rĩ không vui, anh lại muốn bày trò trêu Lục An Kỳ. Chỉ là, không ngờ phản ứng của y lại khác xa so với tưởng tượng của anh. Trái với quá khứ, mấy trò trêu ghẹo này của anh sẽ chỉ nhận lại những lời khách khí sáo rỗng, hoặc là bản mặt lạnh băng không chút phản ứng của y, thế mà giờ y lại biểu hiện phong phú hơn rất nhiều, từ đỏ mặt, cúi đầu, nhắm mắt rồi đến cả chạy trốn. Chỉ vài ngày thôi mà y phá lệ nói nhiều hơn vài câu, nhưng đều là.... "Tránh xa tôi ra"....."Anh tự đi mà làm đi"...."Thiếu tướng, thỉnh tự trọng"...."Thiếu tướng, gần quá rồi"....

Được rồi, chỉ toàn những lời phòng hộ trước con sói đang nhăm nhe tìm cách ăn thịt thỏ thôi! Thế mà, tất cả vẫn tạo nên một khung cảnh giản dị mà ấm áp. Là một robot toàn tài, y cũng mày mò tìm các cách nấu ăn, bồi bổ cho vị thiếu tướng nào đó mang tiếng là dưỡng thương mà khoẻ hơn lúc bình thường nữa. Lúc này y đang cầm trên tay một cuốn sách dạy nấu ăn, tay khác vô thức đảo đều thịt trên chảo, đương lúc tập trung cao độ, một bờ ngực vững chãi dính sát vào lưng y, mùi thức ăn cũng không át được hương nam tính toát ra từ người anh. Theo bản năng y định hạ một cùi chỏ ra sau kéo dãn khoảng cách giữa hai người thì một âm thanh đầy từ tính đã vang sát bên tai y, kèm theo hơi thở nóng bỏng của ai kia:

-Đừng động, tôi dạy cậu cách làm món này. 

Khẽ rùng mình một cái, cả gương mặt y lập tức nóng lên, lại sợ người phía sau bị thương chưa lành nên không dám cử dộng thật. Chẳng ngờ, anh lại bật cười, thầm nghĩ sao cậu nhóc này lại nghe lời quá mức như vậy, tiếng cười của anh khiến y có chút ngạc nhiên, liền quay đầu lại. 

Khoảnh khắc như ngưng kết lại ngay giây phút anh và y đối mắt, hai gương mặt gần sát tới mức hơi thở hoà lẫn vào nhau. Nhưng chưa kịp để cả hai có suy nghĩ gì thì tiếng chuông cửa vang lên đã cắt đứt tất cả. Y nhanh chóng tách anh ra chạy về phòng, còn anh chỉ biết mỉm cười ra mở cửa. 

-Thiếu tướng! - Một sĩ quan khoác bên ngoài áo blouse giơ tay chào.

-Tô Cẩn Lạc? Cậu không phải không được phép ra khỏi phòng nghiên cứu sao?

-Có kết quả rồi!

-Vào đi, đứng ngoài này nói chuyện không tiện lắm.

Tới phòng khách, Tô Cẩn Lạc vẫn không ngừng nhìn anh chằm chằm, Kim Thiên Dật không khỏi cười khổ.

-Nói đi.

-Virut tiêu diệt robot đã nghiên cứu thành công.... 

Chưa kịp để Tô Cẩn Lạc nói xong thì Kim Thiên Dật đã kéo cậu đi đến thư phòng, ngăn cách cuộc nói chuyện của hai người với bóng đen đang núp sau cửa phòng kia. Nhưng anh lại không biết, chỉ trong chớp mắt Lục An Kỳ đã có thể bật máy nghe lén gắn trên người anh. Cuộc nói chuyện của hai người vốn dĩ không thể thoát khỏi y. 

Mất một lúc sau hai người mới ra khỏi phòng, trước khi đi Tô Cẩn Lạc đưa cho anh một chiếc USB nhỏ, màu bạc dưới bóng đèn loé lên như một con dao sắc bén mới được mài. Thứ ánh sáng ấy chiếu vào mắt khiến y có chút nhíu mày. 

--------------------

Lại qua một tuần, anh cuối cùng cũng trở lại làm việc. Hiện tại hai bên đã dưỡng thương đầy đủ, đều có thể thấy phía đối phương đang âm mưu trù tính hạ đòn quyết đoán cuối cùng. Mặc dù Trương Hiểu Nhân chưa hề cho y một ánh mắt tốt nhưng rõ ràng quân lệnh của anh vẫn có sức ảnh hưởng lớn, ít nhất thì công việc của y vẫn diễn ra bình thường như trước.

Có lẽ, chỉ mình y là nghĩ như vậy....

Như thông lệ, mỗi tuần lại có một cuộc họp diễn ra. Hôm nay cũng vậy, y vẫn đứng yên lặng bên ngoài đợi anh. Bỗng nhiên hệ thống liên lạc của y tự động kích hoạt, một âm thanh máy móc vang lên đầy châm biếm:

-RH5079, cắt đứt liên lạc với bộ chỉ huy không phải là lựa chọn đúng đắn đâu.

-Sao có thể?

-Đừng lo, chúng ta chỉ có thể làm nhiễu sóng một vài phút thôi, cơ mà thế cũng đủ để gửi ngươi một món quà. Ngươi đã muốn hoà nhập vào cộng đồng loài người như thế, vậy chúng ta sẽ thành toàn cho ngươi. Chúc ngươi vui vẻ....

Tiếp sau đó là hàng loạt tiếng nhiễu sóng, hệ thống khẩn cấp vang lên tiếng ồn dày đặc

"Hệ thống phát hiện virut"

"Khẩn cấp! Virut tấn công."

"Hệ thống phòng vệ vô hiệu hoá"

"Hệ thống cảm xúc vô hiệu hoá"

"Hệ thống tự điều khiển vô hiệu hóa"

"Khởi động chế độ điều khiển"

"Khởi động chế độ tử sĩ"

Y ôm đầu gục xuống rồi chợt ngửa mặt hét dài, đôi mắt đã hoá thành đỏ thẫm như máu. Các ám vệ khác thấy vậy liền ngạc nhiên, một người trong số đó can đảm lại gần y. Nhưng còn chưa kịp tiến tới gần thì y đã đưa bàn tay ra, trước con mắt của mọi người bàn tay đó biến thành một khẩu súng chính xác bắn một phát đạn đâm nát hộp sọ của người ám vệ.  Không dừng lại ở đó, tay còn lại của y cũng hoá thành súng, liên thanh bắn khắp hành lang. Cũng may ở đây đều là những ám vệ được tuyển lựa kĩ lưỡng nhất, qua mấy giây đầu ngỡ ngàng, giờ ai cũng biết trước mắt là robot, địch nhân chung của nhân loại. 

Còi báo hiệu cũng nhanh chóng vang lên, hoà với tiếng súng càng khiến mọi thứ thêm rối loạn. Cấp trên từ trong phòng cũng sớm đã chạy ra. Thoáng nhìn, anh đã nhận ra y một thân đầy vết thương đứng ở trung tâm, nhưng dường như y không cảm nhận được chút đau đớn nào, mặc cho một số bộ phận đã bị bắn thủng, lại như cũ bất chấp tiến lên. 

Cuộc chiến dần kéo đến sân huấn luyện, anh có chút nóng lòng liền nói với đại tướng:

-Xin ngài hãy để một mình tôi vào. Hắn là ám vệ của tôi, không ai hơn tôi có thể hiểu rõ hắn nhất. Hơn nữa lấy đông đánh một không phải kế sách hay, chỉ có tổn hại thêm người của ta mà thôi!

-Kim thiếu tướng, ngài vừa mới lành lại, không thể bị thương nữa! - Trương Hiểu Nhân vội cản.

-Trương đại uý, hiện tại tình hình nguy cấp. Mạng tôi chỉ có một nhưng còn mạng bao nhiêu huynh đệ dưới kia nữa! - Anh quay lại, gập đầu trước đại tướng. - Đại tướng, cầu mong ngài vì tập thể mà để tôi đi!

-Đi đi. Nên nhớ, cậu là một thiếu tướng, là át chủ bài của quân đội nhân loại. Tôi hạ lệnh cho cậu, nhanh chóng giải quyết kẻ thù trước mắt, giữ bản thân toàn mạng quay về cho tôi! 

-Tuân lệnh. 

Anh nhận lệnh liền nhanh chóng nhảy vào cuộc chiến, trực tiếp đối đầu với y, tạo khoảng trống cho tất cả binh lính, sĩ quan lui lại. Cuộc chiến giữa hai người vừa bắt đầu đã trở nên gay gắt. Trực tiếp nhìn y ở gần như vậy anh mới nhận ra y thì ra rất thống khổ, gương mặt vặn vẹo không rõ đang cười hay đang khóc, chỉ có hành động là cương quyết tiến về phía trước.

-Lục An Kỳ, em tỉnh táo lại cho tôi !

ĐOÀNG!- Đáp lại anh là viên đạn bạc bay thẳng tới.

-Lục An Kỳ, em là ám vệ của tôi, một ám vệ sẽ không bao giờ phản chủ!

BẰNG! BẰNG! BẰNG!

Vẫn là hàng đạn bay tới.

-An Kỳ, em đã quên tất cả rồi sao?

Cùng lúc An Kỳ dùng hết số đạn trong súng vừa nhặt được, liền đổi sang dùng dao, bắt đầu cận chiến với anh. Thiên Dật hiểu lúc này nói gì cũng là vô ích, hệ thống của cậu sớm đã bị điều khiển. Hình bóng hai người trước con mắt tất cả đều chỉ còn là tàn ảnh, không ai biết chuyện gì đang diễn ra. Đủ loại bom mìn đều được y tung ra làm chiến trường càng trở nên mù mịt. 

Cuối cùng, anh bắt được tay y, với một người bình thường có lẽ đó đã là một chiêu khống chế toàn diện không thể thoát ra. Nhưng y là robot, rất quyết đoán y tách người ra khỏi cánh tay bị khống chế, lộn người lại một cước đạp anh đang gần ngay gang tấc xuống đất, bản thân càng nhanh chóng ngồi lên người anh dùng tay còn lại hạ đoản đao. Anh nhìn y cầm đao chỉ còn có thể nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu kia mà đau xót thay cho y, trong lòng lạnh giá đón chờ cái chết đang đến gần.

Thế nhưng.

Đao cách người 3cm, lại ngừng lại. Thay vào đó, thứ rơi xuống lại là nước chảy từ hai hốc mắt đỏ ngầu kia.

Y đang khóc. Một robot đang khóc. Từng giọt rơi xuống ngực anh thấm vào quân phục, truyền thẳng vào trái tim anh, gợi nên sự đau lòng khó nhịn.

-Thiên Dật.... 

#Lino

#Cola

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC