Chí Nguyện - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thiên Dật nghe đến giọng nói run run đã có phần bị rè đi. Ngây ngẩn mà lẩm bẩm:

-An Kỳ.....

Đoản đao theo đôi tay run run của Lục An Kỳ mà keng một cái rơi xuống, không lâu sau thân ảnh của y cũng ngã quỵ trên sàn đất đầy khói. Tiếng thở dốc không ngừng vang lên, đôi mắt của y chớp nháy giữa hai màu đỏ đen không ngừng.

Kim Thiên Dật sau giây phút ngỡ ngàng liền cấp tốc quỳ xuống, đỡ lấy người Lục An Kỳ:

-An Kỳ, An Kỳ, cậu.....

-Thiên Dật giết tôi đi. - Chưa đợi anh nói tròn câu, Lục An Kỳ đã nhanh chóng cắt ngang.

Kim Thiên Dật ôm trọn cả người Lục An Kỳ vào lòng, giọng nói kèm theo một tia tắc nghẹn:

-Không....

-Thiên Dật, tôi không thể trở lại được nữa. Bên robot đã bắt đầu hành động rồi. Hiện tại tôi không thể tỉnh táo lâu hơn nữa đâu. Nhanh lên Thiên Dật. - Giọng Lục An Kỳ đã bình đạm đến không ngờ.

Kim Thiên Dật như điên cuồng, ôm Lục An Kỳ chặt chẽ, cả khuôn mặt vùi vào cổ y. Lục An Kỳ cảm nhận được, từ phía cần cổ kia đang là một mảng ướt át đến nóng rực, nóng đến nỗi như thiêu chảy trái tim sắt thép của y khiến y đau đớn, khiến y khổ sở.

Bàn tay run run đầy vết xước thoang thoáng lộ ra vài mạch điện ngầm từ từ đưa lên, ở trên mái tóc đen của Kim Thiên Dật khẽ xoa.

Cả một khu căn cứ chìm vào im lặng, không còn tiếng súng, không còn tiếng hô hoán làm tiếng hít thở nặng nề của Kim Thiên Dật bên tai Lục An Kỳ trở nên càng rõ ràng. Y cười nhẹ, nhỏ giọng thì thào:

-Đừng khóc...anh là thiếu tướng đấy....

Lục An Kỳ từ trong túi áo của Kim Thiên Dật rút ra, một chiếc USB màu bạc sáng bóng. Chẳng chờ y làm thêm động tác gì đã bị một bàn tay hữu lực giữ chặt lại:

-Em định làm gì....

-Hiện tại tôi đang được kết nối sâu sắc với máy chủ, chỉ cần cắm vi rút này vào, toàn bộ quân đội....sẽ chiến thắng. - Lục An Kỳ nhìn Kim Thiên Dật. Cái trán nhỏ khẽ cụng đầu với anh. - Cho nên.....Thiên Dật......anh...giúp tôi nhé.

Kim Thiên Dật trong phút giây hoảng loạn tột cùng, trực tiếp giựt chiếc USB y đang cầm, ném ra một góc.

-Không, An Kỳ, em sẽ không sao cả. Chúng ta sẽ lại trở về nhà. Em còn hứa sẽ hầm canh gà cho anh cơ mà. Em không được phép thất hứa.

-Thiên Dật.

-........

-Nghe tôi một lần đi mà.

-.........Anh....

-Hãy vì nhân loại, vì thế giới, Thiên Dật, vì cả tôi nữa........Tôi đang rất đau. 

Lục An Kỳ không nói dối, việc xung đột điều khiển đang thử thách mức chịu đựng của y đến tột cùng. Kim Thiên Dật cũng đang cảm nhận được, cả người Lục An Kỳ đang nóng lên.

Lẳng lặng thêm một lúc, Kim Thiên Dật khẽ hít sâu một hơi. Đôi tay run run khẽ khàng thả Lục An Kỳ nằm xuống nền đất. Quay chân về phía chiếc USB góc tường, nhặt lên, lại một lần nữa quay về bên cạnh Lục An Kỳ.

Lục An Kỳ hiểu ý, từ ngực trái mở ra một cỗ máy hình dáng trái tim, ở phía trên có một ổ cắm USB nhỏ. Kim Thiên Dật mím chặt môi, bàn tay dứt khoát đưa chiếc USB gần đến ổ, chỉ là khi nghe tiếng hai phần kim loại chạm vào nhau. Anh lại dừng lại.

Kim Thiên Dật nhìn sâu vào đôi mắt vẫn đang lóa đỏ đen của Lục An Kỳ. Nhận lại chỉ là đôi mắt cười cong cong. Một bàn tay ấm áp cầm lấy đôi tay còn đang do dự của Kim Thiên Dật.

Lục An Kỳ dùng chút sức còn lại, rướn người lên, đặt lên môi Kim Thiên Dật một nụ hôn. Trong lúc anh ngẩn người, tay dùng lực. Chiếc USB được cắm vào.

Nụ hôn nhanh chóng kết thúc, nụ cười của Lục An Kỳ càng thêm sâu sắc. Giọng nói đã hoàn toàn bị rè đi:

-K...Kim...Thiên....Dật.//...//......em....y...yêu../////../an....h

Kim Thiên Dật ôm cả người Lục An Kỳ vào lòng, cảm nhận cơ thể y đang co giật không ngừng. Đôi mắt sắc bén một lần nữa tràn đầy lệ nóng.

Lục An Kỳ giật giật một hồi, đôi mắt trợn lớn, từ bên trong phát ra tiếng máy nhỏ:

|Hệ thống bị vi rút xâm nhập|

|Ngưng hoạt động|

|...|

Ở phòng quan sát chỉ huy, một đám người phòng nghiên cứu chạy đến:

-Trương đại úy, toàn bộ robot đều tự động ngưng hoạt động rồi. Chúng ta......chúng ta chiến thắng rồi. Loài người chiến thắng rồi.

Trương Hiểu Nhân không nói gì, tay ra dấu im lặng. Đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hai thân ảnh dưới kia......

---------------------------------

Năm 2630

Con người sau ký ức chiến tranh đầy đau khổ đã dần dần vùng dậy từ bùn đất đau thương. Trở lại thời kỳ phát triển. Toàn bộ robot và những thứ chúng tạo ra đều được tái chế trở thành vật dụng của nhân loại. Con người một lần nữa xây dựng lại thế giới hòa bình, phát triển xã hội. Các loại thực vật cũng dần phát triển mạnh mẽ, dần hình thành lại thiên nhiên. Hiện tại, dù vẫn chưa thực sự trở lại thời phát triển đỉnh cao nhưng vẫn gọi là đã có nền tảng vững chắc.

Trong một căn nhà lớn tại trung tâm thành phố S, một nam nhân cao lớn đang đứng nhìn ra cửa sổ, ánh mắt miên man. Từ từ uống hết ly nước trong tay, nam nhân buông ly xuống bàn, bước chân chầm chậm đi đến căn phòng cuối tầng 2.

Ở đó có một phòng nghiên cứu lớn với đủ loại thiết bị tinh vi. Kim Thiên Dật nhìn đến thiếu niên đang được đặt nằm trên chiếc giường trắng đơn, hai mắt nhắm chặt, một bộ ngủ đến an bình. Bàn tay nhẹ nhàng ở bên má thiếu niên khẽ xoa.

Kim Thiên Dật đứng lặng ở đó một hồi, cánh tay không nhanh không chậm, từ phía ngực trái thiếu niên ấn một nút, tiếng máy móc xa lạ vang lên, trái tim nhanh chóng được thu lại lồng ngực. Anh lặng lẽ đứng nhìn, đôi tai thính nhạy lắng nghe hết thảy tiếng thông báo.

|Năng lượng, đầy|

|Bộ điều khiển tự động, kích hoạt|

|Thần kinh tri giác, kích hoạt|

|Thần kinh cảm xúc, kích hoạt|

....

|Khởi động thành công|

Thẳng đến lúc tiếng thông báo dừng hẳn, cơ thể thiếu niên theo đó khẽ động động. Kim Thiên Dật nín thở, nhìn đến thiếu niên đang chầm chậm mở đôi mắt mà bao năm anh nhớ nhung. Tiếng tim đập không khỏi nhanh thêm mấy nhịp.

Thiếu niên mở mắt hoàn toàn. Khẽ cử động cơ thể, xác định bản thân đã không có việc gì ánh mắt mới nhìn đến nam nhân bên cạnh.

- Xin chào, tôi là robot tình báo biệt hiệu RH5079. Anh cần gì?

Kim Thiên Dật mỉm cười nhìn thiếu niên, giọng nói kèm theo một tia cười:

-Không cần gì nhiều, chỉ cần cậu ở bên tôi, chăm sóc tôi đến già là được. - Kim Thiên Dật thản nhiên nói cười - À, còn có một việc nữa.

Lục An Kỳ nhìn Kim Thiên Dật, mặt không cảm xúc.

-Lúc trước anh vẫn chưa hồi đáp câu hỏi của em. - Kim Thiên Dật tiến đến, ôm cả người Lục An Kỳ vào lòng.

-An Kỳ, anh cũng yêu em.

Giây phút ấy, đôi mắt lạnh băng của RH5079 dần sáng trong, từ khóe mắt chảy ra một giọt nước lấp lánh kéo dài.....

-----------------HOÀN-------------------

#Cola

#Lino 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net