[Nhân Mã - Thiên Yết - Xử Nữ] The Symphony of Love

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Picture Found at https://gelbooru.com/index.php?page=post&s=view&id=888511
Credits by me


Thường thì, mối tình đầu là mối tình trong sáng, đẹp đẽ, đặc biệt nhất trong cuộc đời. Thế nhưng người đầu tiên mà ta yêu không phải là người sẽ đi cùng ta đến cuối cùng.

Đối với cuộc đời tôi, điều đó không sai, mà nói đúng thì cũng chẳng phải.

Mối tình đầu của tôi rất đặc biệt.

Nếu hôm đó, tôi không nổi hứng đạp xe dạo phố thì đã chẳng thể nào gặp được em. Biết sao đựơc, tôi vốn ít bạn, chắc tại cái tính lạnh lùng khó gần của mình mà hầu như chẳng ai dám làm quen với tôi.

Tôi đi một vòng quanh phố, vừa đi vừa nghĩ ngợi vẩn vơ. Nghĩ lại cũng may mà tôi không tông vào ai hay cái gì đó.

Dạo quanh một vòng, tôi rẽ vào trường học - nơi tôi sẽ không còn được thấy sau một tuần nữa. Cha tôi làm thương gia, vậy nên gia đình tôi thường phải di chuyển nhiều nơi. Có lẽ đó cũng là một trong những lí do khiến tôi không có bạn.

Vì năm học đã kết thúc nên trường đóng cửa, tôi dắt xe đi xung quanh, dọc theo hàng rào coi như lần cuối được ngắm nơi này. Đằng nào tôi cũng không muốn về nhà ngay lúc này.

Tôi học ở đây được một năm, nhưng lúc đó nghĩ lại kỉ niệm cũng chẳng có gì gọi là nhiều. Tôi không thấy lưu luyến hay tiếc nuối. Dù sao chuyện chia tay đã trở thành một phần của cuộc sống đối với tôi rồi.

Ngay lúc đó, một thanh âm nhẹ nhàng len lỏi vào thính giác tôi. Theo sau đó là hàng loạt những âm vực trầm bổng nối tiếp nhau. Từng chút, từng chút một...

Giống như tiếng ngân vang của một chiếc hộp nhạc cũ...

Giống như tiếng mưa rơi nhẹ nhàng trên mái hiên...

Giống như tiếng hát của biển cả bao la và sâu thẳm...

Trí óc tôi gần như trôi tuột theo giai điệu ngọt ngào ấy...

Chân tôi không tài nào cử động được, cả người như nhũn ra, hòa vào không gian xung quanh.

Tôi không biết mình đã đứng đó bao lâu. Chỉ nhớ là ngay khi giai điệu đó dừng lại, tôi dùng hết sức mình chạy đi, bỏ lại chiếc xe đạp dựng tạm cạnh hàng rào. Không hiểu sao tôi có cảm giác thanh âm ấy phát ra từ trong trường.

Và tôi đã gặp em.

Qua dãy cửa kính đóng kín, tôi thấy em đứng giữa một căn phòng lớn, trên tay là cây đàn vi - ô - lông màu nâu bóng.

Tôi không bao giờ quên hình ảnh em khi đó.

Mái tóc bạch kim dài quá vai để xõa, dáng người nhỏ nhắn gọn gàng trong chiếc áo sơmi và quần đùi kiểu Âu màu đen, có lẽ chỉ cao đến vai tôi là cùng. Đôi tay lướt đi trên những dây đàn, mượt mà và duyên dáng. Em nhắm mắt lại và đặt cây đàn trên vai, nghiêng về phía đối diện nên tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt em.

Tựa như một bức chân dung hoàn hảo nhất vẽ nên bởi tạo hóa, mọi đường nét trên khuôn mặt em khiến tôi không thể dời mắt. Nước da trắng muốt, hàng lông mày cong vút thanh tú cùng đôi môi nhỏ nhắn hơi mím lại. Tôi đã tưởng rằng mình vừa bắt gặp một Thiên thần giáng trần.

Tôi ngây người nhìn em, cảm giác như thời gian ngừng trôi, chỉ còn tôi và em, cùng tiếng đàn ngân nga.

Vài phút, hoặc cũng có thể là vài giây, em mở mắt và phát hiện ra tôi. Một người lãnh đạm và lạmh lùng như tôi tự dưng hoảng hốt và cảm thấy xấu hổ vì bị bắt gặp nhìn chằm chằm một đứa nhóc đang chơi đàn.

Thế nhưng, em lại mỉm cười với tôi. Nụ cười đẹp nhất tôi từng được ngắm nhìn.

Em tiến lại gần cửa sổ và vẫy tay với tôi. Không biết lúc đó mặt tôi như thế nào, nhưng có lẽ là đỏ hơn cà chua chín.

Tôi luống cuống vẫy tay lại. Cách nhau một lớp cửa kính và hàng rào sắt, tôi vẫn có thể thấy rõ đôi mắt bạc trong suốt và tĩnh lặng đang phản chiếu hình ảnh mình. Mái tóc bạch kim của em sáng lên dưới ánh nắng vàng hắt qua tán cây, vương lại hai bên vai.

6 ngày sau đó, hôm nào tôi cũng đến đúng chỗ đó, đúng chỗ hàng rào có dây leo quấn quanh ấy, để ngắm em chơi đàn, nghe tiếng đàn của em.

Tất cả những gì tôi biết về em lúc đó chỉ là cái tên - Xử Nữ. Bởi phần lớn thời gian găp nhau, em chưa hề ra khỏi trong phòng nhạc đó. Em lúc nào cũng chơi piano, đôi khi là vi - ô - lông. Lúc đầu tôi đã nghĩ cái tên đó không hợp với một đứa con trai cho lắm, nhưng nếu đó là thứ thuộc về em, tôi sẽ trân trọng và yêu quý nó. Nụ cười của em, tiếng đàn của em, tên em, tôi sẽ không bao giờ quên.

Thế rồi ngày thứ bảy, tôi xin cha rẽ qua trường học lần cuối cùng...

"Tiểu Xử, từ giờ chị không gặp em được rồi. Gia đình chị phải chuyển nhà đi rất xa." Tôi cố giấu nỗi xúc động đang trào dâng trong cổ họng.

"Chị thật sự phải đi sao?" Em nói vọng ra từ trong phòng qua lớp cửa kính.

Tôi nhẹ nhàng gật đầu mà lòng đau như cắt. Nước mắt chực trào ra khóe mi.

Em hơi cúi đầu, mắt cụp lại vẻ tiếc nuối. Tôi thấy mắt mình đã bắt đầu ươn ướt. Những giọt nước mắt lăn xuống khi em nghiêng đầu cười buồn và vẫy tay với tôi.

"Tạm biệt chị, Thiên Yết."

Thấy khuôn mặt phảng phất nét trầm tư ấy, tôi như thể được tiếp thêm sức mạnh, lấy hết can đảm thét lên.

"Hãy đợi chị nhé? Một ngày nào đó, chắc chắn chị sẽ quay lại!"

Em ngây người nhìn tôi. Ngay sau đó liền cười tươi rói, giống như một đứa trẻ được cho kẹo vậy.

"Hứa nhé?" Tôi vội vàng gào lên khi nghe tiếng mẹ gọi.

Em gật đầu, tôi yên tâm chạy ra xe. Ngay lúc nó chuyển bánh, dường như tôi thấy môi em mấp máy điều gì đó...

"Em sẽ đợi, hứa đấy!"

♠~♠~♠

Tròn một năm sau, tôi trở lại. Nỗ lực thuyết phục không bỏ cuộc của tôi đã khiến cha mẹ quyết định từ nay sẽ định cư ở đây. Như vậy tôi sẽ có cơ hội được gặp em nhiều hơn. Và đến một ngày nào đó,...

Tôi sẽ thổ lộ với em.

Tôi thích một cậu nhóc nhỏ tuổi hơn mình. Lúc nhận ra tình cảm dành cho em, tôi không dám thừa nhận. Một người sắt đá và băng lãnh như tôi không ngờ lại chủ động đi thích một đứa con trai, hơn nữa còn là mối tình đầu.

Thế nhưng, nỗi khao khát được gặp lại em đã khiến tôi không thể chối bỏ cảm xúc của bản thân.

Tôi rảo bước trên con đường dọc theo hàng rào sắt, lòng càng nôn nóng hơn khi thoáng thấy những dây leo ngoằn ngoèo bám trên đó.

Tim tôi đập loạn xạ khi nghe thấy tiếng piano...

Em vẫn đợi tôi...

Em vẫn ngồi đó, bên cạnh cây đàn phủ sơn đen bóng, từng thanh âm ngân vang theo những ngón tay em lướt trên hàng phím. Những cánh cửa sổ mở toang, tôi nghe rõ hơn hết tiếng đàn của em.

Vẫn mái tóc bạch kim ấy, buộc lại sau gáy đem lại cho tôi cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

"Xử Nữ!!"

Tôi hét lên, nước mắt nóng hổi thi nhau trào ra từ khóe mi. Em giật mình, đồng tử bạc tròn xoe quay ra nhìn tôi. Ngay lập tức, em nghiêng đầu, tươi cười đáp lại.

"Thiên Yết, chị về rồi."

Lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng em. Nó trầm bổng hệt như tiếng đàn mà tôi vẫn nhớ nhung từng ngày qua.

Tiếng đàn của em...

♠~♠~♠

Vẫn như ngày xưa, hôm nào tôi cũng đến nghe em đánh đàn, em đều vui vẻ chơi piano cho tôi nghe.

Em nói chuyện với tôi nhiều hơn, nụ cười của em tươi sáng hơn, ánh mắt của em cũng tràn đầy sức sống, không còn tĩnh lặng như trước nữa.

Lần đầu tiên, em bước ra khỏi phòng nhạc và rủ tôi đi chơi. Thì ra em cao hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, hoặc ít nhất là lớn nhanh hơn, đã gần bằng tôi rồi. Trước đây tôi không dám hỏi vì sao, nhưng em bảo rằng hồi đó em còn ngại, chưa thể nói chuyện trực tiếp với tôi.

Chúng ta đi khắp nơi trong thành phố. Công viên, rạp phim, quán cà phê,...Em như một chú chim nhỏ tíu tít bên cạnh tôi. Tôi lại thích vuốt ve mái tóc em. Mặc dù không hợp lắm với một đứa con trai, nó mềm và mượt như mây trời vậy.

♠~♠~♠

Thời gian qua đi, kỳ nghỉ đông năm ấy, chúng ta lại ở trong phòng nhạc nghe em chơi piano.

Em say sưa lướt tay trên hàng phím, còn tôi như đắm chìm vào những giai điệu êm dịu của em.

Kết thúc bản nhạc, em quay lại nhìn tôi và cười tươi. Tôi cũng quen với hình ảnh này của em và còn thấy nó đáng yêu hơn trước.

Đến nỗi tôi đã quyết định sẽ nói hết lòng mình với em ngày hôm nay.

"Xử Nữ này, tự dưng chị nhớ tiếng đàn vi - ô - lông ngày xưa quá. Em chơi lại nó được không?"

"Dạ? Vi - ô - lông ấy ạ?"

Em tròn mắt nhìn tôi, giọng nói có vẻ kinh ngạc. Đồng tử bạc dao động mãnh liệt. Tôi khó hiểu nhìn biểu hiện kỳ lạ của em.

''Sao vậy, Xử Nữ?"

"À...không, không có gì...Nếu chị Thiên Yết đã yêu cầu thì..."

Em ngập ngừng tiến lại cây vĩ cầm dựng ở góc phòng. Từ khi nào mà nó đã phủ một lớp bụi mỏng, đủ để in dấu vết khi Xử Nữ vuốt tay trên lớp gỗ nâu bóng.

Tôi hào hứng nhìn em đặt nó lên vai, vừa mong chờ lại vừa ngại ngần. Chỉ cần em kết thúc bản nhạc, tôi sẽ thổ lộ mọi cảm xúc của bản thân bấy lâu nay.

Thanh âm đầu tiên ngân lên. Tiếp đó là những nốt nhạc trầm bổng du dương.

Không đúng...

Không phải tiếng đàn ngày xưa...

Không phải giai điệu nhẹ nhàng ấy...

Vẫn là bản nhạc đó, nhưng không phải những thanh âm mà tôi nhớ...

Không phải...

"Xử Nữ,...em...?"

Tôi sững người, cổ họng nghẹn lại không nói lên lời. Trái tim như thể bị ai đó bóp chặt.

Tôi không biết Xử Nữ có nghe thấy tiếng mình không, nhưng chỉ vài giây sau em đặt cây đàn xuống và quay lại nhìn tôi.

Ánh mắt đượm buồn của em khiến tim tôi càng lúc càng thắt lại...

Tại sao em lại nhìn tôi như thế?

♠~♠~♠

"Xử Nữ..."

Tôi run rẩy gọi tên em, nhưng em vẫn nằm đó, bất động. Mái tóc bạch kim xõa tung trên nền ga trắng đến nhức mắt.

Tiếng máy đo nhịp tim vang lên từng hồi. Tôi ghét nó. Nó không nhẹ nhàng như tiếng đàn của em.

Và nó...chính là sinh mạng của em...

"Chuyện này...là sao chứ?"

Tôi thẫn thờ đứng cạnh giường bệnh của em. Giọng tôi lạc hẳn đi, tôi không chắc lắm, vì hai tai tôi cũng ù đi mất rồi.

Tiếng người đó chậm rãi đáp lại lời tôi. Người đó giống hệt em.

"Chị Thiên Yết, xin hãy bình tĩnh nghe em nói..."

Tôi không nói gì được. Người đó hít vào một hơi rồi nói tiếp.

"Em không phải Xử Nữ, tên em là Nhân Mã. Chúng em là anh em sinh đôi khác giới."

"Sao cơ...?"

Tôi quay phắt lại. Tuy không biết mặt mình như thế nào nhưng chắc chẳng khác mấy so với một tờ giấy bị nhàu nát.

"K-Không thể nào..."

"Cả hai chúng em từ khi sinh ra đã có tài năng âm nhạc, thế nhưng Xử nhi lại mắc một căn bệnh không thể nào chữa khỏi. Tháng Sáu năm ngoái, bệnh đột ngột tái phát, em ấy đã xin được dành những ngày tháng cuối cùng để chơi đàn một mình trong phòng nhạc của trường.''

"Khi trở lại bệnh viện, Xử nhi đã kể cho em về chị, Thiên Yết. Trước lúc rơi vào hôn mê, em ấy nhờ em hoàn thành lời hứa sẽ chờ chị quay về."

'Suốt thời gian qua, em đã thay thế Xử nhi ở bên chị. Em ấy nói rằng, không muốn khiến chị phải đau khổ. Vì Xủ nhi thường hay mặc quần áo của em nên cũng không vấn đề gì. Thế nhưng em chẳng thể nào chơi vi - ô - lông được như Xử Nữ."

Nhân Mã cúi đầu kể lại. Tôi cảm giác như đang nghe thấy tiếng khóc của em từ trong giọng nói của cậu ấy.

Không phải em cao hơn, không phải em hiếu động hơn,...

Em thậm chí không thể cười với tôi dù chỉ một lần nữa.

Mối tình đầu của tôi là một cô bé.

Tôi đã yêu một cô bé, yêu nụ cười, yêu ánh mắt, yêu tiếng vĩ cầm của em...

Thế nhưng tôi chẳng thể...

♠~♠~♠

"Xử nhi, cảm ơn em vì tất cả."

Nhân Mã đứng trước mộ một cô bé chết trẻ đã 8 năm trước, giọng trầm khàn lên tiếng. Bên cạnh là một cô gái khác với mái tóc tím huyền ảo.

Hai người vận bộ lễ phục trắng phau nổi bật giữa hàng loạt những bia mộ mọc lên như nấm trong khu nghĩa trang tập thể. Ánh mắt dịu lại đặt lên tấm ảnh của người đã mất.

Khuôn mặt giống anh như hai giọt nước...

Đứa em gái sinh đôi mà anh hết mực yêu thương, Xử Nữ...

Cũng là mối tình đầu của vợ anh, Thiên Yết...

Nghe câu ấy thật tức cười, nhưng chính điều đó đã kết nối Nhân Mã và người phụ nữ đang đứng cạnh anh ngay lúc này. Anh sẽ không khóc, con bé không thích nhìn thấy anh khóc, mà đàn ông con trai thì lại càng không hay chút nào cả.

Nếu không có em, không có lời hứa, không có tiếng đàn ấy, anh đã chẳng thể gặp được Thiên Yết và yêu cô ấy hết mình.

"Cảm ơn em, mối tình đầu của tôi."

Thiên Yết cười hiền, tựa đầu vào vai Nhân Mã. Anh cũng cười, vòng tay qua vai ôm lấy cô.

Người ở bên cô lúc này, giống như người đầu tiên mà cô yêu.

Vẫn là người ấy, mà lại không phải mối tình đầu của cô.

Họ đến với nhau, là nhờ một linh hồn khác, giờ đã không còn trên thế gian này nữa.

"Chúng ta về thôi."

Nhân Mã dịu dàng nắm lấy tay cô, hai người rời khỏi khu nghĩa trang ảm đạm.

Đột nhiên, gió nổi lên. Nghe văng vẳng bên tai một giai điệu êm dịu.

Nơi bia mộ đó, một cô bé tóc trắng dài ngang vai đang vẫy tay với họ, trên khuôn mặt là nụ cười rạng rỡ.

"Chúc hai anh chị hạnh phúc..."

♠~♠~♠

Truyện ngắn lấy ý tưởng từ một oneshot Xử - Ngư được đăng trên Wattpad trong tuyển tập các truyện ngắn chòm sao Xử Nữ mà tớ từng đọc một lần và khá ấn tượng nhưng lại không nhớ rõ tên~~

Yours, respectfully Shiroku Yonemuri

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net