[Song Tử - Thiên Yết - Kim Ngưu - Xử Nữ ] Parallel Hearts: Take off Mask

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Original art by Mochizuki Jun. Credits by me.

Em yêu chị.

Dù cho em có nói bao nhiêu lần câu đó đi chăng nữa, chị vẫn sẽ chỉ coi em như một đứa em gái thôi đúng không?

Em ghét điều đó, nhưng lại cảm thấy may mắn khi nó là sự thật không thể thay đổi.

Giá như em không phải em gái chị, em đã có thể đứng bên chị với một tư cách khác. Không phải em gái, mà là một người yêu thương chị hết lòng, sẵn sàng hi sinh mọi thứ vì nụ cười của chị.

Thế nhưng, nếu không còn là em gái chị, làm sao em có thể ngắm nhìn nụ cười ấy được nữa đây?

Em biết. Và em ghét. Cái lớp vỏ lạnh lùng đó.

Con người là sinh vật yếu đuối. Vậy mà trước mặt em, lúc nào chị cũng tỏ ra mình mạnh mẽ. Chị không biết nhưng em rất ghét, thậm chí căm thù cái vẻ ngoài đó của chị.

Vì em, chị mới như vậy đúng không? Vậy nên, em ghét chính bản thân mình.

Đã có rất nhiều lần em nghĩ rằng, nếu em không tồn tại, chắn hẳn chị sẽ có thể tươi cười như bao người khác phải không?

Chị sẽ không phải giả vờ mạnh mẽ nữa. Chị sẽ được tự do, làm những điều mình thích.

Và hơn hết, chị sẽ được phép yếu đuối.

Nhưng em không làm được.

Không muốn tin nhưng em biết, nếu em đột ngột biến mất, chị sẽ lo lắng, sẽ đau khổ lắm phải không?

Em không muốn nụ cười của chị biến mất.

Nhưng em quá yếu đuối để có thể nói rằng mình không cần chị chăm lo như con nít nữa, rằng chị không cần phải giả vờ nữa.

Em không thể.

Thế nên, khi người đó xuất hiện, em không biết mình đã vui mừng đến nhường nào.

Một người mà chị có thể dựa vào. Người em đã mong chờ bấy lâu. Người thay em bảo vệ nụ cười của chị.

Thiên Yết, anh ta yêu chị.

Và hơn hết, chị yêu anh ta.

Mỗi lần nghĩ đến điều đó, nước mắt em lại tự động chảy ra.

Người đó đã lấy đi thứ mà em mãi mãi chẳng thể có được.

Em ghen. Đương nhiên rồi.

Nhưng nếu...nhưng nếu ở bên anh ta, chị có thể cười...thì em... sẽ chôn giấu lòng mình. Mãi mãi.

Em sẽ cười mỗi khi thấy mặt chị đỏ lên lúc em nhắc đến Thiên Yết. Em sẽ cười khi thấy anh ta hôn lên má chị. Em sẽ cười và tiếp tục trách móc anh ta tại sao lại đến muộn như vậy.

Em sẽ cười, khi chị mặc áo cưới và bước vào lễ đường, đến bên anh ta.

Em tuyệt đối không để tình yêu hay sự ích kỉ của em ngăn cản chị đi tìm hạnh phúc. Không đời nào em để nụ cười biến mất trên đôi môi chị.

Em yêu nụ cười đó.

Vậy nên, chị hãy cười lên nhé, Kim Ngưu.

♠~♠~♠

Em sai rồi.

Anh ta không phải là người mà em mong chờ, cũng không phải là người mà chị nên tin tưởng.

Thiên Yết, anh ta phản bội chị.

Em sai rồi. Em đã mắc sai lầm quá lớn rồi. Bây gìơ muốn sửa chữa cũng không thể.

Anh ta ôm một cô ả khác, không phải chị.

Em tự nhủ-à không, cầu nguyện rằng, đó chỉ là hiểu lầm thôi. Chắc chắn chỉ là hiểu lầm thôi. Người Thiên Yết yêu là chị, Kim Ngưu. Chị, và em, đều đã tin, Thiên Yết không phải loại người sẽ vùi dập lòng tin người khác như vậy.

Ít nhất thì, em mong là như vậy.

♠~♠~♠

Ngày qua ngày, niềm hi vọng nhỏ nhoi đó đổ vỡ dần.

Thiên Yết tiếp tục gọi cô ả đó ra nói chuyện riêng. Ngày càng nhiều.

Mỗi lần thấy anh ta quay lưng về phía chị, mỗi lần thấy anh ta né tránh câu hỏi của chị, mỗi lần anh ta để bờ vai chị đơn độc, thế giới của em sụp đổ dần. Cùng với đó là sự phẫn nộ tột cùng và lòng căm thù đứng lên thống trị.

Chị cũng bắt đầu cảm nhận được rồi phải không? Rằng Thiên Yết đã thay đổi ?

Vậy nên nước mắt chị mới rơi.

Nhưng chị vẫn cười.

Em không thể để chị biết chuyện này. Nụ cười của chị sẽ thế nào đây?

Em sợ. Vậy nên em che giấu.

Em phải trở nên mạnh mẽ.

Để bảo vệ nụ cười của chị...

...cho dù người có chĩa mũi dao thù hận về phía em đi chăng nữa...

♠~♠~♠

"Không phải như em nghĩ đâu!"

Thiên Yết nói vậy, em có thể đọc được rõ ràng sự lúng túng và sợ hãi của anh ta trong ngữ điệu và trên khuôn mặt.

"Chính mắt tôi đã thấy anh ôm con ả tóc tím đó. Đừng có chối."

Em không nhớ giọng mình lúc đó như thế nào. Nhưng em biết đó không phải những thanh âm ngọt ngào mà chị từng bảo nó như vậy.

Thiên Yết vẫn chối bỏ tội lỗi của mình. Qua mỗi câu nói, em lại càng thêm tức giận và chán ghét anh ta.

Anh ta có được thứ em khát khao bao nhiêu cũng chẳng thể có được. Vậy mà tại sao anh ta có vứt bỏ nó đi như thế?

Không thể tin tưởng được nữa rồi.

Không cần ai cả, em sẽ bảo vệ nụ cười của chị.

Bằng chính tay mình.

Bằng chính tay mình,...

...em khiến Thiên Yết biến mất khỏi cõi đời này.

Thà rằng để em tiễn anh ta ra khỏi cuộc đời chị, còn hơn là để chị phải đau khổ vì bị anh ta bỏ rơi.

Em sẽ ở bên chị. En sẽ trở thành bờ vai, an ủi, động viên chị vượt qua nỗi đau này.

Chỉ một nhát đâm thôi. Chẳng có gì to tát cả. Miễn là nụ cười chị vẫn đẹp như thế, em có thể làm tất cả vì nó.

Bất cứ ai khiến chị không thể mỉm cười, khiến chị phải khóc, em sẽ xóa sổ chúng.

Vậy nên, chị hãy cứ cười lên nhé, Kim Ngưu.

...cho dù người đó là bản thân em đi chăng nữa...

♠~♠~♠

Em bị phát hiện mất rồi.

Song Tử, cô ta đã nhìn thấy em tiễn Thiên Yết về Địa ngục. Và cuối cùng thì chị cũng biết.

Mũi dao nhuốm đầy thù hận chĩa thẳng về phía em.

Em đau lắm.

Không phải vì những lời chị hét lên, không phải vì sự căm ghét của chị dành cho em, mà vì nụ cười của chị đã bị thay thế bởi nước mắt.

Em đã sai ư?

Em lại phạm phải một sai lầm nữa rồi?

Em khiến chị khóc sao?

Em...khiến chị không thể cười sao?

Vậy là, em không được phép ở bên chị nữa rồi.

Đôi tay cầm dao của chị run lên. Em không cảm thấy chút sợ hãi nào trong tim mình cả.

Vì...sống mà không được ngắm nhìn nụ cười của chị, thì có khác gì so với thế giới bên kia?

Ít nhất, em cũng không thể để tay người dính máu.

Em tuyệt đối không để sự kết thúc của cuộc đời mình khiến cuộc sống chị tiếp diễn sau song sắt.

Thà rằng em để cơ thể cùng với linh hồn mình bị nghiền nát dưới bánh xe tải, còn hơn để bàn tay chị bị vấy bẩn vì sai lầm của em.

Vậy nên, chị hãy cười lên nhé, Kim Ngưu.

Vì em...yêu nụ cười của chị.

♠~♠~♠

"...Đêm ngày mùng 4/4, một vụ tai nạn giao thông thảm khốc xảy ra tại ngã tư X, thành phố XX, tỉnh XXX. Cảnh sát đã bắt đầu tiến hành điều tra vụ việc. Nạn nhân là một cô gái trẻ, tên Xử Nữ, năm nay 21 tuổi..."

Tiếng phát thanh viên của bản tin thời sự buổi sáng vang lên rè rè từ chiếc ti vi cũ.

Tai ù đi. Tôi chẳng nghe thấy gì nữa.

♠~♠~♠

Vậy, bạn thấy sao về câu chuyện này~~?

Không nói lên lời~? Quá bất ngờ~? Không thể tin được~? Tôi biết mà~

"Câu chuyện này thật vớ vẩn"~? Ồ, chẳng qua là bạn không hiểu hết nó thôi~

Lần sau, hãy cẩn thận với những thứ bạn không thấy được nhé~~

Dành cho những fan của bách hợp~ Emi_ViivirgohimeFT~~

Yours, respectfully Shiroku Yonemuri

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net