Gió và những cánh hoa (P1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1: Sự rung động của hoa

Anh biết ko, anh đích thị là gió. 1 làn gió phiêu du tự tại, yêu thích tự do và nhẹ nhàng chân thành. Chính vì anh là gió nên anh đã làm cho em rung động - những cánh hoa. 

Em yêu bầu trời trong xanh, yêu những đám mây trắng trải ngút ngàn, yêu ánh nắng chói chang của mùa hè, yêu những hạt nước mưa tươi mát và yêu cả sự dữ dội của gió. Anh thấy thế nào nếu em nói rằng em là 1 nàng tiên hoa? Anh sẽ ko tin đâu.

Cuộc sống hằng ngày của em rất đều đặn hay có thể gọi là có 1 chút nhàm chán. Vào mùa xuân là lúc em đẹp nhất, nở 1 cách hết mình và em sẽ nhẹ nhàng thả những cánh hoa rơi xuống để núi chân du khách nơi đây, để cho họ thấy em đẹp thế nào. Và anh là 1 trong những kẻ ko thể nào cưỡng lại sắc đẹp của em.

Vào mỗi buổi sáng, anh ghé qua đây ngắm em trước khi đi làm và lại mỗi buổi chiều sau tan sở anh lại đến nơi đây để ngắm em. Và rồi có 1 chiều anh ghé qua và nói lẩm nhẩm với em:

"Hoa anh đào à, ngươi đẹp lắm. Nếu ngươi là con người thì sao nhỉ?"

Anh biết ko, lúc ấy người qua đường nhìn anh như 1 thằng điên ấy, 1 thằng tự kỉ khi nói chuyện với 1 cây hoa an đào bên đường. Nhưng nụ cười của anh lúc đó làm cho em cảm thấy ấm hơn cả cái nắng của mùa hè nữa và làm cho em đi đến quyết định điên rồ - em sẽ gặp anh dưới hình dáng 1 con người. Vì em là tiên hoa mà :)))

***

Buổi tối hôm sau, em đã theo anh lên chuyến tàu điện để nói chuyện với anh. Vì lúc đó trời đã tối nên cũng ít người lắm, điều này làm em thích vì em ko thích những chỗ qúa đông người hay quá ồn ào. Nhưng mà hôm nay sao anh lạ lắm. Đã đi vào buổi tối mà sắc mặt còn tím tái nữa. Có phải anh bị bệnh ko?

Em bắt đầu làm quen với anh. Em nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh rồi ra câu chào hỏi:

"Chào anh, anh ko khỏe sao? Anh có cần ăn 1 chút kẹo cho đỡ mệt ko?" - Anh nhìn về phía em với 1 chút ngạc nhiên và rồi anh cười nhẹ trả lời

"Cám ơn cô, tôi ko sao" - Anh cười hì 1 cái rồi lắc đầu nhưng nét mặt anh vẫn lo âu lắm

"Thật sao, nhìn sắc mặt anh tệ lắm. Hay là anh đang lo lắng chuyện gì hả?" - Em ít khi thấy khuôn mặt anh mang nét đượm buồn và lo âu như thế kia 

"Thật ra bà tôi đột nhiên lên cơ đau tim nên nhập viện nghe nói tình hình ko được tốt lắm. Tôi đang đến bệnh viện đây, mong là bà ko sao, tôi bây giờ cũng chỉ còn 1 mình bà là người thân thôi" - Anh thở dài nói, nét mặt ko giảm độ buồn phiền

Lần đầu tiên em thấy anh phiền não như thế. Em muốn động viên anh, ngay bây giờ.

"Anh yên tâm đi, bà anh sẽ ko sao đâu. Còn anh bây giờ hãy thử ăn 1 viên kẹo này đi, nó sẽ giúp ít cho anh đó" - Em nhẹ móc trong cái túi màu hồng nhỏ nhỏ đeo trước ngực ra 1 ít kẹo ngọt rồi đưa cho anh. Em mong anh sẽ đỡ hơn.

Anh khẽ nhìn em rồi mỉm cười ấm áp, miệng nhả ra câu:

"Cảm ơn cô nhiều" - Anh cầm lấy 1 viên kẹo rồi ăn thử trong khi em vẫn đang bị nụ cười khi nãy của anh làm cho choáng váng :))

Em thấy được khuôn mặt của anh có phần nào thư giãn, trông anh đỡ hơn lúc nãy rất nhiều. Và rồi ánh mắt anh sáng lên thôi ko chiếu những tia phiền não nữa, anh hít hà khen ngon rồi hơi em mua ở đâu mà từ trong viên kẹo đã có mùi anh đào thơm ngát và anh chưa từng anh loại kẹo này bao giờ. Em cười hì và nói với anh rằng: "Bí mật" 

Cuộc trò chuyện của em và anh tiếp tục cho tới khi đến nơi anh cần xuống, chúng ta chia tay nhau tại đó. Và đương nhiên anh đã hỏi em tên gì và cũng tự giới thiệu anh tên là Jiro - 1 cái tên mà đối với em nghe rất hay dù đối với những người khác nó thật bình thường. Và em đã rất vui khi anh hỏi tên em nhưng mà em lại ko có tên, làm sao đây nhỉ? Trong lúc chưa suy nghĩ ra, em đã nói đại rằng em tên Sakura. Và anh mỉm cười lần nữa, ấm áp nói: "Tên đẹp lắm, tôi rất thích"

Anh thích? Em thực sự vui lắm, rất vui. Lần đó em trở lại cây anh đào ven đường với tâm trạng nở hoa mặc dù bây giờ là mùa thu lạnh khô. Em cảm thấy rất ấm áp. 

~ To be continue ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngan #truyen
Ẩn QC