Chương 21 - 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đó."
Từ lúc giúp Hoàn Tử Đầu ở khu kinh tế mới, tới giờ chưa hề liên lạc, sao đột nhiên hôm nay hắn lại tới? Không nghĩ nhiều, tôi quay xe trở về.
Đến công ty, đã thấy tiểu Lục và Hoàn Tử Đầu chờ sẵn ở cổng. Cất xe vào bãi, quay ra, Hoàn Tử Đầu bỗng đẩy tôi một cái: "Thế nào huynh đệ, gần đây khỏe chứ?"
Gã này cao to vạm vỡ, cú đẩy khiến tôi suýt thì té ngã.
"Anh tới đây có việc gì?"
Hoàn Tử Đầu châm điếu thuốc, cười nói: "Không có việc gì tìm anh ôn chuyện cũ không được à? Trước bận chuyện bang hội, còn chưa kịp cảm ơn anh."
Tiểu Lục nói: "Đứng đây nói chuyện không tiện, tôi biết một quán ăn mới mở, tuy cửa hàng không lớn, nhưng nấu rất ngon, ta đi làm vài chai!"
Tuy Hoàn Tử Đầu là xã hội đen, nhưng rất có phong cách hào sảng của hán tử đông bắc, biết là quán ăn nhỏ nhưng chẳng hề chê bai, lại đẩy tôi một cái, la lên: "Đi!"
Tôi cực kỳ không tình nguyện, bị lôi đến đầu con hẻm hôm trước. Quán mì vẫn sáng đèn, Hoàn Tử Đầu xuống xe nhìn vào trong hỏi: "Chỗ này tối như hũ nút, quán ăn đâu?"
Tiểu Lục cười ngây ngô chỉ vào cửa hàng đang sáng, nói: "Cái nhà bật đèn kia kìa, mì ở đó ngon lắm!"
Hoàn Tử Đầu nhăn trán, ngóng cổ lên cao, mặt đầy nghi hoặc: "Nói tào lao gì vậy, cái hẻm tối như đêm 30, làm gì có quán nào sáng đèn?"
Câu nói của hắn làm tôi sửng sốt, tuy con hẻm tối thật, nhưng quán ăn phía cuối đèn lét vẫn rất bắt mắt.
"Hoàn Tử đầu, anh không trông thấy ánh đèn phía trước?"
Hắn rụt đầu lại, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi: "Huynh đệ, nửa đêm nửa hôm, anh kể chuyện ma cho tôi đấy à?"
Tiểu Lục cũng cảm thấy không thể hiểu nổi, bèn giục cả ba đi tới. Ba chúng tôi đi vào con hẻm, chỉ một lát đã đến trước cửa quán mì. Vẫn như hai lần trước, quán chẳng có khách, chiếc quạt trần chạy với tốc độ rùa bò. Tiểu Lục cười nói: "Sao nào, đừng thấy cửa hàng nhỏ mà chê, đồ đạc bên trong toàn hạng nhất đấy!"
Nói đoạn còn giơ ngón tay cái lên, Hoàn Tử Đầu trợn hai mắt như muốn rớt ra ngoài, méo mó nhìn chúng tôi, nói: "Hai người bị nước ngấm vào đầu à? Đây con mẹ nó là một bức tường, quán ăn đâu ra? Mì đâu ra?"
Nhìn theo ngón tay Hoàn Tử Đầu chỉ, đó là cửa kính của quán ăn, vậy mà hắn nói là một bức tường. Có vẻ như đã hiểu ra điều gì đó, toàn thân tôi ớn lạnh. Tiểu Lục thì chẳng nghe ra thế nào, vẫn tranh cãi: "Hoàn Tử Đầu, anh ngày nào cũng đánh đánh giết giết, mắt bị thương à, một quán mì chềnh ềnh mà không trông thấy?"
Nhìn qua cửa kính vào bên trong, đèn đuốc sáng trưng, ông chủ còn đang đứng ở quầy nhìn tôi, cười nhợt nhạt. Vội túm hai người đang cãi cọ đi ra khỏi con hẻm, ra đến nơi vẫn chưa hoàn hồn, tôi thở hồng hộc.
Cả hai vẫn đang trách nhau mắt mù, tôi dở khóc dở cười bắt một chiếc taxi, bảo tài xế chở đến phố ẩm thục Nam Kinh. Lên xe, tài xế cứ chàn chờ mãi chưa chuyển bánh, tôi hỏi: "Đi đi bác tài, đến phố ẩm thực Nam Kinh!"
Tài xế nghi hoặc hỏi tôi: "Các anh còn chưa lên xe hết mà?"
Tôi cau mày: "Bác tài, ba chúng tôi đều ngồi đây, sao còn nói chưa lên hết?"
Tài xế thốt ra một câu quái đản: "Thế đại thúc trung niên đi theo các cậu không phải người cùng đoàn à?"
Tôi khủng hoảng nhìn ra bên ngoài cửa kính xe.
Không có một bóng người!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net