Chương 21 - 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
sáng đèn, vội bảo tài xế dừng lại, lúc tài xế đạp phanh thì xe đã đi quá con hẻm kia.
"Bác tài, dừng đây đi, tôi thấy đầu hẻm phía sau có quán ăn!"
Tài xế cúi đầu tìm tiền lẻ, nói: "Gần chỗ này có quán ăn à? Ngày nào tôi cũng chạy đêm, sao không thấy nhỉ?"
"Quán ăn ở tít đầu hẻm bên kia, chắc thường ngày anh không đẻ ý."
Tài xế đưa tiền lẻ cho tôi, nét mặt vẫn là dấu chấm hỏi, nói chưa từng nhìn thấy. Tôi xuống xe, đi ngược lại 50m, rồi rẽ vào con hẻm. Hẻm nhỏ này nằm giữa hai khu chung cư, hàng quán hai bên đều kéo kín cổng sắt. Chỉ duy nhất một quán ăn đầu hẻm bên kia, đèn vẫn sáng lập lòe: "Quán mì cửa Đông"
Quán ăn này mặt tiền không rộng, bờ tường cũng cũ kỹ, hẳn là mở ra để kiếm sống nhờ hai chung cư bên cạnh. Đẩy cửa đi vào, hai mắt tôi sáng lên, phong cách bên trong rất cổ kính, trần nhà treo một cái quạt lớn, xung quanh cũng bày biện ít đồ cổ.
Tìm một vị trí ngồi xuống, ông chủ tầm 50 tuổi từ bếp đi ra, tay áo xắn lên đến cùi chỏ. Đại thúc cười cười cầm thực đơn đi về phía tôi. Nãy giờ vẫn tò mò về phong cách quán ăn, tôi hỏi: "Đại thúc, quán mình thiết kế theo phong cách hoài cổ à?"
Chủ quán nghe thế thì không nói gì, chỉ nhìn tôi mỉm cười.
"Thật đúng là hết ý, bài trí nhìn rất thật, y như phong cách nhà cửa hồi tôi còn nhỏ. Ngài bố trí cửa hàng nhỏ như vậy chắc tốn nhiều công sức lắm."
Đại thúc gật đầu, khẽ nói: "Chắc rồi chắc rồi!"
Sau đó đưa tờ thực đơn cho tôi.
Nhận tờ thực đơn, tôi không khỏi ngạc nhiên: "Chà, nhìn chữ in ấn đều là phong cách của thập niên 80, hơn nữa loại giấy này ngày nay cũng rất hiếm thấy."
Đại thúc rất nhẫn nại, gật đầu cười cười hỏi: "Cậu nhìn xem, muốn ăn món gì?"
Nhìn qua thực đơn, tôi gọi một tô mì. Tuy chỉ một tô mì nhưng chủ quán vẫn cẩn thận dùng giấy ghi lại, sau đó xoay người đi vào bếp. Cửa hàng hẹp, chỉ bày sáu cái bàn nhỏ, trên mỗi bàn là một phích nước nóng và một ấm trà lớn.
Phích nước nóng được bóc sắt, kiểu dáng y hết loại trong nhà tôi dùng khi còn nhỏ. Ấm trà cũng là loại vòi sắt, bên ngoài sơn vàng, còn nhớ hồi nhỏ hàng xóm tôi đều dùng loại này.
Nhìn đồ đạc mà hoài niệm, không khỏi khiến tôi cảm thấy vui, thật không ngờ một ngõ nhỏ ít ai để ý lại có một quán ăn theo phong cách hoài cổ như này. Rót trà ra bát, tôi vừa uống vừa chờ mì.
Chẳng bao lâu, ông chủ đã bưng mì lên, bụng thật sự đã đói xồn cào, tôi liền ăn lấy ăn để. Chớp mắt đã ăn xong tô mì to đùng, nước mì thơm phức, sợi mì trơn bóng, tôi giơ ngón tay cái lên khen: "Chà đại thúc, tay nghề ông rất được!"
Đại thúc nhìn tôi ăn cũng vui, ngồi ở ghế đối diện, hỏi chuyện: "Cậu làm nghề gì."
Vừa nhai vừa hàm hồ đáp: "Tài xế xe bus ở trạm giao thông công cộng Trường Tân!"
"À, lái xe bus, trễ thế này rồi sao mới ăn?"
Húp ngụm nước mì, tôi cười: "Tôi lái chuyến nửa đêm đi xưởng giấy, vừa mới về đến trạm, đói quá nên tìm chỗ ăn."
Đại thúc nghe thấy tôi nói mình lái chuyến nửa đêm thì hình như hơ sửng sốt.
"Đại thúc, hai bên đều là chung cư cũ, người ở chắc toàn người già, ông mở cửa hàng suốt đêm, có khách không?"
Chủ quán gật đầu: "Ừ, buôn bán cũng không tệ, đều là những người có tuổi xung quanh chiếu cố, trước khi cậu vào vừa có mấy khách đi ra."
"Vừa mới ra? Hẻm nhỏ như vậy, sao tôi không thấy ai nhỉ?"
Chủ quán nhìn tôi ngấu nghiến hết bát mì, cười: "Ăn chưa no à? Tôi làm cho cậu tô nữa."
"Được, nói thật, cửa hàng ông không chỉ phong cách trang trí hoài cổ, mà hương vị sợi mì cũng rất giống!"
Chủ quán đứng dậy đi vào bếp, lát sau lại bưng một tô mì ra. Cũng chỉ vài phút, tôi đánh sạch tô thứ hai, lau miệng nhìn đồng hồ, đã là 2h sáng. Tôi đứng dậy bảo ông chủ tính tiền, đại thúc cười nói: "Tổng cộng hai tệ!"
Tôi cầm ví, đang định lấy tiền ra chợt ngây người: "Hai tệ?"
Đại thúc không nói gỉ, chỉ gật gật đầu.
"Đại thúc, riêng với trang trí và tay nghề của ông, lấy 20 tệ cũng không quá đáng, đừng đùa nữa, rốt cuộc hết bao nhiêu?"
"Hai tệ!"
Chủ quán không có vẻ gì là nói đùa, nhìn tôi lặp lại một lần. Tôi sửng sốt một lúc, lòng nghĩ chắc ông ấy thấy mình là khách mới, nên khuyến mãi chăng? Bèn cười cười móc ra 15 tệ bỏ lên bàn, nói: "Cảm ơn đại thúc, hảo ý của ngài tôi nhận, giờ là quá nửa đêm rồi, ngài cũng vất vả, không cần khuyến mãi đâu."
Nói xong, sợ chủ quán thối tiền, tôi vội xoay người đi ra cửa. Ăn no thì mắt ríu lại, thức suốt cả đêm cuối cùng cũng bắt đầu thấy mệt mỏi. Tôi đứng ven đường mãi mới gọi được một xe taxi, thấy tôi có vẻ no ợ ra, tài xế buột miệng hỏi: "Huynh đệ, cậu ăn gì ở nhà mà bụng căng thế?"
Dựa vào ghế sau, tôi ngáp: "Không có gì, ăn tô mì ở quán thôi."
Tài xế chợt liếc tôi một cái: "Gần đây có quán ăn nào đâu? Mới mở à, ngày nào tôi cũng chạy ca đêm, quán chỗ nào thế, lúc đói cũng ghé qua lót dạ."
Tôi nhẹ giọng đáp: "Ở ngay hẻm ban nãy tôi đón xe đấy."
Tài xế cười: "Huyng đệ, anh định kể chuyênh ma ban đêm để thử lòng dũng cảm của tôi à? Nhà chị gái tôi ở chung cư kia, cái hẻm này tôi đi suốt, có quán mì nào đâu?"
Định tả vị trí cụ thể cho anh ta, nhưng nhìn không được lại ợ một cái. "Phụt", một sợi mì phun ra dính vào tay áo, tôi lưòi nhác nhặt nó ra, ném khỏi cửa xe, đột nhiên giật mình sợ hãi.
Đây không phải sợi mì, trong tay tôi là một con giòi trắng ởn!!!

Chương 39 : Tiên sinh họ Hà

Trông thấy con giòi, suýt nữa thì tôi sợ hãi đẩy cửa xe nhảy xuống. Thấy tôi kêu thất thanh, tài xế vội tấp xe vào lề, hỏi lý do.
Tôi vội vàng hất con giòi ra ngoài, tài xế trông thấy cũng cau mày: "Huynh đệ, anh phát hiện nó trong xe tôi à?"
Tôi không đáp lời, chạy lao đến vệ đường, cho tay vào móc họng. Móc vài phút, nôn cả mật xanh mật vàng ra, nhưng không thấy sợi mì nào.
Tà môn!!!
Tài xế chẳng hiểu ra làm sao, đứng cạnh nói: "Huynh đệ, anh sao thế, chỉ là một con giòi thôi mà, làm gì đến nỗi ghê tởm như vậy, cũng có phải anh ăn nó đâu."
Nghe anh ta nói thế, tôi càng lợm giọng hơn.
Quay về đến ký túc, tiếng tiểu Lục ngáy vang phòng, tôi vô lực nằm ườn xuống giường, đầu cứ suy nghĩ về con giòi và tô mì.
"Nó được phun từ miệng mình ra thật sao?"
Lăn lộn ở Đường Oa Tử, có lẽ nó chỉ là sâu dính trên người thôi....
Sáng dậy, tôi còn chưa xuống giường, lão Vũ đã vội vội vàng vàng đến ký túc tìm. Hôm qua có nhắc đến Quan Quân, có vẻ hắn đã thật sự không thể ngồi yên.
Tôi rửa mặt đánh răng, dọn dẹp xong đã là gần trưa, ra ngoài tìm quán nước nào vắng vẻ, cùng lão Vũ ngồi xuống. Lão Vũ chắc chỉ hận không thể trực tiếp mổ bụng tôi ra mà xem bí mật, liền nói: "Cậu mau nói cho tôi, làm sao cậu biết Quan Quân, hiện giờ hắn ở đâu?"
Nhấp ngụm nước trà, tôi chậm rãi nói: "Vũ ca, Quan Quân ở cách chúng ta không xa, hơn nữa gần đây còn gây chuyện với anh đấy."
Lão Vũ cau mày: "Đừng vòng vo nữa, cậu nói thẳng đi, hắn ở đâu."
"Anh còn nhớ người gửi cái đồng hồ giết người không?"
Lão Vũ gật đầu: "Cái này tôi nhớ rõ, chẳng phải cậu nói là do một người họ Lưu gửi sao?"
"Đúng vậy, Lưu Vân Ba, hắn chính là Quan Quân thay tên đổi họ!"
Hai lông mày lão Vũ cau chặt lại, lục lọi trong đầu gì đó, tựa vào sau ghế: "Chẳng trách, tôi cứ thắc mắc mãi mình chẳng quen biết gì Lưu Vân Ba này, vô duyên vô cớ sao lại gửi cái đồng hồ ma ám đến. Hóa ra hắn chính là Quan Quân!"
Thấy lão Vũ bắt đầu cắn câu, tôi nói: "Bí mật của anh quả nhiều, Quan Quân, lại còn cả lão Đường, mấy người hóa ra là chiến hữu, thế mà cho tố giờ chưa từng nghe anh đề cập đến!"
Lão Vũ nghe vậy thì sửng sốt: "Tôi nhớ ra rồi, lúc xử lý cái đồng hồ, tiểu tử cậu có nói, cậu cũng đi Hổ Yêu Sơn, lại còn xuống động quỷ. Chẳng trách lại biết nhiều như vậy, hiện giờ Quan Quân đang ở đâu?"
Cầm ấm trà rót nước cho lão Vũ, tôi chậm rãi nói: "Vũ ca, tôi nói đã nhiều, cũng đến lượt anh rồi. Làm cách nào thoát khỏi chuyến xe số 13, còn phải nhờ anh chỉ giáo!"
Trông bộ dạng đã có dự liệu trước của tôi, lão Vũ nhăn mặt nhìn chằm chằm hồi lâu: "Lão đệ, khoảng thời gian vừa rồi cậu quả không uổng công. Được, chúng ta trao đổi bí mật với nhau, tôi nói về chuyện chiếc xe, cậu nói cho tôi về Quan Quân!"
Hai mắt tôi sáng lên, sảng khoái đáp ứng. Hiện Lưu Vân Ba sống hay chết ở Đường Oa Tử chẳng đáng bận tâm, điều quan trọng với tính mạng của tôi lúc này là làm cách nào lão Vũ sống sót.
"Đầu tiên, tôi phải xin lỗi cậu một câu, chuyến xe số 13 cậu đang lái, tôi cũng từng lái!"
Quả nhiên Vương Đại Trung nói đúng, lão Vũ chính là tài xế thứ tư lái chuyến xe này. Làm bộ kinh ngạc, tôi chất vấn: "Vũ ca, tài diễn xuất của anh thật không tồi, tôi chẳng thể phát hiện ra cái gì. Rốt cuộc chuyện là như thế nào?"
Lão Vũ thở dài: "Cậu cho rằng lão ca muốn thế à? Mười năm trước ba tài xế tử nạn ở đập chứa nước, toàn bộ tài xế trong trạm đều gửi đơn lên thành phố xin hủy chuyến. Kết quả đám chuyên gia bên trên nghiên cứu mặt đường, kết luận rằng chỉ là sự cố ngoài ý muốn, cuối cùng lắp thêm ít đèn đường rồi chẳng đoái hoài tới nữa."
Thấy lão Vũ nói có vẻ không giống bịa chuyện, tôi hỏi tiếp: "Rồi sao nữa?"
"Sau khi chuyên gia đi, xe vẫn phải tiếp tục chạy, ban đầu bố trí một cậu tên là Vương Đại Trung, cậu ta hướng nội, thật thà, trong nhà hoàn cảnh khó khăn, tôi nghĩ đi nghĩ lại bèn xung phong nhận lái thay cậu ta!"
Nói tới đây, lão Vũ uống cạn chén trà: "Chuyến xe này âm tà thế nào, đồng nghiệp trên dưới đều biết, từ lúc nhận lái, tôi đã chuẩn bị hết những khả năng có thể xảy ra."
Chuyênh lão Vũ kể giống hệt với lời Vương Đại Trung nói, xem ra lão không nói dối, tôi sốt ruột hỏi: "Vũ ca, vậy anh mau bày tôi cách, rốt cuộc là anh thế nào mà bình an vô sự?"
Lão Vũ gật đầu, chậm rãi nói: "Tôi lái được mấy tháng, có lần xe nổ lốp, suýt nữa thì đã chết. May mà một vị tiên sinh hành khách đã cứu mạng!"
"Tiên sinh? Tiên sinh biết trừ tà?"

Lão Vũ gật đầu: "Lúc đó chiếc xe cũng lao vù vù về phía hồ nước, tôi tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, không ngờ tiên sinh này xông tới, cắt ngón tay nhỏ máu vào vô lăng, quái đản là cái xe lại dừng!"
Sau khi xuống xe, tôi cầu xin lão tiên sinh cứu mình, ông ấy dặn tôi, cứ 14 âm lịch thì đến đập nước hóa vàng mã, như vậy sẽ không sao, nhưng 10 năm sau thì cần có người khác thay thế lái xe!"
Tôi nghe xong bừng tỉnh đại ngộ: "Cho nên, chuyến xe 13 lúc nửa đêm này, chẳng phải do thành phố phê duyệt, mà là anh chủ động xin mở lại?"
Lão Vũ áy náy cúi đầu gật gật.
Tôi hít sâu một hơi, không khỏi ấm ức, lão Vũ năm xưa trượng nghĩa cứu giúp Vương Đại Trung, giờ thì lại tham sống sợ chết mà tìm tôi thế mạng!
Việc đã đến nước này, tuy rất căm phẫn nhưng không thể bộc phát, tôi vội vàng hỏi: "Vậy tiên sinh cứu anh năm đó, giờ ở đâu?"
Lão Vũ lắc đầu: "Ông ấy chưa từng để lại bất kỳ phương thức kiên lạc nào, chỉ nói là mình họ Hà!"
"Chỉ nói là họ Hà, không có gì thêm?"
Lão Vũ bất đắc dĩ gật đầu: "Không gì thêm. Năm ngoái tôi có nhờ bạn bên cục cảnh sát tìm hiểu, trong thành phố có đến mấy chục vạn người họ Hà, chẳng cách nào tìm ra!"
Vốn tưởng chỉ cần lão Vũ chịu nói thì mạng tôi và tiểu Lục sẽ được cứu, nào ngờ lão lại mang trái banh đá sang cho một tiên sinh họ Hà.
Lòng tôi không khỏi chửi thầm.
Xe vẫn phải lái, người vẫn phải tìm!
Lão Vũ có vẻ xấu hổ, há miệng định hỏi chỗ ở của Lưu Vân Ba nhưng ngập ngừng không nên lời. Tôi đứng dậy, lạnh lùng vứt lại một câu: "Quan Quân đổi tên thành Lưu Vân Ba, hiện giờ đang ở thôn Đường Oa Tử, ngày thường lão ngụ ở tầng 3, tòa nhà 2386 đường Hoài Viễn!"
Không thấy lão Vũ phản ứng gì, tôi xoay người đi ra cửa. Trên đường đi, tôi ấm ức ngửa mặt lên trời mà hét to một tiếng.
Rốt cuộc cái chuyến xe ma quái chết tiệt này còn ám mình đến bao giờ!!!
........
Tối đó, tiểu Lục ra xe, tôi nằm ở phòng mà chẳng ngủ nổi, mãi tới 1h sáng, cậu ta quay về vẫn thấy tôi thao láo nhìn trần nhà đăm đăm. Trông bộ dạng than ngắn thở dài của tôi, tiểu Lục bèn rủ ra ngoài uống rượu. Tôi không ngăn cản được, câu ra cứ nhất quyết bắt taxi đi phố ăn uống Nam Kinh.
Dọc đường đi, tôi cũng uể oải ỉu xìu, còn chưa đến đường Nam Kinh, tiểu Lục đã bảo tài xế dừng xe. Bước xuống, vừa nhìn thấu bên ngoài khiến tôi sợ phát run, đây chẳng phải con hẻm tối qua mình ăn mì sao?
Tiểu Lục cao hứng chỉ vào hẻm: "Huynh đệ, too thấy trong này có quán ăn, hai ta vào đó kiếm chú gì bỏ bụng!"
Tôi nhíu mày nhìn cậu ta: "Cậu trông thấy quán ăn trong hẻm?"
Tiểu Lục không nhịn được phì một tiếng: "Anh có ý gì? Lần trước trong bệnh viện thì hỏi tôi có trông thấy ông cụ không, giờ lại hỏi tôi có thấy quán ăn không. Tôi đâu có bị mù bẩm sinh?"
Chưa kịp trả lời thì đã bị tiểu Lục kéo vào hẻm. Nỗi ám ảnh con giòi lần trước còn chưa nguôi ngoai, lần này lại nửa đêm đến quán mì này khiến tôi run sợ.
Vừa vào, cũng giống tôi, tiểu Lục bất ngờ trước khung cảnh trang trí, sau đó ngây thơ kéo tôi ngồi, gọi hai phần rau xào, hai chai bia, và hai tpo mì.
Trông thấy ông chủ, tôi không biết nói gì về đại thúc trung niên này, ông ta lại chủ động chào: "Anh bạn trẻ, hôm nay còn dẫn thêm khách hộ tôi à. Được, bữa này tôi cho cậu ăn no hết tiền thì thôi!"
Tôi dở khóc dở cười, hết tiền? Mấy tệ một tô mì, tôi ăn kiểu gì cho hết tiền được?
Đại thúc dùng bút chì ghi lại món, sau đó xoay người đi vào bếp. Tôi vội ghé sát lại nói nhỏ với tiểu Lục: "Tiểu Lục, quán ăn này có chút vấn đề, ta mau đi thôi, đến phố ẩm thực Nam Kinh ăn uống."
Tiểu Lục đẩy tôi ra, không kiên nhẫn nói: "Huynh đệ à, đủ rồi đấy. Anh không cảm thấy có vấn đề nhất chính là anh sao?"
Chẳng vao lâu, chủ quán đã mang hai phần rau xào, hai tô mì và hai chai bia lên. Tiểu Lục vục mặt vào ăn y như tôi hôm qua, loáng cái đã hết một tô. Cậu ta giơ ngón tay cái lên: "Ông chủ, sợi mì ông làm rất tuyệt, trơn bóng thơm ngon!"
Tôi thật sự cảm thấy hoảng, không dám đụng đũa, chỉ làm một ngụm bia.
Phì ì ì ì!!! Bia còn chưa xuống bụng, tôi đã phun ra. Mùi vị gì vậy?
Cầm chai bia lên nhìn, đây bia Hoa Đan năm 89, xưởng bia này đã đóng cửa bao năm nay, sao còn ngoài thị trường? Tôi càng ngày càng hoảng hốt, tiểu Lục thì càng ngày ăn càng hăng. Căn lúc ông chủ không chú ý, tôi cúi đầu nói: "Tiểu Lục, nếu cậu xem tôi là huynh đệ thì nghe tôi. Cậu ngậm một sợi mì trong miệng đừng nuốt, chờ lát nữa ra ngoài thì nhổ ra xem."
Tiểu Lục ợ hơi một tiếng, gật gật đầu.
Ngồi trơ mắt nhìn tiểu Lục ăn mấy đĩa đồ ăn, uống hai chai bia, húp hết hai bát mì. Cũng giống như hôm qua, lúc tính tiền, ông chủ chỉ lấy có hai tệ!
Tiểu Lục nghe xong thì mặt ngu ra, tôi ném vội đồng 5p tệ xuống bàn rồi túm cậu ta chạy ra ngoài. Kéo tay tiểu Lục chạy một mạch ra đầu đường, hỏi cậu ta: "Huynh đệ, tôi dặn cậu ngậm một sợi mì trong miệng đừng nuốt, cậu có làm không?"
Tiểu Lục gật gật đầu, nhổ sợi mì trong miệng ra. Tôi cúi xuống nhìn chằm chằm, đó chỉ là một sợi mì dính nước bọt của cậu ta. Tiểu Lục lườm tôi một cái, cười ha hả nói: "Huynh đệ, anh cũng thật biến thái, lại có sở thích quái đản như vậy!"
Đang cúi đầu thắc mắc, chợt nghe cách một tiếng, cách đó không xa vang lên giọng phụ nữ: "Trùng hợp quá, hai anh cũng ở đây à?"
Ngẩng đầu lên, vừa trông thấy người đi tới, suýt nữa thì tôi đạp chân vào sợi mì tiểu Lục nhổ ra. Người nói là Thang Nghiêu, chính là cô gái chết quỳ trước cái đồng hồ ma ám!!!

Chương 40 : Vị khách vô hình  

Trông thấy Thang Nghiêu, tôi thật sự giật mình. Phải biết rằng hiện giờ đang là hơn 2h sáng, bên cạnh đó, cô ta còn mặc y nguyên bộ váy đỏ kia.
Nhìu mày, tôi lạnh giọng nói: "Xui xẻo, hơn nửa đêm, cô mặc váy đỏ ra đường, có khác nào bảo mình là ma không?"
Nghe tôi nói, Thang Nghiêu bật cười: "Anh này thật hay đùa, sao cứ nhất định nói là tôi đã chết? Rõ ràng chính anh cứu tôi mà?"
Tiểu Lục nghe chẳng hiểu gì, há mồm nói: "Người đẹp nhớ nhầm à, người cứu cô là tôi, có phải anh ấy đâu."
Nào có tâm tư nói chuyện tào lao với cô ta, thời điểm này, ăn mặc như thế, xuất hiện ở đây, khỏi phải bàn cãi nhiều. Tùm tiểu Lục bước vội, lúc chuẩn bị lê taxi, Thang Nghiêu còn nói với theo một câu: "Ăn mì ngon chứ?"
Trên đường về, tiểu Lục cứ khăng khăng lý sự, giải thích rằng Thang Nghiêu không phải người chết ở cái đồng hồ. Rốt cuộc chuyện cô ta chết hay chưa, tôi chẳng quan tâm, nhiệm vụ hàng đầu trước mắt là phải tìm cho ra vị tiên sinh họ Hà.
Sáng ngày hôm sau, lão Vũ lại đến tìm, trông thấy tôi thì thần bí nói: "Lão đệ, cậu nói Quan Quân đang ở Đường Oa Tử, có chuẩn không đấy?"
Tôi cau mày đáp: "Chuẩn, lúc tôi rời đi, hắn đang ở đó, giờ đã hai ngày, hắn còn ở đó không thì không biết."
Lão Vũ gật đầu: "Được, tôi phải đi tìm hắn một chuyến!"
Dứt lời anh ta xoay người ra cửa, rồi như chợt nhớ ra cái gì, ngoái đầu hỏi tôi: "À phải rồi lão đệ, thứ cho tôi dài dòng. Lần trước cuốn sác ở lầu hai, cậu đốt thật chứ?"
Nghe lão Vũ nhắc đến cuốn sách cổ, tôi không hỏi mở mồm hỏi: "Vũ ca, sao đột nhiên anh lại nhắc đến cuốn sách, nó liên quan gì đến việc anh đi tìm Quan Quân?"
Lão Vũ thở dài: "Tên Quan Quân trước giờ luôn thích nghiên cứu những thứ tà môn, càng ngày sở thích càng nghiêm trọng. Hắn rất có hứng thú với người chết, năm xưa tôi nhất quyết không đưa hắn cuốn sách lấy được dưới động quỷ, từ đó hắn liền hận tôi thấu xương!"
Sự tò mò được đẩy lên cao, tôi hỏi: "Rốt cuộc đó là sách gì mà hắn lại thèm muốn như vậy?"
"Một cuốn sách tà môn, gọi là Thất Cản Thi, không thấy tôi phải chất đầy cá thối để trấn áp sự âm tà của nó à."
Nói xong, lão Vũ bước nửa chân ra cửa, nhưng vẫn không yên tâm, quay đầu hỏi tôi: "Cậu đốt thật rồi chứ?"
Tôi gật đầu: "Đốt rồi!"
Bấy giờ lão Vũ mới rời đi.
Càng ngày cuốn sách này càng kỳ lạ, từ miệng ba người, tôi nghe được ba cái tên khác nhau về nó. Lão Lưu nói nó là một cuốn sách âm dương phong thủy, Bạch Phàm bảo là Đạo Mộng Kỳ Thuật, giờ lão Vũ lại kêu nó là Thất Cản Thi, vậy ai mới là người nói đúng?
Lão Vũ vừa đi khuất thì bác bảo vệ ngoài cổng gọi điện, bảo có ông già đến tìm tôi. Nghe đến ông già, tám chín phần là Lưu Khánh Chúc, tôi vội thu dọn một chút rồi ra cổng.
Quả nhiên, người tới là lão Lưu. Trông thấy tôi, lão cau mày nói: "Trí nhớ ngươi bị làm sao vậy, chẳng phải ta đã nói, sau khi về thành phố thì mang cuốn sách cho ta, ngươi quên à?"
Lão Lưu đến là vì cuốn sách!
Nếu chẳng phải vừa rồi lão Vũ nói tên sách cho tôi, chắc đã chẳng hề do dự mà đưa ngay cho Lưu Khánh Chúc. Nhưng hiện giờ cuốn sách lại lòi ra thêm một cái tên, lại còn có khả năng là muốn cuốn sách tà.
Một chuyến đi Đường Oa Tử, lão Lưu có rất nhiều điểm đáng ngờ, chắc chắn là giấu bí mật gì đó. Nếu cuốn sách này đúng là Thất Cản Thi như lời lão Vũ nói, trước khi làm rõ ràng về Lưu Khánh Chúc, tôi tuyệt đối không thể đưa lão.
"Lão Lưu, bạn gái tôi mượn cuốn sách về đọc, giờ cô ấy đang đi công tác, lúc nào về tôi sẽ mang cho ông."
Lão Lưu nhăn nhó: "Cuốn sách quý như vậy, sao có thể tùy tiện cho người khác mượn? Mau đòi về đi!"
Tôi đưa đẩy theo: "Hiện giờ cô ấy đang ở nước ngoài. Ông yên tâm, tôi đã dặn cô ấy giữ cuốn sách cẩn thận rồi."
Lưu Khánh Chúc thất vọng xoay người rời đi, chợt nhớ đến Hà tiên sinh, tôi vội chạy theo, hỏi: "À phải lão Lưu, trong thành phố có một người đặc biệt lợi hại, là Hà tiên sinh, ông có biết không?"
Lão Lưu dừng bước, quay đầu nhìn tôi: "Hà tiên sinh? Tìm lão làm gì?"
Thấy có vẻ lão ta biết người này, tôi vui mừng nói: "Tôi có thông tin, ông ấy biết cách giúp tôi thoát khỏi chuyến xe 13 này!"
Lão Lưu chống gậy đứng suy tư một lát: "Thật ra trong giới ta có biết một người họ Hà, nhưng không chắc đó có phải người ngươi nói không."
Tôi vui lắm, lão Lưu lợi hại như vậy, trong giới của ông ta hẳn phải là những người có bản lĩnh, khả năng chính là Hà tiên sinh rất cao. Lưu Khánh Chúc chậm rãi nói tiếp: "Cứ từ từ, chờ bạn gái ngươi quay về, mang sách cho ta, ta dẫn ngươi đi tìm lão!"
Nói xong, lão Lưu chống gậy bỏ đi.
Điều kiện trao đổi?
Lời nói của lão Lưu làm tôi sững sờ, trên cuộc đời này, đúng là không có ai giúp ai mà không có mục đích. Như vậy, sự nghi ngờ của tôi đối với lão Lưu càng tăng thêm một bậc.
Tuy rất sốt ruột tìm ra Hà tiên sinh, nhưng bước đầu tiên vẫn phải làm rõ lão Lưu có đáng tin hay không đã. Tối đó tôi lái xe, 12h đến xưởng giấy thì nhận được tin nhắn của tiểu Lục: "Hoàn Tử Đầu đến, về thì đi uống gì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net