Chương 21 - 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bị đốt cháy, không phải Lưu Khánh Chúc thì còn ai vào đây? Mà điều đáng nói là hai hôm trước, ông cụ tóc bạc cũng nói vậy, tôi nghĩ ông ta già lẫn nên không để ý.
Giờ con bé ngây thơ trong sáng, không thù không oán lại nói một câu y chang, thật sự làm tôi chấn động. Ông già tóc bạc nói là ma chết cháy, con bé lại nói là cụ ông bị đốt, trùng hợp?
Tại sao tất cả đều có liên quan đến lửa, mười năm trước, hẳn người bị hỏa hoạn chết phải là Lưu Vân Ba chứ?
Tôi cứ ngây người mà bước đi, trong lòng là hàng tá những câu hỏi, những suy đoán. Bắt đầu từ lúc ở Hổ Yêu Sơn về, tôi đã tin tưởng lão Lưu tận thâm tâm. Nhưng bên cạnh đó tôi cũng từng nghe nói, trẻ em ngây thơ trong sáng, có khả năng nhìn thấy những thứ không sạch sẽ.
Hít sâu một hơi, mặc kệ thế nào, đã đi chung với lão Lưu lâu như vậy rồi, ngoài cái tính lạnh như băng thì lão cũng chưa hại ai bao giờ.
Nghĩ đến đây, tôi lựa chọn nghe theo trực giác, đó là tin tưởng Lưu Khánh Chúc.
Quay về chỗ ở, nhà trưởng thôn chẳng có một bóng người. Mấy ngày nay liên tục có thôn dân chết, trưởng thôn với lão Lưu bận tối mắt tối mũi. Theo lão Lưu nói, những cái quan tài giấy đã được chôn từ 10 năm trước, giờ bị bà lão đào ra, rồi một người phị trách việc giao nó đến từng nhà!
Như vậy thì ngoài bà lão họ Quan, trong đám thôn dân bề ngoài thiện lương chất phác này, ít nhất còn có hai người có liên quan đến quan tài giấy. Châm điếu thuốc ngồi trong sân, ngẫm lại cuộc đời thật trớ trêu, ai cũng nói muốn sống cuộc sống giản đien, kết quả bạn tin, cho đến khi bị người ta đùa giỡn đến chết mới biết họ chỉ nói mồm mà thôi!
Là người và người với nhau, chung sống thật quá khó khăn!
Tối đến trưởng thôn và lão Lưu trở về, tôi kể hết chuyện ban ngày ở nhà gã bán quan tài, đương nhiên bao gồm cả việc không kịp xé hình nhân có tên lão. Nghe xong lão Lưu không tức giận mà cười khẩy: "Không đáng ngại, tên bán quan tài năng lực không lớn, không trù chết ta được!"
Kỳ thật, chuyện gặp bé gái chỗ cây liễu cứ luẩn quẩn mãi trong đầu, do dự cuối cùng vẫn không nói ra. Lão Lưu đã vất vả cả ngày, vừa xoay người liền nằm xuống giường. Tôi hỏi: "Lão Lưu, liệu bà lão phía thôn tây có tiếp tục đào mộ lấy quan tài giấy không? Chúng ta phải xử lý từ căn nguyên mới được."
Lão Lưu nhằm mắt, nói nhỏ: "Giờ ngươi mới nghĩ ra à, ta đã sớm bảo trưởng thôn sai người giám sát bà lão. Nhưng bà ta đã đào mộ từ lâu, không phải mới một chốc một lát, số lượng quan tài giấy bị bới ra chắc chắn không ít. Còn phải tìm được kẻ chuyên giao quan tài mới được!"
Đúng vậy, người đào quan tài giấy thì tìm được rồi, nhưng người chôn và người chuyên giao quan tài thì hiện chưa có manh mối nào.
"Nói gì thì nói, chắc chắn gã bán quan tài kia có vấn đề. Theo tôi, không phải người chôn thì hắn chính là người đi giao!"
Lão Lưu trở mình, thấp giọng: "Ngươi đoán bừa vậy chẳng có cơ sở. Việc giao quan tài đều phải chờ buổi tối thôn dân đi ngủ hết mới làm được. Thay vì ở đây đoán mò, chẳng bằng ngươi nửa đêm đi dạo một vòng xem?"
"Đi dạo một vòng? Trong thôn nhiều người chết như vậy đã đủ ta môn rồi, có ông đi cùng chưa chắc tôi đã dám đi nữa là!"
Còn đang chờ Lưu Khánh Chúc trả lời thì đã nghe tiếng lão ngáy khò khò. Đã mấy hôm nay đi xử lý việc quan tài giấy, lão thật sự đã thấm mệt. Tôi nằm xuống mà đầu óc đầy suy nghĩ, chẳng ngủ nổi, việc lớn nhất bây giờ muốn làm, là quay về công ty lật bài ngửa với lão Vũ, bắt hắn chỉ mình cách thoát khỏi chuyến xe 14 quái quỷ này.
Nhưng cái chính là hiện tại thôn Đường Oa Tử liên tiếp chết mấy người, ai ai cũng hoang mang, nếu chưa xử lý xong chuyện ở đây, không chỉ có lão Lưu chưa đi được, mà bản thân tôi cũng không đành lòng.
Sự việc vẫn cần người giải quyết, nghĩ đến đây tôi cắn chặt răng quyết định, qua 12h đêm nay sẽ đi dạo một vòng quanh thôn tìm manh mối!
Nghĩ miên man, tôi chợp mắt một chút, đến 12h thì dùng hết dũng khí vùng dậy. Nửa đêm ở nông thôn, mọi âm thanh đều tĩnh lặng, bóng tôi vô tận, sự yên tĩnh khiến người ta có một cảm giác khủng bố không nói nên lời.
Tôi lang thang bất định quanh cái thôn nhỏ, đer ý có vài hộ sợ ban đêm ngủ say bị ai lén bỏ quan tài giấy vào, nên để đèn sáng cả đêm. Nhờ chút ánh sáng ít ỏi này, tôi cố cổ vũ bản thân: "Lý Diệu, thân đồng tử (còn trinh), sợ gì ma quỷ!"
Đi qua gốc liễu già, vẫn không thấy gì bất thường, cuối cùng tâm trạng tôi mới giãn ra một chút. Dừng chân nhìn điện thoại, đã quá nửa đêm rồi, hôm nay không ai giao quan tài giấy sao?
Đúng lúc đang phân vân thì đột nhiên nghe tiếng két giữa đem thanh vắng, cách đó không xa, cánh cửa một nhà rộng mở.
Vội chạy nhanh lại nấp nhìn trộm, một người cõng cái bao tải bước ra khỏi căn nhà. Trong lòng tôi chắc chăn, kẻ chuyên giao quan tài đã lộ diện!!!
Người này ngó đầu ra cổng, nhìn trước nhìn sau, thấy không có động tĩnh, mới xoay người đi về phía khúc cua. Tôi vốn định lại gần xem rốt cuộc là nhà ai, nhưng thấy người đó đi nhanh quá, sợ mất dấu nên vội chạy qua khúc cua đi theo.
Kẻ cõng bao tải trên đường đi rất cẩn trọng thi thoảng lại dừng chân quan sát xung quanh. Tôi cố gắng giữ vững khởng cách để không bị phát hiện, đi theo chừng được hơn 10p, bỗng hắn dừng lại bên bờ tường một căn nhà. Nhìn bộ dạng thì giống như đang đợi ai đó, trong lòng tôi chân động, kẻ giao quan tài không chỉ một mình?
Chẳng bao lâu, quả nhiên từ một khúc cua khác xuất hiện một bóng người đi tới. Cả hai thì thầm với nhau gì đó, liền một trước một sau, tiếp tục lên đường.
Lúc cả hai đi ngang qua một căn nhà sáng đèn, tôi kinh ngạc khi nhìn rõ dáng dấp người cõng bao tải. Thân hình phốp pháp, dáng đi vụng về, chính là mụ béo ở căn nhà lợp ngói Lưu Ly!
Bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách lần nào lẻn vào nhà gã bán quan tài, gã đều kịp thời quay về, hóa ra do mụ béo mật báo. Khỏi phải nói, bóng người đi đằng trước mụ ta không ai khác, chính lqf gã bán quan tài!
Biết được kẻ giao quan tài là ai, thế là đủ, tôi quyết định không đi theo nữa, nhanh chân quay trở lại nhà gã bán quan tài. Cỗ quan tài đen kia, đến lão Lưu cũng tò mò, tôi vẫn luôn muốn biết rốt cuộc bên trong nó có gì. Giờ cả hai đã cùng ra ngoài, đây là cơ hội tốt nhất cho mình khám phá.
Lần thứ tư đến cái cửa hàng đồ tang lễ này, cánh cổng vẫn khóa chặt như thường lệ, tôi ngựa quen đường cũ bật tường leo vào. Nhờ ánh sáng đèn flash, lại chui cửa sổ vào trong căn phòng âm u chất đầy đồ tang lễ.
Sàn nhà chất đầy vòng hoa tiền vàng, còn nhiều hơn hôm trước, cẩn thận lách mãi mới đến được chỗ cái quan tài màu đen. Hít sâu một hơi, chuẩn bị tất cả những trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, tôi chậm rãi đẩy nắp.
Thứ bên trong quan tài bất thình lình hiện ra trước mắt, trăm triệu lần tôi cũng không ngờ được. Quá sợ hãi hét lên, tôi ngồi bệt xuống đất...

Chương 37 : Thân thế của Lưu Vân Ba

Trông thấy thứ trong quan tài, tôi ngây cả người. Vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn trong đầu vô số đáp án về thứ còn sống bên trong, nhưng có đánh chết tôi cũng không ngờ được trước mắt mình lại là một người quen!
Hơn nữa, người này làm tôi kinh hãi đến tột đỉnh - Lưu Vân Ba!
Tại sao Lưu Vân Ba lại xuất hiện trong cỗ quan tài màu đen?
Nắp quan bị đẩy ra, Lưu Vân Ba hai mắt nhắm nghiền, đứng thẳng tắp trong cái quan tài dựng, dưới ánh trăng mờ ảo, gương mặt gã trắng ởn như ma quỷ, trông thực sự kinh dị.
Chẳng trách ngày nào gã chủ quán đồ tang cũng khom lưng cúi lạy, hóa ra bên trong này có cất giấu một đại ác ma!
Nhìn chằm chằm Lưu Vân Ba, đôi chân không tự chủ mà liên tục lùi về phía sau, đột ngột, Lưu Vân Ba chậm rãi mở mắt, lạnh lùng lườm tôi. Cái lườm này làm toàn thân nổi da gà, nhanh chân vội bỏ chạy.
"Cậu không hỏi xem vì sao ta lại xuất hiện ở đây à?"
Hắn mở mồm, vừa nói vừa nhích cái thân hình bép lùn đi ra khỏi quan tài. Tôi vừa lùi vừa đáp: "Đừng cho là tôi không biết gì. Mười nằm trước hỏa hoạn tại 2386 đường Hoài Viễn, người chết cháy là ông chứ không phải Lưu Khánh Chúc!"
Nghe tôi nói, Lưu Vân Ba cười lạnh. Trong không gian âm u, nghe tiếng cười của hắn càng làm tôi lạnh toát người.
"Ta biết cậu và lão già kia liên thủ, nhưng vái chính là cậu hiểu về lão sao?"
Câu này của Lưu Vâm Ba đánh trúng tim đen tôi, tôi biết lão Lưu là người không tồi, bản thân tin tưởng lão, nhưng thực tế mà nói, đúng là tôi không hiểu biết về lão lắm, về thân thế cũng như về quá khứ, tôi hoàn toàn chẳng biết gì cả.
"Việc tôi không hiểu biết về lão không quan trọng, nhưng tôi biết về ông. Trước kia ông tên là Quan Quân, sau này mới đổi thành Lưu Vân Ba, giờ xem ra những cái quan tài giấy xuất hiện liên tiếp trong thôn, là do chính ông chôn từ 10 năm trước?"
Lưu Vân Ba không nhanh không chậm, đi tới cửa phòng, khoanh tay quay lưng lại với tôi: "Chính xác, những cái quan tài giấy bồi táng đều do ta chôn, đám thôn dân này thực sự đáng chết!"
Gã ngưng một chút, rồi nói tiếp: "Mười tuổi ta theo mẹ đến thôn này, đám trong thôn bài xích người ngoài, chúng ta hết lần này lần khác phải nhẫn nhịn. Hai mẹ con từ nơi khác đến không mảnh đất cắm dùi, mẹ ta thức khuya dậy sớm suốt hai tháng trời rõng rã mới khai hoang được mảnh đất nhỏ. Kết quả thì sao, chưa được mấy ngày, con mụ nhà họ Lý đã ngang nhiên chiếm đoạt. Cậu nói xem, mụ có đáng chết không?"
Trong lúc kể chuyện xưa, ngữ khí Lưu Vân Ba bình thản, không hề nghiến răng nghiến lợi, nhưng tròn giọng nói lại mang theo sát khí rợn người. Cô nhi quả phụ bị bắt nạt, việc này bất kể ai chứng kiến cũng rất khó chịu.
"Việc Lý thẩm làm sai, ông báo thù coi như qua rồi, vậy nhưng mấy ngày nay, liên tiếp quan tài giấy được gửi đi các nhà trong thôn, không đến mức tất cả thôn đều bắt nạt hai mẹ con ông chứ?"
Lưu Vân Ba ngửa đầu, vẫn với ngữ khí bình thản, nói: "Đến mức! Từ nhỏ cơ thể ta không được khỏe mạnh, mẹ ta dựa vào các bài thuốc cổ truyền, làm không thiếu việc gì để chạy chữa. Sau này lại có một lão tiên sinh dạy bản lĩnh cho ta, tuy bản lĩnh này có hơi tà đạo, nhưng ta chưa từng làm tổn hại ai. Ấy vậy mà đám thôn dân ngu ngốc cứ khẳng định là ta luyện tà thuật hại người, năm lần bảy lượt đến nhà ta gây sức ép, cuối cùng bức chết mẹ ta!"
Từ nhỏ tôi đã sống xa nhà, tình cảm với mẹ rất sâu đậm, không khỏi có chút động lòng, đồng cảm với Lưu Vân Ba đang đứng trước mặt. Mẹ là người không thể thay thế, mối thù giết cha mẹ, đúng là không thể đội trời chung.
Lưu Vân Ba xoay người nhìn tôi: "Nói xa xôi một chút, hiện giờ cậu rất tin tưởng lão già Lưu Khánh Chúc, nhưng cậu căn bản chẳng biết gì về lão ta. Thử suy nghĩ mà xem, trước đây tôi giúp cậu là vì quan hệ với bác Lục, còn lão ta vì cái gì mà không mang nguy hiểm giúp cậu? Còn nữa, trở về cứ hỏi lão xem, có phải hỏa hoạn 10 năm trước ở 2386 Hoài Viễn là di chính lão đốt không!"
"Cái gì???"
Lưu Vân Ba nói ra câu này, trong lòng tôi không khỏi chấn động. Hỏa hoạn năm đó là lão Lưu gây ra?
Nói tới đó thì Lưu Vân Ba đưa cho tôi một hình nhân bằng giấy màu vàng: "Tiểu tử, nể mặt bác Lục, ta lại giúp cậu lần nữa. Hình nhân này có thể cứu cậu một mạng, cất nó theo bên người, đừng để lão già phát hiện!"
Nghe Lưu Vân Ba nói xong, đầu óc tôi quay cuồng, lại là bác Lục? Trước khi tới Đường Oa Tử, tôi vẫn luôn lo lắng, nếu để bác Lục và lão Lưu giáp mặt nhau trong thôn sẽ rất phiền toái, nhưng chính là hiện giờ đã mấy ngày, vẫn chưa thấy bác Lục lộ diện. Bác Lục này rốt cuộc là người như thế nào?
Run run rẩy rẩy đi ra khỏi cửa hàng đồ tang, suy nghĩ về lời Lưu Vân Ba nói, nhận ra cũng không phải là không có cơ sở.

Tại sao Lưu Khánh Chúc phải giúp mình?
Đúng vậy, lão Lưu là do lão Đường giới thiệu, nhưng lão Đường lại là hồn ma của 10 năm trước! Cứ cho rằng lão Lưu và lão Đường không giống nhau, nhưng lão mạo hiểm như vậy, không hỏi nguyên do mà luôn giúp tôi, mục đích của lão là gì?
Chỉ vì lòng tốt thôi ư? Chuyện này rất khó nói.
Trước giờ chưa từng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, chỉ đơn thuần cho răng lão Lưu ngoài lạnh trong nóng, bởi trên thế giới này, nào có ai đối tốt với mình mà không cần báo đáp, ngoài cha mẹ ra?
Còn nữa, mồi lửa gây hỏa hoạn 10 năm trước, thật là do ông ta đốt? Lão Lưu có còn đáng tin hay không?
Quay về nhà trưởng thôn, lão Lưu đang ngáy khò khò, tôi nắm chặt hình nhân giấy mà Lưu Vân Ba đưa, không biết phải làm thế nào mới phải...
Trời sáng, lão Lưu nhìn chằm chằm hai quầng mắt thâm xì của tôi, lạnh giọng: "Tối qua ngươi đi tìm người giao quan tài à? Có phát hiện ra ai không?"
Tôi gật đầu: "Thấy, chính là mụ béo họ Quan ở trước nhà Lý thẩm, ngoài mặt mụ ta hận Quan Quân nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên thực tế là người một nhà!"
Lão Lưu cũng chẳng hề kinh ngạc, chống gậy đi lại vài bước.
"Lão Lưu, tôi muốn hỏi ông một chuyện, năm xưa vụ hỏa hoạn ở 2386 đường Hoài Viễn, tại sao lại phát sinh?"
Nói ra câu này, rõ ràng tôi để ý thấy nét mặt lão Lưu khẽ thay đổi: "À, do bảo vệ sơ ý ném tàn thuốc."
Lão trả lời xong, hỏi ngược lại tôi: "Sao đột nhiên ngươi lại nhắc đến chuyện này?"
"Không có gì, chỉ tò mò thôi!"
Vừa dứt lời thì trưởng thôn đi vào, nói với lão Lưu, trong thôn lại phát hiện mấy cái quan tài giấy, hai người liền vội vội vàng vàng ra cửa.
Tôi nhìn theo bóng lưng họ thở dài, vừa rồi lão Lưu nói dối!
Đã đi chung với lão Lưu khá lâu, tương đối hiểu con người lão, trước giờ lão đều giữ bộ mặt lạnh như băng, lúc nào cũng bình tĩnh, trừ khi gặp chuyện gì đủ để chấn động tinh thần.
Vừa rồi lúc tôi nhắc đến vụ hỏa hoạn, lão đặc biệt mất tự nhiên, hiển nhiên là đã nói dối. Quả là lão Lưu có giấu bí mật!
Hiện giờ người chôn quan tài giấy, người đào và người giao đều đã tìm được, trưởng thôn cho người lục soát nhà mụ béo, tìm ra số lượng quan tài giấy lớn, cũng coi như xử lý tận gốc việc khiến thôn dân hoang mang.
Không đợi tôi mở miệng, lão Lưu đã chủ động thu xếp quay về thành phố.
"Chuyện ở đây xong xuôi rồi, cũng nên về thôi. Ngươi nhớ kỹ, khi bề thì đem cuốn sách kia lại chỗ ta!"
Sách?
Vừa nghe thì tôi sửng sốt, sau đó mới nhớ đến cuốn sách mình lấy trộm trong văn phòng tầng 2, cuốn sách mà lão Vũ lấy ra ở động quỷ Hổ Yêu Sơn.
Sao bỗng nhiên Lưu Khánh Chúc lại muốn có nó? Còn nhớ Bạch Phàm đọc tên cuốn sách là Đạo Mộng Kỳ Thuật, mà lão Lưu lại nói đó là cuốn sách xem âm dương trạch. Chợt nhớ lúc đi động quỷ, lão Lưu nói là muốn đi tìm sách, tôi hỏi: "Lão Lưu, tôi nhớ lúc đến động quỷ, ông bảo muốn tìm quyển hạ của cuốn sách này, sau đó thì tôi ngất xỉu, ông có tìm được chưa?"
Lão Lưu nói: "Không tìm được, Lưu Vân Ba đến trước một bước, đã mang nó đi rồi!"
"Nếu đó chỉ là một cuốn sách xem âm dương trạch, ông cần nó làm gì?"
Lão Lưu không trả lời thẳng vấn đề, chỉ lạnh nhạt nói: "Cái này có nói ngươi cũng không hiểu đâu. Thu dọn đồ đạc đi, lát nữa chúng ta quay về luôn."
Nhìn bộ dạng thì lão không muốn giải thích nhiều, chuyện này càng khiến tôi phân vân.
Lão giúp mình, mục đích chính là cuốn sách?
Nghe nói chúng tôi sắp về thành phố, trưởng thôn tiến đến tận đường cái, luôn miệng cảm tạ mấy ngày nay Lưu Khánh Chúc đã giúp người trong thôn. Thế mà hoàn toàn không nhắc gì đến tôi, tôi thức khuya dậy sớm, mạo hiểm thăm dò, tất cả thông tin đều do tôi cung cấp, chỉ vì trưởng thôn không nhìn thấy nên một chút công lao cũng chẳng có.
Quả thật xã hội là như vậy, việc gì cũng nói bảy, làm ba mới là anh hùng, còn dạng nói ba làm bảy như tôi chỉ là thằng ngốc. Đứng chờ xe, tôi hỏi Lưu Khánh Chúc: "Lão Lưu, ông không thèm quan tâm về gã bán quan tài và cỗ quan tài màu đen ư?"
Lão hừ lạnh: "Tên bán quán tài năng lực thấp kém, chẳng gây được chuyện gì. Còn về cỗ quan tài đen..."
Nói đến đây, mặt lão hiện vẻ tươi cười hiếm thấy: "Nhất định bên trong nó là Lưu Vân Ba."
Tôi sửng sốt, Lưu Vân Ba ở trong quan tài, mình tận mắt nhìn thấy, nhưng lão Lưu cả ngày bận tối mặt trong thôn, sao lão lại biết?
"Vì sao ta lại đoán chắc như vậy..." lão Lưu liếc tôi một cái, lôi hình nhân mà mấy hôm trước tôi lấy trộm trong nhà gã bán quan tài ra: "Người giấy dán quan là một loại thuật nguyền rủa cổ xưa, gã bán quan tài căn bản không có kiến thức về nó. Đây chính là thủ đoạn mà tên Lưu Vân Ba kia am hiểu."
Nói xong, gương mặt lạnh lùng của lão có chút đắc ý, tiếp tục: "Theo ta dự liệu, gã bán quan tài là làm việc thay, gần đây nhất, bởi vì quan tài giấy giết khá nhiều người, nếu quan tài đen động đậy, thì hoàn hảo, là trận thức ' người tàng quan - quỷ vào cửa', gã Lưu Vân Ba đang dùng âm khí để luyện công!"
Nghe lão Lưu nói, tôi không khỏi lạnh người. Người tàng quan, quỷ vào cửa, thật đáng sợ.
"Chúng ta cứ như vậy bỏ đi, Lưu Vân Ba ra ngoài lại tiếp tục hại người thì sao?"
Con mắt bằng lục bảo của lão Lưu khẽ trợn to, từ tốn nói: "Ta đã sớm dặn dò trưởng thôn phải làm gì. Đêm nay chính là giờ chết của lão âm dương quái khí đó!"
Nhắc đến việc giết chết Lưu Vân Ba, đột nhiên tôi để ý thấy, nét mặt lão Lưu có chút méo mó, điều mà trước nay chưa từng xảy ra bao giờ.
Hiện giờ, lão có còn là người mà tôi vô cùng tin tưởng, lão Lưu mặt lạnh nhưng thiện tâm không?

Chương 38 : Quán ăn nửa đêm

Đã đi mấy hôm, giờ quay lại công ty, ngoài chiếc xe bus số 13 kia ra thì tất cả đều khiến tôi cảm thấy thân thiết. Tiểu Lục thì khỏi phải bàn, tôi đi lâu như vậy, đêm nào cũng chịu khó chạy xe, trông thấy tôi về còn tay bắt mặt mừng.
Lão Vũ đương nhiên không được tốt như vậy, vừa về đã bị lão gọi vào văn phòng, chỉ mặt mắng nửa tiếng đồng hồ. Nhưng mắng rất lâu, lão Vũ cũng chẳng đề cập đến vấn đề cho thôi việc, tôi biết, hắn chẳng phải là luyến tiếc gì tôi, mà chỉ là vì không có cách nào khác.
Hắn chính là tài xế từng lái chuyến xe 13, việc nặng nhẹ trong đó, hắn là người biết rõ hơn ai hết.
"Ăn mặc thế này mà đi làm phù rể, người ta dám chụp ảnh không"
Tôi cúi đầu nhìn lại quần áo lấm lem trên người, bụi bặm dưới nông thôn quả rất nhiều, lại còn đêm nào cũng nhảy tường, đi lại, khá mà tránh được bộ dạng này. Lão Vũ giáo huấn tôi nửa tiếng, mà vẫn muốn mắng tiếp.
Vốn dĩ tôi định nghỉ ngơi một chút, tối sẽ tìm cơ hội mời hắn đi ăn, rồi lật bài ngửa. Nhưng giờ bị hắn mắng xa xả, thật sự không chịu nổi, tôi nói: "Lão Vũ, chắc mắng đủ rồi đấy, mấy ngày nay tôi cũng chẳng đúng nghĩa là nghỉ phép, anh thấy đấy, tôi cũng rất thảm!"
"Đó là tự cậu chuốc lấy, tôi làm gì cậu à?"
Tôi cười lạnh: "Không phải là anh làm, nhưng là vì anh mà tôi phải đi!"
Ý câu nói này của tôi là oán trách việc hắn giao cho tôi lái chuyến xe số 13, lão Vũ đương nhiên nghe hiểu, nhất thời nghẹn lời nhìn tôi đăm đăm.
"Lão Vũ, mấy huynh đệ năm xưa xuống động quỷ, giờ các anh còn liên lạc với nhau chứ?"
Vừa dứt lời, lão Vụ trợn tròn hai mắt: "Cậu có ý gì?"
"Người khác thì tôi không biết, chứ Quan Quân thì hiện giờ sống khá tốt!"
Hai chữ Quan Quân vừa thốt ra khỏi miệng, lão Vũ lập tức ngây người, một lúc lâu sau thì xụi lơ ngồi phịch xuống ghế.
"Sao cậu lại biết Quan Quân?"
Thấy đã làm lão Vũ sững sờ, mục đích đạt được, tôi không nhiều lời nữa: "Tôi còn biết nhiều hơn cơ. Hôm nào lão đệ mua ít đồ nhắm, hai anh em ra từ từ nói chuyện nhé!"
Nói xong, chẳng thèm chờ hắn phản ứng, tôi xoay người đi ra khỏi cửa. Đây chính là cơ hội ngả bài với lão Vũ, dùng bí mật của Lưu Vân Ba để đổi lấy cách thoát khỏi chuyến xe 13 nửa đêm này.
Tối đến, thấy tôi phong trần mệt mỏi trở về, tiểu Lục còn định giành lái, nhưng tôi nhất quyết không đồng ý. Cậu ta đã lái liên tục mấy ngày nay, lần này về tôi định sẽ để cậu ấy nghỉ ngơi một chút.
Ở Đường Oa Tử gần tuần lễ, đã quen không ít thôn dân, hầu hết khách đi xe hôm nay tôi đều quen mắt, có vài người còn nhận ra, chào hỏi tôi. Đi đến xưởng giấy quay lại tương đối suôn sẻ, hơn 12h đêm, tôi đánh xe về công ty. Đêm nay ánh trăng sáng tỏ, cảm thấy thoải mái tinh thần, chợt bụng đói cồn cào, muốn đi ăn khuya.
Phố Trường Tân không phải nơi xa hoa đông đúc gì, cho nên giờ này chẳng còn hàng quán nào mở cửa. Tôi bắt taxi, nói tài xế gần đây có chỗ nào ăn đêm, anh ta suy nghĩ rồi chở tôi đến phố ăn uống đường Nam Kinh.
Phố ăn uống Nam Kinh cách trạm chúng tôi khoảng 40 phút lái xe, dọc đường đi, nhìn bên ngoài cửa kính vắng tanh, đã chẳng còn bóng người nào. Xe đi tới cửa đông, tôi phát hiện hình như trong hẻm có quán ăn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net