Chương 01: Gặp bạn cùng bàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chắc những bạn đang đọc dòng chữ này không lạ gì với cách xếp chỗ ngồi ở Việt Nam nhỉ. Tôi thấy bên Nhật Bản và một số nước khác, mỗi học sinh được ngồi một bàn đơn. Còn ở Việt Nam, một bàn có thể chứa 2-3 người, ngày xưa mẹ tôi học thì tận 5 người cơ. Nên cái bàn chỉ đủ cho hai người ngồi như là điều kiện để những hạt giống tình bạn, tình yêu tuổi học trò đâm chồi, phát triển.

Hẳn ai ai trong chúng ta đều có một người bạn cùng bàn đáng yêu mà cũng đáng ghét, một người bạn mà mãi mãi chúng ta không thể nào quên. Nhiều khi chỉ cần nghe tên người bạn đó, cả một trời kí ức thời học sinh lại ùa về, những kỉ niệm đáng nhớ với mái trường,... lại khiến ta xao xuyến, bồi hồi tưởng lại.

Đương nhiên, tôi cũng không ngoại lệ.

Cậu bạn cùng bàn tôi suốt năm cấp hai, cấp 3 – tên là Dương.

Ngoại hình, OK

Học lực, OK

Tính cách ...

Thôi nói chung là hình mẫu con nhà người ta trong truyền thuyết đó!

Cậu ta với tôi cũng xứng đôi vừa lứa chứ phải. Không giấu gì mọi người, tôi là một người khá nổi trong khối, vì vừa xinh xắn, lại học giỏi. Eo ôi, cứ nhớ lại hồi đó là phổng hết cả mũi. Giờ nhìn lại mình thì...

Ối suýt lạc đề rồi! Quay lại chuyện chính nhé. Cậu ta ấy, vừa đẹp trai, vừa học giỏi. Nhưng mà tiếc thay là ông trời ban cho Dương sắc đẹp và sự thông minh nhưng quên tặng kèm hướng dẫn sử dụng nó. Cậu ta khùng điên lắm mọi người ạ, ngoài cứ tỏ vẻ "nạnh nùng" bất cần đời, đến tôi từng cũng bị cái sự "nạnh nùng" ấy che đi bản chất thật sự.

Hồi mới bước chân vào cấp 2, nhận lớp. Lớp tôi là lớp chọn Một của trường nhé, rõ oai luôn! Oái oăm thay, ngay hôm đó, tôi đi học muộn. Lúc bước chân vào lớp, cả lớp ai cũng giương mắt nhìn tôi kiểu như muốn nói "Ơ cái con này đi học muộn ngay hôm quan trọng như vậy à?" làm tôi ngại muốn chết. Lớp kín chỗ, biết điều nên tôi lẳng lặng lủi xuống góc lớp ngồi. Lúc đôi đang lơ đễnh ngắm mây ngoài cửa sổ, tự nhiên "Bịch!" một cái, cái cặp từ đâu giáng xuống chỗ tôi ngồi. Hết hồn, ngoảnh lên, là "boi hai mái" trong truyền thuyết với ánh mắt sắc cứ lườm lườm tôi. Không ngờ còn có đứa đi học muộn hơn cả tôi nữa. Cái đứa đó thấy tôi nhìn chằm chằm thì nhăn mặt:

- Nhìn gì mà nhìn, tao đẹp trai quá hay sao mà nhìn suốt vậy?

Gớm, tự luyến thấy gớm. Tôi thì ít nói, nên cũng im im ngắm mây tiếp. Nhưng hình như cậu ta vẫn mặt cau mày có, thả người phịch xuống ghế.

Buổi gặp mặt đầu tiên, đa số tự giới thiệu về bản thân rồi làm quen các bạn, cô giáo. Cô chủ nhiệm lớp tôi suốt cấp 2 là cô Lam – giáo viên môn Ngữ Văn. Cô nói cô 54 tuổi, nhưng nhìn cô còn trẻ lắm, như mới ngoài 40 thôi. Rồi cô kêu lần lượt từng bạn giới thiệu bản thân. Cái mục này tôi đã luyện cả tối rồi, chắc chắn tôi sẽ làm được! Sắp đến lượt tôi rồi, tôi chỉnh lại tóc tai một tí. Bỗng nghe tiếng ngáy bên cạnh, ngoảnh sang. Ủa cái thằng ất này nằm ngủ như lợn khi nào rồi này. Nhưng mà thôi kệ, bởi đến lượt tôi rồi mà.

Tôi đứng dậy, dõng dạc, nói to hết sức có thể:

- Trần Mai Tuyết Hạ, 11 tuổi, học sinh 6N, trường trung học cơ sở Nắng Mai.

Xong, tôi ngồi xuống, rất chi là tự hào về bài giới thiệu bản thân ngắn gọn, súc tích của mình. Nhưng cái con lợn đang ngủ bên cạnh dậy lúc nào không biết, kháy đểu:

- Mi buồn cười. Giới thiệu như không ý.

Tôi ngạc nhiên. Ủa, bài giới thiệu của tôi cung cấp đầy đủ thông tin cần thiết rồi mà, có tên, tuổi, lớp, trường. Đâu thiếu gì đâu? Thấy tôi chưng ra vẻ mặt khó hiểu, nó tặc lưỡi rồi giải thích:

- Mi dỏng tai lên mà nghe nhá!

Nói rồi, cậu ta đứng lên, làm một tràng:

- Xin chào cô giáo Phạm Trúc Lam và các bạn lớp 6N. Tui là Hoàng Hải Dương, sinh ngày 12 tháng 1, cung Ma Kết. Có thể tui không đẹp trai hay tài giỏi, chỉ được cái nhiều tiền, mong các bạn không chê. Tui hi vọng chúng ta sẽ gắn bó với nhau trong 4 năm học sắp tới nhé! Cảm ơn mọi người.

Cậu vừa dứt lời, ngồi xuống, kéo theo đó là một tràng vỗ tay vang trời và tiếng cười hí hí của các bạn và cả cô Lam.

- Mi không biết giới thiệu thì chỉ cần "Mình tên là Trần Mai Tuyết Hạ" là được, chứ sao lại trống không như thế. Rồi ai mà nỏ biết mi nhiêu tuổi, học lớp nào, trường nào. Những thông tin đó bị thừa, mi hiểu không? Phải như tao nè, có họ tên, ngày tháng năm sinh, cung hoàng đạo và điểm mạnh bản thân nữa. Tránh sau nhiều đứa thấy tao đẹp trai quá lại hỏi infor, phiền lắm...

Sau đó thì nó còn luyên thuyên một tràng dài, đại loại là về cách giới thiệu bản thân. Cô Lam đọc nội quy trên bảng, nó ngồi dưới lớp giảng tôi.

Nhưng tôi theo phe cô Lam cơ. Cả buổi đó, mặc nó nói, tôi ghi ghi chép chép mấy điều cô dặn.

Trông trường điểm giờ ra về. Tôi xách cái "bị" đựng sách vở đi ra khỏi lớp. Lúc này tôi mới có thể đánh giá một cách khái quát nó.

Con trai để tóc hai mái đa số rất là đẹp trai, hoặc cùng lắm là khá ưa nhìn. Nó không ngoại lệ. Đẹp nhất trên mặt nó có lẽ là đôi mắt. Mắt nó kiểu sắc sảo với hàng mi dài, dày mà hơi rũ xuống, nhìn hơi bị cuốn luôn, như có sức mê hoặc ấy. Sống mũi thì cao, môi dày nhưng miệng khá nhỏ. Mới ngày đầu vào cấp 2 nên chưa được phát đồng phục, nó mặc cái áo phông in hình... con chó chổng mông. Đây là chó corgi nên cái mông nó có hình trái tim, đang oẳn sang bên phải. Chắc đây là đồ đôi với ai đó. Quần tây đen, đeo thêm cái túi chéo nữa. Nói chung là soái phải biết! Kìa, coi đám con gái cứ thỉnh thoảng liếc xuống là biết!

Ủa mà hình như tôi quên cái gì đó.

Nó... tên gì nhỉ?

———————

Tối đó, như thường lệ, tôi nấu ăn, rồi hai bố con lại cùng nhau ăn tối.

À, quên kể về gia đình tôi. Bố mẹ tôi vẫn chưa ly hôn, trên giấy tờ thì vẫn là vợ chồng, nhưng mối quan hệ hiện tại không khác gì là đã ly hôn rồi cả. Tôi ở với bố, em gái tôi thì ở với mẹ. Nhà bố và mẹ cũng khá gần nhau, nói chung là cùng chung một thành phố ấy, nên thỉnh thoảng em vẫn sang đây chơi, và tôi sang bên mẹ chơi. Thỉnh thoảng cả gia đình lại cùng nhau đi chơi phố, bố mẹ tôi thì vẫn bình thường, bình thường đến kì lạ...

Tôi và cả em gái chưa bao giờ bị bạo hành dù bằng hành động hay lời nói gì cả. Tôi không rõ nữa, lúc đó là năm tôi lên 7, mẹ tôi bỗng dọn đồ, dắt theo đứa em gái mới 3 tuổi đến ở một căn hộ khác, nói lời chào tạm biệt với hai bố con tôi. Lúc đó tôi nhỏ, đâu hiểu chuyện gì, lại tưởng mẹ cùng em đi du lịch mà không rủ bố con tôi, tôi mới níu bố, mè nheo tại sao mẹ đi chơi mà không đưa bố con mình theo với. Sắc mặt ông ấy lúc đó thật sự rất khó tả, lắc đầu nhẹ rồi bế tôi lên, nói "Không sao đâu, mẹ với em đi rồi sẽ về, con đừng lo lắng."

Tôi tin, tin là mẹ sẽ về, mà đâu có biết mẹ làm gì đi du lịch. Tại bỗng một ngày bố hỏi tôi rằng tôi có muốn đi gặp mẹ không. Mắt tôi sáng lên, không do dự mà gật đầu, tại một tuần rồi tôi chưa được gặp mẹ. Nghĩ cũng buồn cười, mới có một tuần không thấy mặt mẹ thôi mà như cả thế kỉ ấy. Chắc tại vì từ bé tôi chưa bao giờ rời xa mẹ lâu như thế.

Bố tôi đưa tôi đến một căn hộ khá bình thường, không quá sang trọng, cũng không phải là chỗ ở cho mấy anh chị sinh viên. Nó là căn hộ cho các gia đình nhỏ. Trang thiết bị hiện đại lắm, bố chỉ cần ghé trước cái loa rồi nói "Tuyết ơi, anh đưa Hạ đến chơi với em và Đông nè", thì y như rằng mẹ nghe thấy, ra mở cửa cho bố con tôi với nụ cười tươi tắn. Tôi ôm chầm lấy mẹ, nũng nịu "Sao mẹ đi du lịch mà không đưa con đi với?". Mẹ tôi chỉ cười cười mà không trả lời, đưa tôi và bố dạo quanh căn nhà nhỏ. Nhà mẹ với em ở chỉ nhỏ hơn nhà tôi thôi chứ đồ trong cũng sịn không kém nhé. Lúc này Đông - em tôi đang ngồi coi Siêu nhân Gao.

Tôi chạy đến coi với nó, nó biết điều lắm, chuyển liền sang phim Công chúa Sofia cho tôi. Kể cũng ngộ, trong khi những đứa con gái khác tầm tuổi nó, đa số đều yêu màu hồng, thích mặc váy công chúa và hay coi phim Barbie. Còn nó thì giống con trai hơn ấy. Nó chẳng bao giờ mặc váy cả. Hồi tròn tháng, ai cũng tặng quà cho nó váy vóc các thứ, mẹ thì cố mặc cho nó nhưng nó giãy đành đạch, chỉ khi mặc quần thì nằm yên ngoan ngoãn. Đông không xem phim Barbie với tôi đâu, mà có lần anh Thành đến chơi, mở phim siêu nhân thì nó lại ngồi coi, cười tít cả mắt. Nhưng được cái là Đông ngoan lắm, rất hay nhường tôi. Điển hình là nó vừa mở sang kênh khác cho tôi coi đó. Tôi chăm chú coi, nó thì líu lo kể chuyện bạn bè trên lớp. Mới ba tuổi, nó nói chữ được chữ mất, tôi chỉ nghe loáng thoáng là có bạn gì tên Tiến hay chơi với nó lắm, còn tặng nó kẹo nữa.

Trong khi hai chị em tôi thì coi hoạt hình, bố mẹ tôi đứng ngoài hành lang nói chuyện gì không biết. Nhưng không hề có tiếng cãi vã nhé. Hình như từ bé đến giờ tôi chưa nghe bố mẹ tôi cãi nhau lần nào cả. Tôi hạnh phúc vì có một gia đình hạnh phúc. Nhưng tôi không hiểu vì sao tự nhiên mẹ lại dọn ra ở riêng như vậy.

Sau đó bố tôi về, để tôi ở lại với mẹ tận một tuần luôn. Trong một tuần đó, mẹ bày tôi bao nhiêu là việc, từ quét nhà, lau nhà, chùi bàn ghế, đến rửa bát, nấu ăn, phơi đồ, xếp đồ,... Ti tỉ việc nội trợ trong nhà, trong một tuần đó, tôi thành thục hết!

Hết một tuần, tôi lại về với bố. Bố tôi từ đợt đó hay đi làm về muộn lắm, thường là qua 7 giờ. May mắn cho bố là ông có đứa con gái đáng đồng tiền bát gạo. Ở nhà nó nấu cơm, quét nhà sạch sẽ. Bố về nhà chỉ cần thay đồ rồi ngồi vào bàn ăn cơm là được.

Cũng phải, bố tôi không giống mẹ tôi. Mẹ làm nhân viên kế toán một công ti khá lớn nên lương tháng cũng khá cao. Còn bố thì công việc không ổn định, ông lúc làm shipper, lúc thì nhận làm nhân viên pha chế, lúc lại vẽ trang trí. Nói chung là công việc nào không cần trình độ học vấn quá cao, chỉ cần chút tài năng và sự kiên trì là có thể làm được, thì bố nhận hết. Cái gì chứ những thứ đó bố tôi có thừa. Bố siêu khéo tay luôn nha. Mặc dù nhà tôi không quá khá giả như các bạn khác, nhưng cũng không thiếu thứ gì. Ngày Trung thu, các bạn có đèn mua ở các tiệm tạp hóa thì tôi có chiếc đèn bố tự tay làm từ giấy màu và các lon rỗng. Nhà tôi còn có một mô hình nhỏ hình ngôi nhà tôi đang sống. Cái cổng trước nhà, chậu cây hoa giấy, cái xích đu,... nội thất trong nhà cũng có hết, còn gắn đèn led, bật lên đẹp vô cùng. Khách tới chơi ai cũng khen nức nở. Tôi rất tự hào về bố tôi luôn.

Cái sự khéo tay đó của bố tôi thì tôi cũng được thừa hưởng nhá. Tôi năm 9 tuổi có thể tự làm bánh bông lan, caramel, sữa chua,... mà cả lớp tôi không ai làm được. Mấy món ăn vặt đó đều bố tôi bày cả, vì bố nấu cũng ngon không kém gì mẹ, thậm chí còn có phần hơn nữa.

Nhưng rốt cuộc thì bố tôi vẫn phải chạy xe, giao hàng hằng ngày. Tôi không biết vì sao mà với cái tài nghệ nấu các món ăn vặt của bố (và cả sự dễ thương của tôi) siêu phàm vậy mà ông mãi không chịu mở một quán ăn vặt nhỏ. Đảm bảo rất đông khách cho coi.

Lên lớp 5, tôi cũng hiểu chuyện hơn. Tôi linh cảm chuyện mẹ bỗng dưng chuyển sống riêng không đơn giản. Và tôi cũng biết bố tôi thương hai chị em tôi, thương mẹ nhiều như thế nào. Từ hồi đó thì tôi đã kiếm tiền cùng bố bằng cách gấp sao, gấp hạc, làm các đồ handmade để bán trên mạng. Thành phố tôi sống cũng nhỏ, đạp xe tí là đến.

Nghèo là thế, nhưng được cái nhà to bự, là nhà ông bà nội để lại, rồi hai ông bà dắt nhau về quê nuôi cá trồng rau. Căn nhà ba tầng, tầng 3 bố tôi cho một gia đình khác 3 người thuê ở trên, tầng 2 thì là nơi sinh hoạt của hai bố con, tầng 1 thì mở quán ăn vặt "Tuyết mùa Hạ". Còn cái sân thượng trên cùng là nơi phơi đồ của cả hai gia đình. Mà sao lại có quán ăn vặt vào đây á? Tôi phải năn nỉ mãi bố mới chịu mở quán, lấy cả tên mẹ và tôi luôn. Bật mí nhá, Trần Mai Tuyết Hạ tên tôi đa số lấy ý tưởng từ tên mẹ: Phan Quỳnh Tuyết Mai, bố tôi và những người mẹ thân hay kêu mẹ với tên thân mật là Tuyết. Còn em tôi Trần Mai Hừng Đông thì lại giống tên bố: Trần Đông Hưng. Tên đệm mẹ là Tuyết, bố là Đông, eo ơi hợp nhau thế chứ nị!

Cái gia đình thuê tầng 3 nhà tôi ý, có ba người. Chú Trọng, dì Nhã, đứa con trai trạc tuổi tôi tên Doanh. Chú Trọng là bạn hồi cấp ba của bố tôi, dì Nhã bạn cùng phòng hồi đại học của mẹ tôi, nên hai gia đình khá thân nhau. Tôi nghe lỏm được là công ti chú dì làm bị phá sản, lâm vào hoàn cảnh khó khăn, phải bán nhà, hết sạch tiền không biết chỗ nào thuê để ở. May liên lạc được với nhà tôi. Không biết chú dì khó khăn gì mà mãi đến tận năm tôi lớp 12 mới chuyển đi chỗ khác.

Mà Doanh đẹp trai lắm, thua thằng bạn cùng bàn tôi một tí thôi, hay bẹo má tôi. Nhưng tôi không thấy phiền, tại tôi khá thích được người khác sờ má, kiểu mát mát, mềm mềm, dễ chịu. Nhiều lần tôi còn tự sờ má mình nữa mà. Tốt cái là tôi mang cái gen da hỗn hợp không có mụn của mẹ, nên da tôi đến hết tuổi dậy thì vẫn mềm mịn như da em bé, thích lắm.

Việc buôn bán ở quán Tuyết mùa Hạ khá là thuận lợi. Vì bố và tôi nấu ngon, lại đảm bảo vệ sinh nữa, khác xa mấy quán vỉa hè, lại thêm có hai cô cậu phục vụ siêu cute dễ thương. Mấy khánh quen thuộc tên tôi với Doanh luôn, cứ đến là lại gọi "Doanh ơi, Tuyết ơi, cho dì một ly trà sữa full topping size L đem về nhé". Doanh đi học về cũng chạy xuống tầng 1 phụ tôi bưng bê. Cậu ấy hơi hậu đậu nhưng nhiệt tình lắm. Thấy tôi hơi mệt tí là Doanh chỉ nói "Hạ nghỉ đi, để tôi làm thay cho", rồi cầm cái chổi khua khua quét quét, dáng vẻ rất là hậu đậu, làm cho cả khách lẫn chủ phải phì cười.

Doanh vừa đẹp trai, vừa dễ thương, nói chuyện xưng tôi-Hạ rất là lịch sự, đâu như cái thằng trẻ trâu ngồi cạnh.

Nghĩ mà chán, haiz...

Doanh cũng học cùng lớp tôi, ước chi ngồi cùng bàn tôi là Doanh thay vì thằng trẩu đó.

—————————

ZhyZhy's Story
Gửi tới người bạn năm đó!

Việt Nam, 02-02-2023

TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD VÀ KHÔNG CÓ LỊCH ĐĂNG CỐ ĐỊNH


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#teenfic