Tuyết Rơi Mùa Hè 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lá Bằng lăng rậm rạp. Dưới ánh nắng, nữ sinh kia với mái tóc dài, dày như rong biển uốn nhẹ, đôi mắt trong xanh như đại dương, nước da trắng như ngà, nhìn có vẻ uể oải dửng dưng. Cô đang mỉm cười trả lời thầy Chủ nhiệm khoa, nhưng ánh mắt lại hờ hững nhìn chàng trai trước mặt.

Trần Ngọc Nhã kinh ngạc vô cùng. Cả Thiều Bảo Vy đang ngồi một góc cũng vội vàng bật dậy.

Lã Thanh Huyền cùng Chu Diệp Linh vừa nghe thấy có người nói sẽ làm chứng cho Trần Ngọc Nhã thì vội vàng nhìn qua, nhưng vừa thấy kẻ lên tiếng là Băng Hạ thì trong lòng thầm cười khẩy một cái. Không phải con nhỏ này giờ Thể chất hôm nay cũng không ra sân sao, bản thân cũng nằm trong diện tình nghi mà dám ăn to nói lớn, đúng là ốc không mang nổi mình ốc lại còn đòi mang cọc cho rêu.

"Dương Băng Hạ, có lẽ nãy giờ cậu vắng mặt nên không rõ chuyện gì đang diễn ra. Để tôi nói lại cho cậu hay, Thanh Huyền bị mất sợi dây chuyền gia bảo của nhà cậu ấy, ngay trong lớp này. Mà giờ học Thể chất chỉ có cậu và Trần Ngọc Nhã không ra sân. Mọi người đã tìm thấy sợi dây chuyền trong cặp của cậu ta rồi. Giờ cậu xuất hiện còn nói sẽ làm chứng việc nhìn thấy cậu ta, cậu đã thấy cậu ta làm gì, thấy cậu ta ăn trộm đồ sao?"

Lời nói mỉa mai của Chu Diệp Linh vừa dứt, trong lớp vang lên tiếng cười nhạo.

"Hoặc là, biết đâu cậu và cậu ta lại thông đồng với nhau cùng lấy cắp sợi dây chuyền này không biết chừng, dù sao thì hai người cũng rất nghèo, không phải sao?"

Băng Hạ hoàn toàn không để ý đến những lời nói mỉa mai của Chu Diệp Linh, cô nhàn nhạt dời ánh mắt khỏi Hàn Phong, thờ ơ nói.

"Thầy Chủ nhiệm, không phải thầy vừa nói chỉ cần tìm được nhân chứng nhìn thấy Ngọc Nhã không ở trong lớp lúc món đồ bị đánh cắp là được sao? Bây giờ em nói em sẽ làm chứng cho bạn ấy, thầy còn cần gì?"

Thầy Chủ nhiệm bỗng dưng khó xử, đúng là ông ta vừa mới nói như vậy. Nhưng đúng như Chu Diệp Linh nói, hai người này đều không có mặt trong giờ Thể chất, làm sao biết được lời nói của Băng Hạ có đáng tin hay không, cũng làm sao biết được không phải là hai người này thông đồng với nhau chứ?

Lã Thanh Huyền coi Dương Băng Hạ như cái gai trong mắt đã lâu, vốn dĩ chỉ định đóng vai người vô tội đáng thương trong chuyện này, nhưng cuối cùng cũng vẫn không kiềm chế được mà lên tiếng.

"Cậu không có tư cách lên tiếng ở đây!" Cô ta lạnh lùng nói.

"Vậy..."

Chợt, một giọng nói lạnh nhạt vang lên.

"Tôi thì có tư cách lên tiếng không?"

Bầu trời mùa thu xanh ngắt.

Trong làn sương mờ.

Nắng vàng nhạt xuyên qua những đám mây rọi tới, những tia sáng óng ánh đậu trên mái tóc màu hạt dẻ của chàng trai. Thân người anh ta cao lớn, ánh nắng chiếu nghiêng nghiêng xuống lưng anh ta, tạo thành một cái bóng lớn che khuất cô gái nhỏ trước mặt.

Băng Hạ quay đầu lại.

Chàng trai sau lưng cô đứng ngược sáng, cô hơi nheo mắt nhìn nhưng vẫn không tài nào nhìn ra được gương mặt anh ta. Chỉ nghe thấy đám sinh viên trong lớp kinh ngạc lẩm bẩm với nhau.

"Là Hạo Thiên!"

"Là anh Hạo Thiên!"

"Sao anh ấy lại xuất hiện ở đây?"

Hạo Thiên cúi đầu nhìn Băng Hạ, cô đang ngước lên, mở to mắt nhìn anh.

Ánh nắng vàng rực rỡ xoay tròn trong đáy mắt trong veo của cô khiến trái tim anh như vừa bị một cú va thật mạnh.

Anh giơ tay xoa đầu cô, xoay ánh mắt của cô đi nơi khác. Nếu cô cứ nhìn anh như vậy, trái tim trong lồng ngực của anh sẽ nhảy ra ngoài mất.

Hạo Thiên nhìn về phía thầy Chủ nhiệm khoa đang đứng đó ngơ ngác.

"Thầy Chủ nhiệm, em sẽ là người làm chứng cho việc Dương Băng Hạ không liên quan đến vụ việc lấy trộm đồ của lớp này, thế nào?"

Chủ nhiệm khoa đã quẫn bách lại càng quẫn bách hơn. Đây là loại tình huống gì? Trần Ngọc Nhã bị tình nghi lấy cắp đồ của bạn, Dương Băng Hạ bước ra làm nhân chứng cho Ngọc Nhã, rồi vị Thiếu gia Trịnh Hạo Thiên này lại từ đâu chui ra làm nhân chứng cho Dương Băng Hạ. Ông nhức đầu đến chết mất thôi, sao mọi chuyện lại cứ rối tinh rối mù lên vậy chứ?

Còn đám nữ sinh phía sau, đặc biệt là Lã Thanh Huyền và Chu Diệp Linh thì đang kinh ngạc suýt ngất, sự xuất hiện của Trịnh Hạo Thiên trong tình huống này quả thực đã dọa chết bọn họ rồi.

Dường như khung cảnh trong lớp học như bị ai đó đóng băng lại, không có ai dám lên tiếng, đến cả Trần Ngọc Nhã là nhân vật chính của vụ việc này cũng quên cả khóc, ngẩn ngơ theo dõi diễn biến không lường trước được của câu chuyện này.

Hạo Thiên đứng sau lưng Băng Hạ, luồn tay vào tóc cô, nhẹ nhàng chải những lọn tóc xoăn bị gió thổi hơi rối bằng những ngón tay thon dài. Băng Hạ tuy khó chịu nhưng cũng không lên tiếng, mặc anh thích làm gì thì làm.

Ngay đối diện khoảng vài bước chân, Vương Hàn Phong từ khi cô xuất hiện đến giờ ánh mắt đều không rời cô lấy một khắc, đến lúc Hạo Thiên xuất hiện thì khóe miệng cong lên một nụ cười mỉa mai đầy ác ý. Anh lạnh lùng nhìn hai kẻ đang bày trò tình tứ trước mặt, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy bực bội, nhưng lại không thể rời đi.

Cuối cùng, Hạo Thiên cười một cái, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt nhìn về phía thầy Chủ nhiệm khoa.

"Thầy Chủ nhiệm, nếu thầy cảm thấy chuyện này khó giải quyết quá, thì để em giúp thầy điều tra chuyện này. Có điều nếu như thầy thực sự muốn giải quyết một cách công bằng, thì hy vọng đến khi mọi chuyện được làm sáng tỏ, cho dù kẻ gây chuyện là ai cũng phải trừng phạt thật thích đáng."

Tuy khoảng cách từ cửa lớp vào trong cũng không thể nói là gần, nhưng không hiểu sao Lã Thanh Huyền và Chu Diệp Linh lại cảm thấy ánh mắt sắc như dao của anh vừa vô tình liếc qua, hai người cùng không hẹn mà sống lưng lạnh buốt.

Sau đó, sự việc đau đầu này được giải quyết một cách không thể nhanh gọn hơn, người bị hại Lã Thanh Huyền tự mình nói khéo với thầy Chủ nhiệm rằng bản thân cô ta không muốn làm lớn chuyện này, cũng không muốn để ba mẹ ở nhà biết được mình suýt làm mất đồ gia truyền, nên đề nghị không cần tiếp tục điều tra mà cứ thế cho qua. Đương nhiên cô ta không thể để Hạo Thiên nhúng tay vào điều tra chuyện này, chẳng may mà anh phanh phui ra được cái gì thật thì mọi người sẽ nhìn cô ta bằng loại ánh mắt gì chứ. Thầy Chủ nhiệm khoa nghe vậy mừng như vừa qua tận thế, vội vàng nhắc nhở các sinh viên mấy câu, rồi mang cái thân béo ục ịch vừa đi vừa chạy rời khỏi.

Cuối cùng, kẻ bị tình nghi Trần Ngọc Nhã cũng không nhận được bất kì lời xin lỗi nào, thậm chí vẫn có những người nói rằng cô thật thâm hiểm, để thoát tội mà dám bịa ra chuyện có tình cảm mập mờ với Hàn Phong, loại người này có bị vu oan thật cũng đáng lắm. Băng Hạ cũng không quan tâm lắm đến chuyện đó, cô giúp cậu ta cũng không phải vì thực sự thương cậu ta, mà chỉ vì cô ghét nhìn thấy cái vẻ đắc ý trên gương mặt kẻ đó.

Vương Hàn Phong.

Kẻ yêu tinh ma mị tự cho mình là hoàng tử ưu nhã.

Nhiều năm về sau, Băng Hạ sẽ không bao giờ quên được hình ảnh của Vương Hàn Phong khi ấy, anh dựa người vào lan can, hơi cúi đầu ngắm nhìn sàn đá hoa cương dưới chân. Tia nắng mùa thu vàng óng chiếu nghiêng nghiêng, không hiểu sau khi trải xuống thân người anh ta lại mang một vẻ u ám ma quái vô cùng. Mái tóc đen ánh tím xõa lòa xòa xuống mặt, lúc Băng Hạ đi lướt qua lại bất ngờ nhìn thấy khuôn miệng anh ta cong lên một nụ cười lạnh tanh, đáng sợ như thứ bùa chú của ma quỷ. Dường như anh ta đang ở trong một thế giới vắng vẻ cô độc của riêng mình. Vì quá cô độc, nên đã quen giả tạo, vì quen giả tạo, nên không ai biết được bên trong con người anh ta rốt cuộc là người hay là ma.

Nhưng.

Là người cũng được, ma cũng được.

Băng Hạ ngoái đầu lại, cười nhạt một cái, dưới ánh nắng mùa thu vàng ngọt ngào như mật, dáng vẻ của cô xinh đẹp đến nỗi cây Bằng lăng ngoài hiên cũng phải ngừng xao động.

Anh có thể làm gì tôi nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net