1240 - 1244

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1240: PHỦ QUẬN CHỦ XẢY RA CHUYỆN (4)

Editor: Tường An

"Chủ nhân?" Lâm Nhược Ngữ ngạc nhiên nhìn Hỏa phượng, "Không phải chủ nhân của ngươi là Vô Vong sao?"

"Không", Hỏa phượng lắc đầu nói, "Vô Vong là đại chủ nhân, nàng là tiểu chủ nhân, cũng là chủ nhân hiện tại của ta, ta và nàng đã lập khế ước, sau này ta sẽ che chở nàng an toàn, Lâm cô nương, cảm ơn ngươi đã trợ giúp chủ nhân của ta..."

Lâm Nhược Ngữ hiển nhiên còn chưa hồi phục lại tinh thần, nét mặt tràn đầy kinh ngạc.

"Hỏa phượng, chuyện rốt cuộc là thế nào? Ngươi không phải tùy tiện nhận chủ nhân, hơn nữa, nàng làm sao biết nhất kiếm phá thiên, hai bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì?"

Hỏa phượng cười cười: "Bởi vì nàng là nữ nhi của Vô Vong, huyết mạch đã hoàn toàn thức tỉnh cho nên nàng học được nhất kiếm phá thiên..."

Lời này giống như sấm sét đánh vào lòng Lâm Nhược Ngữ, cả người ngây ngốc.

"Nàng... nàng là nữ nhi của Vô Vong?"

Lâm Nhược Ngữ nỉ non, tựa hồ bị dọa sợ, thật lâu sau nàng mới vui sướng, kích động nói: "Khó trách, khó trách lần đầu tiên gặp nàng, ta đã cảm thấy bọn họ rất giống nhau, thì ra nàng là nữ nhi của hắn..."

Buồn cười lúc đầu nàng thế nhưng không phát hiện điểm này, cùng lắm chỉ cho rằng Mộ Như Nguyệt là đồ đệ ngẫu nhiên có được truyền thừa của hắn thôi...

"Ngữ di, bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết Trúc Ngư Nhi kia rốt cuộc là ai không?"

Lâm Nhược Ngữ hồi phục tinh thần, trong mắt hiện lên tia khó hiểu: "Trúc Ngư Nhi là thuộc hạ của phụ thân ngươi, thực lực cường đại, quốc sắc thiên hương, nhưng phụ thân ngươi chỉ yêu một mình mẫu thân ngươi cho nên sự si tình của nàng cũng chỉ có thể đổ sông đổ biển, có điều, nàng cực kì si mê phụ thân ngươi, ngàn năm không thay đổi, hơn nữa còn thay hắn phát triển thế lực của hắn trở nên lớn mạnh, tại sao nàng muốn tổn thương ngươi?"

"Thế lực của Vô Vong?"

"Đúng vậy, ngàn năm trước, cha ngươi đã lập nên một thế lực gọi là Thần Môn."

Thần Môn?

Mộ Như Nguyệt ngây ngẩn.

Trong đầu nàng bỗng hiện ra hai thầy trò Hải Uy...

Hai người kia là người Thần Môn, nếu người diệt phủ quận chủ thật sự là người Thần Môn, có lẽ bọn họ sẽ trở thành kẻ địch của nàng...

Mộ Như Nguyệt đè nén sát khí trong lòng, hỏi: "Quan hệ của Trúc Ngư Nhi và cha ta thật sự không tệ? Có thể vì yêu sinh hận hay không?"

"Cái này..." Lâm Nhược Ngữ nhíu mày, lắc lắc đầu, "Ít nhất ta không nhìn ra, ta nhớ sau khi cha ngươi cự tuyệt, cố ý giữ khoảng cách với nàng, nàng cũng không có bất kì oán hận gì, chỉ yên lặng giúp hắn giải quyết rất nhiều chuyện, nhưng có một câu 'tri nhân tri diện bất tri tâm', ai biết nàng là loại người thế nào, ta rất không thích Trúc  Ngư Nhi, không biết có phải vì giác quan thứ sáu của nữ nhân hay không, ta cảm thấy nàng cũng không giống như biểu hiện mặt ngoài..."

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống: "Nếu thật sự là nàng giết người của ta, mặc kệ nàng có thân phận gì, nhất định phải chết!"

Lâm Nhược Ngữ khẽ thở dài: "Nguyệt nha đầu, ngươi là nữ nhi của hắn, bất luận xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ giúp ngươi..."

Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì, ngẩng đầu nhìn Lâm Nhược Ngữ, nói: "Ta muốn đến phủ quận chủ một chuyến."

"Phủ quận chủ?" Lâm Nhược Ngữ sửng sốt, "Vậy không phải tự chui đầu vào lưới sao?"

"Ta cần phải đến đó!" Mộ Như Nguyệt hơi rũ mắt, nói: "Nơi đó còn có rất nhiều oan hồn đang chờ ta, ta không thể để sau khi bọn họ chết vô ích còn không thể xuống mồ an nghỉ!"

____________________________

CHƯƠNG 1241: PHỦ QUẬN CHỦ XẢY RA CHUYỆN (5)

Editor: Tường An

Lâm Nhược Ngữ trầm ngâm nửa ngày, nói: "Một mình ngươi đi ta không yên tâm, nếu không ta đi cùng ngươi một chuyến..."

"Không cần." Mộ Như Nguyệt không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, "Ngươi không cần lo lắng, Phong Bắc bình nguyên còn có sư công của ta tọa trấn, hắn khẳng định đã biết phủ quận chủ xảy ra chuyện, nói không chừng hiện tại đang đuổi đến Nam Dương quận, có hắn ở đó, ta sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm gì, cho nên ta cần ngươi ở lại học viện, nơi này có người ta không yên tâm..."

Người mà Mộ Như Nguyệt nói dĩ nhiên là ba người Lisa, Y Liên và Thiên Diệp.

Nếu Lâm Nhược Ngữ cũng đi, người Thần Môn tìm đến cửa thì sẽ không có ai ngăn được bọn họ, cho nên bất luận thế nào, Lâm Nhược Ngữ không thể rời đi...

"Ta hiểu, ngươi phải chú ý an toàn." Lâm Nhược Ngữ gật đầu nói, "Nếu thật sự đánh không lại thì trở về tìm ta, ta thay ngươi đi đánh."

Lần này rời khỏi học viện Thần, Mộ Như Nguyệt không thông báo cho bất kì ai biết mà lẳng lặng đi một mình, ngay cả hai huynh đệ họ Vương đến mật báo cũng không biết nàng đi khi nào.

------------------------

Phủ quận chủ, trong sân tràn ngập mùi máu tươi...

Tim Mộ Như Nguyệt giống như bị búa tạ hung hăng nện vào, lồng ngực khó chịu, đảo mắt qua thi thể chồng chất trong sân, nhàn nhạt nói: "Xin lỗi, ta về trễ..."

Hiện tại cách thời điểm bọn họ chết đã lâu, mặc dù muốn giúp bọn họ đoạt xác trọng sinh cũng không thể làm được...

Trừ phi trước khi nàng tới, linh hồn bọn họ tìm được thân thể mới, nếu không bọn họ sẽ thật sự biến mất khỏi thế gian này...

Nếu như nàng không rời khỏi phủ quận chủ, nói không chừng chuyện này sẽ không xảy ra.

Mộ Như Nguyệt đảo mắt qua, dừng lại trên thi thể Khổng Phàm, nàng chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng vươn tay vuốt mắt hắn, ngữ khí kiên định, đáng tin: "Lão quản gia, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù rửa hận cho các ngươi!"

Gió nhẹ thổi qua, tóc đen tung bay.

Mộ Như Nguyệt đứng dậy, lửa giận trong lòng đã dâng lên cực hạn: "Thần Môn? Trúc Ngư Nhi? Nếu các ngươi đã động vào người của ta, Mộ Như Nguyệt ta thề sẽ có một ngày bắt các ngươi nợ máu trả bằng máu!"

"Quận chủ!"

Bỗng nhiên, một thanh âm kinh hỉ từ phía sau truyền đến.

Mộ Như Nguyệt vừa xoay người liền nhìn thấy Thu Mi đang đi tới.

"Vừa rồi nghe nói ngươi đã trở lại nên ta tới xem thử, không ngờ ngươi thật sự trở lại Nam Dương quận, kỳ thật, ngươi không nên tới..."

Mộ Như Nguyệt nhìn cảnh tượng huyết tinh trong sân, hai mắt dần đỏ như máu.

"Thu Mi, ta có thể nhờ ngươi một việc không?"

"Việc gì?"

"Giúp ta an táng những người này..." Mộ Như Nguyệt khẽ nâng mắt, hỏi: "Còn nữa, nói cho ta biết mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì."

Thu Mi ngẩn ra một chút, nhấp môi nói: "Ngày đó có một cường giả đến tàn sát nơi này, lúc ta và Văn gia đến liền nhìn thấy cả sân chất đầy thi thể, sau đó, một số cường giả ở nơi khác nghe được chuyện bên này liền chạy tới phủ quận chủ, cướp đoạt toàn bộ đan dược..."

Nàng và Văn gia muốn ngăn cản những người đó cướp đoạt, xảy ra tranh chấp, dưới sự liên hợp của đông đảo các thế lực, thương vong vô số...

______________________________

CHƯƠNG 1242: TÍNH SỔ (1)

Editor: Tường An

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, cười lạnh nói: "Thu Mi, nhớ kỹ những người đến cướp phủ quận chủ cho ta, ta sẽ tính sổ bọn họ từng người một!"

Thu Mi gật gật đầu, nàng biết, Mộ Như Nguyệt trở lại, chính là lúc tính sổ với những người đó...

Vùng phụ cận Nam Dương quận, thực lực của đoàn trưởng đoàn Long Bạo xem như cường đại nhất, lúc trước, hắn thấy phủ quận chủ gặp nạn nên chạy đến cướp đoạt đan dược, bây giờ nghe tin Mộ Như Nguyệt trở lại, hắn sợ đến mức suýt ngã từ trên ghế xuống.

"Ngươi nói cái gì?" đoàn trưởng Long Nham kéo vạt áo quân sư, sắc mặt tái nhợt hỏi: "Ngươi nói quận chủ đã trở lại?"

"Đúng... đúng vậy." quân sư nuốt nước miếng, cẩn thận nói: "Có người nhìn thấy nàng về phủ quận chủ, đoàn trưởng, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Tay đoàn trưởng bất giác buông lỏng, sắc mặt tái nhợt: "Nàng đã trở lại, nàng thế nhưng đã trở lại..."

Tuy hắn chưa từng gặp Mộ Như Nguyệt nhưng đã nghe nói về nàng, đã biệt là, ngay cả người Lăng gia cũng bị ma thú trong tay nàng xử lý.

Huống chi là đám tép riu bọn họ?

Long Nham vốn cho rằng nàng sẽ sợ cường giả kia mà làm rùa đen rút đầu, không ngờ nàng lại có gan trở về...

Nghĩ đến đây, Long Nham hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng dâng lên sợ hãi...

"Còn thất thần làm gì, lấy tất cả đan dược ra đây cho ta, đi bồi tội với nàng!" Long Nham hung ác đạp quân sư một cước, dữ tợn nói: "Đều tại ngươi, nếu không phải ngươi nói ra chủ ý này, ta cũng sẽ không đi cướp đan dược phủ quận chủ..."

"Vâng, vâng, vâng, ta lập tức đi chuẩn bị."

Quân sư vâng dạ liên tục, sợ đến mức tè trong quần, lăn từ trong phòng ra ngoài...

Cùng lúc này, các thế lực lớn đều nghe tin Mộ Như Nguyệt trở về, vội vàng chuẩn bị lễ vật đến phủ quận chủ bồi tội, nhất thời phủ quận chủ lại trở nên náo nhiệt....

Trong đại sảnh, Mộ Như Nguyệt ngồi ghế chủ vị, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía đám người, không chút để ý nói: "Ta nghe nói, các ngươi nhân lúc ta không có ở đây, bỏ đá xuống giếng đối với phủ quận chủ ta?"

Nghe vậy, mọi người đều lau mồ hôi lạnh.

"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm." Long Nham cười ha ha nói, "Chỉ vì ta thấy đan dược của phủ quận chủ cứ để như vậy sẽ bị người khác cướp đi, cho nên tạm thời thay quận chủ bảo quản một thời gian, hiện tại trả vật về nguyên chủ, người tới, đem toàn bộ đan dược đưa lên cho quận chủ đại nhân."

Mọi người ngây ngốc, không dám tin nhìn Long Nham tươi cười nịnh nọt.

Gia hỏa này thế nhưng vô sỉ như vậy? Cái gì mà thay nàng bảo quản? Ngày đó hắn là người cướp đoạt thống khoái nhất...

Mộ Như Nguyệt cười lạnh: "Bất luận các ngươi muốn cướp đồ của ta hay thay ta bảo quản đan dược, hiện tại ta chỉ cho các ngươi một con đường! Ta muốn toàn bộ thế lực của các ngươi đều thuộc sở hữu của ta!"

"Cái gì?"

Long Nham dại ra.

Nói thật, hắn rất sợ Mộ Như Nguyệt nhưng lại không muốn mất tự do...

"Quận chủ, này... chỉ sợ không tốt lắm đâu."

Trong lòng Long Nham rối rắm, tuy nói thế lực trong tay Mộ Như Nguyệt rất mạnh nhưng hắn không muốn làm thuộc hạ của bất cứ kẻ nào...

"Đây là lựa chọn duy nhất của các ngươi!" Mộ Như Nguyệt thong thả đứng dậy, thần sắc đạm mạc, thản nhiên nói: "Nếu không, ta sẽ tính sổ chuyện các ngươi bỏ đá xuống giếng phủ quận chủ!"

______________________________

CHƯƠNG 1243: TÍNH SỔ (2)

Editor: Tường An

Nhất thời, mọi người nghị luận sôi nổi, cân nhắc lợi và hại.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một thanh âm...

"Bẩm quận chủ đại nhân, người Trần gia đến cầu kiến."

Trần gia?

Mọi người sửng sốt, chẳng lẽ là Trần gia trong tứ đại gia tộc của Phong Bắc bình nguyên?

Không đợi bọn họ kịp hồi phục tinh thần, từng tiếng bẩm báo lại vang lên.

"Quận chủ đại nhân, người Phương gia đến cầu kiến."

"Bẩm quận chủ, người Lâm gia và Đổng gia cũng tới..."

Nghe vậy, mọi người giống như bị kinh hách cực hạn, khiếp sợ không nói nên lời...

Trần gia, Phương gia, Lâm gia, Đổng gia, tứ đại gia tộc đều đến đông đủ?

"Cho bọn họ vào đi." Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nói.

Chuyện ở phủ quận chủ đương nhiên không giấu được bốn gia tộc này, cho nên bọn họ tới cầu kiến là điều hiển nhiên. Có điều, biến cố bên này truyền đến tai bọn họ mất một khoảng thời gian, bởi vậy bây giờ bọn họ mới tới Nam Dương quận...

Dưới ánh mắt khiếp sơ của mọi người, bốn thân ảnh từ ngoài cửa đi vào,

Phương Bình Minh bước nhanh về hướng Mộ Như Nguyệt: "Quận chủ đại nhân, chúng ta đến trễ."

"Ngồi đi." Mộ Như Nguyệt phất tay, nhàn nhạt nói.

"Vâng."

Thần sắc Phương Bình Minh cung kính giống như đối với chủ tử, làm mọi người như lọt vào sương mù.

Mộ Như Nguyệt đúng là có một ma thú cường đại, nhưng tứ đại gia tộc của Phong Bắc bình nguyên đều có cường giả thần hoàng tọa trấn, hiện tại thế nhưng nghe mệnh lệnh của nàng... này... tình huống này rốt cuộc là thế nào?

Nhưng mà, chuyện kinh hách hơn còn ở phía sau.

Không đợi người của tứ đại gia tộc ngồi xuống, ngoài cửa lại truyền đến thanh âm: "Bẩm quận chủ đại nhân, Tôn giả áo xám đến bái phỏng."

Tôn giả áo xám?

Mọi người trợn tròn mắt, tưởng mình nghe nhầm.

Tôn giả áo xám là nhân vật nào?

Nghe nói, cho đến nay không ai biết thực lực hắn rốt cuộc mạnh cỡ nào, được tôn sùng là đệ nhất cường giả của Phong Bắc bình nguyên, hiện tại cường giả như vậy lại đến bái phỏng phủ quận chủ?

Mộ Như Nguyệt rốt cuộc là ai? Tại sao lại quen biết nhiều cường giả như vậy?

"Hắn tới?" trong lòng Mộ Như Nguyệt vui vẻ, vội vàng đứng lên: "Mau theo ta đi nghênh đón."

"Không cần."

Bỗng nhiên, một thanh âm ngoài cửa truyền đến, mọi người vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một nam nhân anh tuấn mặc áo xám đi vào, khóe môi gợi lên nụ cười nhàn nhạt, theo bước chân hắn, một trận gió nổi lên làm hô hấp mọi người đều cứng lại...

Cường!

Đúng vậy, chỉ liếc mắt một cái, bọn họ liền nhìn ra nam nhân này rất cường đại!

Không hổ là đệ nhất cường giả Phong Bắc bình nguyên, chỉ đi đường cũng có thể phát ra khí thế cường đại như thế...

"Sư công." Mộ Như Nguyệt cười cười: "Ngươi đã đến rồi?"

Sư công?

Xưng hô này giống như sấm sét đánh vào lòng mọi người.

Tôn giả áo xám lại là sư công của nàng.

Khó trách, khó trách tứ đại gia tộc lại cung kính với nàng như thế, thì ra là vì có Tôn giả áo xám chống lưng cho nàng...

"Nha đầu này, ngươi hình như trêu chọc hơi nhiều kẻ địch rồi, cách đây không lâu ta nghe nói phủ quận chủ bị người ta tàn sát cho nên vội vàng đuổi tới đây, may là ngươi không xảy ra chuyện gì, nếu không ta biết ăn nói thế nào với Hoa Nhi? Ngươi chính là đệ tử duy nhất của nàng nha..."

Tôn giả áo xám bất đắc dĩ lắc đầu, nở nụ cười chua xót.

______________________________

CHƯƠNG 1244: TÍNH SỔ (3)

Editor: Tường An

"Nha đầu, ngươi trở lại Phong Bắc bình nguyên, những người đó tất nhiên cũng sẽ biết, cho nên trong khoảng thời gian này, ta tạm thời ở lại đây! Nha đầu ngươi thiên phú không tồi, trước khi hoàn toàn trưởng thành còn không thể chết được..."

Hắn tin rồi sẽ có một ngày, nữ nhân này sẽ đứng trên đỉnh cao đại lục.

Cho nên, trước khi nàng hoàn toàn trưởng thành, hắn sẽ bảo hộ nàng an toàn...

Mộ Như Nguyệt cười nói: "Sư công, ta còn có chút chuyện phải giải quyết, chờ xong việc ta lại đến tìm ngươi."

Dứt lời, nàng quay đầu nhìn đám người đang đứng ngốc một bên, nhếch môi nói: "Thế nào? Các ngươi suy nghĩ sao rồi? Ta chỉ cho các ngươi một cơ hội lần này."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đáy mắt dần lộ vẻ kiên định.

"Quận chủ, ta nguyện ý."

Người lên tiếng đầu tiên chính là Long Nham.

Ngay cả Tôn giả áo xám cũng là sư công của nàng, tứ đại gia tộc đều tán thành nàng, vậy bọn họ còn do dự cái gì? Phải biết rằng, đây chính là cơ hội duy nhất để lôi kéo quan hệ với Tôn giả áo xám.

Có Long Nham mở màn, những người khác cũng lần lượt phát biểu ý kiến của mình, hiển nhiên, tất cả đều đồng ý trở thành thuộc hạ của nàng...

"Tốt." Mộ Như Nguyệt đứng lên, "Bây giờ các ngươi có thể đi xuống, ngoại trừ lúc ta có việc muốn tìm các ngươi, bình thường thế nào thì vẫn như thế, bây giờ ta mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước..."

Nàng ngáp một cái, đi về phía phòng ngủ.

Bây giờ nàng cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mới có đủ tinh thần đối phó chuyện kế tiếp...

Lúc này, trong sơn cốc, nam nhân trung niên bị chặn đường, mắt lạnh nhìn lão giả trước mặt.

Ánh mắt Thông Huyền lãnh lệ, lạnh lùng hỏi: "Lâm Nghiệp, có phải ngươi đi diệt phủ quận chủ Nam Dương quận hay không?"

"Đúng, thì thế nào?" Lâm Nghiệp cười lạnh, "Thông Huyền trưởng lão, ta nghe nói ngươi và phủ quận chủ kia có chút quan hệ, còn cho đồ đệ Hải Uy của ngươi trợ giúp quận chủ kia luyện đan, hi vọng ngươi có thể nhân lúc còn sớm chặt đứt mối quan hệ này đi, nếu không sẽ rước họa vào thân đấy!"

"Hừ!" ánh mắt Thông Huyền âm trầm, "Lâm Nghiệp, tại sao ngươi muốn giết nàng, cho ta một lý do!"

"Xin lỗi, không có bất kì lý do gì!" Lâm Nghiệp liếc Thông Huyền một cái, lạnh lùng nói: "Chuyện này cũng không cần lý do!"

"Không có lý do gì?" Thông Huyền cười lạnh, "Không có lý do, vậy hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi nơi này..."

Oanh!

Trên người Thông Huyền lập tức phát ra khí thế cường đại, khuếch tán khắp sơn cốc.

"Sư phụ!"

Hải Uy căng thẳng, khẩn trương nhìn hai người tranh phong tương đối.

"Hải Uy, ngươi tránh qua một bên đi, lão phu thật vất vả mới nhìn trúng một thiên tài, vậy mà suýt nữa đã bị hỗn đản này giết rồi, hiện giờ Thần Môn ngày càng sa sút, ngươi có biết đối với chúng ta, thiên tài có ý nghĩa gì không? Nếu có thể làm nàng gia nhập Thần Môn, nói không chừng Thần Môn chúng ta có thể khôi phục huy hoàng như xưa, giống như lúc Vô Vong đại nhân còn sống..."

"Đủ rồi!"

Đột nhiên, một thanh âm lạnh nhạt từ phía sau truyền đến.

Thông Huyền ngẩn ra, vừa quay đầu liền nhìn thấy nữ tử đi về phía mình: "Ngư Nhi cô nương, sao ngươi lại ở đây?"

"Thông Huyền, nhớ kỹ đừng đem bất cứ kẻ nào ra so sánh với Vô Vong, ai cũng không có tư cách!"

Cho dù là nữ nhi của hắn...

"Ngư Nhi cô nương, lời ta nói là sự thật, nha đầu kia đúng là thiên tài, nói không chừng Thần Môn chúng ta còn cần dựa vào nàng, vậy mà tên gia hỏa Lâm Nghiệp này lại muốn giết nàng, bất luận thế nào ta cũng không thể để hắn thực hiện được..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net