1305 - 1309

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1305: ĐỘT PHÁ (9)

Editor: Tường An

Nha hoàn hành lễ, nói: "Mộ cô nương, Lệ phi nương nương cho mời."

Lệ phi?

Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, ngữ khí thản nhiên: "Xin lỗi, ta không có hứng thú với nàng..."

"Mộ cô nương, Lệ phi nương nương có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi, chuyện này liên quan đến Thất hoàng tử, chẳng lẽ Mộ cô nương không có hứng thú sao?"

"Ngại quá, mặc kệ liên quan đến ai ta cũng không có hứng thú, lập tức tránh ra cho ta!"

Thân thể nha hoàn chợt lóe, lần nữa chặn đường Mộ Như Nguyệt, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Mộ cô nương, Lệ phi nương nương đã hỏi thăm rõ ràng, nghe nói... ngươi muốn rời khỏi Ma thành?"

Quả nhiên vừa nghe lời này, Mộ Như Nguyệt lập tức dừng chân, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía nha hoàn.

"Dẫn ta đi gặp nàng."

Nha hoàn cười đắc ý, giơ tay làm động tác mời: "Mộ cô nương, Lệ phi nương nương ở trà lâu chờ ngươi, mời đi theo ta..."

Trong phòng, Lệ phi y phục hoa lệ, thất thần nhìn chăm chú ngoài cửa sổ. Đúng lúc này, cửa bị mở ra, nàng hồi phục tinh thần, quay đầu nhìn về phía cửa...

"Ngươi đã đến rồi?" Lệ phi cười nhạt, nói: "Tiểu Liễu, dọn chỗ."

"Vâng, nương nương."

Nha hoàn tên Tiểu Liễu kia kéo ra một cái ghế, thanh âm thanh thúy: "Mộ cô nương, mời ngồi."

Mộ Như Nguyệt cũng không khách khí, ngồi xuống, nhàn nhạt nhìn Lệ phi.

"Ngươi tìm ta tới, muốn nói chuyện gì?"

Móng tay màu hồng phấn khẽ vuốt chén trà, Lệ phi chậm rãi cong khóe môi, rũ mi, nhàn nhạt nói: "Ma hoàng có hứng thú với ngươi."

Không ai hiểu nam nhân kia hơn Lệ phi.

Hắn muốn sở hữu toàn bộ nữ nhân Ma giới, càng không chiếm được, hắn càng không từ bỏ. Huống chi nữ nhân này khuynh thành tuyệt thế, như tiên như họa, nếu để nàng tiến vào hoàng tộc, nhất định sẽ uy hiếp đến địa vị của nàng.

Nhưng nhìn nàng gả cho Vưu Hi, trong lòng Lệ phi lại tràn ngập đố kị...

"Sau đó thì sao?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt hỏi.

"Sau đó, ngươi cần phải rời khỏi Ma thành!" Lệ phi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Mộ Như Nguyệt, "Chỉ khi người rời khỏi Ma thành mới có thể rời xa phụ tử bọn họ!"

Mộ Như Nguyệt cười khinh miệt: "Ta từng nghe Vưu Hi nhắc tới ngươi, trong kí ức của hắn, hiển nhiên ngươi là một bằng hữu đáng để hắn kết giao, chẳng qua, đôi khi một người sau khi có được địa vị thì sẽ thay đổi, ngươi muốn vị trí Lệ phi nương nương tôn quý này, còn muốn có được tâm Vưu Hi, ngươi cho rằng có khả năng sao?"

Sắc mặt Lệ phi hơi đổi, lại nhanh chóng khôi phục như thường, nhàn nhạt nói: "Tại sao không thể! Ta muốn không chỉ là vị trí Lệ phi nương nương này, thứ ta muốn chính là vị trí mẫu nghi thiên hạ! Nhưng người Vưu Hi thích hẳn là ta, hắn tuyệt đối không thể di tình biệt luyến! Cả đời này ngoại trừ ta, không thể có bất kì nữ tử nào khiến hắn động tâm!"

Lệ phi hít sâu một hơi, gằn từng chữ một: "Mà thê tử của hắn, phải là Đỗ Phỉ Phỉ! Bởi vì bất luận thế nào Vưu Hi cũng sẽ không thích nữ nhân như Đỗ Phỉ Phỉ! Có điều, khi đối mặt với phụ hoàng mà hắn sợ nhất, hắn lại bảo hộ ngươi, cho nên ta không thể để các ngươi ở cùng nhau!"

____________________________

CHƯƠNG 1306: ĐỘT PHÁ (10)

Editor: Tường An

Nàng là một nữ nhân có lòng tham.

Chẳng những muốn quyền cao chức trọng mà còn vọng tưởng muốn có được trái tim hắn...

Nhưng vậy thì sao chứ? Thứ nàng muốn, nhất định phải có được...

"Xin lỗi, có một việc ta phải nhắc nhở ngươi, từ đầu đến cuối, trong lòng Vưu Hi, ngươi... chẳng qua là một bằng hữu thời niên thiếu của hắn mà thôi."

Bàn tay Lệ phi chợt dùng sức, chén trà gốm sứ bị nàng bóp nát, khuôn mặt đáng yêu trở nên vặn vẹo, phẫn nộ quát: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Vưu Hi yếu ta! Hắn yêu ta nhiều năm như vậy, loại nữ nhân như ngươi tuyệt đối không so sánh được! Ngươi chẳng qua là người nhân lúc cháy nhà đi hôi của thôi! Ngươi cho rằng hắn thật sự yêu ngươi sao? Hắn chỉ vì trốn tránh vận mệnh, không muốn cưới nữ nhân điêu ngoa Đỗ Phỉ Phỉ kia! Nhưng cũng chỉ có loại nữ nhân rác rưởi như Đỗ Phỉ Phỉ trở thành thê tử hắn, ta mới có thể yên tâm hắn sẽ không di tình biệt luyến..."

Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, nở nụ cười khinh miệt: "Theo ta thấy, Đỗ Phỉ Phỉ cũng không kém, ít nhất, nàng ấy ưu tú hơn ngươi..."

"Ha ha!"

Lệ phi cười to, giống như nghe được chuyện gì buồn cười lắm.

"Nói thật, ta cũng không lo lắng Đỗ Phỉ Phỉ, nàng ta không đẹp bằng ta, tính cách không so được với ta, điêu ngoa tùy hứng như thế, hoàn toàn là một đại tiểu thư bị chiều hư, Vưu Hi tuyệt đối sẽ không yêu nữ nhân kém cỏi như vậy, người có thể khiến ta cảm thấy uy hiếp, chỉ có ngươi."

"Cho nên ta mới muốn ngươi rời khỏi Ma thành..."

Lệ phi thu liễm ý cười: "Hơn nữa, ta nghe nói ngươi cũng muốn rời khỏi nơi này?"

"Không sai!" Mộ Như Nguyệt hơi ngẩng đầu lên: "Không biết ngươi tính dùng biện pháp gì làm ta rời đi?"

Lệ phi hít sâu một hơi, nói: "Ma hoàng rất sủng ái ta, cho nên ta có thể thổi gió bên gối, giúp ngươi lấy được lệnh bài, có điều sau khi lấy được lệnh bài, ngươi nhất định phải rời khỏi nơi này, cả đời không được quay lại!"

Mộ Như Nguyệt đột nhiên đứng lên, xoay người đi ra phía ngoài cửa.

"Ngươi đây là có ý gì?" Lệ phi nương nương cũng đứng bật dậy, phẫn nộ quát.

"Không có ý tứ gì, chỉ cảm thấy suy nghĩ của ngươi có chút kì lạ", Mộ Như Nguyệt cười nhạt, "Ta còn tưởng ngươi biết thông đạo bí mật rời khỏi Ma thành, không ngờ vẫn cần lệnh bài, một khi đã như vậy, ta không cần phải tới gặp ngươi."

"Rời khỏi Ma thành cần phải có lệnh bài, đây là điều mọi người đều biết, ngay cả các đại thần cũng không có lệnh bài, chỉ khi có nhiệm vụ đặc thù thì Ma hoàng mới cấp lệnh bài cho bọn hắn, có điều, nếu ta đã đến tìm ngươi thì khẳng định có thể lấy được lệnh bài cho ngươi."

Bước chân Mộ Như Nguyệt hơi ngừng lại, cười lạnh nói: "Loại nam nhân như Ma hoàng sẽ không bị nữ nhân thổi gió bên gối mê hoặc tâm thần, ngươi tuyệt đối không thể lấy được lệnh bài từ tay hắn."

Dứt lời, nàng không hề do dự, đẩy cửa đi ra ngoài...

"Nương nương." Tiểu Liễu nhìn sắc mặt Lệ phi xanh mét, nhịn không được khẽ gọi một tiếng.

Bang!

Lệ phi giơ tay quét hết đồ vật trên bàn xuống đất, xanh mặt nói: "Mộ Như Nguyệt, nữ nhân không biết tốt xấu! Chẳng lẽ nàng ta thật sự muốn câu dẫn Ma hoàng, hoặc là yêu Vưu Hi rồi? Không! Ta nhất quyết không thể để chuyện này xảy ra! Người Ma hoàng sủng ái là ta, trái tim Vưu Hi cũng thuộc về ta! Ta sẽ không để bất kì nữ nhân nào cướp đi địa vị và tình yêu của ta..."

___________________________

CHƯƠNG 1307: ĐỘT PHÁ (11)

Editor: Tường An

Không sai!

Bất cứ kẻ nào cũng không thể cướp bọn họ đi!

Lệ phi cười lạnh, khiến đầu óc mình tỉnh táo lại, lạnh giọng nói: "Tiểu Liễu, chúng ta đi."

"Vâng, nương nương." Tiểu Liễu cúi đầu, cung kính đáp.

Trong Ma cung, Ma hoàng chậm rãi nhắm mắt lại, sau khi nghe thuộc hạ bẩm báo, thật lâu sau mới mở mắt ra...

"Lệ phi... trẫm đúng là đã quá dung túng nàng rồi, muốn thổi gió bên gối? Nàng cũng quá tự đề cao chính mình."

Trên dung nhan lãnh khốc tràn đầy vẻ trào phúng, đáy mắt Ma hoàng rõ ràng hiện lên tia khinh miệt...

"Bệ hạ." hắc y nhân đứng phía sau nhịn không được hỏi, "Bệ hạ thật sự có hứng thú với nữ nhân kia?"

"Không sai." Đáy mắt Ma hoàng xẹt qua tia sáng, "Mộ Như Nguyệt... Ta muốn biết nữ nhân này có ma lực gì mà có thể làm hắn điên cuồng vì nàng, thậm chí không màng sinh mệnh..."

Thân là hộ vệ bên cạnh Ma hoàng, Hắc Ưng đương nhiên biết hắn mà Ma hoàng nói tới là ai.

Cũng biết ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Mộ Như Nguyệt, Ma hoàng đã nhận ra nàng...

Vì thế càng muốn biết nữ nhân này có mị lực gì...

"Ma hoàng, vừa rồi bên tế điện đã truyền tin tức, nói là hiện tượng thiên văn đại động, ma long đã trở lại."

Ma hoàng đột nhiên đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm người vừa bẩm báo: "Ngươi vừa nói cái gì? Ma long đã trở lại?"

Lúc trước, sau khi Ma Thần biến mất, Ma long được xem là tồn tại chí cao vô thượng.

Nó thế nhưng đã trở lại.

"Đúng vậy, bên tế điện nói cảm nhận được hơi thở của nó, có điều nó cũng không ở trong Ma thành, hiện tại còn chưa thể xác định được nó rốt cuộc đang ở đâu..."

Ma hoàng nheo mắt, không có gì làm hắn khiếp sợ hơn tin tức về Ma long.

Ở Ma giới, Ma long là ma thú bảo hộ bọn họ, nhưng nhiều năm trước ma long đã mất tích, không ngờ lại lần nữa xuất hiện ở đây...

"Lệnh cho tế điện chú ý tung tích ma long! Chỉ khi Ma long trở về, Ma giới mới có thể lần nữa xuất hiện trước mắt người đời, mà hắn cũng sẽ trở thành một thế hệ bá chủ mới của chúng ta!"

"Vâng, bệ hạ!"

Người nọ ôm quyền, chậm rãi rời khỏi đại điện...

Sắc mặt Ma hoàng không còn lãnh khốc như lúc đầu, trong mắt tràn đầy vui sướng, trời biết, hắn chờ ngày này đã bao lâu.

Huống chi, ma long là ma thú trong tay người kia...

Người kia kế thừa huyết mạch của Thần, khống chế Ma long, chinh phục toàn bộ Ma giới.

Đáng tiếc, từ sau khi Thần biến mất, người kia cũng mất tung mất tích...

"Nữ nhân."

Mộ Như Nguyệt vừa bước vào sân liền nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Vưu Hi.

"Nữ nhân, ngươi không có việc gì chứ?"

Trong lòng Vưu Hi thở phào một hơi, vội vàng đi đến chỗ Mộ Như Nguyệt: "Ta nghe nói A Lệ tìm ngươi? Nàng có làm gì ngươi không?"

Mộ Như Nguyệt lắc đầu, nói: "Ta không có việc gì..."

Nghe vậy, Vưu Hi thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng qua, cảm nhận được ánh mắt cười như không cười của Mộ Như Nguyệt, sắc mặt hắn đỏ lên: "Ta... ta chỉ sợ nếu ngươi xảy ra chuyện gì thì sẽ không có người thay ta chắn nữ nhân Đỗ Phỉ Phỉ kia."

Mộ Như Nguyệt trầm ngâm nửa ngày, nói: "Kỳ thật, Đỗ Phỉ Phỉ là một nữ nhân không tệ."

"Không tệ?" Vưu Hi kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, "Nữ nhân kia thu mua ngươi? Nếu không, sao ngươi lại nói chuyện thay nàng?"

___________________________

CHƯƠNG 1308: ĐỘT PHÁ (12)

Editor: Tường An

Mộ Như Nguyệt nhìn Vưu Hi, không nói thêm gì, lướt qua bên cạnh hắn, đi về phía phòng mình...

Vưu Hi nhìn theo thân ảnh Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt không hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều...

Mộ Như Nguyệt trở về phòng, lập tức tiến vào đan thư, bế quan luyện đan, không hề quan tâm gì đến những chuyện bên ngoài, mãi đến khi luyện chế thành công Chướng khí đan mới từ trong đan thư đi ra.

Mà thời điểm nàng ra khỏi đan thư, Bạch Trạch cũng theo ra ngoài...

"Hắn tới."

Bạch Trạch nhìn Mộ Như Nguyệt, thanh âm đạm mạc nhu hòa, trong mắt có ý cười nhàn nhạt.

"Ta biết." Mộ Như Nguyệt cười khẽ, "Ta tới Ma giới, hắn khẳng định có thể cảm nhận được, hắn đến đây cũng nằm trong dự kiến của ta, có điều hắn chưa dùng Chướng khí đan, cho nên ta cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này đi tìm hắn, nhưng mà hiện tại còn cách đại hội luận võ một đoạn thời gian."

Bỗng nhiên, Mộ Như Nguyệt như nhớ tới điều gì, quay đầu nhìn về phía Bạch Trạch.

"Vì sao Ma hoàng lại giống Bắc Quân đến vậy?"

Bạch Trạch trầm ngâm nửa ngày, lắc lắc đầu: "Ta cũng không rõ lắm, nhưng hiển nhiên hắn và Bắc Quân cũng không phải là cùng một người."

Điểm này không cần Bạch Trạch nói, Mộ Như Nguyệt cũng có thể cảm nhận được.

Hai người mang cho nàng cảm giác khác nhau, đương nhiên cũng không có khả năng là cùng một người...

"Tiểu đằng." Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng vỗ về đầu tiểu đằng, hơi nhíu mày hỏi: "Ngươi có nhìn ra thực lực của Ma hoàng không?"

Tiểu đằng ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn Mộ Như Nguyệt: "Hắn rất mạnh, ít nhất, ta không phải đối thủ của hắn..."

Trong lòng Mộ Như Nguyệt căng thẳng.

Ngay cả tiểu đằng cũng không phải đối thủ của hắn, sợ là lần này bọn họ sẽ gặp phải nguy hiểm...

"Nguyệt Nhi, ngươi yên tâm, bất luận xảy ra chuyện gì ta đều sẽ bồi bên cạnh ngươi."

Bạch Trạch nở nụ cười ôn nhu, dịu dàng như ánh trăng chiếu vào Mộ Như Nguyệt, ánh mắt tràn đầy sủng nịnh...

"Có người tới, Bạch Trạch, ngươi trở vào trước đi." Mộ Như Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, khẽ nhíu mày nói.

Bạch Trạch gật đầu, không nói thêm gì nữa, thân thể chợt lóe liền biến mất khỏi phòng...

Thời điểm hắn vừa biến mất, cửa phòng bị mở ra, một thân ảnh nhỏ xinh từ bên ngoài nhảy vào.

"Nữ nhân điên, ngươi đứng lại đó cho ta, ai cho phép ngươi xông vào phủ đệ của ta." Vưu Hi tức muốn hộc máu, hung tợn nói.

"Mộ Như Nguyệt." Đỗ Phỉ Phỉ vừa nhìn thấy Mộ Như Nguyệt, hai mắt sáng lên, vội vàng đi tới, "Sao mấy ngày nay không thấy ngươi đâu vậy?"

"Có việc?"

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, tuy nàng có hảo cảm với Đỗ Phỉ Phỉ nhưng cũng chỉ như thế mà thôi, dù sao, nàng còn không thể hoàn toàn tin tưởng Đỗ Phỉ Phỉ...

"Là thế này, gia gia ta muốn gặp ngươi." Đỗ Phỉ Phỉ chớp chớp mắt, cười tủm tỉm nói.

"Gia gia ngươi?" Mộ Như Nguyệt sửng sốt, nghi hoặc nhíu mày, "Tại sao gia gia ngươi lại muốn gặp ta?"

"Mấy ngày trước ta trở về, có nhắc với gia gia về ngươi, gia gia rất tò mò, cho nên muốn gặp thiên tài ngươi một chút." Đỗ Phỉ Phỉ đi tới bên cạnh Mộ Như Nguyệt, ôm lấy cánh tay nàng, cười nói, "Ta cũng đáp ứng gia gia, nhất định có thể mời được ngươi, Mộ Như Nguyệt, coi như nể mặt ta một lần, cùng ta đi gặp gia gia đi..."

__________________________

CHƯƠNG 1309: ĐỘT PHÁ (13)

Editor: Tường An

Mộ Như Nguyệt trầm mặc.

Gia gia của Đỗ Phỉ Phỉ có địa vị rất cao ở Ma thành, có lẽ khi cần có thể trợ giúp nàng...

Nghĩ đến đây, nàng khẽ gật đầu: "Được."

"Thật tốt quá." Đỗ Phỉ Phỉ hưng phấn nhảy dựng lên, hai mắt sáng ngời nhìn Mộ Như Nguyệt, "Vậy chúng ta đi nhanh đi, gia gia của ta còn đang chờ chúng ta đó."

Vừa nói, nàng vừa kéo tay Mộ Như Nguyệt, bước nhanh về ra cửa...

Mà từ khi Đỗ Phỉ Phỉ hưng phấn đuổi theo Mộ Như Nguyệt liền không còn cảm thấy hứng thú với Vưu Hi như trước nữa.

Không biết vì sao, cảm giác này làm trong lòng Vưu Hi có chút không thoải mái...

Lúc này, trong đình viện lát đá cẩm thạch của Đỗ phủ, hai lão giả đang tập trung đánh cờ, không hề phát hiện Đỗ Phỉ Phỉ đã sớm đi vào...

"Ha ha, ngươi thua." Lão nhân mặc hắc y hạ cờ, cười ha ha nói, "Đỗ Y, ngươi còn có gì để nói."

Lão giả mặc bạch y tên Đỗ Y bĩu môi, không phục nói: "Thua một ván mà thôi, có gì to tát, ván kế tiếp ta sẽ thắng ngươi."

Bỗng nhiên, hắn dường như phát hiện cái gì, quay đầu nhìn Đỗ Phỉ Phỉ đứng một bên, kinh ngạc hỏi: "Phỉ Phỉ, ngươi tới khi nào?"

Đỗ Phỉ Phỉ bất mãn chu môi, trừng mắt Đỗ Y: "Gia gia, ngươi chỉ biết chơi cờ với ngoại công, xem nhẹ ta."

Ngoại công?

Mộ Như Nguyệt nhướng mày.

Nếu nàng không đoán sai, hắc y lão giả kia hẳn là Ma tướng quân Cung Giang Ly.

"Khụ khụ." Đỗ Y ho khan hai tiếng, ngượng ngùng nói: "Không phải ta không chú ý ngươi đến sao? Phỉ Phỉ, đây hẳn là vị bằng hữu mà ngươi nói đi?"

Lúc nói chuyện, Đỗ Y quét mắt về phía Mộ Như Nguyệt, lông mày khẽ nhướng lên, trong mắt lộ vẻ tò mò.

Hắn biết cháu gái mình mắt cao hơn đầu, toàn bộ Ma giới phỏng chừng chỉ có Thất hoàng tử có thể vào mắt nàng. Vậy mà có một ngày lại sùng bái một nữ nhân loài người, hắn muốn biết nữ nhân kia rốt cuộc có ma lực gì mà có thể làm cháu gái hắn buông bỏ một thân cao ngạo...

Nghe vậy, Cung Giang Ly cũng đặt quân cờ trong tay xuống, kinh ngạc nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.

Ấn tượng đầu tiên của Cung Giang Ly đối với Mộ Như Nguyệt chính là, nàng quá trẻ...

Nữ tử nhân loại trẻ tuổi như vậy đều là loại người tâm cao khí ngạo, nhưng từ đầu đến cuối trên mặt nữ tử này đều là ý cười nhàn nhạt, không kiêu ngạo không siểm nịnh, thậm chí không hề bị ảnh hưởng bởi khí thế của bọn họ...

Cho nên, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, Cung Giang Ly rất có hảo cảm, khó trách có thể thuyết phục được Đỗ Phỉ Phỉ tâm cao khí ngạo...

"Không sai." Đỗ Phỉ Phỉ kéo Mộ Như Nguyệt đến bên cạnh mình, cười hì hì nói: "Gia gia, ngoại công, bằng hữu của ta rất lợi hại, không những có thể đánh bại ta mà còn khiến sư phụ tôn sùng."

Nghe vậy, Đỗ Y và Cung Giang Ly nhìn nhau, đều dùng ánh mắt cẩn thận đánh giá Mộ Như Nguyệt.

"Khụ khụ!" Đỗ Y ho khan hai tiếng, cười tủm tỉm nhìn Mộ Như Nguyệt, "Ngươi còn trẻ mà đã có thực lực như vậy, thật sự là tiền đồ vô lượng, không biết vì sao ngươi lại đến Ma giới chúng ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net