[4]. Hiện tại và 6 năm trước.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hiện tại

Minatozaki Sana và Hirai Momo: 24 tuổi, đã đi làm.

Myoui Mina: 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học.

.

Thỉnh thoảng Momo và Sana vẫn hay nhắc lại buổi tối hôm đó như một cách trêu ghẹo Mina, cả 2 cùng tả rõ từng chi tiết, rằng em đã dật dựa trên chiếc sopha cũ như thế nào, tóc tai em buồn cười ra sao và phần khinh khủng nhất vẫn là đống bãi nôn em trải từ nhà bếp vào phòng tắm. Những lúc ấy Mina thường không nói gì, cơm cũng không muốn ăn và tivi cũng chả muốn xem, có lẽ chỉ mình em biết em ghét bản thân khi đó thế nào.

"Nếu các chị còn nhắc lại chuyện đó nữa em sẽ giận 2 người luôn. Em nói thật đó. Em sẽ bỏ ra ngoài. Không xem phim, không cơm nước gì hết" ______ Mina thẳng lưng nói với Sana và Momo đang ngồi cạnh nhau trên sopha, thoải mái ôm gối và vui vẻ với câu chuyện cũ của các nàng.

"Cái đoạn 'bỏ ra ngoài' mà em vừa nói là thế nào nhỉ bé con?" ____ Sana quay người nhìn em, cố gắng bày ra một bộ dạng nghiêm trọng trong khi môi thì vẫn cong lên. Nàng thì sợ cái gì chứ, Mina biết tỏng, có ai vừa sợ vừa ôm gối rung đùi không.

Nhưng mà Myoui Mina sẽ không chịu thua, em chống nạnh, giải thích chi li và rõ ràng: "Nghĩa là em sẽ không về nhà, em sẽ qua nhà bạn học rồi ở lì đó mặc kệ các chị có đến trước cổng năn nỉ đón em. Mà nếu các chị có hối lộ được bạn học, em cũng sẽ không nấu cơm, không chơi games, em sẽ tuyệt thực. Tuyệt thực đó các chị biết khôngggg?"

Giọng Mina bất ngờ được đẩy lên cao khi em kết thúc lời tuyên bố. Và một lần nữa Momo phải phá lên cười ____ cái điệu cười híp mắt nhăn mũi mỗi lần nàng cao hứng. Nàng buông gối ra rồi vòng người ra sau ôm lấy bé con đang giận dỗi của mình.

"Được rồi, Mina không cần hét lên như vậy đâu. Chị hứa sẽ không trêu em nữa, nhưng mà lời tiếp theo của chị là hoàn toàn thành thật. Bé con ah, chị rất thích nhìn em lúc say rượu"

Momo biết Mina không muốn các nàng nhớ lại chuyện ấy bởi vì em nghĩ bộ dạng say xỉn của em quá thê thảm, nó giống như vết xước trên một viên kim cương vậy, em không muốn mình xứt mẻ trong mắt các nàng, hoặc ít ra không quá xấu xí. Nhưng mà Momo mong em hiểu, các nàng không yêu cầu em là một viên kim cương sáng bóng nhức mắt, các nàng yêu em vì em là Mina __ bé con của các nàng.

Momo mặc kệ Mina vẫn còn ngúng ngẩy vì lời nói của nàng, vòng tay nàng vẫn không lơi ra. Mina vừa mới tắm xong và mùi dầu gội của em thì thơm phức, Momo thích lắm, vậy nên nàng cho phép mình hôn lên gáy em.

Vấn đề là Momo chìm đắm quá lâu còn Mina thì bắt đầu thở dốc.

"Momorin ah..." _____ Mina cố quay đầu ra sau khẽ gọi, chân em dường như không còn đứng vững nếu tay Momo không quấn chặt quanh hông em. Đáng ghét ở chỗ tay nàng lại bắt đầu luồn vào trong áo và có ý di chuyển lên trên. Từ khi sống cùng nhau Momo luôn bảo em ở nhà thì không cần mặc áo trong, như thế dễ chịu hơn. Và Mina hiện tại rất hối hận vì sự vâng lời vô tội vạ của mình.

Sana biết Momo sắp sửa làm gì. Vậy nên nàng xếp bằng ôm gối, ngồi ngay ngắn trên sopha, biểu tình hứng thú giống như được xem chương trình giải trí yêu thích của nàng.

"Sana..." _____ Mina cầu cứu nàng, nhưng hình như em đã có một ánh mắt cầu cứu tương đối dễ hiểu lầm. Má em đỏ ửng và đôi mắt mờ mịt tựa như phủ một tầng sương, đôi môi đỏ mọng của em hé mở và trong tiếng của em bật ra 1 thanh âm nỉ non.

Sana lập tức cảm nhận trong mình có gì vừa nổ tung, rồi cơ thể nàng thì cứ khô nóng không nhịn được.

Nở một nụ cười giống như đáp ứng, Sana cố gắng bình tĩnh đặt gối ôm sang một bên, nàng đứng dậy từ từ bước lại chỗ Mina.

"Momo, cậu không thể làm như vậy ở đây" ____ Sana nhấc tay Momo ra khỏi eo Mina và đỡ em tựa vào vai mình. Hơi thở vẫn còn vươn lại chút dục vọng của Mina vô tư phả lên cổ Sana. Nàng khẽ rùng mình nhưng cố gắng che đi. Cánh tay vẫn đều đặn vuốt lưng Mina.

"Ý cậu là chúng ta nên vào phòng?" ____ Momo thẳng người, ánh mắt hất về cửa phòng ngủ.

Sana mỉm cười gật đầu: "Vậy nên cậu đi chuẩn bị đi còn tôi sẽ bế bé con của chúng ta vào"

Myoui Mina gần như sửng sốt khi Sana thốt ra câu nói kia. Em đỏ mặt ngẩng đầu nhìn nàng. Sau khi xác nhận Momo đã rời đi và Sana thì không có vẻ gì là đùa em liền cố gắng thoát khỏi người nàng. Nhưng Sana lại nhanh hơn, nàng khom lưng, bồng em lên bằng 2 tay.

"Ngoan nào bé con. Em phải hiểu mọi chuyện đều từ cái dầu gội hương bạc hà em vừa mới thay. Em đã muốn Momo hài lòng còn gì"

Kết quả bé con không thể phản kháng một lời nào, em xấu hổ chôn mặt vào vai Sana, cánh tay câu qua cổ nàng, thỏ thẻ: "Chỉ vì Momo dạo gần đây thử vài loại bánh mới và chị ấy bảo thích hương bạc hà"

Trên đường bế Mina vào phòng ngủ, Sana không quên hôn lên trán em: "Mina quả nhiên là một em bé đáng yêu. Vậy nên đừng ngại, chị tin Momo hôm nay sẽ chăm sóc em thật tốt"

Myoui Mina thấy mình lo lắng trong một niềm hạnh phúc. Có lẽ từ khi ở bên các nàng, tâm trạng của em luôn mâu thuẫn một cách kì lạ như vậy.

Sana đặt Mina lên giường còn nàng quay lại chốt cửa. Dù sẽ chẳng có ai mở nó ra giữa chừng nhưng Sana thích như vậy. Riêng tư là điều thuộc về bản thân chứ không phải chờ ai đó can thiệp bạn mới cần riêng tư.

Toàn bộ cửa sổ cũng như rèm cửa đều được kéo lại và điều hòa được bật ở một nhiệt độ dễ chịu.

Momo ngồi trên gra giường màu trắng in hình chim cánh cụt màu xanh, nàng kéo em lại để em ngồi lên chân mình.

Đột nhiên Mina lo lắng bật dậy, em quỳ gối, ở trên nhìn xuống, bàn tay vuốt ve gương mặt Momo.

"Momo, cứ như bình thường, nằm xuống được không, em sợ..."

Momo mặc một cái quần short, vậy nên nó để lộ vết xẹo phẫu thuật trên đùi nàng.

"Nhưng chị muốn ngửi mùi dầu gội bạc hà của em, không phải bé con đã chuẩn bị vì chị sao? Yên tâm, chân chị không yếu đến mức ấy đâu. Ngồi xuống đây. Nào"

Nàng mỉm cười đặt tay lên hông em kéo xuống, đồng thời quấn 2 chân em quanh người mình. Momo ôm bé con của nàng vào lòng, cằm tựa lên vai và ngón tay quấn lấy từng lọn tóc buông sau lưng em.

"Mina à, dù em có hay không dùng bất kì mùi nước hoa nào đối với chị em vẫn luôn ngọt ngào như một chiếc cupcake hoàn hảo chị mãi chẳng thể làm ra"

"Momo thích là được" ____ khi Mina xấu hổ, tông giọng của em xuống rất thấp và âm lượng thì nhỏ như lời nói thầm. Momo thậm chí muốn ghi cả nó vào list những thứ đáng yêu của bé con ___ nó đương nhiên là một list bí mật trong tim nàng.

"Ôm em thế này thật tốt"

Momo bắt đầu hôn lên cổ và bật từng nút áo ngủ của em, từ trên xuống dưới. Khi nàng cố trượt cái áo khỏi vai Mina thì nó vô tình vướn vào tóc em. May mắn lúc đó Sana đã tới và lo liệu phần còn lại.

Sana quỳ trên giường, ngay phía sau Mina, nàng khẽ để đầu Mina ngửa ra sau rồi mỉm cười trước khi cúi người hôn lên môi em ____ 1 nụ hôn ngược đậm chất spider-man.

Khi Mina chìm đắm trong nụ hôn ngào ngọt của Sana, em vẫn cảm nhận môi Momo đang đặt lên ngực em, 1 tay nàng từ từ nâng chân em lên, tay còn lại chậm rãi lướt qua nơi ấy của em như khiêu khích.

Myoui Mina không hiểu, bằng cách nào Momo và Sana có thể cùng nhau làm chuyện này. Ngay từ hổi đi học cả 2 không có vẻ gì là một cặp ăn ý, các nàng thường bất đồng quan điểm và luôn không kiên dè tranh luận với nhau. Nhưng hễ là chuyện liên quan đến Mina, các nàng lại nhanh nhạy một cách kì lạ.

Ví như mỗi lần lên giường.

Sana và Momo luôn hiểu rõ mình nên bắt đầu từ chỗ nào mà không đụng chạm đến người kia. Cả 2 như những nhà địa chủ rộng rải và hiểu chuyện, họ phân chia việc chăm sóc cơ thể em rất công bằng mà không làm em thấy áy náy.

Có lẽ toàn bộ sự nhường nhịn và thông hiểu các nàng dành cho nhau chỉ đặt lên việc làm yêu với Mina.

Khi ngón tay của Momo lún sâu vào bên trong Mina, em thậm chí đã phải bám lấy cả 2 vai Momo và đem toàn bộ trọng lượng cơ thể giao cho nàng. Ngồi thế này rõ ràng hoàn toàn khác khi em nằm lên người Sana còn Momo từ đằng sau em tiến vào. Mina có thể điều chỉnh tư thế khi em muốn gồng lại.

"Bé con à, ngày mai có lẽ chúng ta phải giặt gra giường rồi" ______ Momo nói khi mặt vẫn chôn vào giữa 2 ngực em. Hơn ai hết nàng là người biết ngón tay mình đang ướt thế nào và nàng biết chắc nó thậm chí còn thấm ra gra giường.

Mina không xấu hổ khi em biết mình 'nở rộ' ra sao trong tay nàng, ngược lại: "Đừng gọi em là bé con... ít ra là lúc này" _____ Mina nức nở giữa những hơi thở dồn dập không rõ tiết tấu.

Cách các nàng gọi em là bé con lúc bình thường có thể làm em hạnh phúc nhưng sẽ Không khi tất cả ở trên giường. Em muốn trong phương diện này các nàng có thể coi em như một thiếu nữ trưởng thành. Em sẽ vì các nàng mà gạt bỏ xấu hổ, thoải mái để các nàng trút bỏ váy ngủ rồi cứ thế quấn lấy các nàng, em cũng sẽ không để ý xem thanh âm mình phát ra có bao nhiêu mị lực. Em chỉ mong các nàng một lần có thể gọi em là Mina, ngay lúc này.

"Nếu bây giờ chị gọi em là Mina thay vì bé con em sẽ thoải mái hơn ah?" _____ Momo hơi ngả về sau để ánh mắt có thể chạm tới em.

Và khi em cắn môi gật đầu, Momo gần như mừng rỡ đến phát điên.

Nàng bắt đầu chuyển động nhanh hơn, đến khi nàng biết bé con của mình sắp không kiềm nổi nữa, Momo cắn răng nuốt lấy cơn đau từ chân mình, nhỏ giọng gọi em: "Mina, chị yêu em"

Myoui Mina ngửa cổ ra sau rồi lập tức đổ ập vào vai Momo. Em không nhận ra chân nàng dường như đã mất cảm giác và trán nàng đang đổ mồ hôi lạnh là vì đau chứ không phải qua một trận nóng bỏng.

Cho đến khi Sana nói: "Bé con, còn chưa xong" và xấu xa luồn tay từ đằng sau đến nơi vẫn còn ướt đẫm của Mina khiến em run lên, Momo mới lên tiếng: "Đỡ Mina xuống giúp tôi"

Mina cứng người, chớp mắt mất đi mọi nhục cảm em vừa trải qua, như một người lính tinh nhuệ không cần đến sự giúp đỡ của Sana, em liền rời khỏi chân Momo đồng thời đỡ nàng nằm xuống giường.

"Đợi một chút em đi lấy thuốc giảm đau"

Mina định cứ thế không mặc gì mà nhảy xuống giường nhưng Momo kịp giữ tay em lại.

"Đừng đi, chị không sao. Mina đừng lo"

Thế rồi Mina bắt đầu khóc. Em quỳ trên giường 2 tay ôm lấy chân nàng.

"Xin lỗi Momorin, xin lỗi chị"

Hirai Momo không muốn thấy em khóc, vậy nên nàng ra hiệu cho Sana đưa em vào nhà tắm. Sau khi Sana tắm rửa và giúp Mina mặc lại quần áo, lúc cả 2 từ nhà tắm đi ra Momo cũng đã mặc lại đồ và ngủ từ lúc nào. Nàng như thường lệ ngoan ngoãn đặt người ở mép giường bên phải, tay trái giang ra như chờ Mina sẽ gác đầu vào.

Mina vuốt ve khuôn mặt say ngủ của Momo, nói với Sana: "Em biết Momo không giận em, dù em khiến chị ấy lỡ mất buổi Audition đầu tiên, khiến chị ấy gặp tai nạn, khiến giấc mơ của chị ấy tiên tan. Em cũng nghĩ không nên dằn vặt bản thân mình nhưng em ước gì Momo chấp nhận lời xin lỗi của em, một lần thôi cũng được. Nhưng mà Momorin lại quá lương thiện, chị ấy đều một mình trải qua mọi chuyện, gồng mình giữ cho bản thân trọn vẹn, bảo vệ tình yêu dành cho em"

Ngón tay lướt qua 1 lượt từng đường nét xinh đẹp của Momo, xong xuôi Mina mới quay đầu hôn lên môi Sana nói chúc ngủ ngon rồi ngoan ngoãn nằm lên cánh tay Momo, nép vào lòng nàng.

Sana bật đèn ngủ rồi cũng chui vào chăn, từ đằng sau ôm Mina.

Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, kí ức về tai nạn lần đó như một bóng ma chậm chạp lướt qua tâm trí nàng. Sana đã luôn cố quên nó đi như 1 kí ức đau lòng nhất của thời niên thiếu. Vì nó mà Momo không thể nhảy, còn nàng đứng trước nỗi ngờ vực liệu mình có đủ tư cách trở thành một bác sĩ.

.

[6 năm trước]

Minatazaki Sana và Hirai Momo bước vào năm học cuối cùng vào tháng 3.

Tháng 4 Sana và đàn em Kim Dahyun âm thầm xác lập quan hệ yêu đương.

Tháng 7 nghỉ hè, Hirai Momo bỏ lỡ buổi Auditon đầu tiên. Tháng 9 cùng năm đó nàng vượt qua một buổi Audition khác, chính thức trở thành một thực tập sinh.

Mùa đông năm ấy tới sớm hơn mọi khi. Giữa tháng 10 tuyết bắt đầu rơi. Để động viên Sana trước khi nàng bước vào kì thi đại học đầu tháng 11, cả bọn quyết định đến công viên Vivaldi trượt tuyết.

Sana dẫn theo Kim Dahyun, Momo mang chiếc khăn Mina vừa đan xong cho mình và Mina vui sướng vì đấy là chuyến đi chơi đầu tiên em đi cùng các nàng.

Bão tuyết đến ngay trong đêm đầu tiên, khi Sana và Mina vẫn còn ở đâu đó trong khu trượt tuyết.

Kim Dahyun nhanh chóng liên lạc với đội bảo vệ khi em không thể ngăn Momo lao vào bão tuyết để tìm 2 người kia.

Hirai Momo lạc trong tuyệt vọng khi bốn bề đều là tuyết phủ trắng xóa, cái lạnh cắt da cắt thịt dường như giết chết mọi tế bào cảm giác của nàng. Khi nước mắt nàng rơi ra rồi nhanh chóng hóa thành đá bám lên mặt nàng, Hirai Momo chợt nghĩ đến những cố gắng của Sana, nhớ đến những ngày Sana gục mặt vào sách ngoại khoa dày cộm đủ để đập gãy chân nàng, nhớ đến những bữa ăn qua loa mà Sana vừa xem sách vừa nuốt xuống, nhớ cả biểu tình mừng ra nước mắt khi Mina mang qua một bữa ăn tử tế do bà Myoui nấu.

Chân Momo đau như ai dùng cưa cưa mất chân nàng, và nàng lại nhớ đến những bước nhảy của Mina, khi em lóng ngóng trước gương phòng tập vì không thể canh đúng nhịp, khi em mừng rỡ vì hoàn thành từ đầu đến cuối một bài nhảy, và khi em xoay người bằng mũi chân cho một động tác ballet uyển chuyển. Hirai Momo nhớ đến em, nhớ đến những ước mơ mà em vẫn nói khi ngồi xích đu cạnh bên nàng.

Rồi thì Momo tìm được 2 người kia, Mina đã hôn mê còn Sana cũng sắp không tỉnh táo. Nàng cõng hai người, đi trong bão tuyết, rồi cũng không nhớ bằng cách nào có thể quay về.

Nhưng thay vì được đưa vào phòng cấp cứu như Mina và Sana, Momo được chuyển thẳng đến phòng mổ. Bác sĩ nói nếu chậm một chút nữa thôi họ buột phải cưa mất chân của nàng.

Trong cuộc tìm kiếm, Momo đã rơi vào một cái hố ở khu trượt tuyết nhưng nàng lại chẳng để tâm, xương đùi lúc ấy đã có chút rạn. Và nhiệt độ cực thấp thời điểm ấy không biết là may hay rủi, khi máu không thể truyền đủ xuống chân, Momo có thể mất đi cảm giác đau đớn mà tiếp tục cuộc tìm kiếm của mình, bù lại chân nàng lại có dấu hiệu hoại tử. Và khi nàng phải cõng 2 người trên lưng, chân nàng là thứ gánh chịu tất cả.

Khi Momo được đưa vào phòng phẫu thuật, xương đùi nàng gần như đứt làm đôi. Trong những trường hợp khác, người bị gãy xương đùi có thể đau đến bất tỉnh tại chỗ. Còn Momo, nàng đã bất tỉnh ngay sau khi đưa Sana và Mina đến nơi an toàn.

.

Sana tỉnh lại tầm 3 tiếng sau đó, nàng khoác áo len Dahyun mang cho nàng, ngồi bên ngoài hành lang phòng phẫu thuật. Sana vô thức nhìn vào 2 lòng bàn tay, nhớ lại những gì đã xảy ra.

Khi nàng chật vật không biết làm cách nào giữ cho thân nhiệt Mina đừng giảm xuống nữa, nàng bỗng dưng thấy tất cả những gì nàng học được chỉ là một trò đùa. Ngay cả những phép sơ cứu thông thường nhất nàng cũng không thể làm. Và ngay lúc ấy Sana trải qua nỗi sợ mà suốt 18 năm trước đó nàng chưa từng trải qua. Nàng sợ bản thân không đủ tư cách trở thành một bác sĩ, nàng sợ khi đối mặt với một bình nhân trong tình huống nguy kịch nàng sẽ sớm đầu hàng nghịch cảnh. Và hơn tất cả, nàng sợ nàng sẽ mất bé con của nàng, Mina.

Nàng chỉ biết ôm em vào lòng, ra sức siết chặt lấy em. Nhưng mà cơ thể lạnh dần của em âm thầm nói cho nàng biết, tất cả những gì nàng làm đều vô dụng. Nàng không thể cứu Mina nếu chỉ ở đây mà ôm em.

Sợ hãi rút hết sức lực của nàng.

Và trước khi nàng ngất đi, nàng đã cười vì thấy bóng dáng Momo xuất hiện giữa bão tuyết.

'Đồ gấu mèo to xác, sao giờ cậu mới tới, mau mang em bé của chúng ta về' ____ Sana đã nghĩ như vậy đấy, trước khi nàng thấy cơ thể được nhấc lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net