[5]. 5 năm trước.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Cuộc phẫu thuật kéo dài 6 tiếng đồng hồ tương đối thành công, khi họ giữ lại được chân phải cho Momo bằng cách lắp vào đấy đầy các thứ ốc vít mà Sana nhìn sơ qua cũng đủ choáng váng. Nhưng lời vị bác sĩ trung niên nói tiếp đó giống như bản tuyên án tử hình dành cho giấc mơ của nàng.

"Từ bây giờ, cháu phải trải qua trị liệu và không bao giờ được nhảy nữa. Một cái cũng không. Rõ chưa?"

Thế giới hóa ra cũng chỉ yên tĩnh đến mức ấy.

Hirai Momo nghe được giữa một vùng im lặng, là tiếng những bong bóng xà phòng vỡ ra trong giấc mơ thuở bé, 'bóc'. Nàng thẫn thờ nhìn vào chân phải vẫn còn bó bột, đột nhiên nhớ đến bức tường màu trắng được sơn lại biết bao nhiêu lần ở phòng tập, tự hỏi, liệu chân của nàng sau khi tháo lớp thạch cao này ra có thể 'mới' một lần nữa.

Hirai Momo khép mắt ngã ra giường. Có lẽ khi tâm trí nàng bị đả kích bởi những ánh đèn sân khấu đã cũ, những nhịp điệu đang dần mất đi tiết tấu, khi nước mắt nàng không ngừng rơi ra lặng lẽ, nàng đã nghe được tiếng khóc của Mina cùng lời 'xin lỗi' nghẹn ngào của em ấy.

Thế giới hóa ra cũng chỉ tuyệt vọng đến mức ấy.

Những ngày tiếp theo gia đình Myoui thay phiên nhau vào chăm sóc Momo. Còn Sana, ngoại trừ lần Momo tỉnh lại sau phẫu thuật, nàng không tới gặp Momo một lần nào.

Ông Myoui cũng là bác sĩ và ông hiểu con gái ông khổ sở thế nào khi mỗi ngày nó ở trước mặt Momo cố nặn ra một nụ cười hoặc giữ không cho gương mặt quá buồn thảm mà đút cơm cho nàng, đổi lại ngay sau đó, em luôn chạy thật nhanh trên hành lang dài rồi gục mặt khóc ở một góc nào đấy.

Hirai Momo nghĩ, có lẽ không chỉ chân phải mà đến cả toàn thân, linh hồn và trí lực, tất cả những thứ thuộc về nàng đều đã bị bó bột rồi.

Và thế là Hirai Momo giam mình trong phòng từ khi nàng xuất viện cho đến hết năm. Vào ngày đầu năm mới đó, gia đình nàng bất ngờ xuất hiện trước cửa phòng trọ, mang nàng về Nhật Bản mặc kệ nàng có muốn hay không. Mà quan trọng là khi ấy, dù Mina có đứng trước mặt nàng rơi nước mắt, bảo nàng 'Momorin đừng đi', nàng cũng không có nổi bất kì một phản ứng nào.

Ước mơ của nàng đã chết, tâm nàng cũng đã chết. Ngay cả bé con của nàng, nàng có khi cũng không tha thiết nữa.

"Momorin không cần em sao?"

Momo nhớ khi nàng gạt tay Mina ra, mắt hướng về phía phòng Sana và thấy nàng ấy lấp ló sau cánh cửa. 2 người nhìn nhau, Momo nhận ra ánh mắt Sana cũng giống một kẻ mất hồn như mình vậy.

Hóa ra các nàng đều là những người chịu tổn thương quá lớn, vậy nên chẳng ai có thể giúp ai cả.

Ngày hôm đó Hirai Momo không thốt ra một lời, để yên cho gia đình làm thủ tục trả phòng, rút hồ sơ học bạ, cứ thế như một bóng ma rời khỏi Đại Hàn.

.

Sau khi Momo rời đi, Sana cũng không gặp Mina, mặc kệ em mỗi ngày đều gõ cửa phòng nàng, bảo rằng mẹ em có làm đồ ăn mời nàng qua. Sana cứ nghĩ mình thân thiết với Mina một phần vì những món ăn mang hương vị quê hương mà bà Myoui nấu. Nhưng mà sau khi nàng biết không còn Momo ở đây nữa, nàng nghĩ mình đã sai rồi. Bằng chứng là khi nàng mở cửa phòng và cầm lấy hộp đồ ăn Mina để trước cửa, nàng trệu trạo nhai mấy miếng chỉ thấy miệng lưỡi nhạt thếch mà thôi.

Sana tự cười một mình ____ nếu Momo bỗng dưng trở về mình có khi sẽ cùng cậu ta và Mina ăn kim chi củ cải muối ____ nhưng mà đó chỉ là một suy nghĩ viễn vông mà thôi.

Rồi nàng đặt hộp cơm qua một bên, ánh mắt lướt qua đống hồ sơ nàng chuẩn bị để đăng kí thi đại học. Sau khi từ trận bão tuyết đó trở về, Sana nhốt mình trong phòng, bỏ luôn kì thi đại học mà nàng liều chết ôn luyện. Nàng nghĩ mình chưa sẵn sàng. Và khi biết Momo không thể nhảy, khi chứng kiến Mina mỗi ngày đều khóc khi bước ra từ phòng bệnh của Momo, nàng nghĩ hóa ra có những lúc chẳng tồn tại điều gì là ý nghĩa với nàng.

Sana biết Mina đã khóc rất nhiều nhưng nàng chẳng biết cách nào an ủi em, nàng lại không tìm đâu ra can đảm đối mặt với Momo lúc ấy. Nếu nàng có đủ mạnh mẽ đưa Mina trở về an toàn, có lẽ 3 người các nàng đã không phải lâm vào hoàn cảnh này.

Nhưng dù thế nào Sana cũng phải thừa nhận, người chịu mất mát nhất ở đây là Momo. Vậy nên khi Momo trở về Nhật, Sana không định ngăn nàng lại. Có lẽ ở đâu cũng sẽ như nhau thôi, khi mà Momo không được nhảy, nhưng sẽ tốt hơn nếu Momo ở bên gia đình. Dù nàng thẫn thờ vẫn có người trông coi nàng, dù nàng lầm lì vẫn có người cố gắng nói chuyện với nàng.

Sana cố nghĩ đến những điều như vậy, và nàng nhận ra mình bất lực biết bao nhiêu.

.

Mọi chuyện tồi tệ cứ thế kéo dài đến đầu tháng 2, khi kì nghỉ đông gần kết thúc.

Ngày hôm đó Mina như thường lệ gõ cửa phòng nàng và Sana vẫn một mực từ chối gặp em. Nàng nghĩ em sẽ để đồ ăn trước cửa rồi quay về phòng như mọi khi nhưng Sana đã lầm.

Mina bắt đầu dùng tay đấm vào cửa, rồi em nói thật lớn, cố tình để nàng nghe thấy: "Minatozaki Sana chị mau ra đây, nếu chị không ra, em sẽ đập đến chừng nào cửa bật ra thì thôi, dù cho xương tay em có nát vụn, em cũng sẽ không dừng lại đâu. Chị có nghe không, mau chường mặt ra đây"

Nàng đã quen Myoui Mina suốt 5 năm và đây là lần đầu tiên nàng nghe em lớn tiếng. Em đã luôn là bé con ngoan ngoãn tiếp nhận mọi nuông chiều của các nàng. Em chưa làm gì sai ngoại trừ cái đêm em say rượu và từng lời em nói ra tựa như khúc nhạc xướng lên ở nhà thờ. Myoui Mina chưa từng thô lỗ hay ra lệnh cho các nàng. Sana cũng chưa từng nghĩ em có thể là người sẵn sàng tổn hại bản thân, em là một vũ công ballet và từng chi tiết trên cơ thể em là bảo vật.

Lần đầu tiên Sana nghĩ lại, rằng không những 'em ấy lớn lên sẽ trở thành một thiếu nữ sinh đẹp' mà bé con của các nàng còn 'rất nhiều điều hay ho mà các nàng chưa thể biết'

Cuối cùng Sana cũng ra mở cửa, nhưng mà việc 2 người làm trước khi ngồi lại nói chuyện cùng nhau là kiếm đá chường vào bàn tay xưng đỏ của Mina.

"Thế nên em định thế nào?"

"Chúng ta tới Nhật Bản đi, rồi cùng đưa Momo về"

Sana bật cười. Các nàng đều là người Nhật vậy mà bé con nói như thể Đại Hàn này mới là nhà của các nàng.

"Em có tiền không? Tiền vé máy bay, đi lại, thuê khách sạn cái kiểu"

"Em lấy được thẻ tín dụng của bố đây"

Câu trả lời chắc nịch của Mina một lần nữa khiến Sana phá lên cười, nàng chống đầu gối đứng dậy bảo em về phòng chuẩn bị đồ, còn nàng sẽ cố gắng mua vé đi Nhật trong thời gian ngắn nhất.

Kết quả là ngày hôm sau các nàng đã đặt chân đến Kyoto.

.

Myoui Mina không muốn nói, rằng em đã đau thế nào khi trông thấy gương mặt hốc hác của Sana lúc nàng mở cửa phòng cho em. Trong tiềm thức, Minatazaki Sana với em luôn là một người quá đỗi hoàn mĩ. Tóc của nàng luôn được quy hoạch đúng đến từng li, được tỉa tót cẩn thận và trong trạng thái bóng mượt. Da mặt nàng thì trắng, tựa như một miếng sứ hoàn hảo. Gia đình Sana khá giả, vậy nên họ chu cấp cho nàng rất đầy đủ, ngay cả bộ đồ ngủ nàng mặc ở nhà cũng đáng giá mấy chục ngàn yên. Ấy thế mà lúc đó tóc mái Sana dài đến độ che được mắt nàng, nàng mặc đồ thể thao thay vì mấy bộ váy ngủ khiêu khích luôn khiến Momo bực mình, và ánh mắt nàng mệt mỏi.

Em sợ, sợ khi nàng từ bỏ kì thi đại học, gia đình nàng rồi sẽ bắt nàng về như Momo.

Myoui Mina đã cố gắng không khóc, không một giọt, ngay cả khi Sana dùng đá lạnh chườm vào tay em, Mina cũng đã gồng mình đến lồng ngực khó thở.

Em nghĩ em phải mạnh mẽ cho quyết định này.

Ấy vậy mà khi đặt chân đến khu phố nhà Momo, Mina lại sợ đến không dám bước thêm một bước.

"Chúng ta qua bên kia nghỉ một chút đi, chờ đến tối đến chỗ Momo cũng được" ______ Sana giống như hiểu được em đang lo lắng, liền kéo em vào một quán nước gần đó. Nàng gần như ngại ngùng khi dùng chính tiếng mẹ đẻ để nói chuyện với người phục vụ. 5 năm có lẽ là một khoảng thời gian dài, ít ra là với các nàng, Sana nhận ra từ ngày Mina chuyển đến tên ngốc Momo đã chăm chỉ học tiếng Hàn hơn.

"Sana, liệu Momo có đang ở đây không hay là nơi khác. Nếu chúng ta xuất hiện trước mặt chị ấy bất ngờ như vậy, liệu Momo có muốn gặp chúng ta không?"

Sana định nói 'yên tâm, cậu ta không thể chạy đâu' nhưng đấy có lẽ là một câu nói đùa mang tính sát thương quá cao. Trong lúc Sana vẫn đang loay hoay với cái cục sạc điện thoại thì bên ngoài truyền đến tiếng con nít.

"Momorin, momorin đi chậm quá vậy, nếu về trễ mẹ Hana sẽ mắng cháu đấy"

Hirai Momo mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, khoác áo bông to sụ, trên cổ là khăn choàng Mina đan. Một tay nàng cầm bịch rau, tay kia chống hông cố gắng bước theo đứa cháu 5 tuổi.

"Mau lại đây đỡ dì, không thì tối nay đừng hòng chơi games"

Cháu trai liền toét miệng cười nhảy chân sáo về chỗ nàng, đỡ nàng ngồi lên cái ghế trước quán café.

"Chân dì rõ ràng đang đau mà mẹ Hana lại nhờ đi mua rau. Nói thật đi, dì làm gì mẹ giận đúng không?" _____ cháu trai ra vẻ hiểu chuyện mà hỏi nàng.

"Nếu vậy chắc đã giận từ 5 năm trước rồi, khi mẹ Hana đang mang thai cháu mà dì lại dứt khoát đòi sang Hàn Quốc, để mặc phòng tập nhảy không ai trông coi"

Momo cười xoa đầu thằng cháu nhỏ, thằng nhỏ liền lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình.

"Cháu thấy mẹ Hana rất nhớ dì, mỗi lần dì viết thư về mẹ luôn thay cả nhà đọc rất to, còn cất tất cả cẩn thận vào trong hộp. Mẹ thỉnh thoảng vẫn kể chuyện của dì cho cháu nghe, mẹ bảo dì là gấu mèo to xác tham ăn mỗi ngày đều đi cùng một con cáo và một bé cánh cụt, mẹ nói dì ở Hàn Quốc rất vui vẻ nên sẽ ít khi về thăm cháu. Nhưng mà cuối năm ngoái, biết dì bị đau chân, mẹ khóc rồi đòi đưa dì về cho bằng được"

Momo nhìn cháu trai luyên thuyên bằng một đôi mắt bình thản, nàng thấy lòng mình yên ả khi nhìn vào cái miệng không ngừng liếng thoáng của nó. Đó là một sự đáng yêu thuộc về đặc quyền của những đứa trẻ ___ suy nghĩ ấy khiến Momo nhớ đến bé con của nàng. Em ấy là một đứa trẻ lúc nào cũng mềm mại như nước mát, dù em không hay nhiều lời nhưng nàng luôn thích nghe em nói, cả cách em xuống tông thật thấp khi gọi nàng là 'Momorin'

"Vậy Momorin, Momorin đi rồi bạn cáo và bạn cánh cụt có buồn không? Họ sẽ đến thăm Momorin chứ?" _____ Thằng nhóc lay lay cánh tay Momo kéo nàng khỏi những hồi tưởng của nàng. Mất 5 giây để nàng định hình lại câu hỏi của thằng nhóc. Nàng nhớ đến nước mắt của Mina ánh mắt thẫn thờ của Sana khi nàng vô tình rời đi. Có lẽ Mina vẫn còn buồn và Sana thì mặc kệ nàng rồi, họ sẽ chẳng đến thăm nàng đâu.

"Họ sẽ sớm vượt qua thôi. Bạn cáo sẽ trở thành một bác sĩ giỏi, bé cánh cụt sẽ trở thành thiên nga trong vở ballet của bé ấy. Họ rồi sẽ ổn thôi"

"Momorin, chị thật ích kỉ" ______ Myoui Mina đã đứng sau nàng từ lúc nào, em lên tiếng sau khi nghe hết tất cả những gì nàng và cháu trai nói. Và em không nhịn được khi nàng tàn nhẫn thốt ra 4 chữ 'họ sẽ ổn thôi'

"Em và Sana có thể ổn sao, khi chị không một lời cứ thế bỏ đi? Sana đã bỏ kì thi đại học và nhốt mình trong phòng suốt từ đó đến giờ, chị ấy thậm chí không chải tóc và sụt 3 cân. Còn em, Momorin nói xem, em sẽ ổn được sao, em sẽ mặc vào người bộ váy trắng ôm sát cùng đống bèo nhèo quanh hông rồi hóa thành thiên nga như chị nói, khi mà Momorin không thể nhảy nữa. Chị dựa vào cái gì nói chúng em sẽ ổn, hả Momorin?"

Hirai Momo đã luôn nhớ cách em hạ tông thật thấp khi gọi tên mình. Nhưng mà hôm ấy, còn hơn cả lí do tại sao em lại xuất hiện ở đây, việc em lên tông cao gấp 3 lần thường ngày làm cho tiếng 'Momorin' gần như biến thành 'momorỉnn' còn khiến nàng bất ngờ hơn.

Mina không khóc, khóe mắt em chỉ hơi phiếm đỏ và lồng ngực em phập phồng liên hồi.

"Momorin, đây là...." ____ cháu trai Momo tò mò, nó nhìn về phía Mina và người xuất hiện đằng sau đang cố trấn an em __ Sana.

"Sana, cậu đưa Mina tới đây?"

"Không phải, là Mina bảo tôi tới đây đưa cậu về"

Gương mặt Momo thoáng ngạc nhiên rồi lại tự cười với mình.

"Đây là nhà của tôi mà. Mấy người định đưa tôi về đâu chứ?"

"Đây là nhà cậu, không có nghĩa chỗ kia không phải nhà cậu"

Sana ra hiệu cho Mina đưa thằng nhóc nhỏ về trước, còn nàng sẽ ở lại với Momo một chút. Nhìn bóng dáng 1 cao 1 thấp đưa nhau đi khuất, Sana mới tới đỡ Momo đứng dậy, mang vào bên trong quán café.

"Cậu tin được không, bé con thậm chí đã trộm thẻ tín dụng của bố, em ấy mạnh tay trả tiền máy bay, taxi, thuê phòng trọ gần đây mà không thèm nhìn giá. Mina đã chi tất cả. Tôi cá sau này dù có phất lên tôi cũng không có được cái phong thái quẹt thẻ tự tin như em ấy đâu"

Sana kể và 2 người bắt đầu cười rộ lên.

"Bé con của chúng ta vốn dĩ đã không tầm thường mà, hồi đi học cậu cứ lải nhải việc em ấy lớn lên sẽ trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, rõ ràng khi ấy bé con đã xinh đẹp rồi và em ấy chỉ cố giấu bản thân mình đi thôi"

"Đấy, tôi mới phát hiện là tôi sai thôi. Hôm qua, em ấy đến đập cửa phòng tôi, cậu tin được không, tôi nghĩ nếu tôi không ra sớm một chút cái cửa ấy sẽ bay ngay" _____ vừa kể Sana vừa cao hứng diễn tả lại động tác của Mina cùng một vẻ mặt vô cùng thảm thiết.

Hai người ngồi đó trò chuyện rất lâu, giống như giữa các nàng chưa từng xảy ra tổn thương nào, các nàng đơn giản là có một cuộc nói chuyện vui vẻ tại một quán café ấm cúng khi mùa đông chuẩn bị qua đi, các nàng rồi sẽ hân hoan đón chờ một mùa xuân đầy hi vọng.

Chủ đề nói chuyện cứ xoay vòng quanh Mina. Từ cái hồi em chuyên cần rót cho Sana liên tục 5 ly trà lần đầu gặp mặt, cái lần em khiến các nàng té chổng vó ở bập bênh, cả những cây kem mắc nhất ở cửa hàng tiện lợi mà Momo và Sana phải móc hết tiền trong túi xem có đủ trả. Người ngoài có lẽ sẽ thấy bé con của các nàng giống như một viên kim cương sáng giá, đẹp đẽ và không thể chạm vào, họ có thể trong lòng ngưỡng mộ bên ngoài buông lời nặng nhẹ. Họ vĩnh viễn không bao giờ biết được bé con của các nàng có bao nhiêu đáng quý.

"Momo, thật ra cậu ở đâu cũng được, cậu thấy vui là được. Cậu chắc cũng hiểu Mina không phải bốc đồng hay ích kỉ mà bay sang đây đòi cậu quay về. Nếu ở đây cậu sống tốt, Mina nhất định sẽ vui vẻ trở về Hàn Quốc. Vậy nên lát nữa, hãy nói rõ với Mina nhé"

.

Trên đường về nhà, thằng nhóc nhỏ nắm chặt tay Mina hỏi em: "Cô, cô có phải bé cánh cụt mà Momorin nói không?"

Mina không biết trả lời thằng nhỏ thế nào, bởi vì nàng cũng không biết Momo lại gọi nàng như thế. Thấy Mina chỉ lúng túng mỉm cười, thẳng nhóc lại nói tiếp: "Còn người kia là bạn cáo đúng không? Mẹ Hana nói, bạn cáo rất xinh đẹp"

"Còn bé cánh cụt thì sao?"

"Bé cánh cụt dễ thương nhưng luôn khiến Momorin tốn tiền vì đòi cây kem mắc nhất ở cửa hàng tiện lợi"

Mina mỉm cười, nhưng trái tim đột nhiên nhói lên một cái.

Ở nhà Hirai, thằng nhóc nhanh nhẹn dẫn Mina đến phòng của Momo rồi chạy xuống bếp với mẹ Hana. Mina cởi áo khoác ngồi lên giường Mina, nhớ lại biểu tình bất ngờ của ông bà Hirai, sự lúng túng của chị Hana khi em cúi đầu chào chị. Trong đáy mắt tưởng chừng bình thản đó là một nỗi sợ ______ sợ em đến mang Momo đi?

Mina khẽ thở ra, em cẩn thận đặt người xuống gần mép giường. Mùi chăn gra mang đến một cảm giác dễ chịu đến bất ngờ, và rồi mí mắt em từ từ khép lại. Đến khi em tỉnh, trước mắt em là khuôn mặt quá đỗi dịu dàng của Momo. Mina nhận ra chăn ấm đã phủ hết người em và không rõ Momo đã ngồi bên giường từ lúc nào, quanh cổ nàng vẫn là chiếc khăn mình đan.

Mina khẽ vươn tay chạm đến chiếc khăn: "Có ấm không?"

Momo khẽ gật đầu. Nàng nhích lại gần và cúi đầu thấp hơn, cánh tay nàng vuốt ve gương mặt Mina, khẽ luồn ngón trỏ qua tóc em.

"Mina em ốm đi rồi"

"Momorin cũng vậy" ___ Khi nhận ra nàng có dậu hiệu rút tay về Mina liền giữ lại, em nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay nàng.

"Em đã rất nhớ Momorin"

Rồi em khóc, nước mắt lạnh lẽo ướt đẫm bàn tay nàng. Cái lạnh đó men theo từng tế bào, len lỏi vào trong tim Momo. Chân nàng vẫn còn đau, nàng không thể đi bộ quá 10 phút, không thể cử động mạnh, không thể đứng quá lâu hay mang vác vật nặng. Giấc mơ của nàng đã tiêu tan, nàng không còn là Hirai Momo nhiệt huyết của 5 năm qua em thấy. Momo tự hỏi, em có còn cần đến nàng? Rồi quãng đường tiếp theo cả 2 phải đối mặt nhau thế nào đây, khi mà nàng biết em luôn nghĩ mình là người có lỗi.

"Chị sẽ quay về cùng em và Sana. Vậy nên Mina đừng khóc".

Momo hôn lên trán Mina rồi kéo em dậy, ôm vào lòng.

Khi cánh tay em quấn quanh eo và mặt em chôn vào vai nàng, Momo cảm thấy trái tim xao động đến mức khiến nàng bật khóc.

Khi ấy Momo chỉ nghĩ, nàng cần em, hơn bất kì điều gì trên đời này. Em đã gắn bó với nàng như một thứ cố hữu, một liên kết bền chặt mà không cần lí giải, ánh mắt em đặt lên nàng không chút kì vọng khát cầu, em ở trước nàng hồn nhiên hút trà sữa, mùa đông em đan khăn cho nàng, mùa hè cùng nàng ăn kem ở công viên. Em đã luôn ở đó, trong từng đoạn kí ức hạnh phúc cũng như buồn đau. Và Hirai Momo chỉ có thể nói, không có em nó cũng giống như đôi chân không thể nhảy này. Nhưng Momo biết nàng không thể nhảy suốt đời, khi cơ thể nàng già đi, từng bó cơ nàng đổ mồ hôi tập luyện rồi cũng sẽ dần lão hóa, những ánh đèn tiếng nhạc hay những bước nhảy rồi cũng lùi dần về kí ức mà thôi, còn Myoui Mina, nàng vĩnh viễn sẽ không mất em, nếu nàng chọn ở lại.

.

Sana nhiều năm sau nói với nàng, khi Mina đang là người yêu của một người khác, rằng những rung động khi ấy của nàng, những cảm nhận cũng như khát khao của nàng, ấy chính là tình yêu, chỉ là nàng quá ngốc để nhận ra. Và nàng cũng quá sợ hãi.

"Nhưng mà Mina khi ấy không yêu tôi"

"Cậu đã hỏi em ấy à?"

"..."

"Momo thời điểm đó, cậu để cơ hội của cậu qua đi, cậu có hiểu không?"

"Không sao cả, bởi đến tận bây giờ, người tôi yêu vẫn là Mina"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net