Chapter 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Du Định Duyên đưa mắt nhìn ba người đối diện đang vui vẻ trò chuyện, lại quay sang người bên cạnh trên mặt viết 4 chữ 'tôi rất khó chịu' vẫn đang cắm mặt mà ăn.

Rốt cuộc đây là cái hình huống gì vậy nè...


Nửa giờ trước..


"Nếu chịu rồi thì giờ liền đi ăn thôi!"

"Cái gì mà giờ? Còn có nhiệm vụ mà."

Du Định Duyên kinh ngạc, Bình Tỉnh Đào có chút không bình thường, người như cậu ta thế nhưng giờ không màng nhiệm vụ mà muốn đi ăn?!

"Cô ấy là Bình Tỉnh Đào? Muốn đi ăn thì liền cùng đi đi, cô nhi viện mai lại tới cũng được." Lâm Na Liễn không biết từ đâu chạy tới lên tiếng dọa cô nhảy dựng

"Này, chẳng bảo kêu cô ngoan ngoãn trốn đi sao, chạy lại đây làm gì !!?"

"Không phải các cô đều đã giải quyết ổn thỏa rồi sao?" Nàng vênh mặt hỏi lại

Du Định Duyên không hiểu nàng ta vênh mặt làm cái gì nữa... "Cô nói muốn đi là đi được à, Đào còn phải về làm nhiệm vụ nữa."

"Đơn giản thôi mà, đi đón Nam rồi chúng ta cùng nhau ăn cơm là được rồi." ...........

Thế là hiện tại đang ngồi ở nhà hàng, Du Định Duyên ngồi cạnh Bình Tỉnh Đào, đối diện là Lâm Na Liễn, Danh Tỉnh Nam cùng Tôn Thái Anh...

"Vì cái gì mà cảnh sát đặc nhiệm lại ở đây vậy?" Du Định Duyên nhỏ giọng hỏi.

"Chí Hiệu không nói với cậu hả, tới chi viện đó." Bình Tỉnh Đào nghiến răng nghiến lợi nói xong lại tiếp tục gặm gặm chân giò.

"Nè, cậu rốt cuộc bực mình cái gì vậy hả? Bởi vì tên nhóc lùn kia? Hay là cậu thích Danh Tỉnh Nam?"

"Cậu nói khùng điên gì vậy! Tôi chỉ là chán ghét con nhóc đó khiêu khích tôi, cậu biết tôi không muốn cùng ai tranh đấu cái gì mà."

Bình Tỉnh Đào có chút kích động buông chân giò trong tay ra, âm thanh khiến cho đối diện chú ý.

"Tiểu Đào, có chuyện gì?"

"Không có việc gì đâu mà hề hề..."

"Du Định Duyên, cô lại ức hiếp người khác sao?"

"Lâm Na Liễn cô mới đang ức hiếp tôi đó!"

Nhiều người ăn rồi còn mắng ta, đau lòng cho túi tiền quá...

Bữa ăn bất chợt này đa phần đều toàn là Lâm Na Liễn cùng Du Định Duyên đấu võ mồm với nhau. Sau khi hai người đó rời đi để lại một Bình Tỉnh Đào vẫn lẳng lặng ăn cơm cùng tiếng cười nói của Danh Tỉnh Nam cùng Tôn Thái Anh.

"Nam, em đưa chị về nha."

Lại nữa rồi, có thấy phiền không vậy. Bình Tỉnh Đào trong lòng nổi lên gợn sóng. Nhưng vẫn nhẫn nại mà trả lời cô ta

"Không cần phiền Tôn cảnh sát, tôi đưa cô ấy về là được."

"Bình Tỉnh đặc vụ đừng nói như vậy, bảo vệ Nam cũng là việc của tôi." Tôn Thái Anh nhất quyết không từ bỏ.

Mở miệng liền Nam một tiếng thân thiết mà kêu, Bình Tỉnh Đào cảm thấy hôm nay thật mệt mỏi, cơn giận cũng không thể kiềm được nữa.

"Cô đến chi viện thì cứ làm tốt chi viện đi. Tôi chịu trách nhiệm an toàn 24 giờ của cô ấy, ở cùng cô ấy nên tôi đưa cô ấy về là được."

Nói xong cũng mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc của Tôn Thái Anh, cũng không muốn nghe cô ta nói thêm cái gì liền nắm lấy tay Danh Tỉnh Nam mà đi thẳng ra xe, dẫm ga chạy đi cũng liền mím môi không nói một câu nào nữa.

"Ừm...Đào..."

"Có việc gì?" giọng Bình Tỉnh Đào trước đây luôn lãnh đạm, không giống hôm nay có chút khác.

"Tâm tình không tốt sao... nhiệm vụ phát sinh việc gì sao?"

Liếc nhìn Danh Tỉnh Nam một chút liền tiếp tục chuyên chú lái xe, xem ra nàng thật sự lo lắng... Đột nhiên lại hành xử với thái độ như vậy hẳn là dọa nàng sợ rồi.

"Không có gì, việc của Định Duyên có chút vấn đề, hại tôi chạy tới chạy lui có chút mệt."

Quyết định đem mọi lí do đều đẩy hết cho Du Định Duyên, dù sao thì cơ bản cũng là do cậu ta làm hại!

"Vậy là tốt rồi, tôi còn tưởng rằng cô đang ghen nữa."

"Khụ..."

Thiếu chút nữa liền quên Danh Tỉnh Nam này cũng không phải người bình thường, Bình Tỉnh Đào thiệt sự không còn gì để nói...

Ghen? Thôi bỏ đi, tôi chẳng qua là chán ghét tiểu quỷ Tôn Thái Anh kia thôi!

.

.

Ngay lúc người ta biết được cảm giác của chính mình, ngược lại sẽ trở nên do dự.

Những lời này hiện tại liền hoàn hảo đặt trên người Thấu Kì Sa Hạ, lúc trước thật tự nhiên ở bên cạnh Chu Tử Du ồn ào nhốn nháo muốn gây sự chú ý của cô, giờ lại không dám làm như vậy, nhưng vẫn muốn được cô chú ý tới.

Cùng lúc trước không giống nhau, có lẽ ở trước người mình thích thường muốn bày ra mặt tốt nhất của bản thân là chuyện thường tình.

Nhưng Chu Tử Du chỉ nghĩ đến việc Thấu Kì Sa Hạ từ ngày đó có cho chút kỳ quái... Trở nên trầm tính hơn, đôi khi lại giống như muốn nói lại thôi, còn có lâu lâu dường như lại đang nhìn lén cô?

"Thấu Kì Sa Hạ."

"Ơ..? Hả...có chuyện gì..?" Đang lén nhìn Chu Tử du liền bị gọi tên khiến nàng giật mình hoảng sợ.

"Rốt cuộc cô có việc gì thế?"

"Tôi? Tôi không có như nào hết..."

Chu Tử Du nhíu mày. "Cô chắc chắn? Mấy ngày nay cô cứ thất thần liên tục, có việc gì cứ nói."

"Ừm...Tử Du, cô có người thích rồi?..." Thấu Kì Sa Hạ cúi đầu, nhút nhát hỏi

"Tôi...không có."

Nghe được câu trả lời, nàng liền ngẩng đầu, đôi mắt đặc biệt sáng lên. Tuy chỉ hỏi vậy thôi chứ không mong chờ sẽ nghe được câu trả lời, không nghĩ tới Chu Tử Du thật sự trả lời vấn đề này. Hơn nữa câu trả lời là không có! Đối với nàng thật là tin tốt!

"Vậy...ngày đó người cùng cô nói chuyện điện thoại là..."

"Đội trưởng của bọn tôi, Lâm Na Liễn hôm đó bị tập kích, cùng tôi báo tình hình, muốn tôi bảo vệ tốt cô hơn một chút."

Chu Tử Du của bây giờ cùng người lần đầu không nói một câu, không để ý tới Thấu Kì Sa Hạ thật không giống nhau. Nhìn bộ dáng ủ rũ cụp đuôi như chó Shiba, lại không thể chịu nổi, vẫn là lúc nàng tự tin cười nói là đẹp nhất...

"Vậy hiện tại, Tử Du có đối tượng để ý rồi chứ?"

Tuy rằng không biết vì điều gì mà nàng đột nhiên lại trở nên hưng phấn. Nhưng ít ra nàng cũng đã vui vẻ trở lại, nên Chu Tử Du cũng không phiền mà trả lời vấn đề này.

"Không có."

Thấu Kỳ Sa Hạ trên vẻ mặt trở nên hụt hẫng, Chu Tử Du còn chưa kịp hỏi tại sao, nháy mắt nàng đã tươi cười tiếp tục hỏi đông hỏi tây các vấn đề khác.

Nghe được Chu Tử Du không có người để ý, nàng tự nhiên sẽ cảm thấy buồn. Câu trả lời đại biểu trong lòng Tử Du cũng không có chính mình, nhưng nghĩ lại liền vui vẻ. Không có thì không có, ít ra cũng chứng tỏ trong lòng cô không có người khác, mình vẫn còn cơ hội!!

Nhiệm vụ đầu tiên chính là phải tìm hiểu cô rõ một chút, sinh nhật ngày bao nhiêu nè, thích ăn món gì nhất nè...Nàng muốn tìm hiểu cô.

Thấu Kỳ Sa Hạ trong lòng âm thầm lấy dũng khí tự nói với chính mình 'Tôi muốn hiểu rõ em để có thể tìm được đi vào tim em!"

.

.

"Bọn ngươi nên hành động nghiêm túc đi?"

"Ngài đừng lo lắng, hết thảy đã an bài tốt lắm rồi, từng bước một bắt đầu." Người mặc đồ đen cung kính nói với người đàn ông đang ngồi trên sofa.

"Tốt ~. Bước kế tiếp đem bọn chúng chơi đùa một phen nào." Người đàn ông lắc nhẹ ly rượu vang đỏ rồi một hơi uống sạch. Tựa như ăn mừng cho kế hoạch đầu tiên của mình đạt được kết quả hoàn mỹ.

Trò vui chỉ mới chính thức bắt đầu thôi...

.

.

"Nè...Có ai nói cho tôi biết hiện tại là cái tình huống gì không?" Phác Chí Hiệu ngồi nhìn ba người phía đối diện.

"Không biết, hỏi Tử Du đi." Bình Tỉnh Đào nhún vai, cô thật sự không biết.

"Này phải hỏi Định Duyên." Chu Tử Du cũng nhún vai, đem vấn đề vứt cho người ngồi bên cạnh.

"Không phải, tôi cũng không biết! Lâm Na Liễn đột nhiên nói muốn cùng chị em họp mặt cho nên liền..."

Phác Chí Hiệu đỡ trán thở dài "Vấn đề là hiện tại lúc này thích hợp cho màn chị em họp mặt sao?!" Dứt lời liền nổi giận xung thiên mà mắng "Còn nữa, ngày đó vừa bị truy đuổi xong liền có thể đến nhà hàng ăn cơm, tôi thật không hiểu mấy người nghĩ gì nữa!

Bình Tỉnh Đào là nói cậu đó! Cậu đừng tưởng đẩy hết cho Định Duyên liền xong việc, tính tình tự phụ của mấy người để hay không sửa đổi hả??!"

Nghe mắng mười phút sau, Chu Tử Du mới mở miệng ngăn cản. "Được rồi mà chị, hai người này cũng biết sao rồi, dù sao thực tế chúng ta cũng không thể hạn chế hoạt động của các nàng được."

"Chỉ là muốn mấy người bớt bớt lại đi, làm cho tốt nhiệm vụ! Quay trở lại, vì cái gì các nàng lại muốn ngồi phòng riêng" Đội trưởng chỉ chỉ vào phòng VIP phía trong, nơi ba người Lâm – Danh Tỉnh – Thấu Kỳ đang ngồi phía trong.

Còn ba vị vệ sĩ thì ngồi phía ngoài trên bàn này mà trấn thủ, cô là vừa được bọn họ gọi tới.

"Không biết, bọn họ nói có việc riêng muốn nói, kêu bọn tôi ở ngoài chờ." Du Định Duyên bất đất dĩ nói.

"Aisshhh. Thôi vừa vặn thảo luận một chút, cùng nhau phân tích một chút đi.."


Phía bên trong phòng VIP, cũng đang tiến hành phân tích.


Bất quá cùng bên ngoài đề tài thảo luận không giống nhau, đề tài của các nàng chính là nhắm vào ba người ngoài đó...

"Sa Hạ, em thật thích tên vệ sĩ cao kều kìa à!!" Lâm Na Liễn kinh ngạc hô to.

"Chị nói nhỏ một chút! Nếu bị ngoài kia nghe được làm sao bây giờ!" Sa Hạ khẩn trưởng bịt miệng nàng lại.

"Rồi rồi rồi, nói nhỏ. Thiếu chút nữa bị em bóp chết. Em coi trọng cô ta ở điểm nào? Vẻ ngoài xinh đẹp?"

"Em nông cạn như vậy hả!?"

"Ý chị nói là em nông cạn?" Danh Tỉnh Nam nãy giờ vẫn chưa nói gì, nhưng giờ mỉm cười đáng sợ hỏi Sa Hạ.

"Hahaha, chuyện của Tiểu Nam với chị đâu có giống nhau ~ em đã biết Bình Tỉnh Đào rất lâu trước kia rồi mà."

"Thôi tính làm gì quen biết, chỉ có mình em nhớ rõ chị ấy thôi." Danh Tỉnh Nam thở dài, lần đầu tiên gặp Bình Tỉnh Đào là lúc nàng vẫn còn học trung học. Không biết vì điều gì, sau ngày đó vẫn luôn đói với Bình Tỉnh Đào nhớ mãi không quên, nhưng người ta cơ bản lại chẳng biết mình là ai.

"Nam, em đừng nản chí ~ Ngày đó lúc Thái Anh xuất hiện, Bình Tỉnh Đào kia rõ ràng sắc mặt không vui, có cơ hội cao lắm." Lâm Na Liễn an ủi, nhưng nàng thật sự cảm thấy ngày đó sắc mặt vệ sĩ kia rõ ràng có chút không đúng. Gian tình của Danh Tỉnh Nam cùng Bình Tỉnh có vẻ hấp dẫn đây~

"Yên tâm, nếu đã có duyên gặp lại lần nữa, em nhất định không từ bỏ!" Danh Tỉnh Nam đối với năng lực kiên trì của mình rất có tự tin.

"Chị Na Liễn thì sao? Ít khi nào thấy chị ở bên người khác tốt như vậy, đối với vệ sĩ họ Du kia là thế nào á?" Hai cô em gái vẻ mặt nhiều chuyện nhìn chị lớn.

"Người kia miệng lưỡi trơn tru, thoạt nhìn rất lăng nhăng, ai ở cùng cô ta chắc chắn xúi quẩy rồi!"

"Đừng nói trước gì nha, sau này hối hận đó ~"

"Em thấy người xúi quẩy là chị đó.. hahaha"

Lâm Na Liễn còn chưa kịp nói gì, bên ngoài đã truyền đến tiếng thét chói tay và tiếng súng nổ. Ba người hoảng sợ nhìn nhau, vừa muốn mở cửa ra ngoài thì cửa đã bị mở ra, bước vào là Chu Tử Du.

"Ba người khóa cửa kỹ không được ra ngoài, chờ bọn tôi trở về mới có thể mở cửa ra, rõ chưa?"

Chu Tử Du dặn dò xong liền rời đi, từ tiếng súng nổ liên tục có thể cảm nhận được bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm.

"Tử Du..." Thấu Kỳ Sa Hạ lo lắng kêu

Nhìn nàng lo lắng, Chu Tử dịu dàng xoa xoa đầu nàng hứa hẹn "Không có việc gì, chờ tôi trở lại. Nhớ kỹ, không được mở cửa."

Chu Tử Du đi ra ngoài, để lại ba người, vẻ mặt lo lắng hoảng sợ.

Không chỉ lo lắng cho an nguy của chính mình, mà càng lo lắng hơn cho những người đang chiến đấu ngoài kia.

Giờ phút này ba người chỉnh biết thành tâm cầu nguyện bọn họ bình an trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net