Chapter 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Những người lần trước bắt được có khai cái gì không?"

"Dĩ nhiên là không." Phác Chí Hiệu liếc mắc nhìn Du Định Định Duyên, còn cô thì chỉ nhún vai hàm ý chỉ hỏi thôi mà.

Những kẻ này là có chuẩn bị mà đến, tự nhiên ẽ không dễ dàng để lộ tin tức như vậy.

"Người kia đâu?" Chu Tử Du hỏi.

"Ném cho phía Jason xử lý rồi." Phác Chí Hiệu vừa nói vừa đưa tay ghim một miếng trái cây mà ăn.

"Haha, không hổ danh là đội trưởng, lợi dụng tối đa phía chi viện haha" Du Định Duyên cười to

"Hừ mặc kệ cậu, nhàm chám. Momo, cậu thế nào, Tôn Thái Anh có cùng cậu gây chuyện không?" Phác Chí Hiệu nhìn về phía Bình Tỉnh Đào.

"À... không có việc gì."

Cô lơ đễnh trả lời, lại nhớ đến ngày đó nổi giận đùng đùng kéo Danh Tỉnh Nam đi trước mặt Tôn Thái Anh, cô thật không hiểu mình ngày đó làm thế nào nữa. Mấy ngày sau đó, mỗi lần nhìn thấy Tôn Thái Anh, sắc mặt cô liền không tốt. Trái lại là Danh Tỉnh Nam, vì cái gì lại vô cùng vui vẻ.

"Mà thật sự em không hiểu lắm, tại sao phía cảnh sát lại muốn phái người cùng chúng ta hợp tác." Chu Tử Du nãy giờ vẫn im lặng, lên tiếng thắc mắc.

Phác Chí Hiệu nhíu mày

"Nói thật chị cũng không hiểu được, nhìn bên đó vô duyên vô cớ kêu Tôn Thái Anh đi bảo vệ Danh Tỉnh Nam liền biết bên đó không phải chỉ là phối hợp chi viện đơn giản..."

PLAM!

AH!!

Đột nhiên một loạt âm thanh kinh hãi thét chói tay cùng tiếng kính vỡ truyền đến.

Bốn người lập tức ngồi xổm xuống đất, Phác Chí Hiệu nhanh chóng chỉ huy "Tử Du, em đi nói với 3 người kia không được đi ra ngoài."

"Định Duyên, Đào, hai người đi lên phía trước kiểm tra tình hình hiện tại, không được manh động, tôi đi gọi người của chúng ta bên dưới lên.

Phác Chí Hiệu thầm nghĩ, là trùng hợp sao, hay là bởi vì Lâm Na Liễn bọn họ ở nơi này? Đây là một nhà hàng năm sao cao cấp riêng tư chỉ có VIP mới có thể vào, ngoại trừ Lâm Na Liễn bọn họ, có bao nhiêu người có tiền có quyền để có thể dễ dàng ra vào nơi này. Rốt cuộc là phần tử khủng bố hay là ma quỷ tác quái đây? Mặc kệ thế nào, dám ở đất nước này gây rắc rối đều phải trả giá!

Nơi bọn họ ngồi là phòng kín phía trong nhà hàng, tiếng súng vang lên đến từ phía cổng chính. Du Định Duyên cùng Bình Tỉnh Đào cẩn thận đi về phía cửa. Tới phía trước, không khí lại yên lặng đến đáng ngờ, cả hai đến gần sảnh ngoài rồi nấp vào một góc.

Ước chừng có khoảng mười mấy người mặc đồ đen, trên mặt đất là vô số vệ sĩ cùng những cảnh sát ngụy trang đang nằm. Xem ra là không phải khủng bố, nếu là khủng bố còn bình tĩnh đi lại như thế sao, rõ ràng là sẽ xả súng bắn chết người lung tung. Nhưng bọn người này chỉ cầm súng, đi đến từng phòng VIP, dường như đang tìm kiếm gì đó?

Du Định Duyên nheo mắt nhìn bọn họ, đột nhiên cảm thấy tức giận. Nhiệm vụ này đã kéo dài hơn một tháng, mà đến bây giờ còn không rõ gì về đối phương. Thậm chí còn có lần bị bọn người này đuổi giết, khó chịu, khó chịu vô cùng!

"Này! Cậu không được bốc đồng nhá! Quan sát cẩn thận một chút xem có thể phát hiện được cái gì không?" Bình Tỉnh Đào nhìn nét mặt người kia, liền mở miệng cảnh cáo trước.

Du Định Duyên mỗi lần đều như thế, tính tình nóng nảy lại ỷ vào năng lực tốt đều thường hành động theo cảm tính.

"Biết rồi." Du Định Duyên bĩu môi, tuy rất muốn đi ra chém chết bọn họ nhưng vẫn là cố nhịn xuống.

[Tìm được không]

[Báo cáo, đã tìm tất cả nhưng không thấy con gái nghị viên chính phủ.]

[Uh? Lên xe đi, những người khác tiếp tục tìm]

Nghe được những tên mặc đồ đen nói chuyện, Bình Tỉnh Đào nhìn về phía Du Định Duyên "Này...cậu cảm thấy bọn họ tìm ai hả?"

"Xem ra là tới bắt Lâm Na Liễn." Du Định Duyên trong lòng càng buồn bực.

"A, bọn họ đang muốn đi về phía này tìm, trước tiên lui trở về?"

Kẻ mặt đồ đen tìm phía trước xong, bắt đầu đi vào phía trong mà tìm.

Hai người vừa nói vừa lùi về phía sau một chút.

"Lui gì? Động thủ đi."

"Bọn họ có súng đó!"

Tuy rằng hai người cũng có nhưng mà không có cầm theo à, ... cái này có chút không hợp lý...

Du Định Duyên cười cười "Vậy mượn của bọn họ dùng một chút."

Nói xong liền lấy tốc độ sét đánh chạy lại gần người gần nhất, Bình Tỉnh Đào bất đắc dĩ lắc đầu nhưng ngay sau đó cũng đuổi theo đánh về phía kẻ gần thứ hai.

Lát nữa thế nào cũng bị Chí Hiệu mắng...

.

.

.

"Tiểu Đào, cô ấy đâu rồi?"

"Cô ấy..." Phác Chí Hiệu đang muốn nói lại bị Du Định Duyên ngắt lời

"Chí Hiệu, tôi đến bệnh viện xem Đào thế nào, cậu giúp tôi chăm sóc Lâm Na Liễn"

Phác Chí Hiệu đen mặt, Du Định Duyên cậu có thể hay không trước khi nói, nhìn tình huống xung quanh được không....

"Bệnh viện!? Cô ấy bị thương sao? Nghiêm trọng không? Tôi cũng phải đi." Danh Tỉnh Nam vừa nghe vào viện liền lo lắng bất an. Cũng không đợi Phác Chí Hiệu trả lời, liền quay đầu đuổi theo Du Định Duyên muốn cùng đi.

Trời ơi, mấy người này thật sự làm cô thấy mệt mỏi. "Cậu mang Danh Tỉnh tiểu thư cùng đi đi."

"Tôi cũng..."

"Lâm tiểu thư, tôi biết cô muốn nói gì, nhưng không được, mong cô đừng kích động, ngoan ngoãn hợp tác với chúng tôi đi."

Lâm Na Liễn muốn đi theo, nhưng lời còn chưa nói xong liền bị Phác Chí Hiệu ngắt lời cùng cảnh cáo.

"Tử Du, em lái xe đưa Lâm tiểu thư trở về, tôi cần ở lại dặn dò mọi người khác một chút chuyện."

Vừa nãy nghe Định Duyên thuật lại nội dung bọn họ nghe được, có chút việc không hợp lý cho lắm. Phác Chí Hiệu có chút manh mối, nhưng cần phải suy nghĩ làm thế nào để đối phó vói đối phương mới được. Rõ ràng đối phương có tình báo cùng hỏa lực, cần phải cẩn thận một chút để không phát sinh sự tình ngoài ý muốn như hôm nay.

Ở bên kia bệnh viện, Danh Tỉnh Nam mắt ngấn nước nhìn Bình Tỉnh Đào nằm trên giường bệnh

"Cô nói tôi biết Đào vì cái gì lại bị thương?!"

'Chết tiệt, đấu súng với một đám mặc đồ đen, muốn không bị thương cũng khó!!'

Tuy là Du Định Duyên rất muốn nói như vậy với Danh Tỉnh Nam... nhưng nhìn nàng bộ dáng thương tâm liền im lặng. Huống chi thật ra, nếu không phải do chính mình, Bình Tỉnh Đào cũng sẽ không bị thương...

1 giờ trước.

Du Định Duyên hạ thành công người đầu tiên cướp được súng, Bình Tỉnh Đào cũng thế. Nhưng bố trí của nhà hàng này thật sự rất khó để chiến đấu. Hai người bị hạ liền lập tức khiến những người khác chú ý. Một phát súng được bắn tới

"Bước tiếp theo là gì?"

"Cậu nghĩ tôi có không?"

Bình Tỉnh Đào không nói nên lời, quả nhiên tên ngốc này chỉ nghĩ bước đầu tiên, kế tiếp là gì nghĩ cũng không thèm nghĩ.

"Lui về sau một chút, phía trước quá nhiều người, không cách nào ra tay."

"Vừa mới ra liền lui á!!"

Bình Tỉnh Đào thật muốn bóp chết Du Định Duyên, "Không có cách nào khác, đây là thời cơ tốt vừa vặn chờ hai người kia tới."

Hai người lợi dụng những bàn ghế yểm hộ, vừa bắn trả vừa lui về sau. Thừa dịp mưa đạn loạn lạc, Bình Tỉnh Đào thu hút sự chú ý của đối phương, để Du Định Duyên đang nấp một bên từ phía sau bắn hạ.

Tình thế nháy mắt đổi ngược, đám người áo đen đang ôm đầu tránh đi.

"Nơi này giải quyết xong, nhưng hai người kia vẫn chưa quay lại nữa." Bình Tỉnh Đào ném súng đã hết đạn qua một bên, nhặt lên một cái khác.

"Đã vậy, chúng ta thuận đường giải quyết đi." Du Định Duyên xoay người bước về trước, Bình Tỉnh Đào không còn cách nào khác đành phải theo sau.

Không ngờ tiếng súng lại vang lên, khi Du Định Duyên quay đầu lại, Bình Tỉnh Đào đã trúng đạn, máu tươi không ngừng chảy ra, ngã xuống.

Bất cẩn! Cô thế mà để một con cá lọt lướt trốn ở dưới bàn, lại nhìn thấy đối phương đắc ý giơ súng lên lần nữa. Trong nháy mắt, Du Định Duyên chỉ nghĩ lần này thật sự là gặp đại họa rồi, mà cái giá phải trả chính là mạng sống của Bình Tỉnh Đào...

Tiếng súng lại vang lên, lần này ngã xuống chính là tên mặt đồ đen. Phía sau, Chu Tử Du cùng vài người khác đã chạy đến chi viện.

Du Định Duyên vô lực ngã ngồi trên mặt đất, tay vẫn ôm chặt Bình Tỉnh Đào cả người đầy máu.

"Mau đem Bình Tỉnh Đào đưa đến bệnh viện, Định Duyên chị cũng đi đi, những người còn lại cùng tôi đi lên phía trước." Chu Tử Du bình tĩnh ra lệnh.

"Tôi không có việc gì, trước cùng em đi. Lát nữa đến bệnh viện xem Đào sau đi." Du Định Duyên lắc đầu xua đi hoảng loạn.

Chu Tử Du nhìn cô một cái cũng không nói gì nhiều liền đi về trước.

Lúc nhìn thấy mấy người ở phía cảnh sát đến, những kẻ che mặt còn lại đều đã chạy thoát.

"Đội trưởng Vương có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?" Chu Tử Du nhìn thấy đội trưởng cảnh sát liền hỏi.

"Tôi nhận được thông tin mà đến, lúc tiến vào không thấy kẻ bắt cóc đâu cả, chỉ có những khách hàng đang hoảng loạn, nghe nói có ai bị bắt đi rồi." Đội trưởng Vương lãnh đạm không có ý tốt, rõ ràng đang nói mấy người các cô làm không tốt còn dám hỏi tôi.

"Anh!" Du Định Duyên thật muốn chém một đao vào mặt hắn.

"Tôi sẽ chuyển lời đến đội trưởng của chúng tôi." Chu Tử Du giữ chặt Du Định Duyên, đơn giản đáp trả đội trưởng Vương liền bỏ đi.

"Chúng ta sơ suất rồi. Định Duyên, chị biết đã gây ra việc gì không?" Chu Tử Du nghiêm túc

Nếu không phải Du Định Duyên quá mức kích động, không đợi những người khác đến đông đủ rồi tác chiếc, mới rút dây động rừng khiến những kẻ kia trốn thoát. Mà Bình Tỉnh Đào cũng sẽ không bị thương, Du Định Duyên biết sai cũng không hé răng nói gì.

Trở về cùng Phác Chí Hiệu báo cáo liền muốn đến bệnh viện xem Bình Tỉnh Đào thế nào.

.

.

"Tử Du...cô không sao chứ..." Thấu Kỳ Sa Hạ quan tâm hỏi.

Chu Tử Du từ lúc đưa Lâm Na Liễn trở về cho đến khi quay lại chỗ của hai người đều không nói câu nào. Thấu Kỳ Sa Hạ thấy cô không bị thương liền an tâm một chút, nhưng thấy cô im lặng như thế lại cũng rất lo lắng.

"Không có việc gì, hôm nay dọa cô sợ rồi, mau nghỉ ngơi đi."

Chu Tử Du như vậy hời hợt làm Sa Hạ trong lòng có chút tổn thương. Không muốn làm cô lo lắng, nàng miễn cưỡng mỉm cười nói ngủ ngon.

"Ừm...ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon..." Chu Tử Du đương nhiên nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của Sa Hạ liền giải thích, "Đợi đã...tôi...xin lỗi, tôi không sao, chỉ bởi vì đồng đội bị thương, nên tâm tình không tốt lắm."

"Ừ, cô ấy sẽ không có việc gì đâu, tất cả chúng ta sẽ bình an thôi, đúng không?" Thấu Kỳ Sa Hạ an ủi cô cũng là tự nói với chính mình. Bởi vì Chu Tử Du đã giải thích, trong lòng nàng tốt lên khá nhiều, chỉ cần cô chịu nói, chịu để mình an ủi liền tốt...

"Ừm, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô, mau đi ngủ đi, ngủ ngon." Chu Tử Du khẳng định, tay phải vươn ra sờ nhẹ đầu nàng. Động tác làm thật tự nhiên, khiến nàng như Shiba Inu rất thích vỗ vỗ đầu.

"Tử Du..."

"Ừm...?"

"Cô có thể cùng tôi ngủ không?"

"Hả?" Chu Tử Du nghĩ lỗ tai mình có vấn đề rồi.

"Chỉ là...tôi sợ hãi. Chỉ hôm nay thôi, bên cạnh chờ tôi ngủ được chứ." Thấu Kỳ Sa Hạ thẹn thùng đỏ mặt, nhưng vẫn cố gắng nói xong.

"Tôi hiểu rồi...Đi thôi." Chu Tử Du do dự chốc lát liền đồng ý, hôm nay đến chính mình còn hoảng loạn huống chi là nàng.

Thấu Kỳ Sa Hạ vui vẻ mừng thầm nằm trên giường, Chu Tử Du thì không được tự nhiên ngồi ở mép giường.

"Tử Du lên đây nằm đi."

"Không sao, tôi ngồi ở đây nhìn cô được rồi."

"Nằm cạnh tôi một chút là được, đi mà ~" Thấu Kỳ Sa Hạ trưng ra vẻ mặt đáng thương

"..."

Vì vậy, Chu Tử Du không đủ sức chống cự, hiện tại đang nằm trên giường của đại minh tinh Sana, cánh tay còn bị nàng ôm chặt...

Chu Tử Du nằm ngửa, thẳng tắp, cả người cứng đờ...

Vừa rồi đúng là không nên đồng ý, nói cái gì chờ nàng ngủ liền đi... nhưng bị ôm chặt như vậy muốn làm sao đi !!! Hơn nữa xúc cảm mềm mại ấm áp tại cánh tay, Chu Tử Du cũng không thể an ổn mà ngủ được!!!

Kết quả ngày hôm sau, Chu đặc vụ trên mắt hiện lên hai quầng thâm nặng nề...

.

.

.

Ban đêm ở bệnh viện yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có một cái đèn nhỏ trong phòng bệnh. Màu vàng nhạt chiếu vào gương mặt tái nhợt của Bình Tỉnh Đào. Danh Tỉnh Nam đau lòng, vươn tay vuốt nhẹ đôi lông mày lúc ngủ vẫn còn đang nhiu chặt của cô.

Lần đầu tiên gặp Bình Tỉnh Đào, nàng vẫn còn nhớ rất rõ, như thể giống như việc chỉ vừa xảy ra hôm qua.

Thật ra, Danh Tỉnh Nam không phải chỉ nhảy mỗi thể loại đương đại. Khi còn học cấp 3, từng có thời gian tham gia câu lạc bộ nhảy hiện đại, cùng mọi người biểu diễn.

Còn nhớ rõ là năm cuối cùng, trường tổ chức một vũ hội rất lớn, tất cả mọi người đều cùng tham gia, trong đó có Bình Tỉnh Đào. Sau khi kết thúc bài diễn văn, mọi người cùng nhau ăn uống, cùng nhau nhảy nhót. Một đám người vừa trưởng thành ăn ngon uống say, chơi vui vẻ vô cùng. Ngày đó có thể nói là ngày vui vẻ nhất thời đi học của Danh Tỉnh Nam.

Bởi vì nghệ nghiệp của cha, nên từ nhỏ nàng đã bị quản rất nghiêm, sở thích duy nhất chính là nhảy múa. Mà cha nàng lại nói nàng chỉ được học múa đương đại cùng ballet, trong mắt ông chỉ có hai loại hình này mới phù hợp với hình tượng cùng gia thế của gia đình

Nhưng nàng vẫn lén học những vũ đạo khác, tham gia câu lạc bộ dance chính là việc nổi loạn nhất nàng từng làm. Nhưng mọi việc vẫn yên ổn, không bị cha phát hiện mọi thứ liền vui vẻ trôi qua...

Vũ hội này ở trường đối với nàng mà nói chính là lần cuối cùng nàng có thể tham gia, sau đó liền du học ở nước ngoài, tập trung vào một thể loại mà thôi.

"Tiểu Đào nhảy đi! Tiểu Đào, tiểu Đào!!" Âm thanh nháo nhiệt khắp nơi vang lên.

Bình Tỉnh Đào người này dường như là nhân vật nổi tiếng ở trường, có rất nhiều bạn bè tốt. Danh Tỉnh Nam đã chú ý khi người này biểu diễn, lúc nhảy đặc biệt toát ra mị lực có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác, khiến người ta không thể rời mắt.

"Được thôi, kiếm bạn nhảy cho tôi đi, nhảy đôi!" Có lẽ cô uống say rồi, nên cũng không cự tuyệt mà đồng ý, còn ra thêm yêu cầu.

Cũng không biết là ai đẩy ai, ai đề cử ai, cuối cùng cuối cùng là nàng cùng cô nhảy đôi một khúc ngẫu hứng.

"Tôi...tôi không biết nhảy cái gì..."

"Làm bất cứ cái gì mình muốn là được." Cô lúc ấy đã nói với nàng như thế.

Hai chúng ta chưa từng diễn cùng nhau, cũng không cùng nhau luyện tập lần nào. Một đoạn nhạc ngẫu hứng, lại vô cùng ăn ý kết hợp. Kết thúc bài hát, nàng có chút xấu hổ, cô lại nói với nàng "Thực vui vẻ phải không!"

Hình ảnh cô cười rộ lên thật khiến người khác khó quên, 'làm bất cứ cái gì mình muốn' cùng người này thật giống nhau.

.

Danh Tỉnh Nam vẫn nhẹ nhàng vuốt nhẹ chân mày cau chặt kia lại.

Chỉ gặp nhau một lần, nhưng trong lòng Danh Tỉnh Nam vẫn luôn cất chứa hình ảnh đó. Nổi loạn làm những gì mình muốn lần, tùy ý cùng cô nhảy một khúc, vậy mà nhiều năm như vậy vẫn không thể quên được.

Tuy là nàng không biết vì sao Bình Tỉnh Đào không làm vũ công mà lại chọn làm đặc công.

Tuy là Bình Tỉnh Đào một chút ấn tượng hay nhớ đến mình dù chỉ một chút

Tuy là nghe thật không thể tin được, nhưng Danh Tỉnh Nam rất rõ ràng mình thích Bình Tỉnh Đào, là từ ngày đó liền bắt đầu thích.

"Nam, chúng ta trở về đi. Chẳng lẽ chị tính ngồi như vậy ở đây một đêm sao?" Tôn Thái Anh không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau Danh Tỉnh Nam.

"Ừ, chị đã đây cùng cô ấy."

"Bảo vệ chị là nghĩa vụ của cô ta, cô ta bị thương không liên quan gì đến chị." Tôn Thái Anh bất mãn, đặc biệt là khi nhìn thấy Danh Tỉnh Nam nắm chặt lấy tay người trên giường bệnh.

"Đó là nghĩa vụ của cô ấy, không sai. Nhưng cô ấy bị thương, chị vẫn sẽ đau lòng." Danh Tỉnh Nam không thể hiện cảm xúc nhiều, chỉ là nhàn nhạt nói một câu này.

Tôn Thái Anh muốn ghen đến điên, im lặng hồi lâu điều chế cảm xúc trong lòng

"Bỏ đi, em không ép buộc chị, em ở bên ngoài, có việc gì thì gọi em."

Cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cô biết Danh Tỉnh Nam kỳ thật không phải nhu nhược như vẻ ngoài, rất nhiều lúc, nàng so với cô còn cố chấp cứng đầu hơn.

Như năm đó, đã muốn chuyên tâm học múa đương đại, nhưng vẫn cố chấp muốn tham gia thêm câu lạc bộ nhảy hiện đại dạng đường phố.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net