2. Đi chơi (nữ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi lần đi chơi rất vất vả. Vì là ma cà rồng nên Jane không thể ra ngoài trời nắng, nếu không thì cũng biến thành đống quần áo di động quá, nào kính râm, nào áo choàng và găng tay, lại thêm cả tất cao cổ nữa, may mà chị ấy là ma cà rồng nên không bị ngộp thở hay nóng bức.

Dù tốn rất nhiều công sức nhưng tôi vẫn rất vui, Jane là cận vệ của Volturi nên rất ít khi chúng tôi có thời gian bên nhau, khi thì tôi đã ngủ, khi thì tôi đang bận làm bài hay ôn thi, khi thì tôi đã quá mệt mỏi sau khi làm tình (sức lực của ma cà rồng quả là kinh người), và hàng ti tỉ vấn đề xảy ra. Và đi chơi hay cùng nhau dạo phố là một điều xa xỉ, mà hôm nay trời ít nắng và không mưa (nếu mưa thì ở nhà xem TV còn hơn) nên tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này được.

Vấn đề đầu tiên là phải thuyết phục chị người yêu đã:

"Chị Jane," Tôi hôn chụt một cái lên đôi môi lạnh băng của chị "Chúng ta đi chơi nha~"

"Không--" Jane thẳng thừng đáp lại, chị ấy lại trở về mode lạnh lùng rồi.

"--Hôm nay chị vừa từ Mĩ về, vô cùng mệt, nên chúng ta ở nhà nhé?" Jane nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, dùng giọng điệu như đang vồ về một đứa con nít vậy.

"Jane, ma cà rồng đâu biết mệt, chị toàn nói xạo thôi!" Tôi ôm cứng người Jane, nói thầm bên tai, còn thổi nhẹ. Đương nhiên, cách này chỉ có hiệu quả với con người, còn với ma cà rồng như Jane ấy hả? Chưa bị đẩy bay ra là may rồi, nói gì đến chuyện làm chị ấy mẫn cảm như trong mấy bộ phim thần tượng kia.

Bé tổn thương mà bé không nói QAQ

"Ngoan, hôm nay chúng ta ở nhà!" Jane vỗ nhẹ vào lưng tôi, hic, đau quá, cái sức mạnh kinh hồn kia.

"Đi chơi."

"Ở nhà."

"Đi chơi."

"Ở nhà."

"Đi chơi."

"Em cãi lời?"

"Em không cần biết, hôm nay em phải đi chơi." Tôi nằm vật ra sàn nhà, gào khóc ăn vạ. Jane sẽ không bao giờ làm loại chuyện mất mặt như vậy đâu. He he, nhắm thắng được em không chị yêu?

"Vậy em đi một mình đi."

"Chị... chị nỡ?"

"Nỡ." Lúc Jane lạnh lùng phun ra từ đó cũng là lúc tim tôi nát vụn. Chị người yêu cưng chiều bạn gái đâu? Chị người yêu chiều chuộng săn sóc tôi đâu? Không chịu đâu, trả đây, trả lại cho tôi chị Jane thật đi.

"Hừ." Tôi hừ lạnh, chị dám chơi thì em cũng dám. Thế là bất chấp cái lạnh, tôi diện bộ đồ bó sát, vừa mỏng lại vừa ngắn cũn cỡn, hờ hờ, em cho chị biết tay.

"Cảm lạnh bây giờ. Cái cơ thể yếu ớt của nhân loại sẽ chịu được gió lạnh thế này sao?" Jane đánh mắt nhìn về tôi, mặt vô cảm ngồi trên sofa nhưng giọng nói đầy bất mãn.

"Em mang theo áo khoác rồi, chị khỏi lo." Tôi tiện tay lấy cái áo khoác lông che gần hết người tôi giơ lên chứng minh với Jane.

"Vậy còn bên dưới?" Chị lia mắt nhìn xuống chân tôi.

Đúng là tôi đang mặc cái quần ngắn chỉ che được mông, chân tôi lại dài (công sức của Jane cả đấy). Nhưng Jane à, chị đừng tỏ ra thèm thuồng như thế, người ta đáng giá.

"Thay váy quần đi."

"Không." Tôi dứt khoát.

"Thế thôi. Em đi đi." Jane mệt mỏi nói.

Thế là hết á? Đây là chiêu mà tôi đã đọc mấy cuốn tiểu thuyết để tham khảo đó, còn mô phỏng tính cách của Jane để chọn, sao, sao chị nỡ. Em ghét chịiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.

"Cái đồ bà già thúi hoắc... Đồ cổ hủ ác độc... Tên đại tư sản đáng ghét... Ai đó mau trả lại chị người yêu xinh đẹp, hiền dịu nết na của tôi lại đi..." Tôi vừa dạo bộ trên đường vừa lầm bầm.

 Bỗng nhiên có chút rùng mình, chắc do lạnh thôi. Đi thêm chút nữa, có cái gì đang nhìn mình thì phải. Tôi quanh ngoắt đầu lại, có gì đâu nhỉ? Chắc mình nhầm.

Tôi lại đi tiếp, nhưng mà... đi đâu bây giờ? Tôi bàng hoàng nhận ra sự thật, dáo dác ngó mấy dãy nhà san sát nhau để nhìn địa chỉ. À, ra là đường xxx à, thế thì...

CHƠI NGU RỒI!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Trông mong gì một đứa mù đường đi chơi mà không có người yêu đi cùng chứ, và đương nhiên, tôi không nói cẩu FA như bạn.

Chơi Ai là triệu phú còn có quyền trợ giúp, ngoài đời thì cũng có, thậm chí còn không giới hạn lần cơ, thế là tôi gào lên "Aleccccccccccccccccccccc"

Ngay lập tức, đằng sau lù lù một bóng người "Làm sao?"

"Anh ở Itali lâu như vậy rồi, có biết chỗ nào vui vui để chơi không?" Tôi trông mong hỏi, bản thân là một trạch nữ nên dù sống ở đây đã hơn chục năm, tôi vẫn rất ít khi ra ngoài, đành nhờ lão làng thôi.

"Vui á? Không có mấy cái chỗ như vậy đâu."

"Tẻ nhạt đến vậy sao?" Tôi nghi ngờ, vì Alec cũng giống như Jane vậy, suốt ngày bày ra cái mặt bất cần đời, có cần phải diễn vai lạnh lùng boy/girl nghiêm túc đến vậy không hả (dù diễn rất đạt, đa phần là do cái nhan sắc thôi, chứ thử cái nết mà xem, ví dụ điển hình của câu Cái nết đánh chết cái đẹp, cái đẹp đè bẹp cái nết đó)

"Ờ." Đó, có mỗi cái mặt như vầy, nhìn mãi cũng chán. May cho anh là mặt anh giống mặt chị Jane đó, không thì tôi mới không thèm ngắm.

"Biết vậy ở nhà cho rồi."

"Jane không đi cùng?" Alec nhíu mày nhìn xung quanh, cố tìm bóng dáng chị gái mình.

"Ừ, chị ấy bảo không muốn đi, còn nỡ để tôi lưu lạc một mình... (đã lược bỏ 7749 chữ)" Tôi bắt đầu kể tội Jane, dù không đang ở một vị trí lí tưởng và cũng bắt đầu mỏi chân, tôi vẫn kiên trì kể khổ.

"Cái tính của cô có mỗi Jane chịu được, không thì có chó nó lấy í."

"Ha, còn hơn cái đứa sống mấy trăm năm còn chưa có một mối tình vắt vai nhá."

"Tôi chỉ là chưa tìm được người thích hợp thôi."

"Vậy chắc mấy trăm nghìn thiên niên kỉ nữa anh cũng không tìm được đâu."

"Còn hơn cô, Jane là đau lòng nên mới xách cô về thôi nhé, không thì có mà ra đường, ngủ gầm cầu."

"Này, anh đang hỗn láo với chị dâu mình đấy--"

"--À, tôi quên mất, mình phải biết lễ phép với người lớn tuổi chứ nhỉ."

"Có mỗi việc chăm sóc xxx giúp chị thôi mà em cũng không làm được hả Alec?" Jane từ đâu xuất hiện như một vị thần (chăn đệm).

"Ơ, em..."

"Đi nào, chúng ta đi chơi thôi." Jane kéo tay tôi đi luôn, bỏ mặc Alec đang tổn thương sâu sắc vì bị chị gái ghẻ lạnh ở phía sau.

Alec, anh nhắm chơi lại tôi không mà cãi? Không có người bảo kê thì ra chuồng gà nhé.

Tôi dẫn Jane tung tăng khắp Volterra, ờ thì, hơi lệch tông. Một người thì quần áo thoáng mát như mùa hè, người còn lại mặc như đi tránh bão tuyết.

Còn Alec ấy hả? Ra chuồng gà rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net