Don't You Remember

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là songfic viết trên nền bài Don't you remember, viết khi nghe album 19 và 25 của Adele.

Các bạn có thể click link ở trên để nghe Don't you remember, nhưng đây là thể loại classic Jazz nên có thể không hợp tai nhiều người. Cân nhắc trước khi nghe.

==========================


Trịnh Nhuận Ngũ và Lý Thái Long gặp lại nhau ở LAX. Gặp lại người từ quá khứ đã xa xôi, cảm giác hệt như tìm thấy quyển nhật ký bị quên lãng trong nhà kho, một thời ghi lại để lưu giữ, còn ngỡ có thể giữ cả một đời hóa ra... đã chẳng còn gì ngoài mùi ẩm mốc, nét mực lem và đôi ba mảnh hồi ức nhạt nhòa chấp vá.

Điều duy nhất không thay đổi giữa bọn họ, có lẽ chính là khoảnh khắc bên nhau ngắn ngủi. Giống hệt như trước kia vậy, ở cùng một nơi, hít chung một bầu không khí, nhưng người ở lại, kẻ sắp ra đi.

Một chiếc máy bay xoay đầu chầm chậm rời bến đỗ. Bầu trời trong xanh cao vời vợi.

Lý Thái Long cười, khe khẽ gật đầu chào. Đôi mắt đen sâu thẳm như cất chứa cả vũ trụ, nét môi cười nhàn nhạt không nhìn ra cảm xúc gì. Trịnh Nhuận Ngũ đột nhiên nhớ lại một ngày đã xa, đã rất xa.

Hôm đấy, Lý Thái Long cùng vài cô bạn học đi bộ về trong tiết mưa phùn tháng bảy. Anh tử tế nhường mái hiên cho họ, đi ở ngoài cùng, kết quả bị ô tô chạy ngang hất nước ướt cả một bên áo. Vậy mà buồn vui chẳng lộ trên nét mặt.

Trịnh Nhuận Ngũ năm đó không phải là đẹp trai nhất khối, chỉ ưa nhìn một chút, lại thêm chót lưỡi đầu môi đầy mật đường. Người si mê hắn nói ít không ít, nói nhiều không nhiều, vừa vặn lớp nào cũng có vài chục mạng thơ thẩn tự mình đa tình.

Vậy mà khi Thái Long đồng ý làm bạn trai của hắn, ý cười chẳng vương trên nét mắt.


Trịnh Nhuận Ngũ vừa đến L.A. theo dòng người đến nơi nhận hành lý.

Lý Thái Long từ L.A về nước, đang xếp hàng lên máy bay.

Nước sông vốn chảy về Bắc, qua bao nhiêu núi bể, uốn khúc đến trăm lần vẫn chẳng thể hòa vào biển Nam.

Hóa ra trên đời quả thật có duyên phận.

Không tin thì cứ gọi là xác suất đi.

Người trong biển người gặp được nhau cần bao nhiêu trùng hợp?

Lại cần bao nhiêu nữa để yêu nhau?

Lấy chuyện đã qua làm ví dụ.

Hắn cùng mấy người bạn chơi bóng xong thì ngồi nghỉ ngoài sân. Bọn thanh niên mới lớn sao ngồi yên được, tất nhiên là kiếm chuyện chọc ghẹo mấy em gái chơi tennis sân bên cạnh, gán ghép làm sao lại thành ra hắn có bạn gái. Vốn chỉ là một trò đùa quá trớn, thanh niên như hắn lại ưa chuộng loại thị phi phù phiếm này nên chẳng đính chính.

Kết quả là trong tiết mục văn nghệ của hắn vào lễ tốt nghiệp bọn họ đẩy cô lên sân khấu. Bài hát chia ly đột nhiên biến thành một màn song ca tình cảm mờ ám.

Lý Thái Long không hề nổi giận, đáy mắt chẳng dậy một tia buồn đau.

"Bạn gái cậu xinh lắm."

Anh nói.

Bàn tay gầy guộc đang cầm bằng tốt nghiệp chẳng như tiểu thuyết hay viết, vì thương tâm mà xiết lại, bóp nhàu tấm giấy cuộn tròn ngay ngắn để thể hiện nỗi đau tan vỡ con tim.

Anh chỉ quay lưng bước đi.

Dáng vẻ anh bước vào đêm sâu, cả một đời hắn không quên được.

Đôi vai gầy không run rẩy, ánh đèn trong sân trường loang lổ buông xuống pha loãng bóng đêm thành trăm nghìn sắc thái, trông như có gì vụn vỡ, bén nhọn dưới từng bước chân đi.

Bọn họ năm ấy, đều quá hiếu thắng.

Bọn họ năm ấy, đều quá cố chấp.

Anh một mực không chịu hiểu.

Hắn một mực không giải thích.

Cái tôi quá lớn lấn át cả tình yêu vụn dại thuở hoa niên.

Có ai có thể tính cho hắn biết, tỉ lệ bấy nhiêu khờ dại cùng lúc xảy ra là bao nhiêu?

Tình đầu yêu đến một đời, tỉ lệ là bao nhiêu?

Tỉ lệ chàng trai trăm người say đắm như hắn, vì một người mà đau khổ day dứt suốt mấy năm liền lại là bao nhiêu?

Nói cho hắn biết đi?

Là hắn sai?

Là xác suất?

Hay là duyên phận?

Mà bọn họ chớp mắt là mất nhau...




Trịnh Nhuận Ngũ bị quản lý huých một cái, bừng tỉnh.

"Người quen cũ sao? Có muốn lại chào hỏi không?"

Hắn thở dài, đáp.

"Không cần."

Khi hắn nhìn lại, Thái Long đang giúp một người mẹ trẻ đỡ nhóc con vừa ngã dậy, còn dùng kẹo mút dỗ nó. Nhìn đứa bé nước mắt tèm lem chầm chậm mút kẹo, Thái Long thích thú mỉm cười. Gương mặt ngô ngố hệt như con mèo nhỏ được người ta vuốt lông, hệt như đàn anh khó gần năm nào đứng ngoài sân bóng rổ lén cười với bạn trai nổi tiếng. Nụ cười ngô nghê mà bạn trai nổi tiếng từng xem như báu vật, muốn giữ cho riêng mình, nâng niu cả một đời.

Trịnh Nhuận Ngũ đưa tay vò đầu, ánh mắt nhìn xuống sàn nhà lúc mềm lúc cứng. Rồi hắn quay sang, giọng gấp gáp, nói với quản lý.

"Đưa thẻ nhân viên của anh cho em?"

Quản lý không hiểu chuyện gì, lúng túng mò túi lấy ra. Hắn bình thường lịch thiệp, vậy mà bây giờ lại vô cùng thất thố, giật phăng thẻ nhân viên trên tay quản lý, vừa sải chân chạy vừa rút bút lông ký vội lên thẻ.

Thái Long vừa được soát vé xong, chỉ cần bước vài bước nữa là đã vào cổng ga lên máy bay. Không ngờ khuỷu tay bị giật mạnh một cái, cả người loạng choạng suýt ngã, may mà được ai đó đỡ lại mới giữ được thăng bằng. Khi anh định thần, chỉ thấy trước mắt là Trịnh Nhuận Ngũ đang thở hồng hộc, dáng vẻ hấp tấp. Chẳng giống chàng trai điềm đạm, phong thái lịch thiệp lúc nào cũng đeo tấm mặt nạ thân thiện năm xưa chút nào.

Trịnh Nhuận Ngũ kéo anh sang một bên để người sau lại vào soát vé, nhét bừa thứ gì đó vào hành lý xách tay của anh, câu nói vội bị hơi thở gấp ngắt quãng.

"Tháng sau... em... có concert... anh... nhất... định... phải đến. Không phiền... anh nữa..."

Thái Long còn chưa kịp đáp, Nhuận Ngũ đã quay lưng chạy biến, bỏ lại anh ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.


Concert của Nhuận Ngũ vốn gồm mười bảy bài hát, vào phút cuối lại thêm một bài. Cả ê kíp làm việc với hắn đã lâu, chưa bao giờ chứng kiến chàng trai khiêm tốn, tử tế này tùy tiện như vậy. Tuy lấy làm lạ, nhưng ngoài gấp rút thu xếp ra chẳng làm gì khác được, cũng chỉ là thêm một bài hát vào cuối chương trình thôi, chẳng khó gì.

Đêm diễn đầu tiên kết thúc trọn vẹn.

Trịnh Nhuận Ngũ đứng trên sân khấu, mồ hôi đầm đìa, uống chút nước cho thấm giọng, ánh mắt như tìm kiếm giữa biển người trước mặt, giọng nói trầm ấm dịu dàng vang lên.

"Bài hát cuối cùng này, xin dành tặng một người bạn cũ."

Không có gì đặc biệt, là một bảng Jazz trữ tình mang âm hưởng cổ điển, vừa là thế mạnh vừa rất hợp với giọng hắn.


When was the last time you thought of me?

Or have you completely erased me from your memories?

               'Cause I often think about where I went wrong

The more I do, the less I know.


Giọng hát ngọt ngào chứa đựng bao day dứt cất lên trên tiếng đàn trầm sâu, tựa như tơ tình triền miên trải dài qua bao năm tháng, qua bao mài mòn của thời gian, dù phai nhạt nhưng chẳng đứt đoạn, kiên trì vương vấn dù lòng người bao lần muốn dứt.


Why don't you remember, don't you remember?

The reason you loved me before

                      Baby, please remember me once more

When will I see you again?


Xác suất anh xuất hiện trong đám đông kia là bao nhiêu?

Duyên phận sót lại của bọn họ được bao nhiêu? Liệu có đủ chăng?

Hắn không biết.

Hắn chỉ biết,

Dù phải nối lại duyên tình người đã vứt bỏ,

Dù phải thay đổi bao nhiêu biến số vô định,

Bảo vật năm xưa ngu xuẩn đánh mất,

Hắn nhất định phải tìm lại.

Cho nên hắn lại trút bao mong chờ vào giọng hát,

Đem tâm tình gửi đi khắp thế gian,

Mong một ngày lòng thành chạm đến tim người,

Mong người cũ vẫn chưa quên duyên cũ,

Đem tình về tô lại năm tháng đã nhạt phai.



~ Kết ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net