Chapter 3: First mission

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ron Weasley

Hiện tại đang là ngày mà Harry sẽ thực hiện nhiệm vụ đầu tiên, và tôi rất lo sợ cho Harry, cậu ấy trông xanh xao và yếu ốm hơn nhiều. Hermione và tôi cũng ngày càng không nói chuyện, Ginny, Fred, George, và các bạn trong kí túc xá cũng vậy.

Anh trai tôi Charlie từ Romania đã mua những con rồi và chúng khá to và đáng sợ, tôi gần như ngất xỉu khi nhìn thấy chúng. Đặc biệt là Hungarian Horntail, tôi mong Harry sẽ không bóc phải chúng con rồng đó. Harry ước rằng cậu ấy sẽ không muốn bóc trúng con rồng hung dữ ấy. Nhưng chắc hôm nay Merlin đã không nghe lời ước của cậu ấy, Harry xui xẻo hay lại bóc chúng con rồng đấy.

Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với cậu ấy và khá sợ hãi. Ít nhất tôi muốn chút cậu ấy may mắn.

Tôi trốn sau bức màn của lều với hy vọng cậu ấy đứng gần tôi.

"Harry, Harry" Tôi thì thầm.

"Cái gì? Ai- Ron?" Cậu ấy ngạc nhiên.

"Yeah, tớ đây Harry" Tôi trả lời và kéo cậu ấy ra ngoài, rất may khi chẳng có ai ở đây.

"Nghe này, tớ không biết bồ sẽ vượt qua được không nhưng tớ muốn chúc cậu may mắn, và làm ơn...Đừng chết!"

Tôi rất bất ngờ khi cậu ấy ôm lấy tôi, thật chặt và không muốn buông. Tôi nhanh chóng nhận ra chúng tôi đang ở đâu, nên ngượng ngùng đẩy cậu ấy ra nhìn sang chỗ khác với một vết hồng ửng trên má và tai.

Khi tên của cậu ấy được gọi, tâm trí tôi vô cùng lo lắng cho cậu ấy, cậu ấy bước ra sân vận động.



Harry Potter

Mọi người đang hò hét tên tôi nhưng tôi không quan tâm, kí ức về Ron hiện lên trong tâm trí của tôi.

Tôi đứng lên, mơ hồ nhận thấy chân tôi hình như làm bằng kẹo dẻo. Tôi chờ đợi. Và rồi tôi nghe tiếng còi thổi lên. Tôi đi ra, qua cửa lều, cơn hoảng loạn đang dâng tràn tới cực điểm bên trong con người tôi. Và bây giờ tôi đi qua hàng cây, chui qua một kẽ hở của cái hàng rào chuồng rồng. Tôi nhìn mọi thứ trong nước mắt như thể đó là một giấc mơ đầy màu sắc chói lọi. Có hàng trăm và hàng trăm gương mặt đang chăm chú ngó xuống nó từ trên khán đài được phù phép dựng lên từ lúc mà nó đứng ở vị trí này lần cuối. Và kia là con Đuôi-Gai Hungary, đứng ở cuối chuồng, cuộn mình phục thấp bên trên đám trứng của mình, cánh của nó cụp lại nửa vời, hai con mắt vàng độc ác ngó trừng trừng Tôi. Là một con bò sát đen đầy vẩy, hung bạo, con Đuôi-Gai Hungary quật đập cái đuôi của nó, để lại những vết hằn sâu xuống mặt đất cứng thành những cái rãnh. Đám đông đang hò la ồn ào, nhưng tôi không còn biết đó là tiếng cổ vũ hay phản đối. Tôi không biết hay không bận tâm. Đây là lúc nó làm điều tôi phải làm... tập trung tâm trí, hoàn toàn và tuyệt đối, vào cái gọi là cơ hội duy nhất của nó...
Nó giơ cây đũa phép lên và hét:
"Accio Firebolt!" (Có nghĩa là: "Tia chớp, đến đây!" )
Tôi chờ đợi, mọi thớ thịt trên người nó đều hy vọng, đều cầu nguyện... nếu mà bùa chú không linh... Dường như tôi đang nhìn mọi thứ chung quanh qua một loại bức tường trong suốt lng linh, như một màn sương nóng, khiến cho cái chuồng rồng và hàng mấy trăm gương mặt chung quanh đều hơi bồng bềnh một cách kỳ quái...
Và rồi tôi nghe tiếng cây chổi thần, đang lao nhanh trong không trung về phía nó từ đằng sau lưng. Tôi quay lại và thấy cây chổi thần Tia Chớp đang vụt mạnh về phía tôi. Vòng quanh hàng cây, lao vút vô chuồng rồng, và đứng chựng lại giữa không trung bên cạnh tôi, chờ tôi trèo lên. Đám đông càng hò hét dữ tợn hơn... Ông Bagman cũng hét lên câu gì đó... nhưng tai của tôi không còn hoạt động bình thường nữa... Nghe đối với tôi không còn là chuyện quan trọng nữa...

Tôi đu chân lên cây chổi và đạp mạnh xuống mặt đất. Và trong một giây sau, một điều mầu nhiệm đã xảy ra...
Khi tôi phóng vút lên không, khi gió thổi lùa qua tóc tôi, và những gương mặt của đám đông trở hành những đốm màu da ngời bên ưới, còn con Đuôi-Gai Hungary thu lại bằng kích thước một con chó, tôi nhận thấy nó không chỉ rời mặt đất mà còn thoát khỏi cả nỗi sợ hãi của tôi... nó đang trở lại đấu trường quen thuộc của mình...
Đây chẳng qua là một trận đấu Quidditch khác, không hơn không kém... chỉ là một trận Quidditch nữa mà thôi, và con Đuôi-Gai Hungary chẳng qua chỉ là một đấu thủ xấu xí..,
Tôi ngó xuống đám trứng để thấy quả trứng vàng đang lấp lánh tỏa chiếu giữa những cái trứng khác màu xi măng xám xịt, yên vị an toàn giữa hai chân trước của con rồng, tôi tự nhủ mình:
"Được thôi, chiến thuật đánh lạc hướng... chơi thôi..."


Tôi lao xuống. Đầu con Đuôi-Gai Hungary dõi theo Tôi. Tôi biết sắp phải làm gì và tôi ngừng cú lao xuống vừa đúng lúc một luồng lửa xẹt ra phóng trúng ngay chỗ mà lẽ ra nó sẽ lao tới nếu như nó trông đánh lạc đúng lúc... nhưng Harry chẳng bận tâm đến luồng lửa đó... tránh nó chẳng khó gì hơn tránh một trái Bludger ...

Ông Bagman gào to khi đám đông hú hét lên và há hốc miệng nín thở.
"Ôn dịch ơi, thằng nhỏ bay! Này cậu Krum ơi, cậu có đang xem cảnh này không đó?"
Tôi phóng vọt lên, bay thành một vòng tròn quành lại, con Đuôi-Gai Hungary vẫn theo dõi bước tiến của tôi, đầu nó xoay tròn trên cái cổ dài... Nếu nó cứ làm vậy thì thể nào một hồi nữa cũng phát chóng mặt. Nhưng có lẽ không nên kéo dài chiêu này quá đáng, kẻo con rồng lại xịt ra một luồng lửa khác.
Vừa lúc con rồng há miệng ra, tôi lao thẳng xuống như thả một trái dọi, nhưng lần này nó kém may mắn hơn: nó cũng né được ngọn lửa, nhưng cái đuôi con rồng quật lên cao đánh trúng nó. Và khi tôi tách mình sang bên trái thì một trong những cái gai đuôi dài quẹt trúng vai tôi, xé rách toạch áo...
Tôi cảm thấy đau buốt, tôi nghe tiếng gào rú của đám đông, nhưng vết thương không có vẻ sâu lắm... Bây giờ tôi bay quành trở lại con Đuôi-Gai Hungary, và tôi nhận ra một cơ hội...
Con Đuôi-Gai Hungary không có vẻ gì muốn bay lên, nó chỉ chăm chăm phòng thủ để bảo vệ đám trứng của mình. Mặc dù xoay mình, quằn quại, nhấp nhổm, cánh xòe ra rồi xếp lại, đôi mắt vàng khè dễ sợ vẫn chằm chằm theo dõi tôi và con rồng vẫn không dám lìa xa đám trứng của mình... Nhưng mà tôi phải làm sao cho nó buông đám rứng ra, chứ không thì đời nào đến gần được quả trứng vàng... Mưu mẹo cần áp dụng là phải cẩn thận và từ từ...
Tôi bắt đầu bay, trước tiên bay về hướng này, sau đó bay theo hướng khác, vừa đủ xa để cho con rồng đừng xịt lửa ra đuổi nó nữa, nhưng cũng đủ gần để tạo thành một mối đe dọa khiến cho con rồng phải để mắt canh chừng tôi. Đầu con rồng cứ xoay hết hướng này sang hướng khác, con mắt nó dõi thoe tôi đến lác luôn.

Tôi bay cao hơn. Đầu của con Đuôi-Gai Hungary vươn cao theo tôi, cổ nó bây giờ đã vươn dài hết cỡ, vẫn còn đung đưa xoay vòng như một con rắn bị bùa mê...
Tôi bay cao thêm chừng một thước nữa, và con rồng rống lên một tiếng tức tối. Tôi giống như một con ruồi vo ve trước mũi con rồng, một con ruồi nhí mà con rồng những muốn đập một phát; đuôi con rồng lại quật đập lần nữa, nhưng bây giờ tôi đã bay quá cao, cái đuôi rồng không đánh tới được... Con rồng lại xịt lửa vào không trung. Tôi lại bay lắt léo để tránh... Móng vuốt của con rồng xòe rộng...
"Ráng lên con"
Tôi xuỵt con rồng, và bay chệch choạc trên nó để nhử nhử:
"Ráng lên con, ráng mà bắt ông nè... lên đây đi..."
Vàcuối cùng con rồng chồm lên, xòe ra đôi cánh lông vũ màu đen to kềnh rộng gần bằng cánh của một chiếc máy bay nhỏ - và tôi lập tức nhào xuống. Trước khi con rồng bit được tôi đã làm gì, hay nó chợt biến đi đâu mất, thì tôi đã kịp tăng tốc, đem hết sức lao nhanh xuống mặt đất, về phía đám trứng lúc này không còn được bảo vệ giữa đôi chân đầy móng vuốt của con rồng cái nữa - Hai tay của tôi cũng đã buông tay khỏi cán cây Tia Chớp - tôichụp được ngay quả trứng vàng...
Và Harry bật vọt trở lên bằng một tốc độ cực kỳ lớn, lao vút về phía trên các khán đài, quả trứng vàng nặng ịch nằm an toàn dưới cánh tay không bị thương của nó. Và như thể ai đó vừa vặn trả lại nút âm thanh, lần đầu tiên kể từ lúc bắt đầu cuộc thi, Harry nghe rõ đúng âm thanh của đám đông: tiếng vỗ tay và hò hét vang dội không kém gì tiếng hoan hô của cổ động viên đội Quidditch Ái Nhĩ Lan tại cúp Thế giới.
Ông Bagman đang hét:
"Nhìn kìa! Quí vị hãy nhìn kìa! Nhà quán quân trẻ tuổi nhất của chúng ta đã lấy được quả trứng vàng nhanh nhất! Điều này đảm bảo phần thắng cho cậu Potter!"
Harry nhìn thấy những người giữ rồng đang vỗi vã nhào ra để khuất phục con Đuôi-Gai Hungary, và ở phía lối vào chuồng rồng, giáo sư McGonagall, giáo sư Moody và lão Hagrid đang hấp tấp đi tới đón tôi, tất cả đều vẫy tay về phía tôi, và mặc dù từ một khoảng cách khá xa, nụ cười của họ vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Tôi bay trở về khán đài, tiếng hò reo của đám đông dội đùng đùng trong màng nhĩ. Tôi đáp xuống mặt đất một cách êm ái, trái tim nhẹ nhàng thơ thới hơn hẳn so với tâm trạng nó suốt mấy tuần nay...Tôi đã vượt qua được bài thi đầu tiền rồi nhé, tôi đã sống sót...

Tôi liếc nhìn qua Ron, anh ấy có lẽ là người lo lắng cho tôi nhất. Tôi nhìn qua cũng biết nãy giờ anh ấy đã bị tôi dọa đến mặt tái xanh luôn kìa.

                                                                 Hết chapter 3

__________

Chủ Nhật: 06/11/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net