Shot 2: Tư Niệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

E hèm.... Shot cuối cùng này mình sẽ là người dẫn chuyện nhé ;)

Tiếp tục đến phần cuối nào ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

----------------------------------------------------------------------------------------------

Mỗi khi đi làm về, anh đều được bóng dáng ấy chạy ra đón. Anh ôm Mã Tư Viễn vào lòng, vỗ về cậu. Anh đưa cậu lên phòng nghỉ ngơi. Có lúc cậu tinh nghịch quấy phá dưới bếp, khiến cho mọi thứ rối tung lên, vừa lúc đó anh mệt mỏi từ công ty đi về, thấy thế anh quát lớn với cậu:

- Mã Tư Viễn! Em đang làm cái quái gì thế này? Anh mệt lắm em biết không? Cớ sự chi mà em lại phá phách như thế hả?

- Dĩ Minh, em xin lỗi! Nhưng....nhưng...tại sao anh lại mắng em...hic...em chỉ muốn làm chút gì đó để anh ăn mà.... - Mã Tư Viễn đưa cặp mắt ngây thơ của đứa bé nhìn anh, khóe mắt cậu nhòe đi. Cậu sợ hãi quay lưng, chạy thật nhanh lên phòng.
Mã Tư Viễn khoá trái cửa, cậu ngồi co ro nơi góc giường, lần đầu tiên thấy anh giận dữ đến như thế. Cậu run lên như chú thỏ con lạc trên những con đường dài vô tận. 

- Bảo bối ngoan của anh. Anh xin lỗi. Em mở cửa đi... - Dĩ Minh hối hận xuống giọng với Tư Viễn. Anh không biết hôm nay mình làm sao nữa. Tư Viễn đang ở trong phòng một mình nên anh lo lắm. Chắc cậu đang rất sợ hãi mới làm như vậy.

- Không muốn....Em muốn Dĩ Minh..... - giọng cậu yếu đi

- Anh đây! Dĩ Minh đi....

- Không phải. Dĩ Minh không bao giờ mắng em...

Anh phải vất vả khuyên bảo lắm, cậu mới mở cửa cho anh vào. Anh ôm ngay cậu vào lòng, vỗ về nhẹ lên lưng cậu. Anh gì chặt đôi môi mình vào gáy của cậu. Tư Viễn lúc này vẫn còn hoảng nhưng hơi ấm của anh làm cậu ngủ thiếp đi. 

---------------------------------------------------------------------------

Thời gian bình lặng trôi. Thấm thoát cũng đã hơn bốn năm anh chăm sóc, yêu thương, kề bên cậu. À, hai ngày nữa là kỉ niệm sáu năm anh và cậu quen nhau. Anh ngồi hồi tưởng lại những chuyện buồn vui giữa hai người trong quá khứ. Ừ thì quá khứ luôn tươi đẹp, còn thực tại vô cùng phũ phàng. Vì anh mà người con trai mà anh xem là quý nhất phải chịu cảnh đáng thương như thế, anh vô tình, anh đã quá tàn nhẫn. Đã nhiều lần vì áp lực công việc cùng với sự tham lam danh vọng, anh ngoại tình.

Cô gái ấy là con gái của Chủ Tịch của một tập đoàn lớn, nơi anh đang làm việc.

Triệu Tú Châu. Phải. Đây là người sẽ giúp anh thực hiện những tham vọng của mình. Anh hẹn hò với người này rồi vô tình đưa Tú Châu về nhà. Tư Viễn lúc đó đang ôm gấu bông hát một mình thì thấy anh và cô ấy tay nắm tay. Vậy mà, anh lạnh lùng bỏ đi lên phòng mặc cho những lời hỏi han từ cậu ấy. Thật đáng thương. 

Tư Viễn bước lên phòng với cái bụng đói meo. Vừa mở cửa phòng kêu "Dĩ Minh ơi...em đói...." thì lại thấy Dĩ Minh và Tú Châu, hai người không mảnh vải cùng quan hệ với nhau trên giường. Thời gian bỗng nhiên như đứng yên. Không hiểu sao nước mắt của cậu lại rơi xuống, anh và cô ta cũng ngỡ ngàng nhìn cậu. Đôi môi khẽ nhấp nhái hai tiếng "Dĩ Minh...". Cậu lấy quệt nước mắt đang ngày một rơi nhanh hơn, khẽ đóng cửa lại. 

Anh lạnh lùng không thèm để ý đến cậu và tiếp tục dục thú của bản thân. Là anh không cần cậu nữa hay là vì anh muốn đạt được chức tước?. 

Sau khi Tú Châu về nhà thì anh mới bắt đầu hoảng lên vì Tư Viễn không có ở nhà. Anh chạy đi tìm khắp nơi. Không thấy. Anh lao thật nhanh ra đường mà chạy, mà gọi tên của cậu. Anh là sao đây? Rốt cuộc anh muốn gì? 

Một lúc lâu sau, cuối cùng anh đã tìm được cậu, đang đứng nhìn vòi phun nước tại công viên. Nơi đây thường rất náo nhiệt nhưng bây giờ lại vắng tanh. Chắc có lẽ đông đến, gió lạnh, ai cũng lười ra đường. Ánh mắt cậu nhìn vô định trên không trung rồi khẽ cười khi anh đến gần. Cậu nói:

- Cuối cùng anh cũng đến....

Dĩ Minh bất ngờ. Tư Viễn quay người lại rồi cười. Gương mặt khi cười của cậu bây giờ thật giống với Tư Viễn lúc trước, anh nhận ra và đưa tay lên sờ lên gương mặt dường như đã biến mất. Hai dòng nước mắt rơi xuống, những bông tuyết kia cũng rơi theo, cái lạnh hòa với cái ấm áp.

- Tư Viễn của anh....

Đáng lẽ cậu nên để anh ôm thật lòng nhưng cậu lại đẩy mạnh anh ra. Nhìn anh với ánh mắt thù hận. 

- Vương Dĩ Minh. Cảm ơn anh vì đã không buông bỏ em khi em bệnh tật. Em tưởng đâu bản thân đã tìm được một người để em tin tưởng nhưng đến phút cuối, anh lại làm em thất vọng quá. Sở dĩ, em không có bệnh, chẳng qua là để xem anh có thật lòng với em không. Chỉ với bốn năm, anh đã không cùng em đến được, và em cũng hiểu. Đáng tiếc không phải là anh, người sẽ cùng em đi hết quãng đường còn lại như anh đã hứa. Lời hứa của anh chỉ đến hơn bốn năm thôi sau. Nhờ cô gái ấy, em mới biết được con người anh chỉ có tham vọng, anh thiếu sự chung thủy...

Dĩ Minh hoảng hồn nắm lấy tay của cậu, đôi môi anh cũng run run, cậu quay mặt đi, không nhìn anh.

- Mã Tư Viễn....Anh yêu em thật lòng...Anh cần em....

- Thật ra anh muốn gì đây? Yêu hay không yêu? Anh cứ hết níu kéo rồi buông tay. Anh vui lắm sao? Có hiểu được cảm giác của tôi không? Tôi điên lắm mới tin vào anh, tin vào lời hứa của anh. Xin lỗi, bây giờ tôi không còn là Mã Tư Viễn ngây thơ nữa đâu. Tôi đã quyết định rồi, chúng ta chia tay...

Anh không tin vào tai của mình. Anh vừa nghe thấy gì? Cậu vừa nói gì? Chia tay?. Anh như điên lên, ánh mắt hằn lên những đường chỉ máu đỏ tươi. Ngay cả cậu cũng thấy khiếp sợ, anh rút trong người ra một con dao rọc giấy. Hình như anh không giữ được bình tĩnh, anh cầm con dao bước đến gần cậu, anh bước tới, cậu lùi lại. Tư Viễn lắc đầu bảo anh đừng làm chuyện dại dột, anh cười hà hà như một kẻ say rượu, cậu vụt chạy nhưng không thể thoát được anh. 

"Phập". Máu từ cơ thể cậu túa ra không ngừng. Đỏ cả mặt đường, cậu nhìn anh, vẫn không thể tin anh lại tàn nhẫn như thế. Đôi môi cậu cũng chỉ có thể mấp máy nói hai chữ "Tại sao...". Và đôi mắt cậu nhắm nghiền lại, trút hơi thể cuối cùng...Anh ôm lấy cậu, anh cười trong nước mắt

- Tư Viễn ngoan của anh đã ngủ rồi. Nhìn em xem, gương mặt đáng yêu đến thế, mà lúc giận dữ cũng không làm cho người khác ghét được. Anh sẽ cùng em ngủ, chúng ta cùng nhau đi đến những giấc mơ tươi đẹp nhất...

Khi xe cảnh sát đến thì thấy hai thân thể đầy máu đang nằm cùng nhau, tay anh nắm lấy tay cậu, gương mặt dường như đang cười. Thật tiếc cho mối tình của họ, đáng lí ra chỉ còn một bước nữa thôi, ấy vậy mà....

Đêm tĩnh lặng, gió heo hút thổi từng cơn lạnh giá, tuyết trắng xóa lấp đi những kí ức mơ hồ ở kiếp này và hẹn nhau ở kiếp sau...

"Mã Tư Viễn....Kiếp sau và sau nữa, anh vẫn sẽ yêu em..."

-------------THE END----------

THANKS FOR READING!

THẬT SỰ MÀ NÓI THÌ TA KHÔNG BIẾT VIẾT ONE/TWO/THREE SHOT :3

TA VIẾT CÓ GÌ SAI SÓT MONG CÁC NÀNG/CHÀNG BỎ QUA CHO :3 <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net