Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: me

Pairings: Yulsic

Category: General

Rating: G

Lập Dị

*****

Cánh cửa của lớp học thứ 9 mà họ đã đi qua trong buổi sáng nay mở ra chậm rãi khi bà Kim đẩy nhẹ, cô gái tóc đen theo sát bà bước vào khiến lớp học bị gián đoạn trong một lúc. Người phụ nữ đẫy đà bảo vài câu với giáo viên đứng lớp rồi bước về phía giữa căn phòng, cô gái xinh đẹp, dáng người cao cao vẫn im lặng theo sau. 

“ Chào các em, “ bà Kim vỗ đôi bàn tay phốp pháp của mình 3 lần đợi cho lớp học trật tự, một nỗ lực vô vọng y như những gì đã diễn ra với 8 lớp học trước đó. “ Cô ở đây để giới thiệu một người với các em. “ 

Cô gái tóc đen bước một bước về phía trước, thoát ra khỏi tấm lưng vĩ đại của người phụ nữ trước mặt để mọi người có thể nhìn thấy cô. Cả căn phòng chợt yên tĩnh. 

“ Cô ấy hot thật! “, cô gái nhỏ con với nước da trắng nổi bật ngồi ở hàng cuối lớp thì thầm với bạn mình, mặc dù cô gái tóc đen không cho rằng đó là một lời ‘thì thầm’, bởi các học sinh khác đều đã đồng loạt quay lại nhìn về phía cô nhóc vừa nói.

“ Đây sẽ là chuyên gia tư vấn tạm thời của trường chúng ta. Chuyên gia tư vấn hiện nay, thầy Lee, đã xin nghỉ vì vài lý do quan trọng. Trong khi chờ đợi tìm được một chuyên gia khác, cô Kwon Yuri đây sẽ thay thế vị trí của thầy ấy. “ bà Kim vừa giải thích vừa mỉm cười, vừa vỗ vỗ vào vai cô gái trẻ một cách liên tục và có phần quá mức thân thiết. Cô gái trẻ chỉ lịch sự mỉm cười đáp lại. 

“ Thưa cô Kim, “ một cô gái với đôi mắt cong cong như lưỡi liềm trong bộ quần áo màu hồng giơ tay lên cao. 

“ Sao thế, em Stephanie? “ 

“ Lần nữa, tên của cô ấy là gì ạ? “ 

“ Cô Yuri. “ 

“ Tại sao cô ấy lại không dùng ‘Cô Yeoshin’ thay thế ạ? Nó hợp với cô ấy nhất! “ 

(Yeoshin: nữ thần) 

Cả lớp lập tức nổ ra những tiếng hú, huýt đầy phấn khích. Yuri vẫn chỉ mỉm cười đáp lại. Làm sao các cô gái trẻ học sinh trung học lại có thể phản ứng như vậy với giáo viên tạm thời của chúng? Trường trung học đã thay đổi quá nhiều kể từ khi Yuri tốt nghiệp. 

“ Cô Kim, tại sao cô ấy không làm chuyên gia tư vấn mới cho trường ta luôn ạ? Sao chỉ là tạm thời? “ một cô gái khác với đôi mắt tròn, trong trẻo và sáng rực vừa giơ tay vừa lớn tiếng hỏi.

“ Cô Yuri vừa mới tốt nghiệp cao học, vì thế cô ấy đang trải qua đợt thực tập ở trường ta trước khi lấy bằng thạc sĩ. “ bà Kim trả lời. “ À, chúc các em có thời gian vui với cô ấy, cô ấy sẽ ở trong phòng tư vấn. Hãy trò chuyện với cô Yuri khi cảm thấy có điều gì vướng mắc trong lòng. Cô ấy rất sẵn lòng giúp đỡ. “ 

“ Câu hỏi cuối, thưa cô Kim? “ lần này cô gái cao và gầy nhất lớp học vẫy vẫy tay ra hiệu. Bà Kim từ tốn gật đầu. “ Họ của cô ấy là gì ạ? “ 

Bà Kim nhìn Yuri. Cô gái tóc đen mỉm cười khoe hàm răng trắng hoàn hảo khi cô cất tiếng lần đầu tiên tại căn phòng này. “ Là Kwon, Kwon Yuri. “ 

-------------

Vậy là, tại sao Kwon Yuri lại đang ở đây? Đứng giữa hàng trăm học sinh trung học, cảm nhận những ánh mắt không ngừng quét trên người, thậm chí là không ít những cái nhìn đầy chăm chú. Bầu không khí không thoải mái lởn vởn bao quanh cô như thể chủ nhân của những đôi mắt ngây thơ, tinh ranh, lạnh lẽo…đủ mọi thể loại kia có thể nhảy xổ vào mà ngấu nghiến cô cho tới chết, bất kì lúc nào. 

Điều đầu tiên, Yuri sẽ được trả lương. Ngay khi chuyển đến Seoul học chương trình thạc sĩ, Yuri đã được học bổng toàn phần nhưng cô vẫn cần kiếm tiền để trang trải chi phí sinh hoạt. Cô là một cô nhi và chi phí ở Seoul thì rất đắt đỏ. Yuri chỉ có một mình và phải tự xoay xở. Công việc tư vấn ở trường cho cô một khoản khá nhiều tiền chỉ với việc ngồi sau bàn giấy, chờ đợi những học sinh đến và hỏi ý kiến cho những rắc rối mà chúng gặp phải. Và cũng không có gì bảo đảm là chúng sẽ đặt chân vào căn phòng này. 

Điều tiếp theo là, làm một chuyên gia tư vấn ở trường học là việc thực hành tốt nhất cho những gì Yuri đã được học. Cô đã học khoa tâm lý khi còn ở đại học. Cô có sở thích giúp đỡ người khác. Không phải làm ra vẻ đạo mạo hay lên mặt dạy đời nhưng Yuri biết mỗi người đều có những rắc rối riêng, dù không phải ai cũng có thể thoải mái nói ra. Rắc rối không phải là thứ gì đó dễ chịu, nó đeo bám bạn trong lúc bạn vẫn phải trải qua cuộc sống đều đặn hàng ngày dù muốn dù không, như việc cố gắng bước đi với một chiếc đinh đóng vào đế giày. Từ những gì Yuri được học, thiếu niên vào lứa tuổi teen ở trung học có quá nhiều rắc rối đến mức họ có thể ở trong tình trạng không thể chịu đựng được nữa. Đó là lý do có không ít học sinh trẻ tuổi tìm đến việc tự tử như một hình thức giải thoát khi xã hội ngày càng hiện đại, áp lực cùng mâu thuẫn không thể phá giải ngày càng phát sinh. Yuri cũng đã từng là một cô học sinh trung học tuổi teen, cô biết cái cảm giác khi bị mọi người phớt lờ, khi bị cha mẹ từ chối những thứ chúng ta khao khát, khi không ai hiểu được suy nghĩ của ta là như thế nào; ngay cả khi cô không có nhiều rắc rối sống trong xã hội và cha mẹ cô thì không ở đó khi cô học trung học. Họ đều đã mất cả. 

Vì thế, Kwon Yuri đang ở đây. Chuyên gia tư vấn tâm lý tạm thời 22 tuổi, đứng một cách có phần bối rối giữa những cô cậu học sinh trung học. Họ không thật sự chào đón cô, Yuri nghĩ. Cô hi vọng sẽ cảm thấy thoải mái hơn ngay sau khi bước vào trong phòng tư vấn và những học sinh trẻ kia sẽ bắt đầu đối đãi với cô như bất kì học sinh nào đối đãi với chuyên gia tư vấn trong trường của họ.

Để có thể hòa nhập hơn với các học sinh, Yuri quyết định dùng bữa trưa trong căn tin của trường. Nơi đó thật sự đông đúc và ồn ào, cô tự hỏi làm cách nào trường học có thể xoay xở tìm được chừng đó ghế cao, ghế thấp, bàn ngắn, bàn dài cho hết thảy những thiếu niên kia. 

Cô gái tóc đen nhìn quanh với khay đồ ăn nắm chặt trong tay, cố tìm một chỗ trống để ngồi. Một nhóm học sinh gồm các cô gái trẻ mặc váy ngắn vẫy tay với Yuri, mời cô ngồi với họ và Yuri vui vẻ chấp thuận. 

“ Hey, cô Yeoshin. “ cô gái có đôi mắt như vầng trăng khuyết nói với vẻ đầy quyến rũ ngay khi Yuri ngồi xuống ghế. Yuri nhận ra đó là cô gái tên Stephanie ở lớp học thứ 9 mà cô đã bước vào lúc sáng nay. 

“ Chỉ là Yuri thôi, Stephanie. “ cô điềm tĩnh đáp lại khiến cô gái trẻ bật cười khúc khích. “ Ừm, cảm ơn các em đã cho tôi ngồi đây. “ 

“ Đừng lo, tụi này chỉ muốn tìm hiểu thêm thôi, unnie xinh đẹp à…Nghiêm túc thì, cô biết không thưa cô, cô khá là nổi tiếng ngay khi mới ở đây lần đầu tiên, mọi người đều nói về cô đấy. “ cô nhóc với đôi mắt sáng rực ngồi trước mặt cô cất tiếng. Yuri dời ánh mắt khỏi tô soup, quét qua khuôn mặt ngây thơ như thiên thần đang mỉm cười toe toét. 

“ Thật thế sao? “ cô hỏi, cô nhóc gật đầu. “ Tôi thậm chí còn chưa trực tiếp trò chuyện với tất cả các em. “ 

“ Oh, cô có đấy. Với em, “ cô gái dong dỏng cao ngồi cạnh Stephanie trả lời từ tốn nhưng Yuri có thể thấy được niềm thích thú ánh lên trong mắt cô nhóc. “ Cô đã bảo với em tên họ của cô. Yuri. Kwon Yuri. Dễ thương ghê đó. “ 

“ Ah, tôi đã làm thế thật, nhưng chỉ nói 2 từ ngắn thôi. Và tôi thậm chí chưa nhớ mặt em, thật xin lỗi. “ Yuri đáp lại kèm một nụ cười. “ Tôi đoán chúng ta nên biết về nhau. Như em ấy nói, tôi là Kwon Yuri và tôi sẽ là chuyên gia tư vấn tạm thời cho trường ta. “ 

Các cô nhóc bắt đầu nói cho cô tên của họ, từng người một. Yuri không phải cố gắng nhớ hết tất cả những cái tên, có những nickname ngắn gọn so với tên thật của các cô gái. Yuri chỉ ghi nhớ những nickname, và điều đó cũng sẽ khiến họ không cảm thấy áp lực hay quá xa cách. 

Khi Yuri trò chuyện với các học sinh, trong lúc lắng nghe những cô nhóc tự hào kể về những thành tích đạt được, mức độ nổi tiếng của họ ra sao, họ đã có bao nhiêu cuộc hẹn hò; cô gái tóc đen cùng lúc quét mắt khắp căn tin, quan sát nhiều học sinh với những sự khác lạ ở mỗi người. Khi vừa định dừng việc nhìn quanh quất lại thì Yuri chợt bắt gặp cảnh tượng một cô gái nhỏ, mảnh khảnh, trong bộ đồ toàn màu đen với mái tóc nâu rối, rũ rượi, xen lẫn những gợn highlight màu đỏ hung ngồi khuất trong một góc căn tin. Cô ngồi đó, một mình, đối mặt với khay đồ ăn và ăn hết sức chậm rãi, từng chút một, nhưng thể cô đang khám phá cấu tạo của những thứ đó là gì.

“ Cô bạn nhỏ đó là ai ? Yuri hỏi. “ Em ấy có vẻ…rất cô đơn. “ 

“ Không đâu, tụi tự kỷ lúc nào chả muốn như vậy. “ Soo – cô nhóc cao gầy trả lời. “ Chúng thích cô đơn. Không, thích giả vờ như thể chúng thích sự cô đơn, và lạnh lùng. Toàn bọn giả tạo ấy mà. “ 

“ Tên bạn ấy là gì ? “ Yuri tiếp tục hỏi, mắt vẫn dán chặt vào cô gái nhỏ. 

“ Không nhiều người trong bọn em biết. Cậu ta không cởi mở và có vẻ chẳng có mấy bạn bè, “ Stephanie đáp. “ Mà sao cô lại hỏi điều đó? “

“ Ừm, tôi là một chuyên gia tư vấn, về tâm lý. Bạn ấy không thân thiện với mọi người và như thế là không tốt, mọi người – đặc biệt là các bạn tuổi teen cần phải hòa nhập xã hội, “ Yuri buông nĩa và nói. “ Bạn ấy như thế thì có chút…khác thường. “

“ Cậu ta là đứa duy nhất lập dị và tự kỷ trong trường này, cứ nhìn cậu ta và cái thái độ ấy thì rõ, chẳng trách cậu ta chẳng có lấy một người bạn. “ một cô nhóc khác mà Yuri không nhớ tên nói.

“ Sao các em không kết bạn với bạn ấy ? “

“ Gì cơ ?! Không đời nào ! Cậu ta là đồ lập dị tự kỷ, nghĩa là cậu ta luôn trầm trọng hóa mọi thứ, thần kinh, và điều đó có nghĩa là cậu ta chẳng hề được ưa thích! “ Stephanie đáp lại ngay tức khắc.

“ Tại sao em lại không làm bạn với bạn ấy chỉ vì bạn ấy không được ưa thích ? Nếu em có thể, bạn ấy rồi cũng sẽ được mọi người ưa thích như tất cả các em, vấn đề thế là sẽ được giải quyết. “

“ Tụi này biết giấu mặt mũi vào đâu nếu có thể loại bạn bè như nó chứ ? Ew~ “

Tại sao, hóa ra cũng có đẳng cấp và địa vị trong trường trung học ? Những đứa trẻ cá tính và được mến mộ thì ở địa vị cao nhất, còn những kẻ tự kỷ hay thu mình chỉ là cặn bã chẳng ai thèm để mắt ? Những câu hỏi dồn dập hiện lên trong đầu Yuri. 

“ Cảm ơn các em vì buổi trò chuyện thú vị. Tôi nghĩ đến lúc tôi trở lại văn phòng rồi. Tôi sẽ luôn ở đó nếu các em cần tôi. “ Yuri nói và nhặt khay thức ăn lên. 

Cô nhìn lướt qua lần nữa vào cô gái nhỏ tự kỷ ngồi ở góc căn tin. Yuri nghĩ cô gái trẻ biết cô đang nhìn mình qua mái tóc ngang lòa xòa như một tấm màn gần che phủ đôi mắt. Cô lập tức đứng dậy, để lại chiếc khay trên bàn và bỏ đi nhanh chóng như thể có người đang đuổi theo. 

Yuri liền rảo đôi chân dài của mình cất bước theo sau với một tốc độ nhanh không kém. Cô gái trẻ quay lại nhìn Yuri với vẻ lạnh lẽo khiến nếu đó là người khác liền sẽ phải chột dạ, thậm chí cô gái còn không có một chút giật mình cho dù bị làm phiền. 

“ Vấn đề của cô là gì ? “ cô gái nhỏ hỏi. Giọng cô thật chậm rãi, khá cao và trong trẻo dù cô đã cố ý đè nén âm lượng khiến nó trở nên gần như một lời thì thầm.

“ Tôi đã quan sát em từ lúc em ngồi một mình ở kia. “ Yuri đáp. 

“ Tôi nghĩ là cô đã chẳng để vào mắt. “ cô gái nhỏ hừ mũi. 

“ Tôi có. “

“ Cô không có. Cô có để ý tới tôi khi ở trong lớp của tôi hay không ? “

“ Em ở lớp nào? “

“ Là thế đấy. Cô thậm chí còn không biết. Vì vậy, hãy thôi giả vờ như cô quan tâm và biến khỏi mắt tôi đi. “

Vào lúc cô gái nhỏ đẩy Yuri sang một bên chuẩn bị bước tiếp thì cô gái cao hơn ngăn lại bằng cách tóm lấy cánh tay mảnh khảnh kia. 

“ Gặp tôi trong phòng tư vấn. “

“ Sao tôi lại phải gặp cô ? “

“ Em có một rắc rối. Và hiện giờ tôi là chuyên gia tư vấn. Em nên kể cho tôi nghe về nó. “

“ Và nếu tôi không thì sao ? “ 

“ Tôi sẽ nói giáo viên chủ nhiệm cho em thêm vài con điểm xầu về hành vi và thái độ cư xử bất hợp tác của em.“ 

“ Tốt thôi. “ cô gái nhỏ rít khẽ. 

------------ 

Một vài phút sau khi Yuri đã vào phòng tư vấn, có tiếng gõ cửa. 

“ Mời vào. “ 

Cánh cửa hé mở, để lộ thân hình gầy còm của cô gái nhỏ trong bộ quần áo toàn màu đen và xám. Chiếc áo phông quá rộng, như thể một bao tải xám xịt mà ai đó đã tống lên làn da trắng nhợt nhạt của cô. Cổ tay gầy guộc của cô buộc một chiếc khăn in họa tiết da báo màu xám tro. 

Khi cô gái nhỏ vừa trông thấy mặt Yuri, cô lập tức quay người lại chuẩn bị bỏ đi. 

“ Này ! Em nghĩ rằng em đang đi đâu vậy ? “ 

“ Cô chỉ yêu cầu tôi gặp cô. Tôi đã làm xong. Tạm biệt. “ 

“ Không, ngồi đi. Nói chuyện với tôi. Hãy nói ra tất cả. “ 

Cô gái nhỏ bắn một cái nhìn lạnh giá về phía Yuri, mặc dù đôi mắt của cô ẩn khuẩt sau mái tóc ngang màu nâu kia nhưng vẫn khiến Yuri có một cảm giác kì lạ. Yuri chỉ vào chiếc ghế đặt trước mặt, ra hiệu cho cô gái nhỏ ngồi. Với một tiếng lầm bầm, cô gái ném phịch thân hình lên ghế. 

“ Tên em là gì? “ Yuri hỏi, lấy ra một cây bút để viết. 

“ Jessica. “ câu trả lời rất ngắn gọn. 

“ Còn họ của em ? “

“ Jung. “ lại một câu trả lời ngắn gọn. 

“ Em không phiền kể tôi nghe về bản thân em chứ ? “ 

“ Tôi có phiền. “ 

Im lặng…

.

.

Yuri đã nghĩ rằng cô gái nhỏ rồi sẽ bắt đầu nói chuyện vì cảm giác áy náy, nhưng nhiều phút trôi qua và cô gái vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt nâu tròn không gợi chút cảm xúc. 

“ Áo in đẹp đấy. “ cuối cùng Yuri mở lời. 

“ Cứ giả vờ đi, đạo đức giả. Tôi cá là trong đầu cô đang nghĩ tôi là đứa bệnh hoạn mặc áo phông rộng thùng thùng chỉ hợp với lũ con trai. “ cô gái nhỏ buông một câu sắc lẻm. 

“ Tôi không hề có ý đó…“ 

“ Còn gì nữa, cô định sỉ nhục thêm điều gì khác? Mái tóc của tôi ? Khăn cột của tôi ? Hay toàn bộ con người tôi? “ 

“ Geez, Jessica. “ 

“ Tôi đã cho phép cô gọi thẳng tên tôi rồi sao ? “ 

Là như vậy đấy. 

“ Em hãy dừng ngay cách nói chuyện như thế với tôi. Em quá lỗ mãng rồi . “ Yuri nói với giọng nghiêm khắc nhất mà cô có thể. “ Hãy luôn ghi nhớ trong đầu rằng, mặc dù tôi là người mới ở đây thì tôi vẫn là giáo viên của em, và em nên biết cách cư xử cho phải phép. “

Jessica nhìn Yuri như thể có ai đó vừa tát vài cái vào má cô gái nhỏ. Đôi mắt nâu trợn trừng như thể chúng sắp nhảy xổ ra khỏi gương mặt trắng nhợt. Sau một ít phút tưởng chừng bất tận trôi qua, đôi môi nhỏ, thật ra rất xinh xắn nếu ai đó nhìn kĩ, từ từ khẽ hé mở. 

“ Xin lỗi, “ cô gái nói, cất lên chất giọng lành lạnh, cao và trong như thường lệ nhưng đã bớt g-a-y gắt hơn.

“ Được rồi, “ Yuri thở phào trong lòng “ Ít nhất em còn có thể nói ra lời xin lỗi. Tôi đã nghe các em khác nói về em, em đang ở trong tình trạng…bất hòa nhập với cộng đồng, phải không? Tôi không rõ lắm nhưng em không có nhiều bạn, điều đó có đúng thế không? “ 

“ Thế giới này thật đáng thương, “ cô gái nhỏ thì thầm, gần như không thành tiếng. “ Con người bên trong nó cũng thật đáng thương. Tôi sẽ không làm bạn với những loại người như vậy. Tôi cũng chẳng ở trong cộng đồng riêng biệt nào. Tôi nghĩ hết thảy họ đều làm bộ làm tịch trước mặt nhau. Những kẻ tự kỷ thật sự chỉ cô độc, không trộn lẫn lung tung đâu đó. “ 

“ Vậy là, em tự cô lập chính mình khỏi những người khác, vì em muốn được gọi là một kẻ ‘ tự kỷ chân chính ‘ ? Yuri hỏi. Cô gái nhỏ chẳng thèm nói thêm lời nào. “ Geez, em biết không, đó không thật sự là điều em nên cảm thấy tự hào. Không kết bạn với bất kỳ ai là một hiện tượng xã hội, người ta không khuyến khích nó. Và đặc biệt hơn nữa là khi em đang ở trung học, một môi trường tốt, ở lứa tuổi đẹp. Chẳng phải em nên có thật nhiều bạn bè như tất cả các bạn ở ngoài kia hay sao? “ 

“ Tôi trở nên như thế này không phải bởi vì tôi muốn hình tượng đó. Mà là bởi vì tôi cảm thấy tốt hơn khi cô độc…khi tôi chỉ có một mình. “ Jessica trả lời thật chậm. “ …Tôi…nói những điều này với cô thì có được không ? Tôi chẳng bao giờ kể với ai. “ 

“ Tất nhiên là được. Tôi là chuyên gia tư vấn của trường, và tôi ở đây chính vì mục đích này. Jessica, hãy thoải mái nói bất cứ điều gì em muốn. “ 

“ Ừm…Có một…vài thứ tồi tệ đã xảy ra trong quá khứ của tôi, khiến tôi muốn chỉ được một mình, không cần bất cứ ai. “ cô gái nhỏ bắt đầu. “ Những học sinh kia thật hạnh phúc, điều đó làm tôi ghen tị. “ 

“ Em sẽ kể cho tôi nghe về chuyện đã xảy ra trong quá khứ chứ ? Nếu em không phiền, “ Yuri vừa nói vừa từ tốn nhìn sâu vào đôi mắt của Jessica. Cô có thể cảm thấy một cách rõ ràng nỗi đau ẩn chứa trong đôi mắt kia. 

“ Đau đớn, “ cô gái nhỏ đáp ngắn gọn. “ Tôi không muốn kể ai nghe về nó. “ 

“ Không sao. Em chỉ mới biết tôi cách đây vài phút. Khi em biết tôi lâu hơn và cảm thấy dễ chịu với tôi hơn, em có thể kể tôi nghe mọi chuyện mà em muốn. À, em có lớp học nào sắp tới hay không? “ 

“ Tôi có lớp hóa học trong 10 phút nữa, “ Jessica trả lời và đứng lên khỏi ghế, “ Cảm ơn…cô Kwon Yuri. “ 

“ Đợi đã, Jessica. “ Yuri gọi với theo. Cô gái nhỏ xoay người nhìn cô. “ Ừm, đừng nói với ai, chỉ riêng tôi với em thôi. Tôi mong em có thể đối xử với tôi như một người bạn, thế nên em có thể gọi tôi một cách thoải mái. Chỉ cần gọi tôi là Yuri. Tôi chỉ, em biết đấy, tôi chỉ cách em 5 năm. “ 

“ Yuri ? “ Jessica lặp lại. Khóe môi nhỏ khẽ cong lên, nở ra một nụ cười nhẹ. “ Tôi thích gọi cô như thế. Cảm ơn. Tôi đi nhé. “ 

Khi cánh cửa đóng lại, Yuri lặng lẽ thở hắt ra. Sau này em ấy sẽ mở lòng hơn với mình. Yuri hi vọng.

[Continue] 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yulsic
Ẩn QC