[SHOT_1] SAO VẪN CHƯA GẶP ĐƯỢC ANH?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tile: CHỜ EM! ANH NHÉ!

Rating: T

Genre:pink,romance,gently

Status:Completed

Length:twoshots

Pairings: SuHo & Fitional girl-Won Anney

Disclaimer: Mọi sự trùng hợp là ngẫu nhiên

Fictional girl thuộc về mình

Mình viết fic này với mục đích phi lợi nhuận

Hi vọng các bạn enjoy và góp ý cho mình sửa chửa

A/N: Ý tưởng fic đến bất chợt với mình trên chuyến tàu du lịch Đà Nẵng trở về :))

Soundtrack: Haven't Met You Yet - Michael Buble

* *

[SHOT_1] SAO VẪN CHƯA GẶP ĐƯỢC ANH?

"Em đứng dưới khung trời lộng gió

và hỏi anh từ nơi đâu ghé thăm"

<Angel-EXO-M>

SuHo ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa kính.

Từng giọt mưa nhỏ tí tách lặng lẽ đậu trên khung cửa sổ rồi hòa mình vào vũng nước lớn bên dưới.

Người đi đường mỗi bước một nhanh hơn, có người tìm nơi trú mưa, lại có người bật mở những chiếc ô đủ màu sắc của mình lên, tạo thành một khung cảnh nhộn nhịp.

Cơn mưa bất chợt..cơn mưa xua tan đi cái nắng nóng gay gắt của mùa hè.

Giống như người con gái của anh...bất chợt buông tay..hi vọng rồi cơn mưa xối xả và thời gian sẽ xóa nhòa những đau khổ của anh..

* *

Hai cô gái bước vào quán, tóc và giày vẫn còn vươn chút nước mưa, một mặc đồng phục học sinh được ủi phẳng phiu, mái tóc xoăn nhẹ được búi lên gọn gàng, người còn lại mặc sơ mi xanh và quần jean, giày bệt khỏe khoắn, trông khá là năng động, tóc ngắn ôm lấy nửa khuôn mặt, cặp kiếng cận với họa tiết da báo nổi bật.

-Em đã bảo chị mang theo ô rồi cơ mà! Lúc nãy đi chị không thấy mây đen à? Còn cãi em!

-Thôi được rồi! vào đây chưa gì mà mồm đã oang oang rồi! chẳng phải đã đến nơi rồi sao!- cô gái đeo kính khẽ nhíu mày ra lệnh- Em chọn bàn đi!

Cô gái mặc đồng phục học sinh có vẻ cao hơn chị một chút, nhanh chóng chọn một góc trong quán.

SuHo nhanh nhẹn tiến về phía bàn của hai cô gái, trên tay là menu, mẩu giấy và cây bút.

-Hai bạn dùng gì ạ?- Nói rồi SuHo chìa thực đợn về phía cô gái mặc đồng phục học sinh, không quên nở nụ cười tươi, nụ cười thường thấy của những nhân viên phục vụ chuyên nghiệp.

Cô gái tóc xoăn ngẩn ngơ mất một lúc rồi nhanh chóng đỏ mặt lúng túng gọi món.

-Cho một nước ép trái cây, một cafe sữa, hai pudding plan.

-Chị! em cũng muốn uống cafe sữa! uống nước ép trái cây hoài chán lắm! Với lại chị bảo dẫn em đến đây là để uống capuchino mà!

-Không là không! Nói là nói vậy thôi, em còn đi học không được uống cafe sẽ dễ mất ngủ! mà nghe nói nước ép ở đây cũng ngon lắm!

-Thôi giờ em đổi ý định rồi! mà em bảo họ pha nhiều sữa ít cafe là được mà chị!

-Không có năn nỉ gì hết!- Nói rồi cô gái tóc ngắn đeo kính ngước lên nhìn anh- Cho tôi những món như vừa gọi nhé!

-Dạ, vâng! có ngay!

SuHo nhanh nhẹn chạy đến quầy pha chế truyền đạt lại thực đơn món mà hai cô gái vừa gọi.

Sau khi bưng khay thức uống và bánh đến, SuHo lại đứng vào vị trí trung tâm của không gian quán, đưa mắt nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài.

Thỉnh thoảng lại có cảm giác như ai đó đang nhìn mình chăm chú, SuHo bắt gặp ánh mắt của cô gái mặc đồng phục học sinh khi nãy.

Anh khẽ cười, nụ cười ẩn hiện khiến cô gái đỏ mặt hướng ánh nhìn sang phía khác...

* *
Bước ra khỏi quán cafe cũng là lúc trời đã ngừng mưa, mang theo hơi lạnh không khí tràn ngập xung quanh.

-Này! chị mày để ý thấy mày nãy giờ toàn ngắm trai thôi nhé!

-Đâu..đâu có! chứ còn chị thì sao! bảo rủ em đến đây thức uống ngon, không gian đẹp mà có ăn uống gì bao nhiêu đâu! Toàn câu wifi ké rồi lướt web!

-Hừ! chị mày lướt web nhưng vẫn biết mày làm gì nãy giờ nhé! Với lại chị mày không có đói, chủ yếu dẫn mày đến đây cho biết thôi!

Trước lí lẽ quá sức xác đáng của chị mình, cô đành phải cứng họng cúi đầu xấu hổ.

-Thôi! Không cần phải xấu hổ làm gì!- Cô chị vỗ vỗ vai em- chị biết mày bị bệnh "mai trê" kinh niên mà!

-Ớ! em mê trai hồi nào!- cô em khẽ huých vào tay chị- Anh này khác! anh ấy có một nét đẹp hiền hòa, ôn dịu, như là thiên thần vậy nói chung là rất thu hút!..

Cô chị thò tay ra cốc đầu, cắt đứt câu nói còn dang dở của em gái.

-Thôi được rồi đó cô nương! đừng có mà bắn văn hoa sến súa ra đó nữa! buồn nôn quá!

-Hứ! không thèm nói chuyện với người khô khan như chị nữa!

Cô em tức giận dậm chân bước nhanh về phía trước, bỏ mặt chị ngơ ngác ở đằng sau

-Ơ! cái con này....

* *

Mấy ngày sau, lâu lâu cứ chủ nhật rảnh rỗi, SuHo lại gặp lại cô bé mặc đồng phục học sinh hôm trước.

Có những khi đang trong giờ hành chính, SuHo cũng thấy cô bé vẫn còn mặc đồng phục chạy ra đây, chắc có lẽ là lại bùng học.

Tình cờ liếc nhìn bảng tên, SuHo mới biết được cô gái tên là "Won Anney" , cái tên khá lạ, những buổi chiều tối chủ nhật, Anney thường mang theo một chiếc laptop mini nho nhỏ, đánh đánh gõ gõ gì đó và lại hay nhìn trộm SuHo.

Như mọi khi, Anney gọi một ly espesso, vừa thưởng thức, bên tai là giai điệu của bài hát "Haven't met you yet" của Micheal Bubble.

Haven't met you yet- Sao vẫn chưa gặp được anh, tự hỏi sao vẫn chưa gặp được nửa kia của mình?

Mà cũng không hẳn là không phải, anh ấy đang ở trước mặt cô đây, rất gần nhưng cũng rất xa, Anney xác định là mình đã thích anh rồi, cái cảm giác cảm nắng ấm áp, rất lạ len lỏi nơi tim, nhưng không thể, hay đúng hơn là không biết làm cách nào để tiếp cận anh...

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net