Chương 15 - Như một thứ...xàm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa màn đêm u tối, tiếng đàn Piano cứ thế vang vọng khắp căn nhà, một bài rồi đến hai bài, tất cả đều nhuốm màu u tối, sầu não.

- Cậu thích chơi những bài như đưa đám vậy sao?

Câu hỏi khiến Huening Kai khựng lại, quay phắt sang nhìn, "Choi Soobin."

- Tôi tưởng anh ngủ rồi. - Huening Kai vừa nói vừa đưa ngón tay miên man lên những phím đàn. Em đáng ra nên trách phạt, nên hét ầm lên vì Soobin dám tự ý ra khỏi phòng nhưng mà...vì là anh nên em chẳng dám làm gì cả...

- Cậu đàn giữa đêm như vậy thì ai mà ngủ được! Mấy người hầu của cậu chắc chắn cũng chẳng ngủ được.

Huening Kai đột nhiên cảm thấy mình như đang bị mắng vậy, tức giận lắm nhưng mà vẫn ngoan ngoãn ngẫm nghĩ xem có thật là mình làm phiền nhiều người hay không...

- Những người qua lại cũng sẽ nghĩ không tốt về nơi cậu sống.

Soobin vừa nói vừa nhẹ nhàng đi đến cạnh bên Huening Kai. Anh chỉ muốn moi chút thông tin thôi, anh thừa biết đêm đêm căn nhà này luôn phát ra tiếng đàn nhưng không như những người khác mà nghĩ là có gì ghê gớm, anh chỉ thấy u buồn thôi.

- Vốn nơi này cũng không tốt.

Huening Kai lạnh lùng trả lời, cứ nghĩ sẽ ngậm được mồm của Soobin lại, nhưng không hề, Soobin từ nhỏ đã nhiều chuyện, nói đến đâu thì phải đến đó:

- Cậu là chủ nhân ngôi nhà này mà, cậu có thể biến nó trở nên tốt hơn.

Chủ nhân ngôi nhà sao? Em thừa biết. Nhưng mà nghe anh nói xong, lại thấy có gì đó khá là như...chồng nịnh vợ trong mấy bộ phim cậu xem, thật thích!

- Vậy anh làm chủ nhân với tôi đi.

Soobin hết hồn, đích thị là bị thằng nhóc này trêu rồi! Được lắm, anh không vừa đâu!

- Nếu tôi làm chủ nhân thì tôi có thể biết bạn tôi đâu rồi không? - Nếu Soobin nhớ không nhầm thì những gì sót lại trong kí ức của anh trước khi anh phát hiện mình ở đây là anh ở nhà của Yeonjun.

"Hoá ra từ đầu anh chỉ quan tâm đến bạn của anh", Huening Kai đành thở dài, sau đó lên tiếng:

- Jungkook.

...

- Jungkook!

...

Lạ thật, bình thường nhanh nhẹn lắm mà? Hay ngủ quên ở xó nào rồi?

- JEON JUNGKOOK!

- Vâng ạ!

Cuối cùng thì câu đáp trả cũng xuất hiện làm Huening Kai hài lòng. Nhưng cũng rất không hài lòng vì sự chậm chạp:

- Kêu biết bao nhiêu lần, sao bây giờ mới trả lời?

Jungkook còn đang ngơ ngác vì rõ ràng anh chỉ nghe có một lần kêu thì Soobin đã phì cười phá tan cái bầu không khí sắp căng thẳng này. Quả thật nhìn Huening Kai hệt như mẹ của Soobin khi kêu anh xuống làm cái gì đó. Nhưng thay vì tiếp tục suy nghĩ về cái sự dữ dằn dở khóc dở cười này thì anh muốn giúp đỡ Jungkook, thế là liền mạnh dạn:

- Em kêu nhỏ vậy thì bố con thằng nào nghe được?

Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi! Jungkook cảm thấy cái tên Soobin này rõ chán sống rồi mà! "Có khi Cậu chủ sẽ cắt luôn cái lưỡi của Soobin chứ chẳng đùa!", nhưng đó chỉ là ý nghĩ của Jungkook. Anh đâu có ngờ Choi Soobin từ đây sẽ là "Chủ nhân thứ 2" của căn nhà này. Anh cũng đâu có ngờ người duy nhất ngậm được cái mồm miệng đầy nghiệp của Cậu chủ sẽ là Choi Soobin.

- Vậy mai mốt tôi sẽ kêu to hơn. Cố mà nghe cho kĩ.

- Vâng... - Jungkook bối rối trả lời.

- Còn nữa, mấy cậu nhóc kia, từ ngày mai chúng sẽ bắt đầu làm việc ở đây.

Jungkook nghe xong liền hiểu Cậu chủ đã nguôi giận rồi, nhưng mà...thêm người thì không lẽ "tiền lương" của anh sẽ ít đi? Không được đâu nha! Suy nghĩ tích cực lên, chắc có lẽ Cậu chủ đã trưởng thành hơn và muốn có thêm nhân lực. Dù gì tụi anh cũng lớn hơn Cậu chủ rất nhiều nên Cậu chủ tìm những người ngang ngang tuổi cũng là điều đương nhiên!

Jungkook còn đang nghĩ ngợi tới lui thì tiếng cười của Soobin lại phát ra:

- Em nghĩ em lớn hơn ai trong cái đám đó mà "bọn nhóc" với "mấy cậu nhóc"?

Huening Kai ngẫm nghĩ, "Em chẳng lớn hơn ai cả, chỉ có cái tên Yeonjun là lớn hơn em thôi". Bỗng chốc em giật mình:

- Sao anh biết?

Soobin chỉ bình tĩnh chỉ vào cái nhãn vở được gián trên cuốn tập đặt ở ngay cái bàn nhỏ kế bên:

- Nếu anh đoán không nhầm thì có lẽ đây là tuổi thật của em.

"Cái gì?" Một cái nhãn vở? Chỉ là một cái nhãn vở thôi mà nói ra hết thông tin của cậu rồi?

- Anh đoán nhầm rồi. Tôi cố tình đi học lớp 12 thôi, chứ tôi lớn tuổi lắm rồi!

Câu trả lời của Huening Kai khiến Soobin khá bối rối. Ừ thì trong nhà này họ đều không phải người, việc có số tuổi lớn cũng không phải là lạ. Thế là Soobin định suy nghĩ xem nên kêu Huening Kai là "Anh" hay là "Chú" hay là..."Ông" thì bỗng anh bắt gặp khuôn mặt nhịn cười của Jungkook.

"Vậy là mình đúng rồi?"

"Nhóc con thích ra vẻ đây mà", anh ngán ngẩm nghĩ thầm.

- Vậy...dạ thưa em, anh lên phòng ngủ đây. - Soobin tươi cười rồi bước chân lên cầu thang một cách đầy thoải mái.

Huening Kai lại như không tin được mà quay phắt sang Soobin kia, "Lừa anh không được rồi.." Giận! Quá giận! Thế là em liền đưa chân đạp hẳn vào cái chân kế bên của mình, rồi cái chân bị đạp lại đạp vào cái chân mới đạp kia, và vòng tuần hoàn đạp chân cứ thế tiếp diễn trước ánh mát ngỡ ngàng của Jungkook, "Bị tự kỉ rồi sao?" Jungkook trước giờ luôn lo sợ Huening Kai vì quá cô đơn mà sẽ sinh ra những loại bệnh tâm lí, các bài báo lâu lâu lại đưa tin về việc trầm cảm ở lứa tuổi mới lớn càng làm anh lo lắng hơn, phen này có nên bỏ tiền ra nhờ bác sĩ tâm lí về khám không nhỉ? Đây chắc mới là dấu hiệu thôi, nên dứt liền kẻo muộn!

—————————-

Mọi thứ vừa diễn ra đều được Yeonjun nhìn thấy, anh biết đây quả là một câu chuyện nhảm nhí, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà anh, Beomgyu, Taehyun và cả Soobin đều không thể sống như một người bình thường được nữa. Tức cười không chứ? Nếu tóm tắt mọi thứ, anh thấy thật quá xàm xí, nó diễn ra quá nhanh, quá chóng vánh, thậm chí còn không thể giống như trong phim ảnh mà li kì lên một chút. Ừ, anh vốn biết đời không phải phim, vậy là từ giờ cuộc đời anh sẽ giống như Bella gặp Edward trong "Twilight" sao? Hay giống như Harry Potter biết mình không phải là một con người bình thường? Không...anh và mấy đứa bạn chẳng thể giống những nhân vật ấy được, vì cuộc đời họ rất li kì, từ lúc họ bình thường cho đến lúc họ...khác bình thường. Còn anh và lũ bạn? Từ lúc bình thường cho đến lúc bất thường, đều như một câu chuyện xàm xảy ra. Không biết là Yeonjun cảm thấy xàm là xàm thật, hay là vì bản thân anh chưa chấp nhận được việc này, nhưng nếu như có Bella hay Harry Potter trên đời, anh nhất định sẽ hỏi thẳng họ, rằng từ giây phút cuộc sống họ bị bất thường, họ có thấy nó như một trò đùa không? Như một thứ...xàm?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net