1|| Home sweet home

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tí tách"

"Tí tách"

Tiếng những giọt nước từ từ lắng đọng lại trên trần nhà, rồi nhỏ giọt xuống, dường như là âm thanh duy nhất có thể nghe thấy được bên dưới tầng hầm. Trong căn phòng, chỉ có chiếc giường với tấm ga còn lưu lại vết máu đã khô, bộ bàn ghế cùng những thứ máy móc kỳ lạ được giăng trên tường, cùng với một cô bé. Mái tóc màu đỏ hung xoã tung, thậm chí đủ dài dể che khuất đi cánh tay đang ôm chặt lấy đôi chân nhỏ. Cô bé cúi gằm mặt, không hiểu đang suy nghĩ điều gì.

'Có ai ở đó không?'

'Im ắng quá, ba ơi...'

[Number Six?]

Một giọng nói phát ra từ loa gắn trên góc phòng, cùng với tiếng rè đặc trưng. Cô bé vẫn chẳng hề phản ứng, chỉ có thân thể hơi run lên cùng với giọng nói bé nhỏ đang liên tục lẩm bẩm, "Con không tiếp tục được nữa, thật sự không được nữa..."

[Ông ta chưa quay lại, là tớ đây.]

"Ai đó..."

[Number Six—]

Cô bật người dậy, đầu đập vào thành ô tô. Bác tài ở trước nghe tiếng động mà giật mình, hơi thả chậm tốc độ, hỏi cô có sao không, Kyrith chỉ đành lắc đầu, sau đó xoa xoa chỗ vừa bị đụng vào. Đã được một thời gian cô mới mơ lại giấc mơ ấy, một giấc mơ lạ lùng mà cô chẳng thể nhớ nổi. Dựa vào cửa kính, cô nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài.

Trời đang mưa. Cơn mưa đổ xuống như trút nước, rơi lên đường phố ảm đạm. Có những người mang ô thì bước đi vội vã, còn không thì đứng trú tạm ở những cửa tiệm, chờ đợi cho cái thời tiết tệ hại ấy mau qua đi. Tất cả đều bị những hàng nước li ti chảy trên cửa kính làm lu mờ đi, nhưng so với những gì còn lưu lại trong trí nhớ cô thì cũng có vẻ chẳng thay đổi gì mấy. Sau ba năm cô rời lên thành phố, thị trấn này vẫn mang cái vẻ cũ kĩ như thế. Trong khi những nơi khác cô đi qua đều ít nhiều có hơi thở của sự hiện đại, thì nơi này dường như bị mắc kẹt lại trong quá khứ như thời thập niên 80 vậy. Trên xe không có tiếng nói chuyện, chỉ nghe được tiếng mưa hòa lẫn vào tiếng của phát thanh viên phát ra từ cái radio trên xe, thông báo về cái chết của ngài tỷ phú từng một thời làm chấn động dư luận bằng việc tạo ra một nhóm bảy đứa trẻ mang siêu năng lực, hứa hẹn trở thành lực lượng bảo vệ của thế giới.

Kyrith Hargreeves, từng là đứa trẻ mang số hiệu thứ Sáu của học viện Umbrella, một trong tám đứa con nuôi của tỉ phú Reginald Hargreeves. Đứa bé yếu ớt chẳng dám phản kháng bất cứ mệnh lệnh nào của cha, thế mà lại là người đầu tiên rời khỏi dinh thự lạnh lẽo ấy, để vươn ra thế giới bên ngoài. Từ khi rời bỏ nơi này để đến thành phố lớn, chưa bao giờ Kyrith có ý định trở lại đây, nơi mà mình đã lớn lên và sinh sống suốt 22 năm đầu đời, càng không nghĩ rằng mình sẽ trở về vì lý do như thế.

Reginald Hargreeves đã chết. Lúc nghe tin quả thật cô đã cảm thấy ngạc nhiên, người cha của cô, kể từ lần cuối gặp mặt hãy còn khỏe mạnh và luôn tỏ ra lạnh nhạt, xa cách, ấy thế mà lại ra đi lặng lẽ đến vậy. Kyrith vẫn còn nhớ, khi mình quyết định rời đi, ông ta dù biết cũng chẳng hề nói một lời nào, đôi mắt ấy thậm chí còn không ngước lên khỏi những giấy tờ chồng chất trên bàn làm việc. Vậy nên, khi nhận được tin từ Pogo, người thậm chí còn đáng gọi là cha hơn ông già hà khắc kia, Kyrith đã do dư không biết có nên trở lại hay không. Có điều gì đó thôi thúc cô, có lẽ, dù kỉ niệm ở đó hầu hết đều không tốt đẹp gì, nhưng một phần nào đó trong cô vẫn muốn gặp lại anh chị em mình.

Nhìn hình ảnh của mình trong gương, Kyrith chỉ có thể thở dài. Mái tóc đỏ hung có chút rối ôm lấy khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt xanh dù đẹp nhưng lại mang vẻ mệt mỏi, còn thấy rõ được quầng thâm mắt, hẳn là di chứng từ lần làm việc trước đó. Mở túi xách ra, cô lục tìm đồ trang điểm, sau đó bôi chút kem che khuyết điểm, rồi bôi một màu son không quá đậm lên môi, dù gì cô cũng cần tút tát lại nhan sắc đôi chút trước khi gặp người thân nếu không muốn họ lo lắng. Nhất là Allison, người mà cô chắc rằng sẽ nổi cáu lên vì thói quen làm việc của mình, hoặc thậm chí là sẽ mắng cả gã trai sống chung với cô vì không chăm cô cho tử tế.

Cảm nhận cảm giác lành lạnh bên má, đôi mắt xanh dõi theo tòa dinh thự lớn đang càng lúc càng gần kia. Xe taxi dừng lại bên lề đường, sau khi trả tiền xong, Kyrith kéo theo vali, bước dần lên bậc thềm đá. Dừng lại trước cánh cửa gỗ, cô vươn tay ra định vặn tay nắm cửa, rồi lại có chút chần chừ. Nơi từng là ác mộng ám ảnh cô, những câu nói rằng cô là đứa trẻ vô vọng vẫn còn văng vẳng bên tai, như chỉ mới đây thôi. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở lại hội họp với anh chị em theo cách này, nhưng biết làm sao được. Hít một hơi, cô đẩy cửa bước vào trong. Vẫn là cái không khí u ám quen thuộc, không ngoài dự đoán, nơi này chẳng có gì thay đổi, có chăng cũng chỉ là việc người đàn ông 'đáng kính' kia đã qua đời mà thôi.

Cô nhìn quanh tìm kiếm hình bóng của Pogo, hoặc mẹ, nhưng có vẻ hai người đang ở đâu đó lo chuyện hậu sự cho ông ta. Tiếng nói chuyện sôi nổi bên trong nhà bếp thu hút cô, đứng từ tiền sảnh, Kyrith cũng có thể cảm nhận được sự hiện diện của mọi người - Luther, Diego, Allison, Klaus, Vanya đều đã đến đủ, cùng với một aura vừa lạ vừa quen, đang đứng tách ra.

"Cuối cùng, em đã phải hướng ý thức của mình sang một phiên bản trạng thái lượng tử đình chỉ của bản thân đang tồn tại trong mọi trường hợp thời gian có thể." Một tiếng nói lạ lẫm truyền ra, trong trí nhớ của cô, rõ ràng không ai trong số các anh chị em mình có hiểu biết sâu rộng đến thế, và thật vậy, khi cô có thể nghe rõ ràng tiếng của Diego, đang nói rằng những điều kia là vô nghĩa, thực ra chỉ vì anh ta không đủ thông minh để hiểu mà thôi, có vẻ người kia cũng đồng ý với cô.

Để lại ô xuống, cô bước vào trong, lúc này, hình bóng mờ ảo mà cô cảm nhận được kia đã trở nên rõ ràng. Đó là một cậu bé khá gầy gò, với khuôn mặt điển trai và mái tóc vuốt sang bên, mặc trên mình bộ đồng phục cũ của học viện Umbrella, đang cầm trên tay chiếc bánh kẹp mà Kyrith vẫn nhớ rõ thành phần. Đó là...

"Five?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net