Ngoại truyện 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhận quà tết nè mấy nàng ơi 🖤
Chap này được viết trong ngày diễn cuối năm của hai ổng. Thính nặng quá nên tạm thời tớ "ngược" không nổi, cho tớ "hường phấn" một chap nhé 😂
Viết vào những ngày cuối năm bận rộn, công việc nhà "đè nặng" nên không có nhiều thời gian sửa chữa lẫn lên ý tưởng. Mọi người xem tạm nhé 😂
À, nhớ góp ý cho tớ nhé 😂
Quên nữa, dạo này tớ có lạc vào động của "Thái Tử", nếu tớ tính viết một fic ngắn về "Thái Tử" thì không biết có ai ủng hộ không 😂
Cảm ơn và hẹn gặp lại mọi người trong thời gian sớm nhất nhé 🖤🖤
Chúc mọi người ăn Tết vui vẻ, luôn mạnh khoẻ, tràn đầy hạnh phúc và may mắn. À năm sau hãy tiếp tục ủng hộ tớ như năm nay nhé ! Yêu mọi ng nhiều !

***
Chiến dịch mấy tháng làm "cameo" của tôi và Thành Thỏ cuối cùng cũng kết thúc mĩ mãn. "Màn kịch" hạ màn, đương nhiên "hai diễn viên nghiệp dư" như chúng tôi cũng chính thức được nghỉ việc.

Tối hôm đó sau khi ăn nhậu một chầu no nê ngoài quán, cả đám kéo nhau về công ty. Vừa về đến nhà, Maru đã sắp xếp hành lí lên xe đi du lịch ngay trong đêm, Lục Huy thì biến mất không chút lí do, Toof.P thì về nhà mình. Còn lại tôi, Thành Thỏ và Cody vẫn kiên quyết bám trụ lại công ty.

Ngoại trừ Thành Thỏ, tôi và Cody đều có nhà bố mẹ ở Sài Gòn, và có thể về nhà nếu muốn. Nhưng Cody nói ở nhà một mình buồn lắm, thà về công ty còn hơn. Phần tôi thì tôi cũng không chắc lí do của mình là chính đáng cho lắm. Chỉ biết là nếu để con Thỏ hồng ấy một mình ở lại công ty cùng một thằng lắm "trò mèo" như Cody, và cả hai còn đang trong tình trạng "chân nam đá chân xiêu" như vậy thì không thể nào không lo lắng được.

Thành Thỏ đương nhiên không hề biết rằng việc tôi ở lại là để "bảo toàn" tính mạng cho nó. Nó không sợ bị "thịt", nó còn đang hồn nhiên cùng Cody tiếp tục nhậu nốt mấy lon bia và đống đồ ăn vặt còn sót lại trong tủ lạnh. Nói là nhậu, nhưng Thành Thỏ "phá mồi" là chính, nó nhường "nhiệm vụ" giải quyết mấy lon bia cho tôi và Cody.

"Rượu vào lời ra", Cody bắt đầu tâm sự. Cody nói là dạo này nó thường nằm mơ thấy mình cùng một cô gái nắm tay nhau đi qua rất nhiều nơi. Khung cảnh xung quanh di chuyển rất nhanh, nó không có cách nào nhớ được. Còn cô gái nắm tay nó thì vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc, nhưng lại tựa như ảo ảnh, mập mờ, mập mờ khiến cho nó không tài nào nắm bắt được. Nó nhớ nhất một cảnh trong giấc mơ của nó là tại một khu nhà cổ. Xung quanh rất đông người nhưng nó lại trốn mình vào một góc khuất ở phía sau toà nhà. Cảm giác của nó lúc đấy rất cô đơn và trống rỗng. Bỗng dưng cô gái ấy lại xuất hiện, nhẹ nhàng nắm lấy tay nó. Khoảng khắc hai bàn tay chạm vào nhau, cảm giác ấy chân thực đến mức lúc tỉnh giấc, nó còn mơ hồ cảm nhận được hơi ấm của cô ấy trên tay mình.

Mặc dù Cody kể chuyện rất xúc tích và hấp dẫn, nhưng tôi và Thành Thỏ thì không có tâm trạng nghe ngóng một chút nào. Thành Thỏ lúc này đang tìm một cái gì đó để nghịch ngợm. Và đương nhiên khi chẳng có thứ gì thú vị xung quanh thì tôi bất đắc dĩ trở thành "trò chơi" của nó. Thành Thỏ kín đáo nắm lấy tay tôi từ phía sau lưng, dùng đầu ngón tay gãi gãi lòng bàn tay tôi, rồi lựa lúc tôi không để ý lại bẻ ngoặc một cái. Tôi khẽ nhăn mặt liếc nó, nhưng Thành Thỏ chẳng quan tâm mấy, nó vẫn giả bộ như không có chuyện gì, thản nhiên cười nói với Cody.

Tôi đương nhiên không chịu thua, cố gắng bắt lấy cổ tay Thành Thỏ. Hai đứa giật qua giật lại một lúc, cuối cùng cổ tay Thành Thỏ cũng nằm gọn ghẽ trong lòng bàn tay tôi. Thành Thỏ đột nhiên bị đẩy vào "thế yếu", nó có vẻ tức tối lắm, nhưng lại không thể phản ứng ra mặt, chỉ có thể âm thầm phản kháng. Tôi nhìn thái độ tức tối của nó càng thêm đắc ý, cố tình dùng lực tay kéo một cái, Thành Thỏ mất đà ngã người về phía tôi.

Đúng ngay lúc đó, Cody lại nhìn qua. Toàn bộ "trò mèo" của hai đứa tôi đương nhiên không thể thoát khỏi nhãn quang 10/10 của nó. Cody khựng lon bia đang uống dở lại, ánh mắt nhìn vào chúng tôi có một chút gì đó phức tạp.

- Tôi mới để ý thấy hai ông dạo này lạ lắm nha. Hay là..?

Tôi và Thành Thỏ giật mình nhìn nhau, rồi chẳng ai bảo ai đồng loạt lên tiếng:

- Lạ cái gì? Hay là cái gì?

Cody không trả lời, im lặng thưởng thức nốt lon bia của mình. Trong thời gian thằng nhóc ấy chậm rãi thưởng thức lon bia, hai đứa tôi cũng chậm rãi chờ đợi "sự định đoạt" số phận của mình. Thật sự nếu một mình Cody biết chuyện thì cũng không có gì đáng sợ nhưng nếu như chuyện này tiếp tục lan truyền tới tai những người còn lại trong nhóm, rồi tới chị quản lý hay "bà bầu" Đông Nhi thì sự việc chắc chắc sẽ không còn đơn giản nữa rồi.

Thành Thỏ nhìn tôi với ánh mắt lo lắng, tôi cố trấn an nó bằng một cái vỗ vai đầy kín đáo. Trái ngược với thái độ lo lắng của hai đứa tôi, Cody vẫn vui vẻ cười cười:

- Thì tưởng như hai ông chuẩn bị "đá văng" đối phương ra khỏi đời nhau rồi, bây giờ lại chơi lại với nhau như chẳng có gì xảy ra. Không lạ chứ là gì?

Nghe Cody nói vậy, Thành Thỏ ném cho thằng nhóc một cái nguýt dài, rồi an tâm tiếp tục ăn nốt bịch snack Cua của nó. Còn tôi thì thật sự thở phào nhẹ nhõm. Rất may mắn là Cody không có khả năng "thám tử" của Toof.P, không thì "mối quan hệ" này chắc chắn đã được "bóc mẽ" từ lâu rồi.

Một lát sau, Thành Thỏ bỗng nhiên rướn người lên nói cái gì đó vào tai Cody. Sau khi nghe xong, Cody im lặng suy nghĩ vài phút rồi không hiểu sao lại đứng dậy bỏ về phòng. Mặc dù mới cách đây mấy phút, nó còn than vãn là chưa buồn ngủ.

Đợi cho Cody rời khỏi, tôi mới liếc mắt nhìn sang Thành Thỏ. Đôi mắt của Thành Thỏ đã dần trở nên đờ đẫn khác thường, nó sắp xỉn rồi nhưng vẫn ngoan cố với lấy lon bia gần đấy. Tôi giơ tay giật lon bia trên tay Thành Thỏ về phía mình rồi đẩy chai nước suối đã bóc sẵn cho nó. Thành Thỏ khẽ nhăn mặt, có vẻ không hài lòng lắm nhưng vẫn "ngoan ngoãn" uống một ngụm lớn.

- Ông nói cái gì với nó vậy?

- Nói là mày về phòng đi, để anh tâm sự riêng với K.O của anh.

Thành Thỏ cười hì hì, giơ tay khoác vai tôi kéo tôi ngã về phía nó. Tôi cũng chẳng phản kháng, ngoan ngoãn nằm trong lòng Thành Thỏ. Dù cho Thành Thỏ đã uống khá nhiều nhưng cơ thể vẫn chẳng vương chút nào mùi bia, còn không ngừng tản ra hương vị thơm thơm ngọt ngọt, dễ chịu vô cùng.

- Đố mày một câu nha..

- Ờ, đố đi.

Tôi thoải mái dựa lưng vào người Thành Thỏ, hai mắt nhắm nghiền, nửa buồn ngủ, nửa không dám ngủ. Thành Thỏ sắp về Hà Nội rồi, tôi thật sự có chút lo lắng nếu tôi ngủ rồi, nó lại lặng lẽ bỏ tôi mà đi như những lần trước..

- Đố mày châu lục nào nghe đến là hết hồn?

Tôi bặm môi suy nghĩ một lúc, miệng lẩm nhẩm đếm:

- Châu Phi, Châu Mĩ, Thái Bình Dương, Đai Tây Dương..

Thành Thỏ vừa lắc lắc lon bia rỗng vừa cười khùng khục đầy đắc ý:

- Này, đoán gì lắm thế. Một cái thôi chứ. Không biết thì chịu thua đê..

Tôi khẽ bĩu môi, ngước đầu nhìn nó. Cái bộ mặt đắc ý của Thành Thỏ khiến tôi không thấy tức tối mà chỉ thấy buồn cười. Thành Thỏ với ai, kiêu ngạo, hào nhoáng thì tôi không biết. Nhưng Thành Thỏ với tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ con thôi.

- Ờ thì không biết.

- Dốt, châu Á chứ châu gì!

Thành Thỏ lúc nói hai từ "châu Á" còn cố tình ngân dài giọng ra khiến tôi không nhịn được bật cười nghiêng ngã. Sau khi cười chán chê, tôi cũng bắt đầu "hùa" vào trò chơi của nó.

- Thế giờ tôi đố ông nha, ai thua thì uống bia. Chịu không?

Thành Thỏ đang trong lúc cao hứng, đương nhiên rất nhanh gật đầu hưởng ứng. Tôi cố gắng lục lại đống lộn xộn trong đầu mình để tìm ra câu đố khó nhất trong một đống câu đố nhảm nhí tôi từng đọc trên báo Nhi Đồng ngày nhỏ. Rồi sau một vài phút chọn lọc và xác định đó là câu hỏi "mặn mà" nhất, mới quay sang đố Thành Thỏ:

- Đố ông, mục lục là cái gì?

Thành Thỏ đang ăn dở miếng mực nướng, vừa nghe xong câu hỏi liền quay ngắt sang nhìn tôi, trên miệng còn đang lòi ra nửa miếng mực chưa ăn hết.

- Mục lục là cái gì? Mục lục là gì? Chưa nghe bao giờ luôn á. Nè đừng xạo nha, mày bịa ra chứ gì.

- Ơ hay. Ông cứ google thử đi. Có từ mục lục rõ ràng.

- Xạo đi, chưa nghe bao giờ?

Nhìn cái điệu bộ nghi ngờ của nó khiến tôi đâm quạu, tôi thẳng tay hất cánh tay ngắn ngủn đang ôm vai mình ra, rồi lồm cồm bò dậy khỏi người nó.

- Sao lại chưa nghe? Ông đừng chơi ăn gian nha.

Thành Thỏ đương nhiên không chịu thua dễ dàng như vậy, nó gân cổ lên cãi lại, ánh mắt nhìn tôi đầy thách thức.

- Chưa nghe thật mà. Thế mày nói coi, mục lục là gì?

- Mục lục là cái mục để lục.

Tôi đáp một cách xúc tích và gọn ghẽ. Nhưng hình như khi lọt vào tai Thành Thỏ thì chẳng hề dễ nghe chút nào, nó trừng mắt nhìn tôi một lát rồi bất ngờ đẩy ly bia đầy ắp tới miệng tôi, khiến tôi không có cách nào từ chối đành phải uống một ngụm.

- Đố vớ vẩn. Bị phạt đó. Uống vào đi cho nhạt bớt. "Mặn" quá ai chịu cho nổi.

Câu trả lời "ăn gian" của Thành Thỏ cũng là lúc chính thức bắt đầu "cuộc đấu" của hai đứa tôi. Sau khi đố qua đố lại, bia uống cũng không ít, cuối cùng đều "tạm" chấp nhận kết quả hoà và ngưng việc uống bia lại. Hai đứa tôi rảnh rỗi ngồi tựa vào nhau ngắm bầu trời buổi đêm. Ngồi ở góc độ này, chẳng thể nhìn thấy ông sao nào. Mặt trăng cũng đã bị mây mù che mất, bầu trời chỉ ánh lên một màu đen kịt buồn bã. Nhưng chỉ cần có Thành Thỏ ở bên cạnh, tôi vẫn thấy thật bình yên.

"Không biết rằng chúng ta sẽ "được" yêu nhau bao lâu, không biết bàn tay chúng ta "có thể" nắm chặt tới khi nào, không biết đến bao giờ chúng ta sẽ phải xa nhau ( là xa nhau trong đau lòng hay xa nhau trong vui vẻ ), không biết là ngày hôm nay có đen đủi hay ngày mai có không tươi sáng, chỉ cần hôm nay và hiện tại, chúng ta ở bên nhau, chúng ta yêu nhau, thế là quá đủ rồi .."

Thành Thỏ chỉ ngồi yên được một lát, mấy phút sau nó bỗng nhiên xoay qua khều tôi:

- Ăn chocolate không?

Thành Thỏ chẳng đợi tôi đồng ý, nó vội vã chạy về phía tủ lạnh. Lúc quay trở ra, trên tay đã vung vẩy thanh chocolate.

- Ai lại tặng chocolate vào ngày này?

Tôi nhướn mắt nhìn thanh chocolate trên tay Thành Thỏ, miệng bỗng dưng đắng nghét như ăn phải hũ chanh nguyên chất. Thành Thỏ đương nhiên không thể đọc được suy nghĩ của tôi, nó đang "bận rộn" soi xét thanh chocolate đang cầm trên tay. Vẻ chăm chú của nó khiến tôi đâm cáu bẳn, bực bội. Tặng chocolate trước cho ngày tình nhân, "người tặng" này cũng tỏ rõ thành ý ra phết..

- Song Luân.

Thành Thỏ trả lời một cách thản nhiên. Nghe hai chữ "Song Luân" tôi giật mình hỏi lại lần nữa:

- Thật?

- Ờ, Song Luân cho.

Thành Thỏ gật gù, cái cách nó bình thản giống như chuyện người ta tặng chocolate cho nó vào trước ngày Valentine là một việc rất là bình thường vậy. Song Luân là một ca sĩ đàn anh cùng công ty 6th Sense. Trước giờ mọi người trong công ty vẫn mong manh kháo nhau là Song Luân có ý với Thành Thỏ. Tôi không tin lắm, chẳng lẽ là thật?

- Tự dưng lại cho chocolate à?

- Thì có sao, người ta cho thì mình nhận chớ sao.

Nhìn cái bộ dạng ngơ ngác của Thành Thỏ, tôi đâm cáu bẳn, gắt lên:

- Ai cho cái gì ông cũng lấy hả? Ông có phải con nít nữa đâu. Lỡ trong đó có gì rồi sao. Đưa đây, không được ăn.

Tôi nhanh tay giật lấy thanh chocolate từ trên tay Thành Thỏ rồi giấu xuống dưới lưng, cả người mình thì đè lên thanh chocolate.

- Trả đây.

Thành Thỏ cố giật gấu áo tôi, kéo tôi ngồi dậy nhưng vô ích. Mất một lúc, cuối cùng nó cũng "bẩy" được người tôi dậy nhưng tôi đã rất nhanh thó lấy thanh chocolate rồi chạy sang chỗ khác ngồi. Thành Thỏ vội vàng rượt theo nhưng chẳng may lại vấp chân vào cái gối nằm của Cody lúc nãy vất lại, nên mất đà té thẳng xuống sàn. Tội vội vàng lao lại đỡ nó. Rất may là cả cơ thể tròn trĩnh của Thành Thỏ đã an toàn "hạ cánh" trên người tôi.

Trong khi tôi ê ẩm hết cả mình mẩy thì Thành Thỏ lại bật cười khanh khách. Tôi còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì nó đã giơ giơ thỏi chocolate trước mặt tôi như để khoe mẽ chiến công của mình.

Một lúc sau, Thành Thỏ lồm cồm bò dậy, đi hẳn ra góc tường ngồi, tay ôm chặt lấy thanh chocolate. Nó làm như tôi thèm cướp của nó lắm ấy? Tôi tiếp tục ôm cục tức, hậm hực ngồi nhìn nó bóc thanh chocolate với vẻ mặt hí hửng. Gọi nó là con Thỏ ngốc chẳng sai mà. Nó nhận chocolate của người khác, còn thản nhiên ăn trước mặt tôi, nó có biết là tôi cũng có máu "ghen" không hả?!

Không những ăn ngon lành mà nó còn vui vẻ xoay qua mời tôi ăn cùng:

- Ăn thử không, anh cho một miếng? Ngon lắm đấy.

- Không. Tôi không thích ăn đồ ngọt! Ông ăn đi cho "chóng béo".

Hai chữ cuối là tôi cố tình "ném" thẳng vào mặt Thành Thỏ. Thành Thỏ đương nhiên bị câu nói của tôi làm cho chột dạ, nó khựng lại suy nghĩ một vài giây. Vài năm chung nhà, chung giường, đủ khiến tôi hiểu được điểm yếu của nó là đồ ăn và điểm công kích của nó là "béo". Mà nó béo béo như thế nhìn cũng hay phết. Nhất là hai cái má phúng phính, nếu hôn vào chắc thích lắm nhỉ? Hay cắn thử một miếng, có giống bánh bao không ta?

Nhìn ngắm con Thỏ ngốc một lúc, cơn tức giận cũng tan biến từ lúc nào. Thành Thỏ lúc này đang "bận rộn" soi xét lượng calo trên thanh chocolate. Ánh mắt tôi bỗng nhiên bị thu hút bởi bàn tay của Thành Thỏ. Những ngón tay mập mạp ngắn ngũn đang cố gắng bóc thanh chocolate nhưng cứ bóc hoài không xong. Tôi nhìn điệu bộ vụng về của nó đâm ngứa mắt, liền lạnh lùng lên tiếng:

- Đưa đây.

- Đúng là có K.O là có cả thế giới.

Thành Thỏ ném cho tôi một câu nịnh hót rồi cười hì hì tự nhiên nằm xuống đùi tôi, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn tôi, giơ giơ thanh chocolate lên ý bảo tôi bóc cho nó. Khoảng khắc chạm vào tay nó, dường như có một dòng điện chạy dọc sống lưng. Tôi giật mình rụt tay lại, thanh chocolate rơi thẳng xuống mặt Thành Thỏ đang nằm phía dưới. Thành Thỏ hét lên một tiếng, lồm cồm bò dậy, tay xoa xoa trán rồi ném cho tôi một cái liếc mắt đầy đe doạ:

- Mày cố tình hả?

Tôi cẩn thận giơ tay chạm nhẹ vào tay nó, cảm giác điện giật lúc nãy vẫn còn khiến tôi "rờn rợn".

- Này, tay ông có điện hả?

- Mày điên à? Tay anh làm quái gì có điện?

- Có mà, tôi vừa bị giật, còn tê đây này.

Tôi vừa nói vừa lắc lắc bàn tay trước mặt Thành Thỏ để chứng minh. Thành Thỏ im lặng, không biết nó đang nghĩ gì bỗng nhiên lại giơ hai tay chạm vào mặt tôi.

- Làm gì có điện?

Giọng nói trầm trầm, ấm áp Thành Thỏ vang lên bên cạnh khiến tôi càng thêm rối trí. Hai ánh mắt khẽ khàng chạm vào nhau. Đôi mắt của Thành Thỏ lúc này bỗng nhiên trở nên trong suốt, huyền ảo như những vì sao trên trời, khiến tôi như lạc lối vào một bầu trời sao miên man vô định.

Thành Thỏ từ từ đưa mặt gần lại. Tưởng như nụ hôn sẽ cứ thế tiếp diễn thì bỗng nhiên tôi bị nấc cụt. Cơn nấc cụt tới bất ngờ khiến tôi xấu hổ vội vàng xoay mặt đi. Mặc cho đã cố gắng ngăn lại cơn nấc cụt "vô duyên", nhưng nó vẫn cứ không chịu ngừng khiến tôi càng đâm sượng sùng.

Thấy tôi xấu hổ như vậy, Thành Thỏ vẫn cười cười như không có chuyện gì xảy ra. Hình như niềm vui của nó là thấy tôi "xấu hổ" hay sao ấy?

- Muốn hết nấc không?

Nghe Thành Thỏ nói vậy, tôi vội vàng gật đầu. Trong một khoảng khắc, Thành Thỏ rất nhanh tiến lại gần, đặt môi mình lên môi tôi. Khoảng khắc hai cánh môi chạm vào nhau, trong bụng tôi như có hàng ngàn con bướm đang bay lượn, trái tim đang "ngủ yên" bất giác rung động mãnh liệt.

Nụ hôn như chuồn chuồn lướt rất nhanh kết thúc, Thành Thỏ bối rối nhìn sang chỗ khác. Tôi khẽ khừng trong vài giây, cảm giác nóng bừng đã lan tới mang tai. Cơn nấc cụt hình như đã biến đi từ lúc nào..

- Anh chỉ muốn chữa nấc cụt cho mày thôi.

Thành Thỏ nói sau vài tiếng ho khan. Tôi cũng chẳng rõ cảm giác của nó lúc này chỉ biết rằng lúc vô tình nhìn sang bên cạnh, liền bắt gặp hai lỗ tai của nó cũng đỏ au giống tôi.

Không khí bỗng nhiên rơi vào ngượng ngùng. Một lát sau, Thành Thỏ bỗng nhiên lên tiếng:

- Muốn ăn chocolate nữa không?

Như chỉ đợi tôi gật đầu, Thành Thỏ rất nhanh bóc thanh chocolate ra rồi chia thành ba miếng không đều nhau. Một miếng đưa qua chỗ tôi, miếng to nhất nó giữ lại cho mình, còn miếng còn lại thì ném cho Phương Anh đang nằm bẹp bên cạnh. Hai đứa tôi cùng với Phương Anh, ba đứa lặng lẽ ngồi ngắm bầu trời lúc nửa đêm qua khung cửa kính.

Theo như Thành Thỏ quảng cáo thì đây là chocolate Mỹ rất đắt tiền, nhưng không hiểu sao cứ nghĩ tới người tặng là Song Luân thì tôi lại chẳng cảm được vị gì, cứ lạt thếch khó chịu. Tôi cắn vài miếng rồi đưa lại cho Thành Thỏ, tiện tay chùi luôn mấy vệt chocolate còn dính lại trên tay lên cái quần jean nó đang mặc.

Thành Thỏ nhìn tôi chùi tay lên quần nó với vẻ mặt hậm hực, bình thường nó chắc chắn sẽ đạp cho tôi mấy cái nhưng lúc này hai tay nó đều đang bận rộn cầm hai mẩu chocolate bé tẹo như chuột gặm - một của tôi, một của nó nên có tức cũng chẳng làm gì được. Phương Anh ở bên cạnh thì đã rất nhanh xử lý xong phần của mình, thằng bé ngước đầu lên nhìn Thành Thỏ chờ đợi. Tôi nhìn đôi mắt xoe tròn,  long lanh của Phương Anh liền vô tình liên tưởng đến đôi mắt của Thành Thỏ lúc đợi đồ ăn. Ơ thế cái câu "chủ nào, chó nấy" là có thật à?

- Cho Phương Anh một miếng đi, có ngon lành gì đâu.

Thành Thỏ trừng mắt nhìn tôi:

- Điên à? Ngon mà. Không cho Phương Anh đâu.

Tôi nhìn nó "bênh vực" thanh chocolate, trong lòng càng thêm nổi lửa. Nó rốt cuộc thích thanh chocolate hay là thích người tặng thanh chocolate?

Tôi bực mình chẳng buồn nói nữa, lặng lẽ kéo Phương Anh vào lòng. Tôi cũng không hiểu sao dạo này tôi bỗng nhiên "nhạy cảm" quá thể?! Chắc là do thời gian vừa rồi chẳng được ở bên cạnh nhau nhiều, "sức hấp hẫn" của Thành Thỏ lại càng lúc càng mạnh mẽ, nên trong lòng tôi cứ khó chịu thế nào..

Chợt thấy góc áo mình bị kéo nhẹ từ phía sau lưng. Tôi vừa xoay lại liền cảm nhận được một cảm giác mềm mại chạm vào môi mình. Khi hai đôi môi chạm vào nhau thì mọi thứ bên tai tôi đều ù đi, khung cảnh xung quanh thế nào, tôi không còn nhận thức được nữa. Dư vị chocolate ngọt ngào từ đôi môi Thành Thỏ khiến tôi phần nào ngây ngất.

Thành Thỏ dựa lưng vào tường làm điểm tựa rồi vòng tay qua cổ tôi kéo tôi dựa người vào nó. Nụ hôn cũng vì thế mà trở nên mãnh liệt hơn. Trong một giây vô thức, tôi bỗng nhiên gồng người nhấc bổng Thành Thỏ lên. Thành Thỏ cũng rất phối hợp, quấn hai chân vào hông tôi để yên cho tôi bế.

Tôi bồng nó di chuyển qua dãy hàng lang, vào phòng ngủ, rồi đến khi đặt nó xuống giường, môi và lưỡi vẫn cuồng nhiệt dây dưa.

Dưới ánh đèn ngủ mờ mờ ảo ảo, Thành Thỏ càng trở nên quyến rũ hơn. Mái tóc đen tán loạn rơi trên gối, hai gò má ửng hồng, đôi mắt Thỏ to tròn long lanh, nửa tỉnh nửa say, vừa ngây thơ lại đầy dụ dỗ. Nhưng thứ khiến tôi "chết mê chết mệt" là điệu bộ liếm môi vô thức đầy câu dẫn..

"Thành Thỏ à, có ai nói với em rằng, em rất quyến rũ chưa?"

Không thể thỏa mãn với những nụ hôn, tôi dồn toàn bộ ham muốn vào cái cổ trắng ngần và xương quai xanh quyến rũ mà cắn, mà dày vò. Cứ một ngụm, rồi lại một ngụm, không ngừng tạo ra những vết hôn ngân tựa như nhiều đóa hồng nở rộ trên làn da trắng ngần không tì vết.

Thành Thỏ rõ ràng là rất đau, nhưng lọt vào mắt tôi, chỉ nhìn thấy nụ cười. Bỗng nhiên nó vòng tay ôm cổ tôi kéo lại gần nó. Hai khuôn mặt gần gũi chạm vào nhau, chóp mũi cao cao của Thành Thỏ lúc này đã chạm vào mũi tôi. Nó hơi rướn người, đặt lên má tôi một nụ hôn rồi dịu dàng thủ thỉ:

- Happy Valentine's Day, my love !

Cảm giác mềm mại nhẹ nhàng lướt qua, khiến cơ thể tôi như bị điện giật, các giác quan trong người đồng loạt phản ứng mạnh mẽ. Thành Thỏ nằm dưới người tôi, cắn môi ngượng ngùng. Thật sự lúc đó trong đầu tôi không còn nghĩ được bất cứ chuyện gì khác, ngoại trừ Thành Thỏ.

Thành Thỏ đáng yêu quá. Đáng yêu tới mức tôi chỉ muốn nuốt nó vào bụng, để không cho bất kì một ai nhìn thấy điệu bộ đáng yêu này của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net