Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


I will gladly break my heart for you. ❞ 

Sweet by Cigarettes After Sex

Pattaya, 2018

Có một chàng trai luôn nhìn về hướng Tần Tịnh Y.

Giữa ánh sáng mờ ảo từ những quán bar nhộn nhịp và chiếc đèn đường cũ, cô không thể nhìn rõ được hình dáng người đó. Nhưng ánh mắt đó dán chặt trên người cô đầy đậm đặc, với sự hiếu kì nhưng không quá khiếm nhã, nhuộm một sắc tối sâu thẳm, nhưng không hề mang lại cho Tịnh Y một cảm giác ghê tởm nào.

Có một chàng trai luôn nhìn về hướng Tần Tịnh Y, cũng đã gần một tiếng rồi.

Chẳng lẽ anh chàng đó chưa bao giờ một cô gái Châu Á với làn da trắng đáng sợ như vậy bao giờ? Hay đơn giản chỉ là cô đã uống quá ba chai bia trong tối nay, và tất cả những cảm giác khiến Tịnh Y lạnh sống lưng này chỉ là một kết quả của men say? Tịnh Y tặc lưỡi, như vậy thì thật tiếc.

Có một chàng trai luôn nhìn về hướng Tần Tịnh Y, cô luôn để ý rất kỹ.

Điều gì đó về ánh mắt ngây dại kia khiến cô không hề có chút đề phòng, hay nói là sợ hãi. Không có giống mấy tên biến thái cô xem trang mạng lắm, nhưng biến thái nhiều dạng sao cô biết hết được.  Có lẽ vì sự tập trung cao độ hướng về bản thân Tịnh Y- bởi con người ai cũng thích sự chú ý- mà cô không ngừng ngoảnh đầu lại, hoặc, chỉ là hoặc thôi, do thứ hoóc-môn điên cuồng của một trinh nữ vốn có, mà sự tò mò của Tịnh Y ngày hôm nay còn gấp đôi những ngày khác.

Đàn ông mà, lại còn là đàn ông đang để ý đến mình nữa.

Tất nhiên, sự hiếu kì đó không đủ, để ngăn đôi chân cô đều đều bước về phía trước, không hề có ý định dừng lại, nói gì đến việc chạy lại nơi chàng trai lạ mặt kia. Không, Tịnh Y chưa say đến nỗi đó.

"Thái Lan không có gì quá thú vị cả."

Trịnh Minh Viễn nhẹ nói, nghe như có tiếng thở dài trong câu nói. Chàng trai 1m88 choàng một tay lên vai cô bạn thân nhỏ nhắn Tần Tịnh Y, và đút tay còn lại vào túi quần. Anh chàng nghiêm túc sùng đạo Thiên Chúa Giáo vẫn luôn thầm bực mình với đất nước Thái Lan, nơi chuyển giới và người đồng tính được ủng hộ và khá phổ biến. Sự kì thị ra mặt ngăn anh thăm quan những điểm vui chơi nổi tiếng, nhất là thành phố "đèn đỏ" như Pattaya. Với tư cách là người bạn thân của Minh Viễn, Tần Tịnh Y cũng bỏ qua tất cả những thú vui của riêng mình, để tản bộ đường phố Pattaya trống vắng và mờ mịt cùng anh. Vả lại, Trịnh Minh Viễn mười tám tuổi đẹp trai như tượng tạc, được ngắm cái mặt đó thì cô cũng cam lòng.

"Thế tớ có khiến cậu chán không..?" Tịnh Y chu môi, khuôn mặt hướng về phía Trịnh Minh Viễn, như muốn rời sự chú ý của cậu chàng sang việc khác. Như là cô chẳng hạn.

"Y Y, vì Chúa, đừng quá trớn, đủ tuổi rồi, cậu thực sự sẽ phải chịu trách nhiệm cho tớ đó." Trịnh Minh Viễn quay mặt đi một cách ghê tởm, cố gắng ngăn đôi môi kia chạm vào môi mình. Nụ hôn trượt kia gò má gầy gò của anh, làm cô gái đứng cạnh hài lòng nở một nụ cười. Trêu ngươi Trịnh Minh Viễn là một thú vui, dù cậu hoàn toàn có thể bóp nát cô bằng hai ngón tay, mà chắc một trăm tuổi cô cũng không thấy chán.

Nhưng sự chú ý của Tần Tịnh Y chưa bao giờ rời đi nơi khác.

"Viễn, cậu thấy ai đó đằng sau cứ luôn nhìn về phía tớ không?"

Trịnh Minh Viễn không ngu, anh nhìn thấy kẻ ngoại quốc kì lạ trao cho Tịnh Y ánh mắt khát khao ấy đằng sau lưng mình, cũng biết Tần Tịnh Y không ngừng ngoái đầu lại chỉ để xem anh chàng đó có còn ở đằng sau không. Theo bản năng, anh siết chặt cánh tay đặt trên vai Tịnh Y, kéo cô gần lại với mình, thấp giọng mà nói:

"Đừng nhìn về phía người ta nữa. Bạn cậu đang đứng đây đó."

Tần Tịnh Y cười hì hì, đôi chân cũng bước nhanh hơn lúc trước.

"Biết rồi, chỉ cảm thấy lần đầu có người để ý mình thôi."

Từ nhỏ đến lớn, Tần Tịnh Y, đứa con một ngoan ngoãn lớn lên cùng anh hàng xóm hơn mình hai tuổi Trịnh Minh Viễn, gần như chưa có ý định để ý một người con trai nào. Bên cạnh là một người bạn thân nghiêm túc lại tài giỏi, bố mẹ cô cũng không có ý định tách rời cô khỏi chàng trai vàng Trịnh Minh Viễn. Cô bằng lòng, nhưng mong muốn được sống theo ý mình cô vẫn ngầm giấu trong lòng mình. 

Hai người kề vai tiến về phía trước, nơi ánh sáng có phần rõ rệt hơn, cùng với tiếng hò reo vang dội báo hiệu một nơi đông người. Có lẽ lại là một sự kiện gì đó, và mong nó không liên quan gì đến người đồng tính luyến ai hay chuyển giới nữa, Tần Tịnh Y thầm nghĩ. Không thì Trịnh Minh Viễn sẽ phát điên lên mất.

Bước chân của cả hai có phần thêm gấp gáp, và càng tới gần hơn, tiếng nhạc lại càng thêm rõ rệt. Đó là một bài hát mang âm hưởng Rock được hát bằng tiếng địa phương, nhưng lại vô cùng dễ nghe. Khi đến nơi, Tần Tịnh Y thở phào nhẹ nhõm, vì đó là một nam ca sĩ bình thường, chơi một chiếc guitar điện bình thường, trên một sân khấu bình thường, và anh ta mặc đầy đủ quần áo trên người.

"Chúng ta vào gần sân khấu đi."

Trịnh Minh Viễn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, với đôi mắt sáng rực lên vì hào hứng. Anh chàng này thuộc dạng ít nói, cũng biết đùa, lại chỉ hay cười với người thân quen, nên cái vui vẻ lại thể hiện rõ nhất trên ánh mắt. Tần Tịnh Y gật đầu, nhưng vẫn không chịu được mà ngoảnh mặt lại sau lưng mình.

Nếu anh chàng ngoại quốc kia vẫn còn dõi theo cô, cô thực sự sẽ cho anh một cơ hội. Sẵn sự can đảm được gây dựng từ men say này, cái gì Tần Tịnh Y nay cũng làm được. 

Trịnh Minh Viễn từng bước chắc chắn tiến vào sâu trong đám đông, nhưng luôn có cảm giác không ổn khiến anh sởn da gà. Ngay khi anh dừng chân ở một vị trí đủ thoáng, mới phát hiện ra được, cô Tịnh Y kia đã không còn nắm tay anh nữa rồi. Trong chốc lát, anh đột nhiên hối hận, vì đã không ngăn cô uống quá nhiều bia, và bản thân anh vì không thể uống bia rượu.

"Y Y?"

Đáp lại Trịnh Minh Viễn, bây giờ chỉ là tiếng hò reo bất tận. 


-


Tần Tịnh Y biết rõ điều này là sai trái.

Cô biết Trịnh Minh Viễn sẽ lo lắng đến phát điên nếu biết cô biến mất. Anh có thể đã tra tấn cô với hàng chục cuộc gọi và tin nhắn, nhưng ở đất nước xa lạ này, điều đó gần như là không thể. Và để chắc chắn mình sẽ không bị làm phiền, cô đã cố tình để lại cái IPhone của mình trên tay Trịnh Minh Viễn, với cái note "tơ/ đj co/ viê.c" hiện rõ trên màn hình. Và anh chàng sẽ không nghi ngờ gì đâu, vì cái kiểu nhắn tin nhảm nhí đấy, chỉ có Tịnh Y hay mỉa mai mới làm. Mọi chuyện đều được lo liệu ổn thoả.

Nhưng nói thế nào đi nữa, Tần Tịnh Y chắc chắn sẽ bị trách mắng đến phát khóc sau đêm ngày hôm nay. Và chẳng ai thích người khác chửi bới mình cả, nhất là khi họ hoàn toàn có lí do chính đáng để làm việc đó.

Tần Tịnh Y rất hay thích suy diễn, nhưng ngay thời khắc này, cô bị phân tán đến nỗi muốn nghĩ tiếp cũng không được. Chàng trai ngoại quốc với vẻ ngoài thư sinh ở ngay trên thân cô, không ngừng những động tác mờ ám. Đôi môi mỏng nhẹ nhàng cắn mút lấy cần cổ gầy gò của Tịnh Y, khiến cho cô thấy buồn buồn. Đôi chân cô theo phản xạ quấn lấy cái hông gợi cảm của anh, gần như sẵn sàng cho những bước tiếp theo của quá trình này.

"Làm việc này... trong đây...liệu có ổn không?"

Không thể tin nổi là trong lúc cao trào như bây giờ, Tần Tịnh Y vẫn nhớ là mình phải nói tiếng Anh. Và vấn đề đạo đức khiến cô có chút không tập trung, bởi hai người lạ mới có vài phút trước còn cách xa nhau ngại ngùng bây giờ lại đang, ôm ấp, quấn quít, trên ghế sau của một chiếc xe ô tô.

Chàng trai ngoại quốc không ngừng chuyển động của mình, trả lời một cách vội vàng và bực tức:

"Em thực sự, sẽ rất cute khi im miệng lại đấy."

"À.. ok."

Chính xác hai mươi phút trước, Tịnh Y quay lại phía sau lưng trong đám đông hỗn loạn, tìm kiếm hình bóng chẳng hề quen thuộc, nhưng lại khiến cô có biết bao chờ mong. Hai mươi phút trước, ngay cái khoảnh khắc một bàn tay xa lạ nắm lấy tay cô, Tần Tịnh Y hoàn toàn tự nguyện để mình bị kéo đi.

Chàng trai đó áp sát cô vào một nơi góc phố vắng người, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cái hông mảnh khảnh của cô, vừa dè dặt lại không có ý muốn buông ra. Đôi mắt đầy đam mê nhưng có chút lo lắng. Giống như cảm giác cô có lúc trước, một người rất có chừng mực. Một khuôn mặt đủ thư sinh, đủ nam tính, đủ tuấn tú đến không thật, đúng kiểu Tịnh Y yêu thích. Cái cảm giác miệng đắng lưỡi khô bao trùm lấy cổ họng của cô, trong khi trái tim ấm nóng trong lồng ngực vẫn không ngừng đập từng hồi mạnh mẽ.

Anh sợ cô không muốn đi cùng anh sao?

Bằng chất giọng tiếng Anh của xứ sở sương mù, anh nhẹ nhàng hỏi, với bản chất lịch sự của một quý ông thực thụ:

"Can I kiss you?"

Chúa à, anh hoàn toàn có thể hôn em ngay từ giây phút chúng ta gặp nhau rồi.

Và sau đó, những động tác thuần thục của chàng trai trước mặt khiến Tần Tịnh Y hoàn toàn không thể nhớ được bất cứ điều gì nữa. Thoải mái có, đau có, ham muốn cũng có, và tất cả hoà quyện với nhau, mang lại cho cô cảm giác tuyệt vời nhất từ trước đến giờ. Quần áo vẫn còn nguyên trên cơ thể cả hai, nhưng đôi mắt cô luôn nhắm nghiền để tập trung vào tiếng động và cảm giác. Từng đợt sóng kích tình đến rồi lại đi, để lại Tịnh Y như một mớ hỗn độn của mồ hôi và nước mắt.  Nhưng cô không hối hận chút nào, khi vứt bỏ lần đầu tiên cho người con trai này. Nụ hôn đầu tiên của tôi, trinh tiết của tôi, đều dành cho anh.

Sáng hôm sau, khi trời vẫn còn có chút se lạnh của sương đêm, Tần Tịnh Y nhẹ nhàng mở mắt, tỉnh dậy sớm hơn cần thiết vì lệch múi giờ. Người con trai đẹp đẽ đến không thật kia vẫn đang say ngủ bên cạnh cô với một tư thế thật khó coi, xét từ việc hai người vẫn luôn nằm ở ghế sau của một chiếc ô tô. Bàn tay anh nắm hờ lấy bàn tay nhỏ của cô, không quá chặt chẽ, nhưng đủ để cảm thấy hơi ấm của nhau. Trong một vài giây phút ngắn ngủi, Tần Tịnh Y đã mong, đây là cảnh tượng cô sẽ được chiêm ngưỡng vào mỗi sáng thức dậy. Từ ngày hôm nay đến mãi mãi.

Nhưng suy nghĩ đó vẫn quá là viển vông rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net