Chapter 2: Thông đạo 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết bắt đầu rơi dày đặc hơn, không khí cũng thế mà rét hơn. Ngoài đường lác đác vài người rảo bước nhanh chóng để về nhà tránh cái rét đậm như này. Nhìn sang những nhành hoa hồng leo vẫn ươn ngạnh đón lấy vài bông tuyết đang rơi kia. Cảnh quan xung quanh đúng là đẹp nhưng lạnh thế này ai lại muốn ngắm chứ.

"Đi thôi mẹ, đừng để bố với Nghị nó đợi!" – Lam Nhã cất giọng trong trẻo nói với bà Nhã, nở nụ cười lộ ra những chiếc răng trắng đều tăm tắp. Khi cười những nét trên khuôn mặt cô không chỗ nào dư thừa.

Bà Nhã cũng vừa từ nhà bếp bước ra, hôm nay bà Nhã diện một chiếc đầm xanh đơn giản kết hợp với những hoạ tiết in chìm trông rất bắt mắt. Làm tôn lên làn da trắng ngọc của bà. Thấy con gái thúc giục bà Nhã khẽ gắt: "Từ từ đã nào, chắc gì bố con và Lam Nghị đang đợi mình! Không gấp, không gấp".

Lam Nhã đi lên thư phòng của gia đình, mẹ cô cũng đi sau cô vài bước chân. Đến thư phòng, cô tiến gần kệ sách dùng tay ấn nhẹ quyển sách trên kệ, quyển sách mất hút sau lần ấn của cô. Tủ sách bỗng dưng di chuyển tạo ra một thông đạo tối đen, những bậc thang nối tiếp nhau bật lên trải ra trước mắt cô và bà Nhã. Một cầu thang dẫn xuống phía bên dưới kia.

Bà Nhã vừa đặt chân lên nấc thang đầu tiên thì chiếc đèn trên tường liền bậc sáng, cứ thế bà bước đến đâu đèn sáng đến ấy. Lam Nhã ngó nghiêng xung quanh rồi cũng bước sau bà. Bóng Lam Nhã vừa khuất tức thì tủ sách dịch chuyển quay về vị trí ban đầu của nó.

Cô và mẹ bước đến nấc thang cuối cùng thì trước mắt hiện lên một căn phòng rộng lớn, bao quanh là những tấm kính chống đạn trong suốt có thể nhìn vào bên trong. Phía bên trong căn phòng đầy ắp máy tính cùng với vô số linh kiện được trưng bày trong những chiếc tủ pha lê tinh xảo.

Nhưng nếu là trước kia thì căn phòng này không đẹp đến như vậy. . .

17 năm về trước vào mùa đông nước Úc.

Khi đó Lam Nhã chỉ mới 10 tuổi, vừa bước vào giới hacker vài tháng. Lúc ấy Lam Nhã vẫn chưa hiểu rõ hacker là gì, chỉ biết rằng đó là mạng sống của cả gia đình cô lúc bấy giờ.

Lần đó bố Lam Nhã xâm nhập tường lửa mật liệu của công ty REE, được bảo quản kĩ lưỡng dưới sự giám sát chặt chẽ của nhân viên IT. Có thể nói nó có tầm quan trọng trong lần ra mắt mới nhất của toà thị chính REE, là vật liên kết với công ty thế giới. Không thể xem thường, nhưng. . .

Khi bố cô thực hiện nhiệm vụ, đã bị hacker 'mũ trắng' bên phía toà thị chính phá vỡ rào chắn của tường lửa, họ nắm được vài phần thông tin từ ông. May thay ông đã khắc phục được và mã hoá lại cổng thông tin của mình, nhưng số thông tin mà họ nắm được sẽ tìm ra ông nhanh chóng.

Một khi đã động đến món đồ đặc biệt quan trọng như vậy, thì toà thị chính REE sẽ không bỏ qua dễ dàng.

Ông Lam lo lắng nói với vợ, nét mặt của hai người lộ vẻ đăm chiêu cùng chút bồn chồn. Không ai bảo ai tự dưng cả hai hướng mắt về hai đứa trẻ đang nằm ngủ say trên chiếc sofa ngoài phòng khách, vẻ mặt càng trông khó coi.

Bà Nhã khẽ lau giọt nước mắt đọng trên mi mắt còn chưa kịp rơi xuống kia, từ tốn nói với ông Lam: "Ông mau gọi cho Mạc Tôn đi, nhờ chú ấy đặt vé cho chúng ta đi Mỹ ngay khuya nay xem như nào, không thể chậm trễ hơn được".

Ông Lam rút điện thoại từ trong túi bấm số gọi cho Mạc Tôn, đầu dây bên kia vang lên giọng nói vui vẻ pha chút đùa giỡn: "Sao?! Hôm nay rãnh rỗi rủ em uống vài ly à!"

Ông Lam lo lắng nhanh chóng tiếp lời Mạc Tôn, giọng nói rắn rỏi trầm mặc: "Chuyện này tôi sẽ nói sau với chú, ngay khuya nay chúng tôi cần đi New York!".

Người bên kia đầu dây dường như đã hiểu chuyện gì đang xảy ra nên giọng nói trở nên nghiêm túc lại, nghiêm giọng trả lời ông Lam: "Được, gia đình anh nhanh chóng chuẩn bị đi, tối nay đúng 11 giờ sẽ có xe đến đón mọi người".

"Còn. . ." – Ông Lam chưa kịp nói hết lời Mạc Tôn đã lên tiếng: "Anh không cần phải lo, người của em sẽ thu dọn sạch sẽ. Khi nào gia đình an toàn rồi vật sẽ về với chủ thôi, em sẽ thu xếp một căn nhà cho gia đình ở tạm, xong xuôi em sẽ liên lạc với anh."

Ông Lam thở nhẹ trong cuốn họng trả lời: "Cảm ơn chú, Mạc Tôn."

Mạc Tôn thong thả đáp trả: "Anh đừng khách sao như vậy. . . Hẹn ngày gặp lại. Thượng bộ bình an!".

Ông Lam đáp trả nhanh gọn: "Được, hẹn ngày gặp lại."

Mối quan hệ giữa bố Lam Nhã và người tên Mạc Tôn kia không đơn thuần chỉ là người quen mà còn là người anh em vào sinh ra tử bao nhiêu năm nay. Là người bạn tri kỉ luôn tương sinh tương trợ nhau.

Một người là hacker ngầm trong bang giới hắc đạo, một người là đại ca có máu mặt trong hắc đạo. Con đường hai người họ đang đi không có hoa hồng mà chỉ có gai gốc mà thôi!!!

11 giờ. . .

"Mẹ ơi, mình đang đi đâu vậy, còn nhà mình thì sao ạ?" – giọng nói trong trẻo của cậu nhóc 5 tuổi níu tay bà Nhã gặng hỏi. Lam Nghị khi ấy chỉ là đứa bé ngây thơ, sống trong sự đùm bọc yêu thương của bố mẹ và chị Lam Nhã. Cậu bé có đôi mắt sáng long lanh cùng đôi gò má hồng hào ôm chú gấu yêu thích của mình đứng kế bên chị hai của cậu.

"Chúng ta sẽ đến một thành phố khác, nơi đó con sẽ có cuộc sống mới và những người bạn tuyệt vời. Nghị Nghị thấy có vui không?" – bà Nhã cố gắng dùng một giọng thật bình tĩnh để nói với Lam Nghị. Bà không muốn cậu phải hoản loạn. Bà nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cậu, truyền hơi ấm vào bàn tay cho cậu nhóc.

"Vui ạ, con sẽ có nhiều bạn mới, Nghị Nghị rất vui." – Lam Nghị trả lời với giọng nói vui vẻ phấn khởi nhưng cậu không biết rằng bố mẹ cậu đang lo lắng như thế nào.

Ông Lam thấy Lam Nhã đứng kế bên Lam Nghị nãy giờ không nói một lời nào chỉ cúi mặt nhìn đôi bàn chân nhỏ bé của cô, bất chợt ông Lam tiến lại gần ngổi thỏm xuống nhìn Lam Nhã. Ông vui vẻ hỏi Lam Nhã: "Tiểu Nhã con không vui sao, chúng ta sắp có nhà mới, con phải vui vẻ thì Lam Nghị mới vui được chứ, đúng không?"

Lam Nhã ngước nhìn bố cô cất giọng nghẹn ngào: "Bố đừng giấu con nữa, con biết đang xảy ra chuyện gì cơ mà."

Khi bố mẹ cô bàn bạc với nhau cô đã vô tình nghe được, cô chỉ im lặng vì cô không muốn bố mẹ phải lo lắng cho cô. Lam Nhã chỉ mới 10 tuổi nhưng suy nghĩ của cô đã chững chạc hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác.

Ông Lam ngạc nhiên nhìn sang bà Nhã, khựng lại một lúc rồi dùng hai tay lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt nhỏ bé của Lam Nhã khẽ đáp: "Lam Nhã của bố lớn thật rồi, thật biết hiểu chuyện nhưng con đừng lo những vấn đề vặt vãnh như này bố và mẹ con có thể giải quyết được cơ mà".

Ông Lam cố gắng trấn an tinh thần của Lam Nhã, dịu dàng ôm cô vào lòng. Trong cái ôm của bố, Lam Nhã đã thả lòng cơ thể hơn không còn gượng ép như lúc nãy. Ông bà Lam thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, ông bà không lo cho tính mạng bản thân mà quan tâm hai đứa trẻ hơn rất nhiều. Dù khó khăn như nào cũng phải bảo toàn mạng sống của hai đứa trẻ này.

Bỗng từ xa xuất hiện hai chiếc xe Cadillac đen loáng dừng trước mắt gia đình cô. Từ trên xe một người vận bộ vest đen lịch lãm bước xuống đi nhanh đến trước mặt bố cô, hai tay đặt ngay ngắn bên hông gập người chào hỏi bố cô rất nghiêm trang: "Anh Lam, anh Tôn đã chuẩn bị sẵn ở sân bay với chuyên cơ riêng. Tụi em sẽ đưa anh và gia đình đến nơi an toàn."

Dứt lời người vận bộ vest đen mở cửa xe chìa tay mời gia đình cô lên xe, cả gia đình ngồi trên chiếc Cadillac phía sau, xe của gia đình cô chạy sau xe của người vận vest đen kia.

Đi chưa được bao lâu thì xuất hiện hai chiếc xe chạy áp sát xe của gia đình cô. Từ bên trong nhìn ra ngoài Lam Nhã cũng có thể thấy được hai cánh tay từ chiếc xe ấy chìa ra ngoài, trong tay còn cầm một khẩu súng chĩa về phía chiếc xe của gia đình cô.

Trong phút chốc người Lam Nhã cứng đờ, cả người cô lạnh toát, vội vàng nắm lấy tay Lam Nghị như muốn tìm một chút gọi là điểm tựa. Bà Nhã vội vàng ôm hai đứa con vào lòng, lo lắng phóng tầm mắt nhìn ra bên ngoài.

"Gia đình đừng sợ anh Tôn đã dự trước ắt sẽ có chuyện xảy ra, thế nên đã chuẩn bị hai chiếc xe chống đạn này. Bên ngoài cũng có người của anh Tôn ứng cứu, chúng ta sẽ đến nơi đúng giờ." – người tài xế nhanh chóng trấn an gia đình cô, chân theo phản xạ nhấn ga chạy với tốc độ kinh người vượt mặt chiếc xe Cadillac phía trước.

Bên trong xe Lam Nhã và Lam Nghị nghe rõ mồn một tiếng súng vang lên dữ dội, vài phát súng nhắm thẳng vào xe cô nhưng đều được ngăn lại nhờ chiếc xe chống đạn này. Tấm kính của xe có vài phần nứt nhưng những viên đạn kia vẫn không thể lọt vào bên trong.

Từ phía sau lại có thêm vài chiếc xe Mercedes chạy bám sát vào xe cô, cố tình đẩy xe loạng choạng, người tài xế cố gắng nắm vô lăng giữ xe chạy đúng đường. Dùng chân nhấn ga một lần nữa bỏ xa bọn người kia.

Những chiếc xe phía sau bị bỏ lại một đoạn, tiếng súng từ người của Mạc Tôn nhắm thẳng vào bánh xe của những chiếc Mercedes kia. Bị dính đạn chiếc xe không giữ được phương hướng loạng choạng bẻ hướng hết bên này sang bên kia, vô tình đâm trúng vào chiếc Mercedes kế bên. Hai chiếc xe đâm sầm vào nhau tạo lối chắn ngay giữa đường quốc lộ, từ đằng xa những chiếc khác của địch chạy với tốc độ như gió không kịp trở tay. Tiếng bánh xe kéo rít trên mặt đường nghe rất chói tai, cứ thế những chiếc phía sau cứ nối đuôi đâm liên tục vào nhau.

Khói từ những chiếc xe bốc nghi ngút. . .

Không lâu sau đó chiếc xe chở gia đình Lam Nhã đã đến được sân bay đang chứa chuyên cơ riêng kia.

Từ đằng xa có một đám người vận đồ đen, bên đai thắt lưng vắt thêm một khẩu súng lục, tiến lại gần chiếc xe của cô và gia đình.

Có một người đàn ông mở cửa xe nói với bố cô: "Anh Lam, tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, mọi người nhanh chóng di chuyển để tránh lỡ thời gian. Anh Tôn đã bố trí người đi theo gia đình anh sang New York, mọi người cứ yên tâm nghỉ ngơi trên máy bay. Ở bên đây đã có anh Tôn và tụi em dàn xếp."

Bố Lam Nhã đáp ngắn gọn: "Được, cám ơn cậu. Chúng tôi đi trước."

Bóng của gia đình cô khuất dần sau khung cửa lớn của đại sảnh sân bay.

Lam Nhã và gia đình sắp đặt chân đến Mỹ, một cuộc sống mới lại bắt đầu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net