Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trọng.

"Nhưng để làm thế, chị đã phá hoại cuộc sống của cái thằng đội mũ và cũng như của Yamashita-san... không, chị đã đem lại tai ương cho nhiều người nữa, đúng không?"

"Số người trở nên hạnh phúc nó lớn hơn nhiều số người trở nên bất hạnh. Nhưng lời phản đối của em là hoàn toàn đúng, Maria à. Do mục tiêu của chị là làm cho mọi người trên thế giới này hạnh phúc, đúng là không được phép có sự hy sinh. Chị đã phải dùng cách này vì sự bất tài của mình," chị giải thích.

"Vậy chị có thể sống tiếp khi mà mình đã bắt người khác hy sinh sao, chị đã biến một con người thành tội phạm, còn một người khác thì bị đốt nhà."

"Dù chị không muốn chấp nhận cái cách hy sinh này, nhưng miễn là nó đem lại hạnh phúc cho nhiều người hơn, thì chị vẫn sẽ chọn nó. Bên cạnh đó, cái kinh nghiệm mà chị thu được sẽ giúp chị rất nhiều trong tương lai."

"Nhưng như vậy là sai... nó rất sai...!"

Một người bình thường không thể nào ra được quyết định như vậy; cái này nó sai hoàn toàn. Chị Aya có vẻ như không đồng cảm với những người đó vậy.

"Sao nó lại sai? Em thử giải thích xem? Tất cả những gì chị muốn nói là chị sẽ sẵn sàng hy sinh 10 người để cứu 100 người, cho dù chị không hài lòng vời cái giải pháp đó."

"Nh-nhưng... nó vẫn sai!"

Tôi chắc là chị đã sai. Tôi tự tin rằng quan điểm của mình là đúng, nhưng không thể nghĩ là một lập luận nào thuyết phục được cả. Tất cả những gì tôi làm là lắc đầu nguầy nguậy như một đứa trẻ vậy.

"Urm... urm...! Đáng lẽ ra phải có cách khác...! Em thì không nghĩ ra được, nhưng một người thông minh như chị thì sẽ không có khó khăn gì để nghĩ ra cách. Giả dụ như... chị có thể đừng dùng những cái cảm xúc tích cực như lòng tin hay sự ngưỡng mộ để làm người khác cảm thấy hạnh phúc."

"Chị từng thử cái này hồi lúc còn học tiểu học."

"Huh?"

"Bài học mà chị rút ra được là nếu chỉ trao cho họ những thứ mà họ đang cần, nó chỉ tạo ra một kết quả tạm thời, và cũng chỉ có thể làm một số người hạnh phúc mà thôi."

"... Em không hiểu ý chị!'

"Chị nghĩ là nói suông thôi thì không đủ. Được rồi. Em lại kia mở ngăn kéo ra giùm chị được không? Cái trên cùng đó."

Nỗi lo làm tôi do dự; thứ mà tôi chuẩn bị tìm thấy đây sẽ phá tan cái tư tưởng trước giờ của tôi.

Do tôi vẫn đứng im đó, chị Aya đứng dậy, bật đèn lên và rồi mở ngăn kéo trên cùng ra.

Trong đó, chị lấy ra một quyển sổ và đưa cho tôi. Đó chính là cái quyển mà thằng con trai đội mũ đã đưa cho chị khi nó đến nhà chúng tôi. "Chị đã nhờ nó đánh cắp giùm chị, nhưng em đừng nói cho ai nhé," chị Aya nói với một nụ cười trên gương mặt.

Trên quyển sổ đó có đề chữ "Nhật ký."

"Em cứ đọc đi."

Tôi có linh cảm không lành về chuyện này, nhưng vẫn quyết định mở nó ra và đọc.

"Đó là một tình yêu bị ngăn cấm."

Dòng đầu tiên trong quyển nhật ký, dù không hề đề cập đến người mà mình yêu là ai, nhưng rõ ràng nó đang nói đến chị Aya. Quyển nhật ký này như chỉ toàn tập trung để nói về chị.

Hắn ghi rằng đó là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng hắn đã quyết định không bày tỏ tình cảm của mình. Tuy nhiên, vì chị đã để ý đến những ánh nhìn của hắn và đáp lại với vẻ thích thú, hắn không còn khả năng kiềm chế tình cảm của mình nữa. Quyển nhật ký mô tả sự sung sướng khi hắn mời chị đi chơi và nhận được lời đồng ý. Buổi hẹn của hai người đã thành công tốt đẹp. Hắn đã sẵn sàng cống hiến cả cuộc đời của mình cho chị. Hắn tỏ tình và họ trở thành một cặp. Quyển nhật ký chứa khá nhiều những bài thơ tình sến sủa và những quan điểm về tình yêu khác.

Mặt tôi trở nên trắng bệch khi đọc nó. Cái tình yêu mù quáng được mô tả trong đây nó làm tôi thấy ghê tởm. Dù tác giả của nó luôn quan sát chị Aya, hắn không hề hiểu chút gì về chị. Có vẻ như hắn đã tạo nên một nhân vật trong trí tưởng tượng của mình, rồi gán nó cho một con búp bê tên là Aya vậy.

Nhưng điều tệ nhất là, tôi biết được câu chuyện này sẽ kết thúc như thế nào.

"Maria à," chị tôi thì thầm. "Chị có thể làm cho chỉ một người hạnh phúc nếu chị muốn, nhưng chị nhận ra rằng điều đó nó quá xa rời cái mục đích thực sự của mình."

Nội dung trong quyển nhật ký bắt đầu chuyển hướng một cách bất ngờ.

Hắn ghi rằng chị Aya bắt đầu đối xử lạnh nhạt với hắn cho dù họ đang hẹn hò nhau. Tình yêu của hắn dành chi chị đã bị cả lớp phát hiện, và mọi người trong lớp bắt đầu phớt lờ hắn, và chị Aya chính là người đã tung tin đồn về quan hệ của họ.

Nét chữ trong nhật ký không còn tỉ mỉ nắn nót như ban đầu nữa, nó trở nên nguệch ngoạc và cẩu thả.

Quyển nhật ký bắt đầu kể về việc hắn bị từ chối khi cầu hôn chị. Rõ ràng, cái lời cầu hôn với một đứa học sinh tiểu học đó đã bị ghi âm lại, và cái bản ghi âm đó đã bị lan ra khắp lớp. Tất cả mọi người, từ học sinh, phụ huynh, đến cả đồng nghiệp, ai cũng trao cho hắn những ánh mắt khinh bỉ. Hắn bị buộc thôi việc, và bị chính cha mẹ mình đuổi đi.

Và rồi hắn đột nhập vào nhà chúng tôi.

Đây chính là quyển nhật ký của người giáo viên chị Aya hồi lúc chị học lớp 6. Câu cuối cùng được ghi trong quyển nhật ký này là:

"Tao sẽ giết Otonashi Aya."

Cái sự hung bạo trong quyển nhật ký làm tôi bất chợt thấy buồn nôn; tôi nhớ lại cái cảnh của vụ đột nhập ngày hôm ấy.

Tuy nhiên, tôi không thể trách hắn được.

Vì rốt cuộc, chính chị tôi đã dự đoán rằng "giáo viên của chị sẽ bỏ việc".

Nói cách khác – chị đã cám dỗ chính giáo viên của mình hồi lúc chị còn học tiểu học, và rồi ép hắn vào đường cùng.

"... S-sao chị lại làm vậy?!"

"Chị đã cố làm cho ông ta hạnh phúc. Bộ em không thấy ông ta hạnh phúc thế nào lúc đầu quyển nhật ký ư? Nhưng rồi, ông ta chỉ muốn sở hữu chị hoàn toàn. Ông ta không chấp nhận cái mong muốn làm người khác hạnh phúc của chị. Nếu như chị chấp nhận để ông ta sở hữu mình như vậy, chị sẽ không thể nào theo đuổi được ước mơ của mình, và điều đó là không thể chấp nhận được. Ông ta đã bị cái ảo tưởng rằng chị sẽ không yêu ai khác ngoài ông ta. Bỏ được ông ta thật sự là rất khó khăn; và cuối cùng chị đã phải dùng thủ đoạn này."

Chị Aya lắc đầu yếu ớt.

"Em thấy đấy, cái thí nghiệm đó, nó thất bại hoàn toàn. Nhưng đồng thời, chị đã hiểu rõ được mối quan hệ giữa yêu và ghét, và nhận ra rằng mình có thể điều khiển người khác bằng cách lợi dụng hai thứ cảm xúc đó. Chị không còn đi theo hướng tập trung từng người riêng lẻ nữa, mà bây giờ chị cố gắng hiện thực hóa ước mơ của mình bằng cách sử dụng sự căm ghét. Trên thực tế, cách tiếp cận này đem lại kết quả tốt nhất từ trước đến giờ! Nói thế thôi... nhưng giải pháp vẫn còn chưa đạt đến mức lý tưởng. Chị còn phải đi xa lắm thì mới đạt được cái lý tưởng của mình, nhưng chị chắc chắn sẽ không dừng lại ở đây."

Chị mím môi lại, tỏ vẻ quyết tâm.

"Chị sẽ tiếp tục tìm ra cách để làm cho tất cả mọi người trên thế giới này được hạnh phúc."

Sau khi tuyên bố điều đó, chị nhìn tôi và cười.

--À.

Tôi cuối cùng đã hiểu tại sao nụ cười của chị lại mê hoặc tôi.

Đó là vì—

--Chị Aya là một vị thánh.

Có vẻ nhìn sơ qua thì không đúng như vậy. Vì rõ ràng, chị đã không do dự hy sinh người khác chỉ để đạt được mục đích của mình. Và trên hết, chị đã có những hành động rất phi đạo đức.

Tuy nhiên, những gì mà chị làm đều không hề vì một mục đích trục lợi cá nhân nào.

Chị đã gạt sang một bên những ham muốn cá nhân của mình vả chỉ quan tâm đến sự hành phúc của người khác.

Tôi phải thừa nhận rằng tôi thật sự nhìn thấy sự đẹp đẽ trong lý tưởng của chị.

Aah... nếu vậy thì tôi có kỳ quặc khi nghĩ như thế không?

"Em đã rõ điều mà chị muốn làm... Nhưng chị à, chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của em."

"Ừm, em nói đúng. Chị vẫn chưa giải thích chính xác tại sao chị lại cho em xem cái việc mà chị đang làm. Nhưng nếu em thử nghĩ lại xem, chẳng phải chị đã từng dự đoán một điều sao?"

Dự đoán.

"Em sẽ trở thành chị - em sẽ phải trở thành chị."

Suy nghĩ về cái ý nghĩa của lời tiên tri ấy làm tôi rùng mình.

Chị Aya nhẹ nhàng đặt tay lên môi tôi. "Em cũng sẽ sống vì hạnh phúc của người khác, cũng như chị vậy. Chị muốn em học điều đó từ chị."

Em ư? Em sẽ phải làm cái điều giống như chị sao? Từ bỏ cái ham muốn và cảm xúc của bản thân mình vì thế giới này ư?

"Nh-nhưng em không thể làm vậy được!"

Tôi không phải là cái người siêu phàm như chị. Tôi chỉ là một đứa yếu đuối, còn chẳng thể hòa đồng khi đi học nữa là.

"Đây không phải là vấn đề 'có làm được hay không'. Em không thể nào chối bỏ số phận được."

"T-tại sao?! Không phải chỉ cần một người trong chúng ta làm là đủ rồi sao?! Đừng lôi em vào chuyện này!" Tôi hét lên phản đối.

Chị Aya thở dài đáp lại, "... Chị không chắc rằng chị có nên nói điều này hay không, nhưng có vẻ như không còn cách nào khác."

"Y-ý chị là sao...?

"Con đã giữ cho mẹ và Michishige-san cùng nhau. Con là thiên thần của mẹ," Chị nhắc lại lời mà mẹ tôi từng nói.

Đó là những lời đã luôn làm tôi cảm thấy yên tâm.

"V-vậy thì sao...? Sao chị lại nhắc lại những lời đó ở đây...?"

"Những lời ấy có vẻ như ẩn chứa tình yêu trong đó. Nó có vẻ như ngược lại hoàn toàn với những gì mà mẹ chị hay nói. Nhưng liệu đó có phải là sự thật hay không? Ý chị là, nếu như em suy diễn theo một cách khác, nó sẽ trở thành:"

"Con đã hoàn thành mục đích của mình khi con được sinh ra."

Những lời mẹ tôi nói luôn là nền tảng sống của tôi. Con người tôi được xây dựng dựa trên cái nền tảng ấy.

Không có cách nào nó lại có thể bị phá vỡ chỉ với một câu nói được.

"---- Ah..."

--Ấy vậy mà.

"Ew... AAAAAH..."

Tôi không thể chịu được.

Chỉ cần một câu nói là đủ để phá tan những gì mà tôi luôn tin tưởng vào.

Cũng những như tấm thủy tinh, không thể được hàn gắn khi nó đã tan vỡ.

Aah... nó xảy ra quá nhanh, có lẽ tôi đã có những nghi ngờ về điều này trước đây. Chắc tôi đã cảm nhận được rằng cha mẹ không quan tâm đến mình. Chắc tôi đã cảm nhận được cái ngụ ý của những lời nói yêu thương đó.

"—U... gh..."

Không hẳn là tôi đã bị cha mẹ ngược đãi hay ngăn cấm đủ điều. Chẳng có gì đáng than phiền về cha mẹ của mình cả.

Nhưng tôi không thể phủ nhận rằng chúng tôi chỉ là những thứ gây rắc rối cho Michishige-san và mẹ tôi.

Đúng như vậy—

Chúng tôi là những đứa con không cần thiết.

Chị Aya ôm tôi vào lòng và an ủi tôi.

"Em là một đứa rất đặc biệt, Maria à," chị nói trong khi vẫn đang ôm tôi, một cái ôm dịu dàng hơn bao lần. "Em vẫn còn là một cái vỏ chưa nứt ra. Trước mắt em là vô vàn những khả năng. Em trong trắng đến mức nếu như có một vị thánh có thể ban phát điều ước, ông ta sẽ xuất hiện trước mặt em, chứ không phải chị."

"Tuy nhiên," chị nói thêm, "điều đó cũng có nghĩa là em vẫn đang trống rỗng."

"V-vậy em phải làm gì..."

"Chúng ta đều trống rỗng, cả hai ta. Nhưng nếu chúng ta tiếp tục tìm kiếm mục đích của mình, ta cuối cùng cũng sẽ lấp đầy cái khoảng trống đó trong tim ta. Hãy biến mục đích của ta thành một thứ gì đó vĩ đại, Maria à. Hãy làm cho mọi người trên thế gian này hạnh phúc. Nếu ta thành công, mọi người sẽ cần đến chúng ta." Chị nói và thì thầm vào tai tôi: "Khi đó, việc ta sinh ra sẽ mang một ý nghĩa gì đó."

Tuy nhiên, tôi lẩm bẩm, "... Có lẽ... Em sẽ tìm một mục đích khác..."

Tôi vẫn chưa thể tự nguyện cống hiến cuộc đời mình như chị Aya được.

"... Nè Maria. Chị có khả năng điều khiển người khác đến một mức độ nào đó, cho dù chị chỉ mới gặp họ, đúng không?"

"Ừm, chị có thể..."

"Đã bao nhiêu năm kể từ ngày ta gặp nhau, Maria nhỉ? Bao nhiêu năm rồi ta đã sống dưới cùng một mái nhà? Sao em chắc rằng mình không bị ảnh hưởng bởi chị chứ?"

"... À..."

"... Đúng vậy, Maria à. Em đang chịu sự kiểm soát của chị. Chị đã chi phối em, làm em phải cùng chị ước mong cho sự hạnh phúc của thế giới. Em có thể cố gắng chống cự, nhưng cuối cùng thì em cũng sẽ đi đến quyết định như chị đã định ra mà thôi."

Chị tiếp tục:

"Otonashi Maria sẽ trở thành Otonashi Aya."

Cái giây phút mà chị nói điều đó, hình ảnh cái mạng nhện trong giấc mơ lại hiện ra trước mắt tôi.

Tôi đã bị vướng trong cái mạng nhện đó, không thể thoát ra được. Tôi đang sắp bị nuốt chửng giống như người giáo viên trong quyển nhật ký đó, hay cái thằng đội mũ, hay tất cả những người đã từng tiếp xúc với chị Aya.

Chị cười với tôi.

"Chúng ta hãy bắt đầu nào, Maria! Chúng ta có lẽ không thù hận ai, nhưng chúng ta có một kẻ thù chung và hắn đang tra tấn tâm trí ta. Tên hắn là sự trống rỗng. Hãy cho hắn thấy--"

Với một nụ cười hết sức quyến rũ tôi, chị tiếp tục:

"Chúng ta trả thù như thế nào!"

____________________________________________________________________________

Lễ tang của họ diễn ra vào một ngày mưa.

Tôi đứng đó trong bộ đồng phục học sinh của mình, không nói chuyện với ai, ôm lấy bức ảnh của chị Aya.

Khi tôi tự soi gương, tất cả những gì tôi thấy là một cái vỏ trống rỗng có thể dễ dàng bị bóp nát dưới sức ép.

"Maria, khi chị 14 tuổi, chị sẽ rời khỏi nơi này!"

Sao chị lại chọn cách chết cùng cha mẹ chứ? Tôi tự hỏi. Chị không thể nào có thể đạt được mục đích của mình nữa.

Nhưng rõ ràng, chị đã lên kế hoạch cho chuyện này từ trước, và giao cho tôi các trọng trách làm cho mọi người trên thế giới được hạnh phúc. Đó là lý do tại sao chị cho tôi thấy vụ phóng hỏa, hay là lần chị cho tôi đọc quyển nhật ký.

Chị chắc là đã đi đến cái kết luận rằng chị sẽ phải trao lại nhiệm vụ của mình cho tôi.

Vào ngày sinh nhật thứ 14 của chị, chị đã lợi dụng sự hận thù của người giáo viên cũ của mình, để cho ông ta gây ra tai nạn và làm chết tất cả mọi người liên quan.

Trả thù.

Chị đã nói là phải trả thù.

Chị Aya có lẽ đã căm thù gia đình của mình vì đã tạo ra cái sự trống rỗng luôn tra tấn mình. Trả thù họ là một mục đích mà chị chưa từng nói ra. Chị đã lên kế hoạch cho cái chết của họ ngay từ đầu.

Tôi cũng là một phần của cái gia đình mà chị muốn trả thù, nhưng với tôi, chị không trả thù bằng cách cướp đi mạng sống của tôi, nhưng bằng cách chiếm giữ lấy trái tim tôi.

Bằng chứng là, giờ đây tôi chẳng còn nơi nào để đi.

Họ hàng của tôi ai nấy đều bận bịu bàn xem ai sẽ phải nuôi đứa con đáng nguyền rủa này, và ai sẽ lãnh đống tiền thừa kế kia. Và cuối cùng, tất cả những tài sản, bao gồm đất đai và ngôi nhà, đã bị họ chiếm hết, và tôi chẳng còn gì.

Tôi chỉ nhận được số tiền bảo hiểm sau khi cha mẹ tôi chết, vừa đủ để tôi có thể sống cho đến khi mình đủ trưởng thành nếu tôi sống một cuộc sống bình dân. Rõ ràng, họ hàng tôi nghĩ rằng nhiệm vụ của họ thế là đủ.

Không thể nào tôi có thể sống cùng họ. Tôi nhận ra rằng tôi thà ở trong cái mạng nhện kia còn hơn.

Và rồi trước khi tôi kịp nhận ra, tôi chỉ còn lại một mình. Ngạc nhiên thay, cái ấn tượng lúc này không giống như cái cảm giác khi bị nhốt vào trong một căn phòng chật hẹp – tôi cảm thấy như mình vừa bị quăng vào một khoảng không gian vô tận. Trong cái thế giới không màu này, tôi có thể đi và đi, nhưng cảnh vật không thay đổi và tôi không thể đến được đâu.

Tuy nhiên, có một thứ như đang dẫn đường cho tôi.

Đó là cái bóng yếu ớt của chị Aya. Không còn nơi nào để đi, tôi đi theo nó.

--Chị Aya.

Bỗng nhiên, tôi nhận ra một con nhện rất to đang tất bật giữa cơn mưa. Không nghĩ ngợi gì, tôi nhặt nó lên, cũng giống như một lần chị tôi từng làm, tôi cho nó bò trong tay mình. Tôi bóp chặt tay lại.

Khi tôi mở bàn tay ra, con nhện vẫn còn đó. Tôi không thể bóp nát nó được. Con nhện bò ra khỏi tay tôi, tay tôi giờ đây chỉ còn dính dáp lớp bùn.

Ngay lúc đó, trong người tôi bỗng cháy lên một cảm xúc –

--Tôi sẽ trở thành Otonashi Aya.

Khi tôi chợt tỉnh lại, tôi thấy mình đang đứng giữa trời mưa. Tôi không nhớ rằng mình đã đến đây như thế nào, tôi cũng chả nhớ là đám tang đã diễn ra được bao lâu.

Tôi đang ở một nơi nào đó rất lạ. Bộ đồng phục ướt đẫm.

Con mưa to đã cuốn trôi mọi cảm xúc, dập tắt hơi ấm tình người, xói mòn xác thịt, hòa tan dòng máu, đưa tôi trở về với cát bụi.

Đã bao lâu kể từ lúc tôi bắt đầu đi? Chắc không lâu lắm, nhưng cái chuyến đi không điểm dừng này đang xé nát linh hồn tôi.

Tôi cứ đi –

Và đến lúc đó mà linh hồn tôi đã hoàn toàn bị mục nát—

--Tôi bị một ánh sáng vây quanh.

Tôi không thể nào mô tả nó dược. Không có bầu trời hay mặt đất, và người tôi đang khỏa thân như cái ngày mà tôi mới vừa sinh ra. Tôi cảm thấy linh hồn mình đang tan ra trong ánh sáng. Nơi đây không cho cái bản ngã của tôi được "tồn tại".

Bỗng nhiên, tôi chợt thấy một dòng hơi ấm. Tuy nhiên, tôi thấy điều khiển dòng hơi ấm ấy chẳng có ý nghĩa gì vì tôi đang sắp bị tan biến khỏi thế giới này.

À, nhưng khoan đã.

Có một việc tôi cần phải làm.

Tôi phải "làm cho mọi người trên thế giới này hạnh phúc."

Dù tôi đáng lẽ ra chỉ là một cái vỏ trống rỗng, tôi vẫn còn mục đích sống của mình. Lúc đó, mọi luồng gió thổi hết vể một hướng và tập trung xung quanh tôi.

Ánh sáng!

Ánh sáng!

Ánh sáng xung quanh tôi!

Trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã rời khỏi cái thế giới ánh sáng đó và đang đứng trong một khu rừng quen thuộc. Trong khi lắng nghe tiếng kêu của những loài côn trùng, tôi đứng dậy.

Tuy nhiên, tôi không biết phải làm gì tiếp theo. Tỏi chỉ đứng đó, không thể di chuyển. Tim tôi đang thiếu một động lực.

Sau khi đứng đó cho đến khi màu sắc của bầu trời chuyển màu, tôi đút tay và túi mình và lấy ra một thứ.

Đó là một giỏ quả nhỏ. Bên trong là một chai tinh dầu mà tôi đang tính tặng chị Aya vào ngày sinh nhật của chị.

Tôi mở nắp chai dầu ra.

Một mùi hương khuynh diệp bắt đầu tỏa ra, giác quan của tôi dần trở lại. Tôi cảm thấy khó chịu trong bộ đồng phục dính đầy bùn của mình.

Bỗng nhiên, trên tay tôi đang cầm một 'chiếc hộp'.

Một chiếc hộp rất đẹp và trong suốt hình lập phương. Tuy nhiên, nó nhìn thật dễ vỡ, cứ như được tạo ra bởi những mảnh thủy tinh cực mỏng vậy.

Toi nhìn chiếc hộp và ngay lập tức biết rằng nó có khả năng ban phát 'điều ước'. Tôi có cơ hội để biến mọi điều ước thành sự thật.

Không cần phải nói, chỉ có một điều ước mà tôi muốn.

Tôi đặt tên cho nó là "Hạnh phúc."

Nhưng tiếc thay, nó lại "không trọn vẹn."

________________________________________________________________________

--Bang, bang!

Tôi tỉnh giấc khi nghe tiếng ai đó dộng vào tường.

"... Hm..."

Tôi dụi mắt mình. Tôi nhớ rằng mình đã có một giấc mơ về quá khứ, nhưng ngay lập tức quên mất nó là gì khi tỉnh giấc.

Mùi khuynh diệp tỏa khắp phòng tôi; đó là cái mùi đã thúc đẩy cơ thể và trái tim tôi cho dù tôi đã đi đến giới hạn của mình từ lâu rồi.

"Được rồi, đến lúc phải đi rồi."

Tôi đứng dậy để mình có thể tiếp tục tìm kiếm một chiếc hộp. Dù tôi có tìm được một cái mới hay không, tôi vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ làm cho mọi người trên thế giới hạnh phúc, cho dù tôi phải quên đi quá khứ của mình.

Vì đó là ý nghĩa duy nhất của đời tôi.

Tôi loạng choạng vài bước. Đôi chân mảnh mai này đã phải đi quá lâu, quá lâu rồi – còn lâu hơn cả một đời người – nhưng tôi không được phép dừng lại. Không có lý do gì để dừng lại.

Tôi phải cống hiến cuộc đời mình cho người khác. Không ai được phép ngăn cản tôi.

--Bang, bang!

Ah... cái âm thanh này, nó bắt đầu làm tôi thấy khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net