Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đang ở một khu phố khá lạ.

Chính xác hơn, vị trí hiện tại của tôi là tại một khu mua sắm cỡ trung, giờ đây không còn nhiều người qua lại vì xu thế người ta bây giờ chủ yếu hướng đến các trung tâm thương mại lớn. Khu này tên là gì ấy nhỉ?... Mà nó cũng chẳng quan trọng. Vị trí của tôi không có chút liên quan gì đến cuộc chiếc cô độc mà tôi đang phải chiến đấu.

Con đường giờ vắng tanh vì cũng đã xế chiều, và một chàng trai trong bộ đồng phục học sinh tên là Tejima Yukito đang nằm đó. Cậu ta đã bất tỉnh và đang ôm lấy một con búp bê.

'Khóa chặt giữa những chiếc gương', một 'chiếc hộp' ban cho Tejima ước muốn của mình: một thế giới chỉ chứa cậu ta và người con gái lý tưởng của mình. Cậu ta đã ước cho một thế giới chỉ dành cho 2 người: chính bản thân mình và người con gái hơn cậu ta một tuổi, Amemiya Suzu. Tuy nhiên, những 'chiếc hộp' luôn kèm theo sự nghi ngờ của chủ nhân nó. Tejima không tin rằng điều ước của mình sẽ thành hiện thực, và cậu ta cũng biết rằng Amemiya Suzu cũng không muốn sống cùng mình trong một cái thế giới cô độc đó. Cho dù ước được tách biệt với thế giới, trong lòng cậu ta không thực chất mong muốn điều này.

Và do đó 'chiếc hộp' được tạo ra có hình dáng một cái mê cung. Tất cả những gì mà cậu ta làm được là tự nhốt mình vào một căn nhà đầy những chiếc gương và những con búp bê có hình dáng giống như Amemiya Suzu. Những con búp bê ấy chỉ nói những điều mà cậu ta muốn chúng nói.

Tôi đột nhập vào thế giới mà cậu ta tạo ra, đi xuyên qua cái mê cung đầy những chiếc gương ấy, vượt qua những con búp bê không hồn kia. Do không có chút manh mối gì để có thể giúp tôi tìm ra một giải pháp, tôi đã phải ở trong cái thế giới ấy lâu hơn mình tưởng. Cuối cùng, tôi cũng tìm ra một biện pháp khá nguy hiểm: đập vỡ tất cả những chiếc gương trong đó. Bằng cách phớt lờ cái luật lệ của cái mê cung này, tôi cuối cùng đã tìm ra Tejima, cậu ta đang trốn ở trung tâm của cái mê cung. Tôi đã thuyết phục cậu ta đầu hàng, và sau đó lấy đi 'chiếc hộp' của cậu ta.

Chỉ mới có một ngày trôi qua trong thế giới thực, nhưng khoảng thời gian mà tôi đã ở trong cái thế giới kia là khoảng một năm. Tôi giờ đã khá mệt mỏi sau cuộc chiến này.

À mà nói thêm, Tejima và Amemiya Suzu không phải là một cặp tình nhân. Ngược với cái ảo tưởng của Tejima, người con gái mà cậu yêu chỉ xem cậu ta như một đứa học sinh bình thường và chỉ mới trò chuyện có vài lần. Và trong khi Amemiya đúng là một cô gái xinh đẹp, con người thật của cô ta không có vẻ gì là cô gái hoàn hảo mà tôi đã thấy trong cái mê cung kia.

'Chiếc hộp' của cậu ta phát ra một tia sáng yếu ớt khi bị bọc trong tờ giấy bạc. Tôi thả nó xuống đất và đạp vỡ nó. 'Chiếc hộp' dù không hề nhỏ, bị vỡ ra một cách dễ dàng.

Bây giờ, tôi lại phải bắt đầu lại từ đầu.

... Tôi còn phải tiếp tục điều này trong bao lâu nữa? Liệu tôi có còn đủ sức không?

"Lại một lần nữa cô lại thất bại trong việc có được một chiếc hộp mới."

Tôi nhìn về phía của người mới cất giọng.

"O!"

Hắn bây giờ đang sở hữu hình dáng người cha của Tejima Yukito, nhưng cái nụ cười kia đã cho tôi biết danh tính thực sự của hắn ngay lập tức.

"Sao không bỏ cuộc đi? Cô sẽ không bao giờ tìm được một chiếc hộp rỗng nữa đâu, mà có tìm được thì cô cũng không có khả năng dùng nó."

"Có lẽ thế. Nhưng chuyện đó không quan trọng; tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm một 'chiếc hộp' mới, và tôi sẽ biến cái 'Hạnh phúc không trọn vẹn' của mình thành một cái hạnh phúc đích thực. Tôi sẽ làm cho tất cả mọi người trên thế giới này được hạnh phúc."

"Và cô sẵn sàng hy sinh bản thân mình vì điều đó?"

"Đúng vậy, bỏi vì --"

"Tôi là Otonashi Aya."

Đáp lại câu khẳng định chắc nịch của tôi, O nhoẻn một nụ cười khinh khỉnh và biến mất.

Tôi không nhớ là mình đã chơi cái trò mèo vờn chuột này bao lâu rồi. Ký ức của tôi chỉ chứa những sự kiện gần đây.

Do đó, những ký ức quý giá mà tôi từng sở hữu trước đây, giờ chúng đã không còn nữa.

Vì dụ --

"—Ah."

Tôi chợt cảm thấy một cảm giác ấm áp và quen thuộc trong trái tim mình khi suýt nữa mình nhớ ra một cái tên. Nhưng rồi những mảnh ghép của quá khứ lại biến mất trước khi tôi kịp nhớ ra bất cứ điều gì.

À mà thôi, dù sao thì nó cũng không còn quan trọng với tôi nữa. Một mối quan hệ trước đây mà tôi đã không còn nhớ nữa, điều đó có ý nghĩa gì cơ chứ. Tôi chắc rằng người ấy giờ đã có một mối quan hệ mới và quên tôi mất rồi.

"Tôi thật --"

Đơn độc.

Tôi đã luôn cô độc kể từ ngày hôm ấy.

Hoàn toàn mệt mỏi, tôi ráng lết vào căn phòng mà tôi đã thuê ở một khách sạn và rồi ngả lưng xuống giường. Tuy nhiên, tôi không thể chợp mắt được.

Đầu tôi đau như búa bổ. Cơ thể tôi rã rời sau khoản thời gian chiếc đấu chống lại những 'chiếc hộp'; tôi cảm thấy như mình có thể gục ngã bất cứ lúc nào. Nếu tôi cầu xin sự giúp đỡ, con quái vật ấy – sự trống rỗng – sẽ vồ lấy và nuốt chửng tôi.

Tôi đã đến giới hạn của mình. Tôi đã đến giới hạn lâu lắm rồi.

Tôi bò đến chỗ chiếc giỏ của mình, lấy chai dầu khuynh diệp ra, và đổ một chút vào miếng khăn giấy.

Mùi hương khuynh diệp, lạ thay, lại có thể giúp tôi dễ chịu hơn và chìm vào giấc ngủ. Cơ thể tôi có lẽ đã quen với mùi hương ấy.

Tôi dần dần thiếp đi.

Trong chốc lát, tôi chìm vào trong cái quá khứ mà tôi chỉ có thể nhớ ra trong giấc mơ của mình.

_________________________________________________________________________________________

Chị gái tôi, Otonashi Aya, có thể đoán trước được tương lai.

Chị ấy có thể xác định danh tính của thủ phạm trong vòng dưới 10 phút khi chúng tôi xem một bộ phim trinh thám. Chị ấy cũng đoán được thực đơn buổi tối mà Yoshida-san, người giúp việc trong nhà chúng tôi, chuẩn bị mỗi ngày. Chị cũng có thể đoán được cặp đôi nào chuẩn bị hèn hò trong lớp, hay như khi nào một giáo viên sẽ bỏ việc.

Mỗi khi một tiên đoán của chị thành sự thật, tôi lại càng bị mê hoặc. Những "lời tiên tri" ấy đối với tôi cứ như một trò ma thuật bí ẩn, và ảo thuật gia ở đây đã hoàn thành màn ảo thuật của mình một cách xuất sắc nhất có thể.

Tôi luôn tự hào vì là em gái của một con người hoàn hảo như vậy, nhất là khi con người tôi không có gì đặc biệt nổi trội cả.

Tuy nhiên – chị Aya cũng đã tiên đoán một điều về tôi. Một điều rất khủng khiếp.

Sự việc xảy ra vào một ngày mùa đông năm tôi 12 tuổi. Trời lạnh buốt giá, gió thổi mạnh làm những cánh cửa sổ va đập dữ dội. Tôi chỉ mới vừa từ trường về nhà, vẫn đang mặc chiếc áo khoác của mình. Việc đầu tiên tôi nghĩ tới là chạy vào phòng chị mình để sưởi ấm. Phòng của chị Aya đúng thật là rất ấm áp, làm tôi tôi mỉm cười trong sự hài lòng. Nơi đây hòa quyện những mùi hương của các loại tinh dầu và nước hoa khác nhau.

Tuy niên, những mùi hương này trộn lẫn vào nhau một cách rất hòa hợp. Đó chính là cái mùi của người chị yêu dấu của tôi.

Không như phòng tôi, một căn phòng rất chi bình thường, phòng của chị Aya có các món đồ nội thất sang trọng, không có vẻ gì là phòng của một đứa nhóc cả. Cái đèn treo cũng như cái gương đồ cổ kia trông cứ như được lấy ra từ một thế giới thần tiên vậy.

Nói thế thôi, nhưng tôi công nhận rằng căn phòng hoành tráng này nó rất hợp với chị Aya.

Trong khi tôi đang cởi chiếc áo khoác của mình ra, chị ấy nhìn tôi với một ánh mắt nghiêm nghị vì một lý do nào đó. Tôi nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc, và chị ấy nói, "Chị có chút chuyện muốn nói với em." Vẫn còn hơi chút thắc mắc, tôi ngồi xuống chiếc ghế trước mặt chị Aya.

Chị ấy từ bỏ nét mặt nghiêm nghị kia, thay vào đó mỉm cười với tôi. Đứng dậy và ôm lấy đầu tôi, và rồi chị ấy nói rất rõ:

"Chị ngay lúc này đây, sẽ tiên đoán tương lai của em, Maria à."

Với những lời ấy, chị buông vòng tay của mình ra.

Đó là lần đầu tiên chị Aya tiên đoán một điều gì đó liên quan đến tôi. Tôi rất đỗi ngạc nhiên và ngay lập tức ngồi thẳng người dậy.

Chị nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói: "Em sẽ trở thành chị - em sẽ phải trở thành chị." Nhìn thấy tôi đang bối rối, chị ấy tiếp tục, "Điều đó có nghĩa là em sẽ phải giúp cho những người khác được hạnh phúc."

"Trở thành chị? Nhưng nếu thế thì chị sẽ đi đâu?"

Chị ấy ngập ngừng một chút, nhưng ánh mắt của chị vẫn thể hiện sự quyết đoán.

"Maria, khi chị 14 tuổi, chị sẽ đi khỏi nơi này."

Chị Aya mất năm 14 tuổi, trong một tai nạn giao thông xảy ra vào đúng ngày sinh nhật của mình. Cha và mẹ tôi cũng qua đời trong tai nạn đó.

Chỉ còn tôi ở lại một mình, đúng như chị ấy đã tiên đoán.

Kể từ lúc đó, tôi đã cố sống như Otonashi Aya, đúng như lời tiên tri của chị ấy.

_____________________________________________________________________________

Tôi gặp chị Aya lần đầu tiên vào mùa xuân năm tôi 4 tuổi. Tôi vẫn nhớ như in cái ngày hôm ấy.

"Nè, sao mọi người lại xếp hàng vậy?"

Mẹ tôi chỉ mỉm cười để đáp lại câu hỏi của tôi. Tất cả mọi người trong nhà, kể cả những cô hầu, đang đứng xếp hàng ở cửa chính. Tôi chưa từng thấy họ làm việc này bao giờ, do đó tôi cũng hơi lo lắng và níu lấy tay của mẹ mình.

Không lâu sau đó, cha tôi lái chiếc xe Mercedes qua cổng nhà chúng tôi, và một cô gái bé bước ra từ hàng ghế sau.

Nhìn thấy chúng tôi, cô bé ấy mỉm cười và cúi đầu chào.

"Thật là hân hạnh khi được gặp mọi người."

Dù cho không có vẻ gì đặc biệt về cô bé ấy, tôi vẫn cảm thấy rất ấn tượng. Chúng tôi cũng xêm xêm về tuổi tác và chiều cao, nhưng tôi có cảm giác như cô bé ấy khác biệt hoàn toàn với mình. Gương mặt hoàn hảo, đôi chân thon thả, làm da mịn màng và mềm như lụa – nhưng tỏa ra một hào khí mạnh mẽ quanh người. Dù còn nhỏ tuổi, nhưng cô bé như bị bao lấy bởi một không khí rầu rĩ (nhưng hồi đó tôi không dùng những từ này để miêu tả chị Aya). Tôi đã bị choáng ngợp trong cuộc gặp gỡ của mình với cô bé bí ẩn này, và ngay lập tức trốn sau lưng mẹ mình.

"Kể từ ngày hôm nay, cô bé này sẽ là chị gái của con," mẹ tôi giải thích.

Chị gái của tôi? Cô bé này ư? Sao lại có thể như vậy?

Khi tôi nhìn quanh, tôi thấy tất cả mọi người, kể cả mẹ mình, đang chào đón chị ấy. Có vẻ như họ khá ngạc nhiên trước sự lễ phép và lịch thiệp của chị ấy. Có lẽ chỉ có những đứa trẻ như tôi mới thấy được chị ấy không bình thường chút nào? Tôi nghĩ như thế trong đầu.

Tuy nhiên, cái ấn tượng hoàn hảo của mọi người về chị Aya trong lần gặp gỡ đầu tiên không kéo dài được lâu.

Sau khi cha tôi ra khỏi xe và yêu cầu tài xế đi đem xe vào garage cất, chị ấy ấy đã nói một lời làm tất cả mọi người chỉ biết đứng như trời trồng.

"Ông có thể làm ơn quỳ xuống trước mặt tôi được không?" Chị ra lệnh với một giọng không có vẻ gì là của một đứa trẻ.

Ban đầu, cha tôi tường chị ấy nói đùa. Ai cũng nghĩ như vậy, con bé này đang nói đùa.

Tuy nhiên, chị Aya không hề đùa, và tiếp tục nhấn mạnh, "Trước tiên là phải xin lỗi. Một là đối với tôi, vì đã chia lìa tôi và mẹ mình, hai là cho người mẹ kế của tôi, người sẽ phải chấp nhận nuôi nấng tôi, và ba là cho em gái tôi, người từ nay sẽ có một người chị cùng cha khác mẹ. Do đó hãy quỳ xuống và xin lỗi chúng tôi."

Chị Aya dán ánh mắt của mình lên cha tôi, ra hiệu rằng mình sẽ không bước vào ngôi nhà mới cho đến khi ông chấp nhận yêu cầu của mình. Cha tôi có thể cười cho qua, vì chị ấy cũng chỉ là một cô bé mới bốn tuổi!

"Làm ơn, quỳ xuống đi."

Nhưng chị ấy không chấp nhận điều đó.

Chị ấy không cho phép cha tôi xem nhẹ vấn đề này. Nếu như cha tôi đưa ra quyết định sai lầm, chị ấy sẽ không bao giờ tin vào gia đình này nữa.

Có một điều rất lạ, đó là tất cả mọi người đều đồng ý rằng chỉ có một giải pháp duy nhất: cha tôi phải quỳ xuống trước mặt chị ấy.

Cuối cùng, ông cũng chấp nhận quỳ và cúi đầu xuống.

"... Cha xin lỗi."

Thật là một cảnh tượng khó tin. Một quan chức cấp cao của một công ty tài chính lớn, người chỉ quen ra lệnh cho người khác, giờ đây phải quỳ trước mặt đứa con gái 4 tuổi của mình, cả gia đình mình và cả những người hầu trong nhà. Gương mặt của ông nhăn lại vì nhục nhã.

"Cảm ơn cha. Giờ thì con có thể sống ở đây rồi."

Tuy nhiên, sự việc ấy không hề làm giảm quyền lực của người cha trong nhà. Chị Aya rất lễ phép và luôn vâng lời cha mẹ mình. Chị ấy không gây ra một sự việc gì làm tổn hại đến danh dự của cha mình.

Tuy nhiên, thật ra mà nói, chị ấy mới thật sự là người đứng đầu cái nhà này ngay từ cái ngày đầu tiên chị ấy đến đây ở.

Gia đình chúng tôi như những con rối bị kiểm soát hoàn toàn bởi chị ấy.

Do hoàn cảnh đáng thương của chị Aya, cha mẹ tôi cũng không quá khắt khe với chị ấy.

Gia đình chúng tôi gồm bốn người: cha Michishige, mẹ Yukari, chị gái Aya, và em gái Maria. Chị Aya và tôi cùng cha khác mẹ, và chị ấy chỉ hơn thôi có 3 tháng tuổi mà thôi.

Năm năm sau khi người vợ đầu tiên của Michishige-san (tôi hay gọi cha tôi bằng tên vì cả mẹ lẫn chị Aya đều gọi vậy) qua đời vì bệnh tật, ông đã cưới mẹ ruột của chị Aya là Rinko-san, một diễn viên từng khá nổi tiếng. Vẻ đẹp kiêu sa của bà có thể quyến rũ bất kỳ một người đàn ông nào, và cha tôi cũng không phải ngoại lệ.

Tuy nhiên, mối quan hệ vợ chồng của họ không tồn tại lâu. Rinko-san không phải là một người phụ nữ giỏi quán xuyến gia đình, và bà cũng không hề yêu Michishige-san (ít nhất thì cha tôi nghĩ như vậy). Ông đã đi tìm kiếm một chỗ dựa tinh thần khác, và do đó đã ngoại tình với Yukari, một cô gái chỉ mới tốt nghiệp phổ thông và đang làm ở quầy tiếp tân của công ty ông.

Không lâu sau, ông làm Yukari có thai, và cùng lúc đó vợ ông, Rinko-san cũng mang thai chị Aya được ba tháng.

Sau khi chấp nhận thỏa thuận chia tài sản và trợ cấp nuôi con, Rinko-san đã chấp nhận li hôn. Bà giữ nuôi chị Aya, người lúc đó chỉ mới sinh, và Michishige-san thì lấy mẹ ruột của tôi trước khi tôi ra đời.

Rõ ràng, Michishige-san và Rinko-san vẫn liên lạc sau khi đã li hôn. Ông thậm chí còn đến thăm chị Aya nhiều lần sau khi nhận được sự cho phép của mẹ tôi. Cuối cùng, sau khi chị Aya lên 4 tuổi, Rinko-san đã yêu cầu ông chịu trách nhiệm hoàn toàn để nuôi chị Aya.

Michishige-san đồng ý ngay tức khắc. Ông nghe lời đồn rằng chị Aya đã bị bỏ bê và ngược đãi bởi mẹ mình.

Chị Aya không đề cập nhiều đến Rinko-san. Tôi chỉ nhớ rằng chị đã từng nói một cách cay đắng: "Bà ta bảo rằng đáng lẽ ra chị không nên được sinh ra đời!"

Do tôi không hề tiếp xúc với Rinko-san, tôi không thể biết rằng chị Aya có đang nói sự thật hay không. Tuy nhiên, trong mắt mọi người, chị luôn được xem là một "đứa trẻ đáng thương".

Tôi cho rằng cha mẹ tôi đã cố bù đắp cho chị ấy bằng cách tỏ ra dễ dãi với chị ấy hơn là đối với tôi, dù thường thì họ vẫn khá nghiêm khác với cả hai đứa. Họ cho chị ấy căn phòng rộng rãi hơn, họ mua những món đồ chơi mà chị thích, họ luôn cho chị chọn kẹo trước khi tôi được chọn. Để bảo vệ chị ấy khỏi thị phi, hai đứa tôi được gửi đi học ở hai trường khác nhau.

Không sai khi nói rằng tôi khá khó chịu với sự đối xử bất công ấy. Tuy nhiên, tôi cũng hoàn toàn có thể chịu được điều này.

Rốt cuộc, mẹ tôi đã luôn nói với tôi:

"Mẹ thật may mắn khi con ra đời."

Mẹ luôn nói điều này với tôi.

"Con đã giữ mẹ và Michishige-san cùng nhau. Con là thiên thần của mẹ."

Tôi rất tự hào mỗi lần mẹ mình nói vậy.

Nếu mẹ không mang thai tôi, Michishige-san có lẽ đã không li hôn với Rinko-san, và cuộc ngoại tình có lẽ cũng sẽ chấm dứt. Michishige-san luôn kể cho chúng tôi rằng ông đã trở thành một con người tốt hơn nhờ tình yêu sâu đậm của mẹ tôi. Tôi nghĩ rằng họ thật sự là một cặp đôi hạnh phúc, và cũng muốn một ngày mình cũng sẽ lấy được một người chồng và sống hạnh phúc như họ.

Tôi chính là nền tảng của cái gia đình này.

Đúng vậy.

Có lẽ sẽ chẳng có điều gì xấu xảy ra nếu điều đó đúng là sự thật.

___________________________________________________________________________

Ngày nghỉ hè đầu tiên năm cấp hai của tôi, nó nóng như thiêu như đốt, đi trong nhà thôi cũng đủ làm đồ lót tôi ướt đẫm và dính vào da thịt mình. Tôi ghét cái cảm giác đó, và quyết tâm dành cả ngày ngồi trong phòng máy lạnh. Có cho ngựa kéo cũng không lôi tôi ra khỏi căn phòng này được đâu.

Cuối cùng thì tôi cũng được giải thoát khỏi trường học, và thêm vào đó, tôi không có tiết học piano nào trong lịch của mình cả. Để tận hưởng cái cảm giác hạnh phúc lúc này đây, tôi leo lên cái gường dễ chịu của mình, bật cái máy chơi game cầm tay lên. Tôi đã xác định là mình sẽ không làm bất kỳ điều gì trong cả ngày hôm nay.

Vì thế, tôi chẳng thèm quan tâm khi nghe tiếng chuông cửa. Đó không phải dành cho tôi, vì chẳng ai hôm nay đến gặp tôi mà không có báo trước cả.

Cơ mà, ai đó sau đó gõ cửa phòng tôi. Tôi nhận ra ngay đó là ai.

"Chị Aya à?"

Tôi ngồi dậy và mở cửa. Đúng như tôi đoán, đó là chị gái mình. Chị đang mặc một bộ váy trắng tuyệt đẹp.

Kể từ khi bước sang tuổi 13, không ai còn gọi chị ấy "dễ thương" nữa. Chị bây giờ đã trở thành một kiều nữ với nét đẹp có thể cuốn hút bất kỳ ai, cái hào khí phi thường mà chị tỏa ra gần như choáng ngợp hết những khuyết điểm của chị.

"Ủa, người mới gọi cửa là muốn gặp em à?" Tôi hỏi. "Bộ em có ai chuyển hàng đến à?"

"À không, đó là một người khách của chị."

Thấy tôi tỏ vẻ thắc mắc, chị Aya nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Tôi để tóc dài để có thể thấy thích thú khi được chị vuốt ve như thế này.

"Chị sẽ mời người khách đó vào phòng mình. Chị cũng muốn em đi cùng, Maria à."

"Hở? Em phải gặp người đó sao?"

Đây là lần đầu tiên chị yêu cầu tôi làm một việc như thế này. Do chúng tôi học ở hai trường khác nhau, chúng tôi không có bạn bè nào chung cả ... hay nói chính xác hơn, tôi không có bạn bè với ai cả.

"Ừm. Em cần phải chứng kiến chuyện sắp xảy ra."

"... Ý chị là sao?"

Không nói thêm lời nào – có lẽ vì giải thích cặn kẽ sẽ quá tốn thời gian – chị nắm lấy tay tôi và kéo tôi ra khỏi phòng mình. Tôi thì cũng quen với cái thái độ hách dịch của chị, nên cũng đánh chấp nhận đi theo.

"À đúng rồi! Đây là một trong những lời 'tiên đoán' mà em rất thích đây," chị quay mặt lại và nói với tôi. "Kẹo sẽ bị ăn mất."

Một lần nữa thôi không hiểu ý chị nói gì. Chị Aya tỏ ra còn bí ẩn hơn bình thường. Những cố gắng tìm hiểu của tôi hoàn toàn bị chị ấy phớt lờ.

"Chị lúc nào cũng vậy, muốn làm gì với em là làm à – Ah!"

"Hửm? Chuyện gì vậy?" Chị hỏi tôi.

Tôi chỉ vào cái sinh vật tám chân đang ở trước mắt mình.

Chị Aya cười và nói, "À, chỉ là con nhện thôi mà." Chị dùng tay mình cầm nó lên, và rồi quan sát nó bó trong bàn tay mình.

"Ch-chị không sợ sao?"

"Hở, nó có làm được gì ta đâu, đúng không nào? Nhìn kỹ thì nó cũng dễ thương đấy chứ. Chị thích cái cách mà cơ thể nó được cấu tạo rất đồng đều như thế này."

Nói xong những lời ấy, chị Aya mỉm cười và –

"—Ah..."

...đập nát con nhện bằng tay mình.

"...Sao chị lại làm vậy?" Tôi hỏi, nhìn thẳng vào mắt chị ấy trong sự ngạc nhiên."

Tôi hơi lo lắng về người mà chị sắp giới thiệu với tôi, nhưng người ấy chỉ là một đứa con trai rất đỗi bình thường, bình thường đến mức mà cậu ta trong có vẻ lạc lõng trong căn phòng này. Cậu ta không hề xấu trai, nhưng so với chị Aya thì đúng là không xứng tí nào.

Nét mặt cậu ta có vẻ khá nghiêm trọng, quầng đen dưới mắt chứng tỏ rằng mấy ngày nay cậu ta ngủ không ngon giấc.

"Xin chào," Cậu ta nói và mỉm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net