Chương 3. Tiểu ham ăn dâng tới cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau khi rao bán mình cùng bán luôn địa chỉ và chìa khóa nhà cho Thái Từ Khôn, Vương đuôi sói ngày nào cũng trông mong đợi chờ. Công việc anh thì khá dày đặc, nói là loài sói nhưng cũng du nhập thế giới loài người, cũng phải có một công việc có lương bổng nuôi thân. Vương Tử Dị nhờ trí tuệ thông minh cùng vóc dáng đẹp trai năng lực phi phàm nên hiện tại anh đang giữ chức CEO cho một tập đoàn lớn ngay tại thành phố anh đang định cư này. Vương tổng tài là hình mẫu lý tưởng của bao cô nhân viên trong công ty với hình tượng ôn nhu dễ gần, nhưng đó là lúc trước Vương tổng của các cô còn nhìn các cô một chút nhưng giờ thì lòng lại mơ về tiểu Thái vampire khả ái rồi tâm nào để các cô nữa.

Vương Tử Dị hôm nay vẫn đúng hẹn vào công ty, từ xa các nhân viên rối rít chỉnh trang y phục cùng chào thật tôn trọng vị CEO năng lực giỏi bề ngoài tuyệt vời này.
- Chào Vương tổng
- Vương tổng sớm a~
- Chào Vương tổng.....
Đi từ sảnh lên tới tầng làm việc của CEO, Vương Tử Dị nhận được biết bao nhiêu ánh mắt hâm mộ cùng kha khá lời chào cực kì nhiệt tình quan tâm. Anh vẫn giữ phong thái ổn trọng cùng từng cái gật đầu đáp lại khiến cho nhân viên trong công ty nam thì cảm thấy vui còn nữ lòng nhộn nhịp cả lên. Vương Tử Dị đi vào văn phòng làm việc của mình, dặn thư kí phòng bên pha cho anh một tách cà phê đen nóng không đường rồi đóng cửa văn phòng bỏ ngoài kia những tâm hồn mùa xuân nở rộ vì vẻ đẹp trai ấy. Bên trong, lão sói họ Vương đang ngồi trên chiếc ghế to hoành tráng dành cho CEO vừa vuốt ve đôi môi mỏng tâm vừa suy nghĩ đến lão bà tương lai của anh đang phương nào, bao giờ mới ghé thăm nhà anh. Từ lúc anh đưa chìa khóa cho em ấy đến bây giờ đã chỉnh chỉnh bốn ngày rồi, mà bé con không ghé thăm anh. “Em ấy có đói bụng không, hay là mình lần theo vị của em ấy?”- Vương Tử Dị liếm liếm môi, cảm xúc ngọt ngào trong lần hôn lúc trước vẫn còn dư vị trên đầu lưỡi anh. Lão sói nhớ lão bà tương lai nào đấy quyết định nếu đêm nay không thấy bé con tới thì anh sẽ đi tìm em ấy về. Tử Dị đang vội suy nghĩ kế sách thì thư kí gõ cửa mang cà phê cùng hạng mục công việc cho hôm nay. Anh ra hiệu cho thư kí vào rồi bắt đầu lao vào một ngày làm việc ngập trong đóng giấy tờ sổ sách cùng hợp đồng lớn mà bỏ quên mất cái kế sách âm mưu dụ dỗ tiểu Thái về nhà của mình.

Mấy ngày nay Thái Từ Khôn vô cùng vô cùng không hài lòng. Vì sao ư? Vì cậu bị ba mẹ cấm túc đã tròn 4 ngày rồi, chẳng hiểu sao ba mẹ nghe tin đồn cậu đi kiếm con mồi không sạch sẽ rồi lại hư hỏng nhiều chuyện nên chẳng nói chẳng rằng khi cậu về nhà đã cấm túc. Còn bắt mấy thứ động vật nhà nuôi cho cậu ăn vì tự tay nuôi sẽ sạch sẽ hơn. Thứ máu dở ơi là dở ấy sao nuốt trôi được, Thái Từ Khôn muốn phản bác ba mẹ rằng cậu kiếm được người máu ngon tuyệt đỉnh ngon ơi là ngon nhưng cậu lại sợ khi bị ba nhìn, ánh nhìn nguy hiểm khiến Thái non nớt sợ muốn rụt đầu xuống tận đi đâu không dám mở miệng nói một câu. Dù gì thì ba mẹ cậu cũng chỉ là thương cậu nhưng đã 4 ngày rồi cậu đã chán ngấy hương vị của các con động vật kia rồi, cậu sẽ xuất chiêu bán manh với 2 vị thân nhân ấy, chưa bao giờ là bị thất bại cả, từ bé đến lớn bán manh sở trường đều thành công hết! Thái Từ Khôn chờ đợi cùng chờ đợi tận cho đến chiều khi mặt trời đã ngã về hướng lặn của nó, bầu trời bắt đầu tối dần. “Cạch” – Cửa nhà mở cùng báo hiệu Thái baba cùng Thái mama đã về, Thái Từ Khôn vui mừng nội tâm bất chính chỉnh chỉnh khuôn mặt đi xuống phía dưới. Vừa chạm mặt đã giở giọng bán manh:

- Baba, con đau bụng~
- Mama, con muốn ra ngoài cơ~ con buồn, mama muốn con bị tự kỉ sao? Con thật sự sắp là Thái tự kỉ tới nơi rồi~
- Đau bụng sao?
- Không được, con lại ăn bậy bạ thì sao, ngoan ngoãn ở nhà!

Thái baba dù nghiêm mặt nhưng vẫn để ý đến đứa con duy nhất này, dù sao mới trưởng thành mới 19 tuổi đối với dòng vampire sống lâu ngàn tuổi trở lên thì thằng bé con nhà ông chỉ còn bé lắm, ông cũng lo cho nó ra ngoài sớm thì rất nguy hiểm. Nhưng nó bảo nó đau bụng có khi nào do con mồi nuôi trong nhà không được tốt khiến nó ăn đau bụng không? Thái baba là nhân vật dễ dính đòn nhất của Thái Từ Khôn và đúng là cha nào con nấy, Thái bé bi cũng sẽ bị nhân vật Sói Vương nào đó cho lọt tròng vô bẫy, nhưng đó là chuyện sau này, giờ quay lại phản ứng của Thái mama thế nào.

Thái mama biết tỏng thằng con đang nhõng nhẽo bán manh nên chặn ngay, nhưng bà cũng lo Thái Từ Khôn cũng là một trong những đứa cháu quan trọng của gia tộc dòng thuần khiết hoàng gia, nếu để con bà buồn đến tự kỉ thì bà xót con một thì các bề trên sẽ xót thằng bé mười cơ. Hồi còn trẻ bà cũng thích bay nhảy đi muôn nơi sinh sống, dù sao dòng máu hoàng gia chảy trên người sẽ không sợ bị ánh sáng mặt trời đốt thành tro bụi trừ khi bị đám hunter săn đuổi đâm kiếm bạc dính độc vào tim thì sẽ tan thành những mảnh vỡ nhỏ hồn tan không cứu được. Thái mama sợ thằng con mình bị nguy hiểm vì nó còn quá bé và cần được che chở, dù nó trưởng thành và quy luật ra đi tự sống ấy đã có nhưng bà vẫn muốn nó ở nhà trong vòng tay bà và chồng bà để có thể bảo vệ đứa con yêu quý của bà an toàn hơn. Nhưng quy luật ngàn đời cũng phải theo, bà biết nếu thằng con nhà bà mà báo tín hiệu liên lạc với các lão gia gia bên trên thì kiểu gì cũng sẽ không giữ được, có lẽ đến lúc nên thả cho thằng bé đi rồi. Thái mama suy nghĩ sâu xa, vừa hồi thần lại đã thấy thằng con của mình đi mất tiêu, nhìn đằng sau thấy lão già ngốc ngếch nhà bà đang điềm tĩnh đóng cửa.
- Sao anh lại cho con nó ra ngoài?
- Lúc em bận suy nghĩ, con nó nói anh máu động vật không ngon, nó kể anh nghe nó tìm được một người rất ngon, đồ ăn dự trữ của nó, nó có chìa khóa nhà người ta rồi, nó sẽ tự thân đi nuôi hàng dự trữ của nó. Em yên tâm, anh đã chép lại địa chỉ nhà của hàng dự trữ của con mình rồi, khi nào mình ghé xem thằng bé sau. Quy luật ngàn năm em không thể giữ nó ở nhà mãi được.
- Thẳng bé này nó kén ăn em biết, có thể nó may mắn, con trai ngốc của mình tốt số lắm, nhưng anh dễ dàng cho nó đi mà không hỏi ý kiến em?
- Không trách anh được, là con nó nói nó đói bụng, anh phải cho nó đi ăn thôi, nó còn xuất chiêu mặt nhỏ đáng thương với anh, anh chịu, trách thằng bé giống em quá, còn anh lại yêu em
- Bớt hồ ngôn ngọt lịm đi, đi lấy đồ ăn cho em, anh đi thì nhớ ghé thăm thằng con một chút, nhà người ta còn tự tin bảo nuôi hàng dự trữ, em cảm thấy con mình đang bị dụ dỗ trắng trợn
- Người thường sao bằng con được, và anh cũng dạy con từ bé nhận biết mùi của bọn hunter rồi, em đừng lo, con nó trưởng thành rồi, mình đi ăn thôi em
- Em vẫn lo, thôi con nó thật sự đã thành niên, em không quản mãi được, đi ăn thôi.

Hai vợ chồng dắt nhau tâm sự anh anh em em ngọt ngào mà chẳng biết được trực giác của người mẹ khá đúng, Thái vampire con trai hai người bị dụ dỗ đấy, mà không phải dụ dỗ để làm gì đâu mà là dụ dỗ gả thân đi luôn ấy ạ! Nói về tình hình của Thái Từ Khôn, sau khi được mở cửa cho tự do, bạn nhỏ Thái hí hửng nhìn địa chỉ nhà ở mặt sau chiếc chìa khóa nhỏ, nhớ kĩ nó vào trong đầu rồi cẩn thật cất chìa khóa ở túi bên trong rồi lao đi như một cơn gió. Với tốc độ của vampire thì xa mấy cũng sẽ hóa gần, Thái Từ Khôn lao đi chưa đến 3 phút đã tới nơi, từ cổng thể giới vampire sang thế giới loài người với tốc độ của vampire chỉ có 3 phút. Vào khu dân cư đông đúc thì Từ Khôn cũng sẽ đi bộ giống người thường, màu mắt trang phục đều giống đám người ấy ngay cả mùi vị đều thay đổi để tránh bị bọn Hunter ngửi thấy rồi săn bắt. Cậu nhìn địa chỉ nhà, Khu F Chung Cư 1K phòng 05A1 lầu 05, Thái Từ Khôn lân la dùng khuôn mặt xinh xắn để hỏi đường và tất nhiên đều được nhiệt tình chỉ, còn dẫn đến tận cái chung cư. Đúng là mặt đẹp đáng yêu có lợi thế ghê, cậu bấm thang máy lên lầu 5, đi đến phòng 05A1, cửa đóng im lìm báo hiệu chủ nhân còn chưa về. Hiện tại thời gian là tầm 5:30 PM mọi thứ dần tối đi vì màn đêm sắp bao phủ lấy, Thái Từ Khôn tra chìa vào ổ khóa, cửa nhà mở ra, cậu thấy choáng ngợp vì khung cảnh bên trong.

“Cạch” – Cửa khóa đóng lại, Thái Từ Khôn quen sống trong căn nhà to lớn rộng rãi nay nhìn phòng khách căn nhà cũng không rộng rãi lắm dù căn nhà này khá là lớn so với dân ở đây rồi. Không lớn nhưng được cái trang trí tông màu xanh dịu, mùi hương dễ chịu đặc biệt là không có thứ mùi nước hoa hôi hám nào bay trong đây. Từ Khôn nhìn sofa lớn màu xanh nhạt, cảm giác rất muốn ngồi, cậu bèn nhảy thẳng lên và lăn lăn trên ấy, mềm mại cùng dễ chịu ghê, cũng thơm mùi hương mà cậu cảm thấy thích nữa. Cậu nhớ lại lúc trước hình như là tên Vương đuôi sói này dẫn cậu về để cậu ở phòng ngủ của hắn ta thì phải, và cậu ăn xong leo cửa sổ chạy về, ở lầu 5 hèn gì cảm giác nhảy xuống khá nhẹ nhàng. Thái vampire nào đấy ngang nhiên mở cửa nhà người ta rồi ngang nhiên đi tò mò khắp nhà. Ngôi nhà này tuy bé hơn nhà cậu nhưng được cái nội thất đầy đủ, có phòng bếp này? Tên họ Vương này còn biết nấu ăn sao? Tủ lạnh cũng đầy ắp đồ ăn này, nhưng mà cậu chỉ có thể ăn một chút đồ ăn của con người thôi, đồ ăn chính của cậu là máu cơ, loài sói cũng ăn được mấy loại đồ của con người hay sao, ngộ nhỉ? Thái Từ Khôn vừa lục tung vừa tự hỏi, xem xét ở dưới xong cậu còn mở cả phòng tập gym phòng đồ phòng ngủ nữa. Thái Từ Khôn phát hiện mấy bộ đồ của tên họ Vương này cũng tương tương size như cậu nha, nên Thái vampire nào đấy người muốn sạch sẽ đã hí hửng lụm bộ đồ thể thao ba lỗ của chủ nhân căn nhà mà đi tắm kì cọ mấy vết bẩn bám trên người. Treo đồ lên móc treo ở phòng tắm cửa kính mờ, thân ảnh nhỏ hiện lên từng đường cong khả ái, Thái Từ Khôn tập trung vào việc tắm rửa và vừa ca vừa hát mà không biết chủ nhân của căn nhà này đang trên đường lái xe về sau một ngày làm việc mệt mỏi.

Vương Tử Dị thấy hôm nay hợp đồng cùng dự án quá nhiều gần như đè bẹp lấy hết những suy nghĩ của anh làm cho anh mệt mỏi đến chỉ muốn về nhà cùng nghỉ ngơi. Anh từ chối tăng ca và ôm hết đống việc về nhà để tiện bề giải quyết, và hôm nay anh cũng có kế hoạch đi bắt bé con nhỏ của anh về nhà cơ. Tử Dị lái xe nhanh chóng tiến về nhà để thực hiện kế hoạch của anh, nhưng anh nào biết ở nhà đang có kinh hỉ chờ anh cơ. Tiếng động cơ xe vào hầm vang vọng, tiếng tít của thang máy lên tầng trên báo hiệu chủ nhân của nó sắp về. “Ting” Thang máy đến lầu 5, Vương lão sói kéo thân cao đẹp đẽ nhưng nhìn khá chật vật về đến cửa nhà.
“Mùi của bé con? Đúng, em ấy tới!”
Với cái mũi sói nhanh nhạy thì một cánh cửa lớn không làm khó được anh ngửi được mùi người anh thầm thương trộm nhớ đâu. Tử Dị cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi đều bay hết khi ngửi được cái mùi này, người mà anh trông chờ cuối cùng cũng đến. Đã đến đây rồi sẽ đừng hòng ra được với anh
“Thái Từ Khôn, em tự dâng đến cửa em tự chịu trách nhiệm”

Vương Tử Dị nhanh chóng mở cửa, rồi đóng thật nhẹ nhàng, bên trong căn nhà ngăn nắp bây giờ đã khá lộn xộn vì có móng vuốt vampire nào đấy chạm vào rồi. Tử Dị bất giác mỉm cười rồi cam chịu đi dọn mớ tàn cuộc như tủ lạnh bị lục tung, áo quần bị lục may là phòng ngủ không bị xáo trộn gì. “Phòng đồ bị lục, đồ thể thao bị lấy đi? Em ấy lấy đồ của mình?’’ Tử Dị suy nghĩ đến vấn đề tiểu Vampire nhỏ lấy đồ anh để mặc thì cảm giác nóng đỏ dâng tràn ra khuôn mặt lão sói thành niên kia. Dọn xong xuôi anh mới để ý đến tiếng nước trong phòng tắm, những dòng suy nghĩ không mấy trong sáng hiện lên trong tâm trí Vương đuôi sói nhưng anh lắc đầu tự nhủ bé con còn chưa vào tay mơ mộng đi đâu, hôn được môi nhỏ nắm được tay nhỏ ôm được eo nhỏ rồi tính. Quan trọng hơn là bắt lấy trái tim của bảo bối đã mới tiến xa hơn được, săn mồi thì cần phải kiên trì huống gì săn lão bà cần gấp mười lần sự kiên định cơ.

Vương Tử Dị tránh hết những suy nghĩ kì lạ, anh đi vào phòng thay đồ và lấy một bộ tương tự bộ thể thao của bé con và nó màu xám, của bé con màu trắng đen. Tử Dị thay trang phục công sở rườm rà ra và thay vào đó là bộ đồ thể thao thoải mái mát lạnh. Anh muốn tắm rồi thay luôn nhưng vì lão bà tương lai của anh nhận định đang ở trong kia nên anh nào dám vô lễ cơ, tương lai sau này anh tin mình sẽ được tắm chung với bé con. Mãi tơ tưởng đi đâu mà Tử Dị không để ý lúc anh đi ra ngồi ở sofa để xem tạp chí thì Thái Từ Khôn cũng mở cửa nhà tắm đi ra ngoài. Phòng tắm ở thế giới loài người khác bên nhà Từ Khôn nên cậu loay hoay mãi mới hiểu ra mấy cái nút hiện đại kia sử dụng thế nào, ngâm mình trong bồn tắm lớn với nước ấm thật thoải mái, nhưng cậu thật sự đói bụng, buổi sáng ba mẹ đưa con động vật kia lên cậu đã lén cho thằng bé người hầu rồi, vì cậu ghét ăn nên giờ cái bụng rỗng kêu khiến Thái Từ Khôn vừa tắm vừa suy nghĩ đâu đâu. Nhưng việc ngâm bồn ấm quá sung sướng khiến họ Thái muốn đánh một giấc ngủ nào ngờ đang chuẩn bị chợp mắt xíu thì mùi hương của Vương đuổi sói len lỏi vào từng khe hở của căn phòng làm cậu bật dậy. “Hắn ta về, đồ ăn dự trữ về, yahhh” Thái Từ Khôn như muốn nhảy cẫng lên nhưng cậu phải chịu đựng công cuộc làm trôi sạch đám xà phòng tắm trên người cùng sạch sẽ thơm tho ra ngoài. Tầm 20 phút sau, Thái vampire mới vật lộn xong với sự tắm rửa để ra đánh chén hàng dự trữ của mình.

Tử Dị đang ngồi thì cảm giác được bóng dáng nhỏ lao nhanh đến, anh cười nhẹ rồi lại chuẩn xác miệng đối miệng như hai lần gặp nhau đầu tiên. Bé ngốc cứ hoàn ngốc mãi quên anh là Vương sói anh sẽ nào dễ cho ai cắn cổ mình – nơi yếu hại nhất dễ tử vong nhất của loài sói. Vậy mà anh tình nguyện cho bé vampire nhỏ này hút máu.

“Ưm..” Thái Từ Khôn lao đến nhắm vào cổ hàng cậu nuôi đang ngồi trên sofa để ăn buổi tối, cậu quyết tâm sẽ ăn no bụng nhưng đích đến lại vào cái nơi nho nhỏ ít máu kia? Nhưng chẳng sao, nơi ấy máu cũng ngon lắm. Thái Từ Khôn vui vẻ ưm một phát dán răng nanh trên khuôn miệng con mồi để hút máu ngọt nơi đầu môi. Nhì toàn khung cảnh bây giờ thì như những thước phim truyền hình, nhân vật chính số một chống hai tay quỳ một gối lên sofa để hôn nhân vật chính số hai đang ngồi trên sofa đọc sách. Lãng mạn thật nhưng tập trung quay cận cảnh thì chỉ có nhân vật chính số hai là đang nhìn cười dịu dàng còn nhân vật chính số một đang bận nhắm mắt hút hút máu. Chỉ mới hút một hơi là cảm nhận máu ít đi nên Thái Từ Khôn tiếc nuối rút răng nanh nhỏ ra, và với tật tiếc của rơi của rớt thì việc của đêm vào 5 hôm trước lại tái diễn. Lưỡi nhỏ lại hiện ra vớt mấy giọt máu đang rớt rớt xuống và điều gì đến cũng sẽ đến, Thái vampire lại bị Vương đuôi sói ngậm môi một trận thiên hôn địa ám. Nói nhân vật ngốc sẽ mãi ngốc và Thái hay quên sẽ hoàn quên ba cái chuyện nhỏ nhưng quan trọng này thôi. Chỉ có Vương đuôi sói là được hời lắm, bàn chuyện yêu đương với cái đứa mới thành niên chưa có mối tình vắt vai chắc cũng phải kiên trì lắm. Nhưng đến cả hôn còn ngơ ngác cho hôn thì cũng bó tay họ Thái ạ, Vương đuôi sói, anh quá hời rồi!

Hôn xong lại giở trò dụ dỗ tiếp tục là đưa cần cổ ra cho Thái vampire hút, cái chiêu xài lại thật cũ xi nhưng lại thành công với Thái hay quên kia. Đồ ăn tới tận miệng kẻ ngu mới không ăn vì thế Thái Từ Khôn há miệng cạp phát vào cần cổ mạnh mẽ của ai kia.

“Hưm..” Từng dòng máu ngọt ngào vào trong cuống họng, đúng là hàng tuyển cậu chọn thật tuyệt vời, đã vậy còn sống lâu nên có thể nuôi để ăn lâu dài. Hắn còn bảo cậu ăn no hắn còn không chết được, nên phải ăn ăn ăn ăn. Thái Từ Khôn cắn sâu răng nanh vào mạch máu chủ của Tử Dị rồi cậu tha hồ hút hút hút. Tử Dị cảm nhận cổ bị răng nanh ngập vào, như bị kim chích một chút, cũng hơi đau đau nhưng là vì bé con cắn nên anh cảm thấy vui là khác. Anh để Từ Khôn hút được năm phút, quan sát thấy tư thế ăn tối của bảo bối nhỏ có chút khó chịu và cậu đang bị mỏi đi nên anh mạnh dạn kéo Thái Từ Khôn ngồi trên người anh, hai tay cậu vắt qua cổ anh, đầu cùng môi ở bên cần cổ của anh, mọi sức nặng anh đều chống hết.

Thái Từ Khôn cảm thấy tư thế ăn của cậu có chút sai trái, cậu thấy mỏi chân rồi nhưng chưa ăn no và răng nanh cắm cổ tên kia thì sao di chuyển đứng lên được trong khi tên kia đang ngồi cơ? May thay đến lúc cậu đang muốn từ bỏ thì tên Vương đuôi sói lại ôm cậu kéo cậu ngồi lên người hắn ta, tay cậu vòng qua cổ hắn xong cậu cứ thế mà ăn tiếp. “Hừm, thoải mái đấy, cái đệm thịt này ngồi êm thật, lần sau sẽ ăn như vậy, thoải mái!” – Thái Từ Khôn nghĩ ngợi díp mắt hí hửng rồi tự cho mình được phần hời còn quyết định lần sau lại ngồi như thế nữa mà nào biết cái tư thế này ai ăn đậu hủ được hơn ai, ai hời hơn nga~

Vương Tử Dị chuyển tư thế xong và tâm tĩnh lặng cùng cảm nhận dòng máu ở cổ đang bị hút dần, thân thể nhỏ nhắn thơm mùi sữa tắm của anh cùng đồ ngủ của anh đang lắc lắc cọ cọ trên người anh với tư thế không thể nào dày vò anh hơn được nữa. Nhưng Vương lão sói lần đầu yêu đương cũng sẽ không lỗ mãng để vậy, hai móng vuốt sói chỉ bấu cùng niết nhẹ trên cái chiếc eo mảnh khảnh mềm mại kia thôi. Móng vuốt sói đã nằm đó nhưng tiểu vampire nào đấy ham ăn đang chìm vào suy nghĩ món hời cao cả mà chẳng mảy may gì đến việc eo đang bị ôm và tư thế ăn hết sức mờ ám nữa. Thái Từ Khôn hút mãi hút mãi đến khi bụng no căng, no đến phát nấc lên cơ. Cậu rút răng nanh ra, còn khuyến mãi thêm mấy cái liếm liếm hớt nốt mấy giọt máu hàng thừa rơi rớt cùng cầm máu lành vết thương luôn cho hàng dự trữ của cậu nữa. Ừ, là hàng dự trữ của cậu cơ đấy, nhận định cũng thật mau!

Người ta nói bụng no mắt sẽ díu lại buồn ngủ và họ Thái dù là vampire nhưng vẫn thích ngủ, ngủ chút rồi đêm dậy hoạt động sau, ngày ngủ đêm bay mới là giờ giấc của cậu. Ngày ở đây là từ 18:00 cho đến 12 A.M còn đêm là từ 12 A.M tới sáng, còn lúc ánh mặt trời lên cao cậu lại chui trong nơi mát lạnh mà ngủ ngủ ngủ thôi, dù dòng dõi hoàng tộc không bị mặt trời thiêu cháy nhưng cậu cũng sợ bọn hunter hoạt động, bọn nó dù gì cũng có ½ dòng máu con người, cũng phải sinh hoạt theo giờ giấc của con người. Và tiểu thái vampire không quan tâm gì cả, cũng chẳng quan tâm đang ở đâu đang ngồi đâu, đệm thịt bên dưới vừa dày vừa êm nên cậu nhắm mắt đánh một giấc ngủ khuya ngon lành. Vương Tử Dị cảm thấy tiếng hít thở đều đều phả nhẹ bên cổ mình, anh đoán có lẽ bé con ngủ rồi? Ngủ như thế này ấy? Bé con quá chủ quan rồi, anh có lẽ phải bảo bọc bảo bối của anh kĩ càng mới được.

“Thái Từ Khôn, sau này em sẽ nuôi anh mà, đúng chứ? Bảo bối, ngủ ngon”
Vương đuôi sói nào đấy để yên tư thế này trong vòng tận nửa tiếng vì nuối tiếc, hết vuốt ve lưng đến vỗ vỗ đầu nhỏ, ăn đậu hủ sung sướng cả ra, nhưng mà vì lòng tự trọng của một lão sói Vương nên anh nào dám phi lễ với bảo bối. Cứ để yên mãi tư thế này sẽ khiến Từ Khôn mỏi mất, anh quyết định ôm bé con vào phòng ngủ riêng của mình. Nhà anh chỉ có một chiếc giường ngủ và nó là kingsize, rất rất lớn có thể ngủ cả 4 người cơ, may mắn thay lúc trước nhận phòng anh đã vứt cái giường cũ nhỏ kia mua cái lớn nên bây giờ anh có thể ngang nhiên ngủ chung với bé con rồi. Đặt Thái Từ Khôn trên giường mềm mại, đắp chăn che đi bắp tay trần nhỏ mặc áo ba lỗ, Tử Dị đặt một nụ hôn trên trán Thái Từ Khôn rồi chúc một câu thật dịu dàng:
“Bảo bối, ngủ ngon”

Vương Tử Dị đêm nay có nhiều rất nhiều việc để xử lí, anh đi tắm tẩy sạch thân thể thơm tho rồi bắt tay vào xử lí chuyện công ty. Mãi cho đến đồng hồ điểm 10 P.M thì Tử Dị mới xong đống rắc rối kia rồi vệ sinh cá nhân chuẩn bị vào chung giường với bé con mình thầm yêu trộm nhớ. Cảm giác năm năm thành niên cô đơn lẻ bóng đi đi về về nhà chỉ có một mình anh nay thêm một người nữa và người đó là người anh yêu tâm tư hướng về thì hạnh phúc rất nhiều. Tử Dị hoàn thành nhanh chóng việc vệ sinh cá nhân rồi mở cửa phòng ngủ, trên giường bé con nhỏ vẫn ngủ ngoan, khuôn mặt lúc ngủ bình yên đến lạ môi còn chép chép chắc đang mơ về mấy miếng mồi ngon quá.

“Tiểu ham ăn, em nói xem em đã tới dâng tận cửa  như này anh nào để cho em thoát, em là của anh!”

Vương Tử Dị ghé vào tai của Thái Từ Khôn thì thầm những lời khẳng định, anh lại hôn nhẹ lướt trên đôi môi nhỏ đang hé mở kia. Tử Dị đi về phía bên cạnh, kéo chăn, nằm cạnh Thái Từ Khôn. Anh suy nghĩ một chút, rồi cánh tay rộng lớn vươn sang, kéo thân thể của tiểu vampire vào lòng, cảm nhận tiếng hít thở nhẹ phả trên cổ, thân ảnh ấm áp lấp đầy trong lòng cũng như lấp đầy trái tim anh.

“Có em thật tốt, Khôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net