Chương 2. Lần gặp thứ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày gặp tiểu vampire ấy đến tận bây giờ đã  ba ngày trôi qua, Vương sói nào đấy cảm thấy mong chờ thật nhiều. Anh không biết được cảm giác lúc này là gì, cảm giác như anh muốn tự ngược, cứ mở cửa sổ thật lớn, đi ngủ bán nude thân trên, cổ để hờ như thế như đang câu dẫn tiểu ham ăn nào đấy tới. Anh đợi mãi chẳng thấy người đâu, anh nghĩ có lẽ anh phải hành động trước, chờ em ấy mãi có mà săn đuổi đến mùa trăng sau mất. Vương Tử Dị quyết định, tối lại giả vờ đi qua lối cũ lần đầu gặp bé con ấy, để xem có vận may gặp lại nhau không, lần này nếu gặp, anh sẽ đánh dấu ngay tức khắc, để sau này muốn tìm sẽ không khó khăn nữa.

Hoàng hôn tắt, mặt trời nghỉ ngơi, màn đêm sống lại, đêm nay là một đêm thứ 7 nhộn nhịp, ánh đèn thắp sáng cùng bao nhiêu đôi tình nhân hẹn hò trong những góc tối của công viên, lãng mạn thật. Nhưng trong mắt Thái Từ Khôn, những trò này thật ấu trĩ, và chán ghét hơn là những con người tú ân tú ái ở kia, dòng máu ngửi là thấy tệ. "Mùi nước hoa rẻ tiền, hừ, ông đây không cần" - Họ Thái nào đấy đã ngồi canh ở nơi cũ ba ngày liền, nghe thật kiên trì nhưng mà mục đích thật ra là để đợi nam nhân nào đấy ba hôm trước cậu gặp. Tên gì ấy nhỉ, Vương? Vương đuôi sói? Thái Từ Khôn lắc lắc đầu, liếm liếm môi khô khốc, bụng xẹp lép, tóc tai xù xù trong khá thảm thương. Vì sao thèm máu người ta mà không trực tiếp đến nhà mà ăn, còn chầu chực ở đây? Đơn giản là Thái vương tử dòng tộc hoàng gia nào đấy đẹp trai thông minh nhưng bị chứng hay quên, và họ Thái không chấp nhận được mình quên địa chỉ nhà của người ta, xong rồi kiếm mãi chẳng ra phải hành động chực chờ như lúc này đây.

Màn đêm dần xâm chiếm, đêm càng khuya, người càng ít, Vương Tử Dị ra khỏi nhà. Lúc này đây, anh chọn cho mình một bộ trang phục thoải mái, có thể gọi là mát mẻ nhất, áo ba lỗ trắng, quần thể thao kết hợp với sneaker xám tôn dáng cùng phô diễn chiếc cần cổ đẹp đẽ mạnh mẽ. Ừ, khoe cần cổ mục đích chỉ câu được em nào đấy ra thôi. Vương Tử Dị không sử dụng nước hoa, mũi sói rất nhạy vì thế anh chỉ dùng sữa tắm hương thật nhẹ nhất để thanh tẩy cơ thể. Tử Dị không hề biết, chuyện này cũng là một yếu tố giúp anh gần với tiểu vampire hơn mà không bị chán ghét. Vương Tử Dị đi thật chậm rãi, móng vuốt trên bàn tay cẩn thận thu liễm, hai lỗ tai nho nhỏ giấu dưới mái tóc đen chậm rãi bắt âm thanh xung quanh, chân rảo bước thật thoải mái như đang đi dạo công viên trong đêm. Đến khúc chạm nhau đầu tiên ấy, Vương sói còn giả vờ ho một chút, phát ra tiếng động rõ ràng, với cái mũi nhạy bén cùng đôi tai linh hoạt, anh đã phát hiện có ai ngồi xổm ở trong góc sâu kia nhưng anh không rõ có phải bé con anh mong đợi hay không. Họ Vương nghĩ, nếu không phải thì giết, khỏi phải suy nghĩ nhiều. Vì vậy, Vương Tử Dị đóng vai thành thục đi qua khúc công viên vắng lặng ấy một cách ngang nhiên nhất.

Thái Từ Khôn cảm thấy muốn mốc meo cả người rồi, bụng thì đói lắm, mắt lại chuẩn bị mờ. Cậu chuẩn bị lết thân nhỏ bay đi kiếm tìm ở nơi khác, thì đột nhiên cậu cảm nhận thấy mùi hương quen thuộc. "A, Vương đuôi sói! Lần này phải ăn thật no mới được, khoan lúc trước thằng cha này bảo cái gì mà lần hai gặp sẽ gì gì ấy nhỉ? Chẳng nhớ, thôi đi ăn thôi". Nghĩ rồi Thái vampire tự nhận thông minh nào đó khóa mục tiêu lao nhanh đến. Đáng thương cho Thái tử gia tộc vampire, vì chứng hay quên mà tự thân bán mình cho dòng sói ngụy ngây thơ bản chất phúc hắc nào đấy, cái này cũng không trách ai được, chỉ trách tại Thái Từ Khôn mà thôi.

Tử Dị nhìn thân ảnh nho nhỏ quen thuộc nào đấy bay nhanh ra, hàm răng đã dài, khuôn mặt vẫn đáng yêu như thế. Anh dịu dàng mỉm cười, "Hừm, có chút ốm, tóc tai xù lông nữa, thôi để về nuôi béo tròn thôi, thật là bé con đáng yêu". Chưa đợi tiểu vampire nào đó nhào ra cắn cổ, Vương Tử Dị đã xoay người, môi chạm răng nanh chính diện, như lần gặp đầu tiên, Thái Từ Khôn lại hút dòng máu ngọt ngào nơi đầu môi của Vương Tử Dị. Cảm giác đói bụng được lấp no một chút chút, Từ Khôn nhắm mắt thỏa mãn, nhưng mà có chút máu, cậu chẳng kịp liếm mép đã hết. Thái Từ Khôn rút răng nanh ra, không cẩn thận làm rơi mấy giọt màu tràn ra trên đôi môi của nam nhân nào đó, không suy nghĩ, vì tham ăn mà sống, Thái tử gia liền đưa lưỡi liếm liếm cho hết. Hành động này bất ngờ đến nổi Vương Tử Dị đang vui vẻ vì gặp bé con liền hóa đá trong vài giây, chỉ vài giây thôi, cơ hội to lớn thế anh nào bỏ qua được. Vương Tử Dị nhân cơ hội này đánh dấu mùi cùng nếm vị của bảo bối, tránh phải tìm kiếm khổ nhọc nữa. Vương Tử Dị nhanh chóng ôm cổ Thái Từ Khôn, môi chạm môi, răng cạy môi, nếm một chút mùi vị của Thái tử gia.Răng nanh dính máu của Từ Khôn còn chưa kịp thu vào, đã bị Tử Dị quét qua, răng sói cũng dài ra, cắn vào đầu lưỡi nho nhỏ kia.

Thái Từ Khôn chưa ăn no, định bụng rút răng nanh ra để cắn tiếp vào cổ của Vương đuôi sói, thấy mấy giọt máu rơi rớt liền tiếc xong suy nghĩ nhanh chóng đem đầu lưỡi liếm liếm, ai ngờ mới quét xong thì thằng cha này lại hôn cậu? "Ưm..." Thái Từ Khôn dãy dụa, nhưng mà quái lạ, thằng cha này khỏe thế không biết, quẩy một hồi thì Thái Từ Khôn bỏ cuộc, bụng chưa ăn no, sức lực không thể có, Thái Từ Khôn nghĩ nghĩ xíu sẽ cắm răng nanh hút sạch khô máu thằng cha này cho bỏ ghét, cái gì đuôi sói, cũng sẽ chết trong tay gia, hừ.
"A.." - Tiếng rít khẽ của bạn Thái nào đó khi bị ai đó cắn đầu lưỡi, máu từ đầu lưỡi rỉ nhẹ ra nhưng lại bị cái lưỡi sói liếm đi mất. Thái Từ Khôn cảm thấy tê đầu lưỡi, cậu nghĩ có khi nào thằng cha này muốn trả thù không, cậu còn trẻ cậu vẫn muốn thanh xuân uống máu ngon mà. Ừm..có lẽ máu nên ngon hơn Vương đuôi sói. Chưa có ai đang bị ăn đậu hủ mà còn tơ tưởng đến đồ ăn như bạn nhỏ Thái đây, thật mất mặt, ngây ngô như thế không bị lừa mới lạ.

Tử Dị hoàn thành việc đánh dấu cùng nếm máu bé con, công nhận máu của vampire dòng dõi hoàng gia có vị thật ngọt, một bé con như thế, nhặt được lần nữa thì anh sẽ không buông. Tử Dị hôn phát nữa lên đôi môi nhỏ kia, rồi buông ra, anh ngoan ngoãn tự động đưa cổ sát môi nhỏ nào đó, như dụ hoặc như dỗ dành. "Đói bụng không, ăn anh này" "Hừ, tạm biệt ngươi, ta sẽ hút khô ngươi" "Mau cắn, bụng nhỏ em kêu rồi kìa". Tử Dị nhanh chóng dụ dỗ tiểu vampire nào đó ăn no, để không xù lông chuyện hồi nãy. Mà anh cũng chẳng cần lo, Thái tử gia với việc hay quên chuyện lông gà vỏ tỏi thì việc bị hôn lén này sẽ bay biến thôi, vì trong đầu sẽ tồn đọng việc ăn bữa đêm ngon là chính.

Răng nanh dài cắn phập vào cần cổ thon dài mạnh mẽ đầy sức sống của Vương Tử Dị. Bầu trời khuya tối lặng, những ánh đèn chớp sáng nhòe nhòe xa xa chỉ làm lộ lên bóng hai người mờ ảo trong góc tối của công viên, một người đứng ôm một người, người được ôm còn tựa đầu vào cổ của người cao hơn. Hình ảnh thật lãng mạn khi nhìn xa xa, zoom lại gần thì thật máu me tràn ngập. Răng nanh dính máu, cần cổ có hai lỗ nho nhỏ, vậy mà người bị hút còn cười dịu dàng nhìn bụng nhỏ người đang cắn mình dần tròn tròn no no hơn. Thật khó hiểu?

"No chưa, bảo bối" "Ưm.." - Thái Từ Khôn cảm nhận dòng máu ngọt ngào thơm lừng, hương vị trên người của Vương đuôi sói này cũng dễ ngửi đấy, cậu đắm chìm vào cảm giác bụng được lấp đầy bởi đồ ăn mỹ vị cùng tràn ngập mùi vị thoải mái nữa. "Hút khô thằng cha này thì lần tới ăn ai? Không muốn đám hôi hám máu dở kia chút nào" - Bạn nhỏ Thái kén ăn nào đấy một lòng muốn hút khô người ta xong vì sợ hãi sẽ không có đồ ăn ngon nữa nên cắn rứt lương tâm chọn lựa tha hay không tha. Cuối cùng, khi đã no lưng chừng bụng, bạn nhỏ Thái sợ hãi Vương đuôi sói chết nên dừng lại, tiếc nuối rút răng nanh còn liếm môi. Ánh mắt Thái Từ Khôn nhìn lên Vương Tử Dị là ánh mắt tiếc nuối cùng mong chờ, muốn hút tiếp nhưng cũng không muốn hút tiếp, như là đang suy nghĩ lựa chọn. "Sao đấy, bé con, no rồi sao?" "Hừ, ta chưa no, ta đang nghĩ nếu hút khô ngươi thì sau này ta ăn gì, đám người hôi hám máu quá tệ kia ta chẳng thèm, được người là ổn nhất, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh" "Anh thấy vinh hạnh lắm, em vì không muốn anh tiêu đời mà dừng ăn hả, thật là đáng yêu" "Ngươi đừng có nói từ đáng yêu với ta, khen ngươi vì máu thôi, coi chừng ta cho ngươi chết ngay lập tức" "Anh chết rồi máu đâu em hút nhỉ, có muốn nuôi anh là hàng dự trữ không?" "Ngươi ở đâu, ta đói sẽ đến, hừ, nuôi cái gì sẽ tốn tiền cho ăn" "Anh không cần ăn, chỉ cần em nuôi, khi nào đói, đến nhà anh, chìa khóa này, cho em" "Chìa khóa nhà của ngươi?" "Ừ, Là chìa khóa nhà anh, mặt sau có địa chỉ nhà anh, giữ thật chắc, anh chờ em tới nuôi anh" "Hừ, là ngươi nói, hôm nay ta hơi no rồi, lại tới tìm ngươi sau"

Thái Từ Khôn giựt chìa khóa quan trọng kia, cất vào ngăn túi kĩ càng, rồi chào Vương Tử Dị rồi xoay người đi. Vương Tử Dị nhìn bóng dáng lưng vụt nhanh của Từ Khôn, cười dịu dàng, tay anh chạm môi, cảm giác còn dấu răng cùng sự ấm áp ngọt ngào khi chạm môi tiểu vampire nhỏ, anh cười thỏa mãn, trong tâm suy nghĩ ngọt ngào: "Hừm, hôm nay đi ra ngoài thu hoạch lại tiểu vampire nhỏ, hôn được môi em cùng dụ dỗ được về nhà, thật hơn mong đợi, Thái Từ Khôn, có vẻ em quên anh đang săn em đấy, chờ đấy bé con của anh"

Màn đêm tĩnh lặng như che đi đôi mắt sáng rực vì vui vẻ của loài sói đang hạnh phúc vì âm mưu sắp đạt được, bên kia thái tử của gia tộc vampire cũng đang hí hửng với cái bụng hơi no, tâm trạng tốt vì lụm được món hời. Từ này về sau biết nhà biết nơi có thể đói là sẽ tới ăn rồi, thật hời, tên ngốc ấy bán luôn cho mình, thật ngốc, còn nói cái gì mà nuôi cơ. Ha hả, nhìn đi nhìn lại chỉ có Thái gia ta là hời. Thái Từ Khôn nào biết, mình đem bản thân đi bán cho người ta chứ nào có hời, tiếc là sau này Thái gia tử mới nhận ra, tiếc là đã muộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net