Án mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bước khỏi cánh cửa gỗ lim to lớn được trạm trổ tinh tế, Khánh Vân chưa bao giờ cảm thấy chân mình nặng như vậy, mùi máu tươi tanh tưởi và mùi hôi thối bốc lên ngập không gian, người yếu tim hẳn phải buồn nôn và không dám đến gần. Rất đông cảnh sát đứng vòng quanh sẵn sàng ngăn chặn những người quá khích bước qua sợi dây. Khánh Vân dĩ nhiên còn sáng suốt, chỉ đứng ngay khoảng cách giới hạn.
Bên trong ùa ra từng làn khí lạnh thổi đầy lòng ngực, rất lạnh, vô cùng lạnh, càng lúc càng lạnh...
Bụp
Một cánh tay khoẻ khoắn đập lên vai làm Khánh Vân giật mình, hụt một nhịp tim quay lại, là Leo, thở phào.
- Ổn không? - Hỏi thăm cô bạn thân, dẫu sao cũng là người nhà chết bất đắc kỳ tử.
- Ừ, được mà.
Cả hai đứng sát nhất mức có thể nhìn vào, tấm thảm lông trắng muốt dưới chân có vô số giọt máu đã khô, trãi dài thành một đường dẫn đến cách xác cách đó vài mét.
Bà Mộng Hường thân thể gần như trần chuồng, chỉ có duy nhất một cái áo sơ mi che thân, xác thì nằm giữa sảnh, phô bày làn da trắng nõn trong vũng máu đỏ ngầu, khắp cơ thể vẫn còn cắm những lưỡi dao sắc nhọn, trông giống dao rọc giấy nhưng không phải dao rọc giấy. Từ tay chân, bụng, ngực, đùi, đều để lại vô số lưỡi dao, như kí hiệu hoặc vẽ lên cái gì đó, biện pháp ngược đãi không cần thiết với một tử thi.
Nhiều lưỡi dao cắm sâu chí mạng, chỉ có trên bụng là nhầy nhụa, những vết đâm không sâu lắm nhưng nhiều, máu thịt lẫn lộn mơ hồ, đáng nói là trên ngực trái một vết đâm dài, máu đã khô, có cùng lúc ba lưỡi dao trên đó, rõ ràng tên sát nhân muốn bà Mộng Hường thật sự phải chết, phải đánh bà chìm vào vũng máu tươi mới cam tâm.
Ai lại tàn nhẫn đến vậy? Giết người một cách khủng khiếp như vậy?
Khánh Vân vô thức nhắm mắt vài giây trấn tâm, cắn răng, hai bàn tay cung chặt, không phải trước đây chưa thấy xác chết, thậm chí lúc đám tang Mâu Thuỷ, còn phải xử lí một xác chết của tai nạn giao thông thảm khốc. Nhưng mà... Cảnh này thật sự quá thương tâm, đầu óc bỗng ong ong lên, thế giới xung quanh bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh, mênh mông vô tận... Tất cả chỉ còn đọng lại hình ảnh xác chết loã lồ đáng sợ của Mộng Hường.
Nói gì thì nói, dẫu Mộng Hường không phải không thân thiết với Khánh Vân, tuy bà ta tâm cơ khó đoán, nhưng từ nhỏ người cô này vẫn hay trò chuyện, bất giác nhớ về những bữa cơm ngồi ăn cùng bà, nhớ những cái xoa đầu, véo má, nhớ những lần bà vỗ vai hỏi thăm.
Thực tế, bà ta chưa lần nào làm tổn thương, cũng như không hề muốn nhắm vào Khánh Vân, thậm chí lần ở Châu Âu người bị nhắm đến là Kim Duyên chứ không phải đứa cháu ngờ nghệch này. Không gian lắng lại, một giọt nước rịn ra khoé mắt, lăn dài trên má. Nghĩa tử là nghĩa tận, cô Mộng Hường đến lúc chết rồi vẫn chưa được yên ổn. Cảnh sát đã bắt đầu đến khám nghiệm tử thi, Khánh Vân vẫn chôn chân ở đó.
Ánh mắt cảm thương chợt dừng lại, lúc này mới để ý người đàng ông co ro ngồi trong góc nhà, mặt úp xuống đầu gối sợ sệt, tay dính đầy máu.
- Dượng!
Là chồng cô Mộng Hường , Khánh Vân nhìn thấy vài cảnh sát đến chỗ ông ta lấy lời khai, người đàn ông rất hoảng loạn.
Lần nữa nhìn về cái xác, khi mấy bác sĩ khám nghiệm tử thi chợt thốt lên.
- Cái áo này là sao? - Một bác sĩ cầm hiện vật dưới chân nạn nhân lên hỏi. Chiếc sơ mi, máu tươi nhuộm đỏ hết một bên nhưng vẫn có thể nhận ra chiếc áo vốn màu trắng tinh khôi.
- Được đắp trên người nạn nhân lúc phát hiện thi thể. - Một bác sĩ phụ trả lời.
Khoảnh khác ông thanh tra cao cấp cầm chiếc sơmi trắng đó lên, trãi ra thẳng thướm để xem xét... Khánh Vân và cả Leo bất chợt nhìn nhau, đáy mắt gợn, dao động mạnh, ngỡ ngàng bàng hoàng. Không ai nói với ai lời nào, nhịp tim đồng loạt tăng cao, mắt mở to.

- Có thể do hung thủ để lại. - Ông cẩn thận bỏ chiếc áo vào một túi nilong.
- Ra ngoài thôi. - Một lúc lâu, Khánh Vân nuốt khan gọi Leo đứng cạnh.
Trước sân, Kim Duyên đứng chỗ mấy cô đang túm tụm khóc ngất, không ai dám vào trong.
- Em đi làm đi. - Khánh Vân gọi vợ, gương mặt tái xanh tay chưa thôi run rẩy. Dĩ nhiên ai cũng nghĩ bình thường, thấy xác chết người thân trong tình trạng như vậy ai không có biểu hiện đó?
- Nhà có chuyện mà, em gọi đến công ty thông báo nghỉ rồi. - Cô đưa tay lên trán chồng lau vài giọt mồ hôi. Chữ "nhà" cũng được chính miệng Kim Duyên phun ra rất nhẹ nhàng trơn tru.
Ừ thì, nhà ở đây là nhà chị vợ, nhà vợ cũng như nhà cô. Từ lúc nào mặc định như thế nhỉ? Chỉ biết cô chột dạ, không thể bỏ mặc Khánh Vân lúc này.
Có điều Kim Duyên phát hiện ánh mắt chồng không hề nhìn mình, mà chú mục đến một cái gì đó rất khác, liền nhìn theo hướng đó... Một tên con trai con to đang lãng vãng. Hồng Bân? Tên này có xuất hiện trong đám tang của Mâu Thuỷ nên cô nhớ man mán, Khánh Vân nghi ngờ hắn? Đầu óc nhạy bén của Kim Duyên đã đọc được sự hoài nghi trong mắt chồng.
Vừa đó, đoàn cảnh sát bước ra.
- Chị Duyên.
- Mina? - Cô hơi ngạc nhiên quay lại nhìn cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, dáng đứng tiêu soái, thân mặc sắc phục thanh tra cao cấp, đỉnh đạc dẫn đầu, cúi chào cô cung kính.
À, em họ cô. Tuy lớn tuổi hơn cô vài tuổi, nhưng ba mẹ Kim Duyên hiếm muộn, nên tiểu thư "Út Cưng" duy nhất này là "Chị Đại" trong họ hàng.
- Đây hẳn là "Chị Rể"? Hôm hôn lễ hai người em đang công tác ở Nhật, không thể về, chỉ gởi thiệp chúc mừng. - Mina nhìn Khánh Vân thoáng vẻ ngưỡng mộ, cái người tiêu soái đang được chị họ nổi tiếng kiêu ngạo của mình khoát tay tình tứ. Ánh mắt Mina vui vẻ nhưng rồi sực nhớ hiện tại, nàng cúi đầu cụp mắt chào Khánh Vân, hàm ý chia buồn.
Kim Duyên gật đầu, không có gì khó hiểu khi một đứa em họ cô làm thanh tra cao cấp, bởi lẽ với dòng họ nguyễn nổi tiếng mạnh về chính trị của cô, không ít người làm trong bộ công an. Lần trước cô còn giao cho vài đứa khác việc điều tra vụ tai nạn của Mâu Thuỷ, lần này không ngờ lại gặp một đứa trong đội trọng án ở Nguyễn Gia. Kể ra, dòng họ cô trong sạch bao nhiêu, thì bên nhà chị vợ cô phức tạp bao nhiêu.
Kim Duyên nhìn thái độ không thể cười nổi của chị vợ, liền thay Khánh Vân gật đầu chào cô em, gởi gắm.
- Ừm, chuyện này... - Cô ái ngại nhìn vào trong nhà. - Nhờ em hết nha, Mina.
- Dạ, dĩ nhiên là chúng em sẽ cố gắng hết sức. - Mina cười nhẹ với cô rồi gật đầu. - Nhưng mà bây giờ... - Có chút ngập ngừng, nãy giờ lo chào hỏi nên quên bẵng nhiệm vụ chính, liền lấy lại tâm thế nghiêm túc. - Phía cảnh sát theo khảo sát ban đầu xác định hung thủ có khả năng rất cao là người trong nhà, hoặc những đối tượng có quan hệ thân thiết với bạn nhân. Thời gian tử vong là 11h đêm hôm qua đến 4h sáng hôm nay. Em mời tất cả mọi người, bao gồm hai chị hợp tác với cảnh sát, đưa ra chứng cứ ngoại phạm để thoát khỏi diện tình nghi.
Ở hiện trường không quá nhiều xáo trộn, có vết tích ẩu đã trong phòng khách, chỉ có phòng làm việc của nạn nhân có dấu hiệu lục lọi, phòng ngủ bề bộn, tất cả những chỗ khác ngăn nắp. Không phải một vụ cướp của giết người.
Trước khi chết, nạn nhân có nhắn tin cho chồng "Về cứu em..." Thay vì "báo cảnh sát" hay "gọi bảo vệ". Tức là trong vô thức, nạn nhân vẫn muốn bảo vệ hung thủ hoặc có ẩn tình nào đó không để người khác biết được. Suy ra, chỉ có thể là những người thân thiết trong gia đình. Vã lại Nguyễn Gia bảo vệ nghiêm ngặc, bên ngoài không thể đột nhập, hiện trường cho thấy cũng chính là nạn nhân đồng tình cho hung thủ vào nhà. Quan trọng nhất là rất sạch sẽ, không có vân tay hay dấu chân động lại, nghĩa là có người thu dọn tàn tích một cách tỉ mỉ. Vậy nên càng không phải người ngoài.
Khánh Vân và cả Kim Duyên dĩ nhiên đi theo Mina, cả đội cảnh sát tản ra để còn mời tất cả những người khác, bởi vì Nguyễn Gia quá rộng lớn nên vô số người, phức tạp vô cùng.
11h đêm qua đến 4h sáng hôm nay? Kim Duyên bất chợt đỏ mặt khi nhớ đến khoảng tời gian này cả hai đang làm gì?
Ờ thì bất quá vẫn bình thản giấu tâm tư, trả lời nàng là hai người đi ăn tối, rồi cafe, rồi dạo công viên, về nhà, ngủ... Ờ còn cái trong lúc ngủ làm gì? Đương nhiên thông qua không nhắc. Có điều, đôi gò má đỏ ửng và cả gương mặt biểu lộ xuân sắc, tủm tỉm cười như thiếu nữ vừa dậy thì biết yêu. Đừng nói đội trưởng đội trọng án đã trãi qua khoá học tâm lí, đến cả người bình thường cũng dễ dàng đóan ra.
Quan trọng là lúc 10h tối, cả hai lên phòng, đi ngang sảnh còn có mấy gia nhân bị Khánh Vân mắng làm chứng, sáng nay đến hơn 8h mới thấy hai vị chủ tịch cùng nhau xuống ăn sáng.
- Cảm ơn hai chị hợp tác. - Mina bắt tay Khánh Vân đứng lên. - Thật ra cái này chỉ làm đúng thủ tục.
Vừa lúc, ánh mắt Khánh Vân bắt gặp Nguyễn Hồng Bân đi cùng cảnh sát khác bước ra, thái độ thư thả bình tĩnh như không, liền nhíu mày.
- Mina này, tên đó, cũng có chứng cứ ngoại phạm?
- À... Dạ để em hỏi. - Mina tỏ ra mình là đứa em vợ ngoan ngoãn, gọi đồng nghiệp đến trao đổi.
Một lúc quay trở lại.
- Anh ta đi uống rượu với hội bạn cả đêm, có nhân chứng thời gian đầy đủ.
- À, cảm ơn em. - Khánh Vân thở dài, trong đầu lần nữa chờn vờn chiếc áo trắng đẫm máu ở hiện trường. Mặt lần nữa tái xanh, tay chân bủn rủn.
...
...
...
Chưa đầy sáu tháng, Nguyễn Gia lại phải tổ chức một lễ tang thứ hai khiến ai nấy sửng sốt bàng hoàng.
Phía cảnh sát vẫn còn phong toả cả căn biệt thự của bà Mộng Hường, cật lực điều tra, nhiều tin đồn bàn tán không hay suốt những ngày tang lễ diễn ra, tiếng khóc thảm thương bao phủ lên khuôn viên rộng lớn ảm đạm, chỉ hai màu đen trắng là chủ đạo, thật sự rất thương tâm.
Kim Duyên không khó để nhận ra chị vợ mình vô cùng muộn phiền, thật ra cũng không có gì thắc mắc, người thân mất khó tránh đau buồn, có điều Kim Duyên luôn canh cánh là tại sao Khánh Vân thất thần đến nỗi đó?
Suy cho cùng là cô ruột, nhưng bà Mộng Hường không phải luôn muốn hại Khánh Vân sao? Không phải lần ở Châu Âu xém có chuyện à? Bây giờ Khánh Vân đau buồn đến độ ăn mất ăn mất ngủ thế này, cô có chút không hiểu.
Đó là chưa kể, cả vệ sĩ riêng của cô là Leo, cũng rơi vào tình trạng đó, ăn không ngon ngủ không yên, luôn giật mình, lo lắng, hoảng hốt... Hai con người này cô biết, luôn điềm tĩnh, mạnh mẽ, không lý nào vì một án mạng trở nên tệ như vậy.
- Chị uống ly sữa đi. - Kim Duyên đẩy cửa vào phòng khách, một tiếng động nhỏ cũng khiến Khánh Vân hơi giật mình, ngẩng lên.
Đôi mắt trũng sâu mệt mỏi, môi cố nặn một nụ cười nhẹ, dang tay đón cô vợ sà vào lòng mình, một tay nhận lấy ly sữa ấm. Mấy hôm nay Kim Duyên luôn túc trực bên cạnh, thậm chí người tham công tiếc việc như cô cũng ít lên công ty. Chỉ là, ánh mắt Khánh Vân hôm nay nhìn cô trầm tư đôi chút, có điều gì đó khó bày tỏ và dường như buồn rười rượi.
- Em ăn tối chưa.
Đầu óc căng thẳng giãn ra một chút, vùi mặt vào hõm cổ Kim Duyên hít hà như tìm chút bình yên, nuốt lấy thật nhiều hương thơm quen thuộc trên người "sủng vật" này. Chỉ như thế mới cảm thấy thư giãn một chút.
- Chỉ có chị là chưa ăn. Hôm nay đám tang cô Mộng Hường cũng kết thúc rồi, chị đừng lo lắng nhiều nữa. Ra đây. - Kim Duyên gỡ vòng tay siết chặt mình ra, đứng kéo lên kéo Khánh Vân ra sofa.
Cô ngồi xuống sát một đầu ghế, ra hiệu cho Khánh Vân nằm xuống sofa, người kia không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Kim Duyên dịu dàng kéo đầu Khánh Vân gối đầu lên chân mình, từ tốn dùng hai bàn tay với những ngón thon dài xoa nhè nhè hai thái dương của chồng.
Khánh Vân trong tíc tắc cảm nhận sự thoải mái lan toả khắp châu thân, thư giãn vô cùng, lập tức nhắm hờ mắt tận hưởng.
- Em biết chị rất lo lắng, nhưng mà đừng quá bi quan, giữ gìn sức khỏe trước đã.
Âm thanh nhu mì như nước thì thầm bên tai, làm Khánh Vân càng có cảm giác được hưởng thụ gấp mấy lần... Cô vợ thật quá biết cách chăm sóc chồng rồi, kiểu này chẳng đời nào muốn mở mắt, đứng lên nữa.
- Cảm ơn em...
Ngón tay Kim Duyên thanh mảnh ấm áp, toả ra một nhiệt lượng kỳ lạ khó tả. Dĩ nhiên Khánh Vân phải khắc chế bản thân, không thôi sẽ ngủ mất.
Nhưng một lúc sau, thật sự đã không chịu nổi... Dần dần chìm vào giấc mộng, giấc ngon lành vô cùng.
Có ai đó cũng tình nguyện nằm xuống cạnh bên Khánh Vân, ở sofa ngủ cả đêm.
***
Trời chưa sáng rõ, Kim Duyên chập chờn biết dường như có một ánh mắt nhìn mình rất lâu, rất lâu, một bờ môi đậu trên má cô, khẽ khàng... Ừm thì, nếu Khánh Vân thì đâu có gì phải như thế nhỉ?!
Trong mơ hồ, đôi mắt nhìn cô trở nên xa xăm vô hạn, có nét buồn thảm phảng phất...
...
Cô chập chờn lần thứ hai mở mắt, ngoài cửa sổ đã sáng rõ, trên chiếc sofa ở phòng sách chỉ còn có mình cô. Chiếc chăn mỏng đắp ngay ngắn trên người cô, nhưng bên cạnh là khoảng trống không. Chồng đâu?
Hôm nay thức trước cả mình? Mỗi ngày đều do cô đánh thức mà? Hôm nay đi mất sớm như vậy lại không gọi mình?
- Vân ... Vân ơi!
Kim Duyên gọi, chỉ trong vô thức như thói quen, gọi người ta mà chẳng có việc gì cảm chỉ cần Khánh Vân lên tiếng cho cô yên tâm. Nhưng bốn bề vắng lặng.
Khó chịu ngồi dậy trở về phòng thay đồ, bước nhanh xuống sảnh.
- Cô ba đâu. - Cô hỏi ngay một gia nhân gặp đầu tiên dưới nhà.
- Dạ cô ba ra ngoài sớm, có dặn làm đồ ăn sáng cho mợ.
Kim Duyên nhìn trên bàn, có mấy ngón ăn đúng sở thích của cô, ừm, chắc có việc quan trong đi sớm nên để cô lại, biết quan tâm vợ là tốt. Cô không hỏi nữa, ngồi xuống ăn để còn đến công ty, dạo này bỏ bê công việc quá.


...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net