Đêm còn dài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



- Dạo này chúng mày có nghe chuyện vườn sau ở cổng Tây có ma không?
Kim Duyên khoát tay Khánh Vân về nhà, đi ngang qua đại sảnh chợt nghe đám gia nhân kháo nhau tám chuyện. Bước chân của Khánh Vân ngập ngừng khựng lại.
- Có, nghe nói hồn ma của cựu chủ tịch đi qua đi lại... Nhiều bác làm vườn thấy đó.
- Í, lạnh sống lưng quá, nghe nói không có đầu, còn lượn lờ lơ lửng, có khi đậu trước cửa phòng cô Hương Ly nhìn vào. Chắc hồn về...
Bọn họ bàn tán thêm thắt, vẻ mặt hoang mang. Khánh Vân nhíu mày khó chịu.
- Này, làm việc không lo, ở đó tung tin đồn nhảm nhí, muốn về quê thì nói thẳng. Tôi duyệt. - Mặt Khánh Vân rõ gắt, nghiêm khắc vô cùng, trước đây ít bao giờ lên tiếng, cũng chưa từng gay gắt với gia nhân như vậy, bọn họ sợ sệt tản ra.
- Từ đây về sau tôi không muốn nghe các anh chị bàn về vấn đề này nữa, biết chưa. - Khánh Vân hằng giọng, bộ dạng oai phong nhưng lại không giống những gì cố thể hiện ở nhà. Kim Duyên phải kéo tay một cái nhắc khéo, sợ chị vợ kích động "thoát vai", lỡ bại lộ hư đại sự.
Hiểu ý vợ, liền thở hắt một cái trấn tâm, để lại một ánh mắt rồi đi thẳng.
...
"Vợ - vợ mới cưới" nhà chủ tịch không rời nhau nửa bước, xuân thì tràn ngập, đi ăn tối về đương nhiên phải là quấn quýt bên nhau.
Khánh Vân vào phòng ngâm mình trong làn nước mát một chút để định thần, vốn không để bụng lâu về chuyện mấy gia nhân tán, tổ mệt não thêm thôi.
Bước ra từ phòng tắm, thấy vợ yêu thương đang nằm bẹp trên giường, vùi vào chăn gối, không muốn động đậy. Mỉm cười, liền xoay chuyển đi ngay đến đó.
- Gì vậy em, mệt hả?
- Tại chị đó, bắt đi bộ vòng quanh mệt muốn chết. - Cô phồng má trách móc, biểu cảm vô cùng hiếm thấy mà cũng có thể là lần đầu tiên, với người đầu tiên.
- Haha... Cực một chút ăn sẽ ngon hơn. Sao lại mặc áo sơmi của Vân?
Tâm tình Khánh Vân cực thoải mái, ngồi xuống nệm, bế xốc thân hình khẳng khiu lên lòng mình ôm lại, âu yếm hôn lên má lên mũi, lên mắt, người kia nhũn nhèo. Sao lại chẳng nặng thêm một chút nào vậy, có phải lúc nãy ăn chưa no không?
Kim Duyên diếp đôi mắt đen tròn, lười nhác, khi bị người ta bế vào trong lòng làm sủng vật cũng im lặng, ngược lại còn vùi sâu hơn vào bụng Khánh Vân, phản ứng chậm chạp tỏ vẻ mệt mỏi, không muốn làm gì.
- Lúc nãy em đi tắm quên lấy đầm ngủ, thấy áo sơmi của chị trên giá nên mặc luôn. - Cô trả lời ngon ơ không thèm hé mắt.
- Tiểu dụ thụ này, lại cám dỗ chị. - Khánh Vân vẫn đang thoã sức hôn hít, dừng một chút thì thầm vào tai tuyên bố tội trạng của cô, sau đó tiếp tục cưng chiều.
Bộ dạng lúc này của con mèo thật làm người ta muốn bắt nạt, trên thân thể mơn mởn mát mẻ vừa tắm xong, mặc áo sơmi màu xanh da trời của chồng, cởi đến cúc cổ thứ ba cho thoải mái.

Chiếc áo rộng thùng thình, nhưng lại ngắn cũn cỡn không thể che lấp nổi được cặp đùi thon dài mịn màn suôn sẻ. Đôi trường túc dài miên man, hẳn ở giữa có một cảnh xuân quang tuyệt vời, Khánh Vân không cần tận mắt nhìn cũng có thể mườn tượng ra được. Chỉ che chắn bằng chiếc quần chíp mỏng nhỏ lấp ló ngay vạc áo.
Ôi trời, chết người!
Khánh Vân bỗng nuốt khan thèm thuồng, gân cổ chạy lên xuống mọt đường gợi cảm. Ai cho em hở hang thế này trước mặt chị? À, không hở hang lắm mà cũng không phải kín đáo, nhưng cái loại nửa kín nửa hở này mới thú vị.
Kim Duyên lơ ngơ không hiểu cái gì là "tiểu dụ thụ", lại cười khúc khích vì Khánh Vân gục đầu vào hõm cổ cô hôn hít, nhột nhạt không chịu nổi. Bộ dạng thật giống như mèo con sợ sệt bị người ta bắt nạt, càng khiến người ta muốn bắt nạt nhiều hơn.
Khánh Vân cuối cùng cũng không chịu nổi, đè cô xuống giường.
Bàn tay mảnh dẻ manh nha cởi bỏ từng chiếc cúc áo người bên dưới.
- Sao lúc nào chị cũng đòi hỏi cao như vậy? Em là người thứ mấy rồi? - Cô dùng hai ngón tay thon dài véo nhẹ chớp mũi con người tham lam bên trên, nhẹ giọng hỏi khi người kia càng lúc càng lấn lướt.
Khánh Vân thoáng dừng, chống tay xuống nệm nhỏm đầu nhưng vẫn để hai phần thân dưới dính lấy nhau.
- Nói cho em biết một chuyện, em cũng là người đầu tiên của Vân, và là người duy nhất đến thời điểm này đấy, ngốc ạ! - Mặt cách mặt hai chục centimet, Khánh Vân trao cô một nụ cười "thân thiệt" đồng thời phả một làn hơi lãng mạn lên đôi má bánh bao phiếm hồng phía dưới.
- Thôi đi, lừa đảo, đầu tiên mà... mà...
- Mà sao?
- Mà... Thuần thục như thế! - Cô xoay mặt hương khác không dám nhìn vào đôi mắt ám muội đang quan sát mình.
- Đó là trước đây học hỏi từ sách báo tranh ảnh video, để sau này phục vụ em thật tốt thôi.
- A! Không được nói. - Cô kích động đưa bàn tay nhỏ nhắn che ngang miệng chị vợ, sao cái gì cũng nói ra được vậy? Mặt mày đã đỏ ửng hết rồi, đã là vợ - vợ, đã thân mật biết bao nhiêu lần mà cô vẫn không bớt xấu hổ trước sự bá đạo của con người đó.
-Dyn Dyn à... Không phải với ai Vân cũng có thể nói những lời này, cũng có thể biến thái và không phải với ai cũng có cảm xúc để lên giường đâu. Tất cả những điều đó, chỉ có thể là em thôi biết không?
Khánh Vân lại nói những lời ngọt ngào nữa rồi, sao dạo này trở nên sến sẩm như vậy chứ? Cơ mà, cô thích!
Nhũn nhèo, cô xoay mặt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm sau khi được rót mấy lời thì thầm đó vào tai, ngóc đầu hôn nhanh lên môi gợi cảm của người phía trên một cái rồi lại thả đầu xuống nệm, hai cánh tay vòng lên lưng người ta, kéo xuống.
Lại đắm say...
Chiếc cúc áo cuối cùng được cởi ra, cái quần nhỏ xíu cũng âm thầm kéo xuống từ lúc nào chẳng rõ.
Hôm nay, đầu óc cô rất nhanh đã mụ mị, không còn nghe tiếng động gì bên ngoài, chỉ nghe luồng cảm xúc từ cái chạm khẽ khàng khắp người mình, mọi thứ lý trí tập trung hoàn toàn vào đôi môi, chiếc lưỡi lướt đi ngang đốt cháy mọi tất da thịt, ẩm ướt, đê mê...
Từng phân vuông trên thân thể diễm lệ của cô đều không bị bỏ xót, nhanh dần nhanh dần, gấp gáp đều, hơi thở cả hai hốt loạn không kém nhau.
Khánh Vân thả trôi mọi thứ, buông lỏng lý trí, tâm hồn...
Công việc của cô bây giờ là cố hớp lấy chút oxy giữa những nhịp thở đứt quãng, được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Tiếng rên rỉ ngân dài dai dẳng không điểm dừng, vô thức cách điệu chữ "Vân" da diết mị hoặc nhất, hai bàn tay bấu chặt vào tắm grap giường làm nó nhàu nhĩ. Để kệ người ta dẫn dắt con tàu cảm xúc chạy xuôi ngược, thấm vào từng ngóc ngách tế bào, rung động mãnh liệt đến từng thớ thịt, cảm giác rõ rệch, phiêu diêu mà chân thực vô ngần.
Bị kích thích thêm một hồi, Kim Duyên đã không đủ sức chịu đựng, từ lúc nào con người chuẩn mực, đạo đức như cô bị tên bá đạo này kéo sâu vào mấy chuyện này chứ?. Không còn làm chủ được bản thân.
- Vânn à... Vân... Vào trong, vào trong đi... Cho em... Ưmmm - Cô hổn hển cầu xin, mấy lời này lúc tỉnh táo chắc chắn không tài nào bật ra nổi, nhưng bây giờ... Đã cố cật lực khắc chế vẫn không ngăn chặn được, khoái cảm quá lớn.
Khánh Vân dù bị dục vọng thao túng tâm can vẫn giữ được chút ý chí bá đạo, trườn lên trên thỏ thẻ, sẵn tiện chiếc lưỡi không xương liếm láp, quét một đường nơi vành tai khiêu gợi. Cô động xuân tình thật sự là đẹp đến nỗi người ta muốn moi tim moi não dâng hết lên cho cô.
- Muốn lắm sao?
Gật gật...
- Lên trên đi em...
Có con mèo tơ bị dụ dỗ vào một tư thế mới, bây giờ, chủ động phía trên, có thể tự do về nhịp điệu theo ý mình... Tuy ý thức được kiểu này rất phóng túng, là không nên quá sa đà theo Khánh Vân... Nhưng... Cô đã sớm mất tự chủ.
Không thể phũ nhận cảm giác... Phi thường thích thú hơn. Tấm lưng ong nuột nà của cô ưỡn cong, bờ mông săn chắc luận động nhè nhẹ cho ba ngón tay từ phía dưới trượt ra vào mỗi lúc một trơn tru. Ướt át quá!
Chủ động mà như bị động, thực ra cũng chỉ là nương theo... Chỉ đạo của tên nằm dưới. Nhanh chậm là do người đó làm chủ chứ không phải cô... Mỗi lần lấy ra, cảm giác trống vắng xâm nhập, rên rĩ lớn như luyến tiếc... Rồi mỗi lần đi vào, cảm giác bị nong giãn cực độ, được lấp đầy mê mẫn khó nói nên lời.
Con người ma đạo nằm dưới hôm nay rất biết hưởng thụ, không phải vận động nhiều mà lại được ngắm nhìn trọn vẹn thân thể vệ nữ, đôi mắt rực lửa chìm đắm, dán vào hai quả tuyết lê treo lơ lửng mềm mại, nhấp nhô lên xuống theo hoạt động của cô vợ gợi cảm. Ôi đau đầu quá! Thật bức bí nhưng cũng thật sung sướng.
Nếu lúc này, trái đất chợt ngưng động, hoặc nổ tung ra... Cũng không còn gì hối tiếc. Cảm giác kiêu hãnh mình là người sung sướng nhất thế giới bao phủ châu thân.
Thăng hoa, không phải ở thể xác mà còn cả ở tinh thần. Người mình yêu nhất, đang vì mình mà chết ngất đê mê!
Khánh Vân đột ngột tăng cường độ, luận động gấp gáp vội vã đánh nước rút, âm thanh phát ra dày đặc hơn, cổ họng rung mãnh liệt... Khánh Vân dĩ nhiên biết cô sắp đạt cao trào. Muốn sớm kết thúc sao? Đâu có được.
Cười tà khí, lập tức túm lấy eo cô giữ chặt lại, bằng một cái xoay người nhẹ nhàng, Kim Duyên chỉ trong chớp mắt bị đè trở xuống dưới. Ba ngón tay sâu thẳm trong người cô bị đem ra ngay, dĩ nhiên hụt hẫng trống vắng, bức rức muốn nổ tung.
- Vân uhmmm....Vân a...
- Từ từ... Đêm còn dài.

...
Lại một đêm mất sức, quá mất sức, chị vợ cô quá tàn bạo, vũ phu... Cô không biết mình bị liềm hãm bao nhiêu lần? Đến lúc được niệm tình cho lên cực điểm, cũng là lúc cả người cô không còn chút sức lực, tứ chi rã rời, xương chậu và thắt lưng ê ẩm.
Dậy muộn... Tiếp tục dậy muộn...
Người đánh thức vẫn là Kim Duyên. Haizzz!
Buổi sáng của hai người giống như hôm qua, yến yến oanh oanh. "Chị" vợ của cô chào buổi sáng với cảm giác sảng khoái, ngạo nghễ tràn đầy sinh khí. Kiểu này hoài chắc ngày không lếch xuống giường nổi chẳng đâu xa vời.
Kim Duyên nhíu mày, Leo chẳng đứng cuối cầu thang đợi mình như mọi ngày. Cô ngờ ngợ, đi đâu rồi?... Nhưng chỉ là chút ý tưởng vụt qua, sự ngạo mạn của tổng giám đốc không để cô quan tâm nhiều, vẫn khoát tay Khánh Vân thân mật đi xuống nhà ăn sáng. Đến nơi, cả hai khựng lại, khi thấy đám gia nhân chạy lên xuống tấp nập. Vẻ mặt hoảng hốt, thậm chí còn chưa làm thức ăn.

- Có chuyện gì? - Khánh Vân kéo một anh phụ bếp hỏi nhanh.
- Cô... Cô ba, mợ ba... Bà...
- Chuyện gì? - Khánh Vân càng nắm chặt hơn nắm chặt anh chàng, anh ta đớ lưỡi không nói mên lời, chỉ tay ra ngoài.
- Có... Có án mạng...
Án mạng?
Khánh Vân hoảng hồn, không quên nắm lấy vợ, tức khắc kéo băng băng hướng theo đám gia nhân đang chạy vội vã.
Hướng Đông khu Nguyễn Gia, bên đó không phải là giang biệt thự của các cô sao? Là ai? Sao lại có án mạng trong biệt phủ này? Kim Duyên rùng mình sờ sợ, dĩ nhiên phải đi theo vì biết vợ cô khẩn trương.
Nguyễn Gia là biệt phủ chung của cả gia tộc, đó là một mảnh đất cực lớn làm khu vườn rọng hơn tất cả các công viên ở thành phố này gộp lại.
Sau đó phân chia thành từng khu, cho gia đình những người con xây biệt thự ở riêng, ai thích khu nào cứ chọn đất xây lên, tách biệt nhau nhưng là chung một chỗ.
Như hoàng cung chia ra thành từng cung nhỏ cho mọi người trong dòng tộc. Gia đình Khánh Vân quyền lực nhất nên trước nay ở biệt điện lớn cùng Nguyễn Lão Phu nhân ngay trung tâm chính diện, cũng là nơi đặt phòng thờ tổ.
Vậy cho nên nghe tin đó, dẫu là căn nào trong khuôn viên Nguyễn Gia đi nữa, làm sao không sợ là một trong những người thân, dù gì cũng có quan hệ huyết thống.
Cách một đoạn xa đã nhận ra tiếng khóc nỉ non bay lên không trung, Khánh Vân chợt nghe lạnh người, luồng khí lạnh bao quanh xộc thẳng vào người, chạy rần rần khắp toàn thân, mênh mông mờ nhạt, đằng chỗ bu đông bu đỏ là biệt thự của bà Mộng Hường mà.
Từng bước chân càng lúc càng gấp gáp, Kim Duyên cảm nhận bàn tay đang nắm lấy tay mình đã tê cứng tự bao giờ, mồ hôi tuôn rất nhiều, ướt luôn tay cô.
Trước căn biệt thự màu trắng rất nhiều người tập trung, hỗn loạn, có cực đông cảnh sát, Kim Duyên nhận ra Leo đứng lóng ngóng liền gọi.
- Chị ở đây sao?
- Ừ, sáng nay nghe ồn ào, tôi đến xem thử, biết thế nào lát nữa hai người cũng đến nên náng lại.
Khánh Vân không mấy để ý, để luôn vợ lại với Leo, lao vào trong, thấy mấy người cô đang khóc liền phóng đến đến, Nguyễn Lão Phu nhân ngất xỉu đã được bác sĩ đưa về chăm sóc.
- Cô tư, có chuyện gì? - Khánh Vân lập tức ôm vai một người cô của mình đang khóc ngất lên ngất xuống, hiện trường phía trong bị cảnh sát phong toả.
- Chết rồi... Nó chết rồi... Con Mộng Hường nó chết thảm lắm... - Người cô ôm Khánh Vân khóc ngất, từng chữ thốt ra không mạch lạc.
Sau phút sững sờ, Khánh Vân cố trấn tĩnh bản thân, trấn an mọi người, dù mồ hôi lạnh đã tuôn rất nhiều trên vầng trán rộng. Thất thần lê chân tiến đến chỗ gần nhất nơi căng dây phong toả nhìn vào. Từng giọt đọng dưới cằm nhễu xuống đất, nhịp thở nghẽn mạch, đứt từng quãng nhỏ.
Một thảm cảnh mở ra trước mắt, thi thể của người cô xấu số được để nguyên hiện trường.

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net