Ngày đầu tiên gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Sáng sớm tại một căn nhà
-Kim Duyên:Ahh sao đầu nhứt quá đi,biết vậy không nên uống nhiều,mà đây là đâu,Azzzzzz(Kim Duyên tưởng mình bị bắt đi đâu nên hét rất to)
-Khánh Vân:Cô gì ơi đừng la nữa(Khánh Vân từ ngoài vườn hoa đi vô nghe tiếng la nên chạy lại)
-Kim Duyên:Cô là ai và tui đang ở nơi nào vậy(Kim Duyên nhìn xung quanh thì cứ ngớ người ra vì không biết mình đang ở đâu)
-Khánh Vân:Cô cứ kêu tôi là Khánh Vân,à vì tối qua tôi thấy cô ngất trên vệ đường nên đành đưa cô về đây.
-Kim Duyên:À vậy tui cảm ơn Khánh Vân nha,mà Khánh Vân bao nhiêu tuổi để tui biết mà xưng hô(Kim Duyên đã thở phào nhẹ nhõm khi biết mình không bị sao)
-Khánh Vân:À năm nay tôi 26t,còn cô tên gì và bao nhiêu tuổi
-Kim Duyên:À vậy thì chị lớn hơn em 1t,em 25t tên là Kim Duyên
-Khánh Vân:Ừ vậy em đi vscn đi chị có để phần ăn của em trên bàn đó(Khánh Vân nói xong rồi rồi cười với Kim Duyên rồi đi ra ngoài vườn)
-Kim Duyên:Em cảm ơn chị(rồi Kim Duyên củng đi vscn xong rồi ra bàn ăn)
-------------------------------------------------------
[Kim Duyên cuối cùng củng ăn xong,rồi cô cứ đi một vòng trong nhà thầm đánh giá]
-------------------------------------------------------
-Kim Duyên:Căn nhà,tuy không lớn cho lắm nhưng cách trang trí rất mang đến sự ấm áp cho căn nhà và rất đẹp(Rồi Kim Duyên củng bước ra khỏi nhà thì thấy có một con đường nhỏ,cô củng mòn theo đường rồi đi vô thì cô thấy một cảnh tượng rất đẹp,đó là một Vườn Hoa rất rộng và đẹp và rất nhiều loài hoa vô kể)
-Kim Duyên:Ôi trời,nơi này đúng là một nơi giúp người ta có thể rủ bỏ mọi phiền lo mà(Kim Duyên đi đến những loài hoa này ngắm tới loài hoa kia,thì cô thấy bóng dáng cô gái hồi nãy,cô liền đi tới)
-------------------------------------------------------
-Khánh Vân:"đang tưới cây thì chuyển sang làm thơ"
*Tình yêu là những niềm đau,bắt sâu bỏ túi đỡ hư hoa nè*
*Buồn đau ăn mấy chén chè,ăn xong mới nhớ mẹ kêu mua đồ,vô nhà chẳng thấy mẹ đâu chỉ thấy cú ném cái tô vô đầu*
*Hoa tàn chẳng thấy mùi hương,người thương chẳng có...
(Kim Duyên nãi giờ đứng trốn sau hàng cây,để nghe Khánh Vân đang nói gì,khi Kim Duyên nghe được những vần thơ Khánh Vân nói cô cứ bụm miệng để nhịn cười,rồi cô củng nối vần theo Khánh Vân)
-------------------------------------------------------
-Kim Duyên:Người thương chẳng có,thấy thương ghê nè.
{Tui hơi sến nha mấy bà}
-Khánh Vân: Ủa sao em ở đây(Khánh Vân hơi ngại khi thấy Kim Duyên nãi giờ nghe mình nói những câu thơ hơi sến)
-Kim Duyên:Thì em thấy ở trong nha rất chán nên đi ra ngoài thì thấy có con đường nhỏ thì em đi vô coi có gì thì mới thấy chị đó
-Khánh Vân:Ừ vậy giờ nhà em ở đâu chị đưa em về(Khánh Vân vừa tưới cây vừa hỏi)
-Kim Duyên:Ừ giờ chị cứ theo sự chỉ dẫn của em là về tới nhà em(Kim Duyên vừa nói vừa nhìn những chậu hoa được chăm sóc kĩ càng của Khánh Vân)
-Khánh Vân:Vậy mình thôi(Khánh Vân ngưng tưới cây quay qua nói với Kim Duyên rồi đi lên nhà)
-------------------------------------------------------
[Kim Duyên vừa đi theo Khánh Vân vừa thầm đánh giá Khánh Vân,vì sáng cô chưa tỉnh táo đế nhìn rõ Khánh Vân,nhưng giờ khi cô tiếp xúc gần Khánh Vân thì thấy cô rất đẹp, dễ thương và ấm áp]
-------------------------------------------------------
*Khánh Vân đang chạy theo sự chỉ dẫn của Kim Duyên,thì một hồi sau là đã tới nhà*
-Kim Duyên:Cảm ơn chị nha,bữa nào đi ăn với em nha,bye chị(Kim Duyên nói xong thì nở nụ cười rồi chạy nhanh vào nhà để tránh bị Khánh Vân từ chối)
-Khánh Vân:Không cần đâu.....Rồi xong em ấy đi nhanh quá,thôi đành vậy(Khánh Vân cũng chạy xe về nhà)
(Khi Kim Duyên vô trong nhà thì bị ba mắng cho một trận)
-Ông Nguyễn:Kim Duyên con không nghe lời ba nói sao,đi đâu tới sáng mới chịu về,con có tin là ba nhốt con trong phòng khỏi ra ngoài luôn hay không(Ông Nguyễn bữc tức khi con gái không nghe lời mình nói)
-Kim Duyên:Hồi tối đúng ra con đã về sớm rồi nhưng,con uống rượu hơi nhiều nên lúc ra khỏi quán thì bị ngất,may mà có chị kia giúp con đưa,con về nhà chị nên,giờ này con mới về,đừng nhốt con trong phòng mà ba!ba ơi,ba con không muốn bị nhốt ở trong phòng đâu(Kim Duyên nũng nịu cầu xin ba mình,vì không muốn bị nhốt ở trong phòng)
-Ông Nguyễn:Thôi được rồi,nhưng mà cô gái đã giúp con cô đó là ai tên gì
-Kim Duyên:Dạ cảm ơn ba,à chị đó tên Khánh Vân,chị đó dễ thương lắm,ấm áp nữa chứ,và có mua đồ ăn sáng cho con nữa(Kim Duyên vừa nói vừa cười,và cũng nghĩ tại sao mình lại thích nụ cười của chị đó quá vậy,mỗi lần chị đó cười mình cảm thấy rất đẽ thương và có sự ấm áp)
-Ông Nguyễn:Vậy à,hôm nay làm gì khen cô gái đó quá vậy,trước giờ có thấy khen ai đâu.
-Kim Duyên:Ba này chọc con quài(Kim Duyên cười mỉm,nếu nhìn kĩ thì hai má cô hơi ửng hồng)
Ông Nguyễn:Thôi không chọc con nửa,mà nhà cô gái đó ở đâu,nhà cô gái đó có bao nhiêu người.
-Kim Duyên:Nhà chị ấy cũng không quá cách xa nhà mình,với lại nhà chị ấy thì con chỉ thấy có một mình chị ở,con chưa hỏi nhà chị bao nhiêu người nửa,với lại chị có một vườn hoa trồng rất nhiều loài hoa luôn đó ba(Kim Duyên nói tới vườn hoa thì trong lòng lại muốn đến đó để ngắm những loài hoa trông khu vườn đó)
-Ông Nguyễn:Ừ vậy thôi con lên phòng nghĩ đi
-Kim Duyên:Dạ ba(Kim Duyên nói xong rồi cũng đi lên phòng)

Chap2
-------------------------------------------------------
Nhớ vote nha mọi người,cảm ơn nhiều nha.
Có sai sót thì mọi người cứ nói nha😊❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net