Chương 7: Tôi có thể cắn cậu được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lưu manh, đi ra!". Tống Á Hiên dùng chân còn lại đạp cậu. Lưu Diệu Văn tóm luôn chân anh, giữ anh mà tiến đến.

"Tống Á Hiên, cậu có vẻ thích đạp người khác nhỉ?". Cậu nhếch miệng cười nhìn anh.

"Cậu...Liêm sỉ cậu đâu rồi?". Tống Á Hiên ngại đến mức lấy hai tay che mặt, lí nhí nói với cậu.

"Ở chuồng gà". Lưu Diệu Văn ngồi giữa hai chân anh, nhìn biểu cảm dễ thương của anh mà phì cười.

"À,ừm.." Mã Gia Kỳ vừa tới cửa thì thấy cảnh tượng này. Không biết nói sao.

"Tiểu Mã ca, không phải như anh nghĩ đâu. Là do..." Tống Á Hiên vội vàng giải thích.

"Là như anh nghĩ đó. Cảnh thế nào thì nghĩ thế đó". Lưu Diệu Văn nhìn anh cười tươi rói.

"Cậu, cậu, bộ không chen miệng tôi thì cậu không chịu được à !". Tống Á Hiên bực bội đạp cậu nhưng không thành, chân anh bị cậu giữ chặt rồi. Chẳng làm gì được cả!

"Ý anh muốn nói là...Hai em đang ở nơi đông người. Muốn thì cũng phải đóng cửa hoặc kéo rèm giường lại chứ". Mã Gia Kỳ ho khan vài cái.

"Gì chứ ? Em thật sự không có. Đi ra coi cái con heo xấu xí này". Tống Á Hiên gào lên, tay đẩy Lưu Diệu Văn ra.

"Cậu lại nói tôi là heo. Hừ! Cậu bị ngứa đòn sao cái con cá lắm chuyện?". Lưu Diệu Văn tức giận đẩy anh xuống giường.

"Cá cái gì, con heo cậu nặng quá. Đừng có đè lên tôi! ".

"Ôi hai cái đứa này". Mã Gia Kỳ bất lực nhìn hai học sinh tiểu học đang vật lộn với nhau trên giường.

Đến chiều tan học, Tống Á Hiên cùng mọi người ra về. Đến tới cổng trường thì thấy một đám học sinh nữ bao vây quanh rầm rộ cả lên.

"Gì vậy?". Lưu Diệu Văn đến gần anh.

"Hình như có người đến". Tống Á Hiên nhón chân lên nhìn.

"Oa, đẹp trai quá". Học sinh A nói.

"Đã đẹp lại còn giàu nữa". Học sinh B khen ngợi.

"Anh đẹp trai đến đón ai vậy?".

"Anh có người yêu chưa? Có thể xin Wechat hong?".

"Đẹp như vậy, chắc chắn là có rồi".

"...bla...bla..."

Tống Á Hiên chen vào đám đông để đi ra khỏi cổng thì sững lại. Lưu Diệu Văn đi sau anh, vừa qua khỏi đám đông thì thấy Tống Á Hiên quay vào trong định bước vào trường.

"Cậu đi đâu...". Lưu Diệu Văn chưa kịp hỏi thì đã có người ngắt lời.

"Bảo bối, em đi đâu vậy? Anh ở đây chờ em cơ mà".

"Ai mượn anh chờ?". Tống Á Hiên trừng mắt nhìn hắn.

Mã Gia Kỳ giải tán hết đám đông xung quanh, không để ai ở lại làm phiền. Xong xuôi mới đến chỗ Tống Á Hiên, nhìn người trước mặt thì vô cùng ngạc nhiên.

"Trần Lập Thành? Sao lại đến đây?". Mã Gia Kỳ ngạc nhiên nhìn hắn.

"Xin chào, Mã thiếu gia". Trần Lập Thành cười, bắt tay với Mã Gia Kỳ.

"Anh có quen hắn?". Tống Á Hiên quay qua liếc Mã Gia Kỳ.

"Từng gặp vì nhà anh từng hợp tác với Trần Gia".

"Tôi đến đón hôn thê. Quên nói với cậu, Tống Á Hiên là hôn thê tương lai của tôi". Hắn kéo anh lại gần, vòng tay qua eo mà ôm lấy.

"Bỏ ra". Tống Á Hiên bực bội đẩy tay hắn ra, quay người bước vào trường.

"Hôm nay mẹ anh có chuyện muốn nói với em". Trần Lập Thành nói vọng vào.

"Không về". Tống Á Hiên vẫn bước đi.

"Có liên quan đến người tên Lưu Diệu Văn ". Trần Lập Thành nhếch miệng nhìn Lưu Diệu Văn đang nhíu mày lườm hắn. Đúng như dự đoán, Tống Á Hiên đứng lại nhìn hắn.

"Tại sao lại liên quan đến cậu ấy? Tôi và cậu ấy chẳng có quan hệ thân mật gì".

"Khi nhắc đến người thân thiết như Mã Gia Kỳ, Hạ Tuấn Lâm thì em mới chú ý. Tại sao lần này nhắc đến cậu ta mà em cũng để ý? Có thật là thù địch với nhau?". Trần Lập Thành giở giọng khiêu khích anh.

"Cậu ta với tôi là bạn, không thân nhưng cũng thân hơn so với bạn cùng lớp. Tôi không thể không để ý sao?". Tống Á Hiên quay lại bước về phía hắn.

"Đừng để hắn lừa, Hiên nhi". Hạ Tuấn Lâm nhắc nhở anh.

"Vậy em có về không? ".

"Không ".

"Vậy thì anh phải dùng biện pháp khác rồi". Hắn nói rồi cầm điện thoại nhắn với ai đó.

Một lúc sau thì điện thoại anh reo lên, mở ra xem thì ra là mẹ gọi. Tống Á Hiên nhíu mày nhìn hắn rồi mở lên nghe.

"Con nghe."

"Hiên nhi, mau về nhà cho mẹ. Bà Trần tới đây làm lớn chuyện của con và con trai Lưu gia rồi". Mẹ cậu gấp gáp nói với cậu.

"Nhưng con với Lưu Diệu Văn thật sự không có gì... ". Tống Á Hiên chưa kịp nói xong thì bà cúp máy.

"Mẹ cậu gọi à? Liên quan đến tôi sao? Cần tôi về chung không? ". Lưu Diệu Văn nhìn vẻ mặt anh thì lo lắng hỏi.

"Em ấy sẽ về với tôi phải không, bảo bối?". Trần Lập Thành đi đến sờ má cậu.

Tống Á Hiên im lặng, người tỏa ra tin tức tố hoa hồng cưỡng chế hắn run rẩy. Anh đi đến đẩy Trần Lập Thành vào cửa kính, chống tay lên xe nhìn hắn.

"Giờ im lặng được chưa? Anh phiền chết đi được". Tống Á Hiên lấy trong cặp một cuộn dây không dài lắm, trói tay hắn lại.

"Sao tôi cảm thấy cậu ta cứ như Alpha ấy. Có thể dùng tin tức tố cưỡng chế người khác". Lưu Diệu Văn bất lực nhìn anh.

"Bảo bối của cậu thật mạnh mẽ". Nghiêm Hạo Tường vỗ vai cậu. Hạ Tuấn Lâm ở bên cạnh liền liếc một cái, Nghiêm Hạo Tường hoảng sợ vội vã bổ sung thêm. "Bảo bối của tôi còn mạnh mẽ hơn".

"Cậu không cần đi cùng tôi đâu. Tôi tự lo được". Tống Á Hiên ném tên kia vào xe, xong quay ra nhìn Lưu Diệu Văn.

"Hay anh đi theo nữa...". Mã Gia Kỳ hí hửng nhìn anh.

"Không được". Anh trừng Mã Gia Kỳ một cái rồi vào trong xe, lái xe hắn đi.

"Đúng là bất công. Đối với Lưu Diệu Văn thì nói dài, với mình thì có hai từ". Mã Gia Kỳ khó chịu than thở.

"Sao mà biết tình hình của cậu ấy được bây giờ?".  Lưu Diệu Văn quay qua liếc Mã Gia Kỳ.

"Hình như hồi trước mẹ em ấy từng chỉ anh cách kết nối camera vào máy. Nhà em ấy đều lắp camera hết các phòng trừ phòng ẻm ra". Mã Gia Kỳ mở điện thoại mò mẫm cách kết nối camera.

"Bọn em phải làm sao?". Hạ Tuấn Lâm lo lắng hỏi hai người.

"Về đi. Tý nữa tôi với Mã ca cũng đến nhà cậu ấy rồi". Lưu Diệu Văn nói với Hạ Tuấn Lâm.

Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm đành về trước, Lưu Diệu Văn và Mã Gia Kỳ đợi kết nối camera thành công thì đi lấy xe. Trong màn hình hiện hình ảnh hai người phụ nữ đang ngồi nghiêm túc. Mã Gia Kỳ chỉ vào người có khuôn mặt nhìn phúc hậu, hiền lành.

"Đây là mẹ Hiên nhi, kia là mẹ của tên đó. Không thấy mặt hướng này thì có thể bấm chuyển, một phòng lắp tới mấy cái khác phía lận".

"Nhiều vậy sao?". Lưu Diệu Văn bấm nút chuyển coi thử.

"Để trông trừng Hiên nhi. Hồi trước Vũ Minh Triết từng đến nhà em ấy mấy lần". Mã Gia Kỳ bước đến xe, lấy chìa khóa xe của Lưu Diệu Văn mở.

"Ai lái? Em hả?". Mã Gia Kỳ nhìn cậu đứng im lặng thì tò mò ngó vào.

Tống Á Hiên vừa về đến nhà, vừa bước vào cửa thì mẹ Trần Lập Thành đã ra chỗ anh chửi bới. Anh không quan tâm, liếc ra chỗ khác. Bà ta tức giận quá liền cho anh một cái bạt tai, rồi ném xấp ảnh trên tay vào người anh.

"Con trai tôi yêu cậu như vậy mà cậu dám lăng nhăng ở ngoài với con trai họ Lưu. Cậu đúng là tra nam".

Tống Á Hiên im lặng không nói gì, tay cầm một tấm ảnh rơi trên mặt đất lên xem. Hình ảnh chụp lúc anh ôm Lưu Diệu Văn, kéo lại để bôi thuốc. Tấm này hình như là trước hôm xem mắt, lấy tấm khác coi thì thấy cảnh anh cõng cậu. Nói chung chẳng có gì, chỉ là mấy tấm hai người bình thường với nhau. Không có tấm nào liên quan đến hôn hay quá giới hạn. Mẹ Tống Á Hiên biết anh về nên vào phòng bếp lấy đồ ăn cho cậu từ lâu. Nhân lúc đó, bà Trần rút ra cây roi mây dài có gai ở trong túi. Quật thẳng vào đầu gối anh khiến quần bị xẻ rách, da thịt bật máu. Tống Á Hiên không đứng vững được liền khụy chân xuống, ngước lên nhìn cây roi mây, cảm thấy giống như cây roi mà Vũ Minh Triết từng đánh anh. Bà ta liên tiếp lên người anh. Quần áo bị rách ra, da chảy máu nhuộm lên màu áo sơ mi trắng. Cảnh tượng không khác gì năm xưa.

"Mau lên. Anh lái đi". Lưu Diệu Văn nghiến răng bóp chặt điện thoại, mở cửa vào xe ngồi.

"Nhìn giống y như xưa. Chỉ sợ em ấy sẽ không chịu được mà mất lí trí". Mã Gia Kỳ ngồi vào xe, lo lắng vừa lái vừa nói với cậu.

"Mất lí trí?".

"Do em là người thân với cậu ấy nên dù có gợi kí ức thì cậu ấy cùng lắm cũng chỉ tát em 1 cái như sáng nay. Đối với người ngoài thì có thể hành xử mạnh bạo, giống như bộc lộ tính cách khác vậy".

Tống Nguyệt Kha vừa về đã thấy cảnh ấy, vội vàng lao đến ôm anh vào lòng. Cô ngước lên trừng bà.

"Bà làm cái gì anh tôi vậy hả?!". Cô hét lớn.

"Nó hư thì cần phải dạy. Mày không tránh, tao sẽ xử hai anh em mày luôn". Bà Trần quất roi xuống người cô.

"Đi ra đi, roi này quất trúng sẽ rất đau". Tống Á Hiên ôm cô quay lại, dùng lưng che cho cô.

"Anh, đã ra nông nỗi này rồi mà còn không nghĩ cho bản thân sao?". Nguyệt Kha nhìn anh, xót đến mức rơi nước mắt.

"Ai cho cô đánh con tôi? Tôi còn chưa dám chửi nói chi đến đánh". Mẹ Tống Á Hiên vừa từ phòng bếp mang đồ ăn nhẹ cho con trai mình vui vẻ đi lên thì thấy cảnh tượng này. Bà tức giận giữ tay bà Trần lại.

"Chuyện gì? Ôi tiểu Tống, mau dừng tay lại!". Bố anh vừa giải quyết xong chuyện trên tầng, bước xuống thì thấy con mình tàn tạ, trên người nhuốm đầy máu. Ông sót xa nhìn con, tức giận hét lên với bà Trần.

"Cô chiều con cô nên nó mới hư thân mất nết như vậy. Dám bỏ con tôi yêu thằng họ Lưu ". Bà ta nghiến răng lao đến định đập anh nhưng Tống Nguyệt Kha giữ chặt hai tay bà vòng ra sau.

"Tôi với cậu ta là quan hệ bạn bè. Bà cứ cho là tôi yêu cậu ta, vậy được. Hủy hôn đi, tôi cưới con trai Lưu gia". Tống Á Hiên đưa tay lau vết máu ở khóe miệng.

"Còn không mau đánh dấu nó!". Bà Trần hét lớn vào mặt Trần Lập Thành.

Anh ta nghe được thì vồ tới anh, nào ngờ bị Tống Á Hiên vật một phát xuống đất. Anh ngồi trên người hắn, đôi mắt từ bao giờ đã chuyển màu đỏ, đồng tử co lại nhìn hắn. Hắn vùng vẫy giãy giụa, anh giữ chặt hai tay hắn kéo lên đỉnh đầu. Tay còn lại dùng sức bóp cổ hắn đến nghẹt thở. Ông bà Tống thấy vậy thì gọi anh nhắc nhở.

"Hiên nhi, đừng ". Mẹ anh lo lắng nhìn anh rồi nhìn mặt hắn tái xanh. Anh nghe vậy cũng ngừng tay.

"Định đánh dấu? Alpha mấy anh có vẻ thích đánh dấu nhỉ? Vậy tôi sẽ cho anh hiểu cảm giác bị ép đánh dấu là như nào?". Tống Á Hiên nhếch khóe miệng, nhướn mày nhìn hắn.

"Aaaa, em định làm gì?". Hắn hoảng sợ, cố gắng vùng vẫy. Bà Trần bên kia cũng không khá hơn bao nhiêu.

"Mau thả  Lập Thành ra cho tao. Thằng khốn!". Bà Trần gào lên. Mẹ anh nghe vậy thì tức giận, giơ tay tát mấy cái liên tiếp vào mặt bà ta.

"Đừng nói là em ấy...". Mã Gia Kỳ nghe anh nói thì giật mình, tăng tốc độ lái nhanh hơn.

"Tôi sẽ biến anh thành omega. Như vậy thì anh sẽ không thể cưới tôi, chẳng có omega nào đòi đi cưới omega khác cả". Tống Á Hiên nhếch miệng cười, nụ cười câu dẫn người khác.

"Biến thành omega? Tống Á Hiên có thể làm sao?". Lưu Diệu Văn không tin nổi vào tai mình, mở to mắt nhìn màn hình.

Vừa tới nơi, hai người đã vội vã chạy vào trong. Nhưng mới bước đến cửa thì đã nhìn thấy Tống Á Hiên lật người Trần Lập Thành lại, kéo cổ áo hắn xuống.

"Chọn chỗ nào là tuyến thể được nhỉ? Thôi, ở gáy đi. Cho giống omega bọn tôi". Tống Á Hiên chọc chọc vào gáy hắn rồi nhe răng cắn xuống.

"Đừng...đừng...đừng cắn. Tôi xin em". Trần Lập Thành sợ hãi van xin anh trong vô vọng.

Ngay lập tức, tiếng hét thảm thiết của hắn vang khắp nhà. Tống Á Hiên cắn mạnh, không thương tiếc dù chỉ một chút. Đến khi thấy được tuyến thể từ từ xuất hiện mập mờ thì nhả ra, khóe miệng còn dính một chút máu do cắn quá mạnh.

"Nếu mẹ anh không đánh tôi bằng roi mây thì tôi cũng sẽ không mạnh miệng với anh. Cho anh biết cưỡng ép đánh dấu khi không tình nguyện đau đến mức nào".

Trần Lập Thành đau tới mức mệt lả người, không thể nhúc nhích. Khi nãy Tống Á Hiên cắn xuống, hắn cảm thấy rõ người hắn đều thay đổi ở bên trong. Như kiểu bộ phận ngũ tạng đều đảo lộn hết lên vậy. Ở dưới cũng cảm giác co rút giãn nở, khó chịu không thể tả nổi.

"Ồ, quên mất. Còn ở dưới nữa, không biết đã có khoang sinh sản chưa". Nói xong liền đưa hai ngón tay ấn nhẹ lên bụng dưới hắn cảm nhận.

"Xong rồi đó. Giờ có muốn lên giường với tôi không? ". Anh cười tươi nhìn hắn.

"Tống Á Hiên, dừng lại đi". Lưu Diệu Văn nghe vậy không thể bình tĩnh được nữa, đi đến định kéo anh đứng dậy.

Nhanh như chớp, Tống Á Hiên lao đến vồ lấy cậu, mở miệng ra định cắn vào cổ cậu. Lưu Diệu Văn không né tránh nhìn thẳng vào anh, đôi mắt màu đồng bây giờ đã thành màu đỏ. Đúng như lời Mã Gia Kỳ nói, anh thật sự mất đi lí trí rồi! Trong đầu Tống Á Hiên tự nhiên thấy nhói, khuôn mặt Lưu Diệu Văn hiện lên trong tâm trí anh.

۵۵۵

"Tôi muốn ghi nhớ từng đường nét khuôn mặt cậu....để sau này không làm hại đến cậu".

"Thấy sao? Đẹp trai không?".

"Rất đẹp. Không hổ danh là Hot Boy trường".

۵۵۵

"Lưu Diệu Văn? Cậu đến lúc nào vậy? ". Tống Á Hiên nắm lấy cánh tay Lưu Diệu Văn. Mở to mắt nhìn cậu, màu mắt nhanh trở về màu đồng nhạt.

"Cậu còn nhớ tôi? Không định cắn tôi thành omega sao?". Lưu Diệu Văn ngạc nhiên nhìn anh.

"Tôi nói rồi. Tuyệt đối không làm hại đến cậu. Với lại cậu là alpha định mệnh của tôi, cắn rồi thì sau này tôi biết phải làm sao". Tống Á Hiên cười mỉm nhìn cậu.

"Hiên nhi, cẩn thận!". Mã Gia Kỳ ở đằng sau lớn tiếng.

Trần Lập Thành lao lên cắn vào tuyến thể của Tống Á Hiên. Lưu Diệu Văn nhìn thấy, sắc mặt tối sầm lại, đấm thẳng vào mặt hắn khiến hắn ngã ra xa. Cúi xuống nhìn cổ Tống Á Hiên đang chảy ít máu do răng hắn cắn sâu. Cậu đưa tay xoa xoa cổ Á Hiên, lo lắng hỏi anh.

"Có sao không?".

"Không sao. Hắn không đánh dấu được tôi đâu". Tống Á Hiên nhìn cậu cười, rồi quay lại nhìn hắn.

"Không, không thể nào". Trần Lập Thành mặt mày tái xanh, không tin vào sự thật trước mắt.

"Một Omega bình thường như anh sao có thể đánh dấu tôi?".

"Vậy tôi cắn cậu được không? ". Lưu Diệu Văn rũ mi mắt nhìn anh.

"......"

"Lưu Diệu Văn, cậu giả ngốc hay là ngốc thiệt vậy?".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net