Chương 5: Lọ mực vỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày biết mặt chữ, trên mặt trên tay Lưu Diệu Văn lúc nào cũng lấm lem. Tống Á Hiên chép xong được một vở kịch thì hắn cũng chép được ít nhất một phần ba. Khi Tống Á Hiên tập niệm, tập xướng thì hắn ở bên cạnh khảo bài.

Trong kí ức nhỏ bé của Lưu Diệu Văn, mỗi lần đoàn hát đi ngang qua ngõ, bọn trẻ con sẽ lũ lượt ùa ra ngắm nhìn ông Trương Phi trên trán vẽ hình một quả đào, tượng trưng tam anh kết nghĩa vườn đào; hay Bàng Đức được vẽ một con cua thể hiện sự ngang ngược; Châu Thương hai bên má thường vẽ hình vẩy đuôi cá ý chỉ thợ thuyền, vai Triệu Khuông Dận thường có lông mày dài màu trắng thể hiện sự uy nghiêm. Có một lần Lưu Diệu Văn khoe với mẹ liền bị đánh bốp vào mông, bà nói xem gì cái bọn xướng ca vô loài. Hắn còn trộm nghĩ có phải bọn họ đã làm gì xấu, đến mức chẳng biết phải xếp vào hạng người nào.

Tống Á Hiên vừa lóng ngóng tập vẽ hoa kiểm vừa nghe Lưu Diệu Văn luyên thuyên kể, ấy nên nhoẻn miệng cười một cái lông mày liền lệch một đường. Hắn nhìn qua liền cười haha, bảo rằng tiểu thiếu gia thật giống Quan Vũ.

Tống Á Hiên cho hắn một cái liếc mắt.

"Phải, là ta xướng ca vô loài. Em là dân thường còn cao quý hơn ta. Thư đồng cái gì chứ, tạo phản rồi."

Lưu Diệu Văn chu môi nén cười, Tống Á Hiên dỗi rồi, nhưng đôi bên cũng chẳng cho là thật. Nhón tay lấy bút, hắn nâng cằm cậu chủ nhỏ, bảo rằng bản thân muốn học vẽ hoa kiểm.

"Em chắc chắn sẽ vẽ ra heo con."

Tống Á Hiên khụt khịt tiếng heo kêu, cũng chẳng gạt tay đứa nhỏ đi, đưa đến hộp mực vẽ.

Lưu Diệu Văn vẽ quả thực rất xấu, nhưng lại vô cùng nghiêm túc. Tống Á Hiên lặng yên nhìn hắn trong gương đang chăm chú vẽ vẽ họa họa trên mặt mình, đến hơi thở thổi vào mi mắt cũng nhẹ nhàng như cánh hoa.

"Ông chủ nói rằng vô loài bởi không biết phải sắp xếp vào đâu cho ổn. Chúng ta tuy số vô luân, nhưng vô luân không phải là xấu xa, vô luân là bởi một kẻ tầm thường lại có thể đóng vai vua chúa, anh em ruột có thể đóng vai vợ chồng, vợ chồng lại có thể đóng vai cha con."

Tống Á Hiên rất chuyên tâm nhại lại lời ông chủ Lý. Im lặng một lúc, nó mới nghe Lưu Diệu Văn thở hắt ra một hơi.

"Chỉ vậy?"

"Chỉ vậy."

Hắn gật gù đội lên đầu Tống Á Hiên một cái mũ phượng rồi đột nhiên nói ra lời to gan.

"Tiểu thiếu gia cậu nói xem, vua quan còn không phân biệt đương thật giả thì cớ gì lại dám mạnh miệng bày ra nhiều đạo lý để diễu võ dương oai như thế?"

Tống Á Hiên ngơ ngác nhướn hết cả lông mày. Lưu Diệu Văn dạo này học được rất nhiều thành ngữ, dăm ba lời lại thở ra một câu to hết cả đầu. Biết hắn phản đối bất công, nhưng bản thân nó cũng chẳng có gì để phẫn nộ, còn vô cùng hồn nhiên đáp lại.

"Nhờ vậy mà dân đen mới có bình phong để phán xét chính quyền, mắng ông vua trên sân khấu thì có gì mà đại kị. Em không thấy ông vua trong cung cấm xa hoa rất tội nghiệp sao, cả đời chưa một lần được nghe một điệu Tây Bì. Còn em thì sung sướng rồi, có thể nghe miễn phí cả đời."

Lưu Diệu Văn nghiêng đầu sửa sửa xóa xóa trên mặt Tống Á Hiên, cảm thấy mình càng vẽ càng xấu. Gương mặt xinh đẹp như vậy đã bị hắn vẽ hỏng. Đây nào có phải heo con, đây là một tiểu sửu.

"Em mới không thèm quan tâm ông vua trong cung. Cậu xem, có dọa chết người không?"

Hắn xoay người để Tống Á Hiên nhìn chính mình trong gương, cả hai cùng bật cười ngốc nghếch.

"Ta có lẽ là tiểu cô nương xấu nhất trên đài. Vẽ tốt lắm, lần sau đừng vẽ nữa."

Lưu Diệu Văn vẫn còn ngả ngớn cười không dứt.

"Ít nhất người ta sẽ biết cậu là nam rồi."

"Cười chết em, A Tế Ca bên ngoài nói chuyện còn không lộ răng. Lúc trên đài thì còn tốt, xuống đài lại là một người đàn ông cong tay làm hoa lan chỉ."

Tống Á Hiên nghe hắn nói thì giật mình, cả người cũng lùi về phía sau. Lưu Diệu Văn tất nhiên trông thấy phản ứng của Tống Á Hiên, cũng nhận ra mình vừa nói lời phỏng miệng. Hắn không dám cười nữa. Gần một năm nay theo chân Tống Á Hiên, hắn tất nhiên phải biết tiểu thiếu gia vốn được dạy dỗ để trở thành nữ nhi trên sân khấu.

"Em..."

"Em không phải..."

"Tuy là em cảm thấy rất không đúng."

"Nhưng cậu nghe em nói, làm sao em có thể..."

Lưu Diệu Văn như cắn phải lưỡi, chẳng biết phải giải thích thế nào cho ra hồn. Tống Á Hiên ở trước mặt hắn vẫn trầm mặc, chỉ nhìn chăm chăm vào gương. Đứa trẻ ngốc nghếch luống cuống muốn tát bản thân hai cái tự nhận sai. Nhưng cái thứ nhất vừa tát xuống Tống Á Hiên đã hất đổ cả một lọ mực. Lưu Diệu Văn nhìn lọ mực tung tóe vỡ tan, hắn run lên, yên lặng quỳ xuống đất.

"Tiểu thiếu gia, em sai rồi."

Không một ai nói thêm một lời, Lưu Diệu Văn cũng không dám ngước lên, không đoán ra được biểu cảm hiện tại của Tống Á Hiên. Cả người khó chịu như có kiến bò, hai bên lỗ tai cũng nóng lên như lửa thiêu, hắn càng vội vàng muốn hối lỗi, lại cảm thấy mình ngu ngốc không nói ra được lời nào lọt tai. Đôi chân nhỏ bé mang giày thêu đặt xuống đất, từ phía trên Lưu Diệu Văn nghe Tống Á Hiên lạnh nhạt nói chuyện:

"Ta cho em bánh không phải để em tự tát mình."

"Nếu em cảm thấy ghê tởm thì cũng chẳng liên quan đến ta."

Nghe đến đây Lưu Diệu Văn liền vội vàng ngẩng đầu lên muốn nói rằng hắn không có, hắn chưa từng có ý nghĩ khinh nhờn Tống Á Hiên. Thế nhưng tiểu thiếu gia không để hắn nói rõ, nhanh chóng lướt qua người Lưu Diệu Văn. Người đi rồi, hắn muốn nâng tay tát bên còn lại, nhưng lại chẳng dám động thủ. Xoa bàn tay đổ đầy mồ hôi vào y phục, hắn cặm cụi nhặt mảnh vở trên sàn. Một lọ mực vẽ đắt như vậy, tiểu thiếu gia lại vì tức giận hắn mà làm vỡ.

"Lưu Diệu Văn ơi là Lưu Diệu Văn, ngươi biết chữ xong cũng thật vô dụng."

Bên gian trái đã bắt đầu vang lên tiếng trống đều đặn, Lưu Diệu Văn nhấp nhổm trước cửa không dám mở ra. Chốc chốc bên trong lại vang lên tiếng mắng chửi, tiếp sau đó là tiếng roi vụt lên da thịt, chắc chắn chảy máu, mà người bị đánh lại chẳng kêu la một lời làm hắn không biết có phải là Tống Á Hiên hay không. Đợi hơn nửa canh giờ, Mặt Trời cuối hạ bắt đầu đổ lửa rát cả da đầu, Lưu Diệu Văn cảm thấy ngồi đây thì thật vô tích sự, khổ nhục kế càng khiến cậu chủ nhỏ ghét bỏ hơn. Hắn lại chạy ngược trở về, mò bên trong vỏ gối ra một xâu 5 hào. 5 hào tiền này là hắn cất công khuân nước thay cho dì bên trù phòng. Mỗi lần được 10 đồng, khuân nước nửa năm cuối cùng cũng tích góp được 5 hào.

Chợ chiều vãn người, phiêu phiêu đi lại cũng chẳng có nam thanh nữ tú nào. Ở phía Tây, phố đèn đỏ danh xứng với thực đã bắt đầu lên đèn, người qua lại đều dân buôn bán hương sắc. Lưu Diệu Văn bồn chồn đi tới rồi đi lui trước một sạp mỹ phẩm trông có vẻ đắt hàng, các cô nương cầm lên đặt xuống hương này dược nọ, thay nhau bình phẩm chất liệu. Đến khi Lưu Diệu Văn có thể chen đến phía trước cũng chỉ còn đúng một lọ mực. Hắn vừa đưa tay định lấy thì một bàn tay đã nhanh hơn. Lưu Diệu Văn không tin được muốn bộc phát, vừa quay đầu lại thì nhận ra người phía sau vậy mà là vị tiểu thư của tửu lâu lần trước. Lần này gặp lại cô nương này đã chỉnh trang chỉnh tề, nhưng không hề điểm trang khiến người ta dễ dàng nhận ra nhan sắc non nớt chưa thành thục.

"Ông chủ, xin hỏi bao nhiêu?"

Lưu Diệu Văn lúc này mới phản ứng lại, giơ tay ngăn trước mặt tiểu cô nương.

"Là ta đến trước, tỷ vì sao lại chen hàng như vậy?"

Cô gái nhỏ nhướn mày, còn hỏi ngược lại hắn.

"Người là một tiểu tử thúi, mua phấn son làm gì? Dùng sao?"

Lưu Diệu Văn không nghĩ vị tiểu thư này ngang ngược như vậy, tự nhủ không được tức giận với phụ nữ. Hắn ôn tồn hạ giọng, thế nhưng gót chân vẫn lén lút nhón lên để không quá cách biệt ưu thế.

"Ta mua cho...cho tiểu thư nhà ta, ta đến trước, cũng đã xếp hàng rất lâu. Ta cảm thấy tỷ là một cô nương tốt bụng lại xinh đẹp, có thể trả cho ta không?"

Tiểu cô nương trông có vẻ thực sự lắng nghe, còn Lưu Diệu Văn đã xòe sẵn bàn tay chỉ đợi đón lấy món đồ. Thế mà giây tiếp theo lại là một chữ "không" dõng dạc. Thấy người nọ đã sấn lên muốn trả tiền, hắn cuống quýt, trong đầu nhanh chóng nảy ra ý đồ.

"Ngày rằm tháng trước tỷ hôn mê phía sau tửu lâu. Là chúng ta phát hiện ra. Tỷ đối xử với ân nhân như thế sao?"

Lưu Diệu Văn vừa cất tiếng đã khiến cô nương nhà người ta chết đứng. Hắn còn cả gan ghé lại bổ sung thêm thông tin uy hiếp.

"Nếu tỷ không đưa lọ mực cho ta, ta sẽ cho cả chợ biết rằng trên mông tỷ có một vết bớt hình hoa sen."

Tiểu cô nương con ngươi chấn động nói không lên lời, Lưu Diệu Văn cũng nhẹ nhàng đoạt lấy lọ mực trên tay cô, sảng khoái trả 5 hào tiền.

"Ngươi, ngươi khi dễ ta!"

"Là tỷ ngang ngược với ta trước!"

Hắn nhìn sắc trời dần tối, cũng tính toàn giờ giấc trở lại. Lưu Diệu Văn ba chân bốn cẳng chạy biến, còn không quên quay đầu la lớn:

"Chuyện lần này ta có phần quá đáng, xem như chúng ta hòa nhau không ai nợ ai. Tỷ mau về sớm, trời tối rất nguy hiểm!"

Lưu Diệu Văn chưa về đến cổng đã thấy bóng dáng quen thuộc đang đi ra đi vào, trong lòng hắn cũng bất giác ấm áp. Nhìn lọ mực trong tay, hắn lén lén lút lút muốn giở trò hù dọa tiểu thiếu gia một chút. Thế nhưng càng đến gần, Lưu Diệu Văn càng nhìn rõ gương mặt của Tống Á Hiên. Người nọ không khóc, nhưng tựa như chỉ cần chớp mắt một cái, nước mắt liền rơi.

Lưu Diệu Văn bình thường đều ăn nói bất tuân, thế nhưng đối với Tống Á Hiên lại là một nhóc khóc nhè. Hắn mếu máo bước ra, cũng không trốn nữa, chỉ đứng trước ngõ gọi một tiếng.

"Tống Á Hiên."

Đây là lần đầu tiên hắn gọi người kia như vậy.

Tống Á Hiên nghe thấy tên mình còn ngơ ngác chưa phản ứng kịp, nó quay trái rồi lại quay phải, một lúc mới nhận ra là Lưu Diệu Văn gọi mình. Nhóc con to gan, thế mà dám gọi thẳng tên của ta, Tống Á Hiên xăng xăng chạy đến, vốn muốn mắng cho hắn một trường đoạn. Ấy thế mà càng đến gần càng thấy bất thường, Lưu Diệu Văn hai tay năm gấu áo, mếu máo sắp khóc đến nơi. Tống Á Hiên trông thấy thế thì hoảng hốt.

"Sao thế, có ai đánh em sao?"

"Sao lại khóc?"

"Chuyện gì xảy ra?"

Lưu Diệu Văn lấy tay quệt nước mũi, lí nhí đáp rằng không có, lại cẩn thận xòe tay ra một lọ mực mới tinh.

"Em muốn mua đền cho cậu, không nghĩ đến làm cậu lo lắng."

"Em sai rồi."

"Cậu đừng giận em, em không có ý đó, em làm sao có thể ghét bỏ cậu được chứ."

"Cậu dạy em có được không, khi em không đúng phải nói cho em biết. Chỉ cần cậu nói, em nhất định sẽ sửa đó."

Hắn quả thực không biết nói lời ngon ngọt, nhưng hắn có thể thay đổi. Nhác thấy cậu chủ nhỏ cầm lấy lọ mực trong tay, Lưu Diệu Văn liền rụt rè nắm lấy ngón út của Tống Á Hiên, lay nhẹ hai cái. Hắn thấy người nọ đưa lên tay áo, lau nước mắt nước mũi trên mặt hắn. Ngay lập tức Lưu Diệu Văn như chú cún nhỏ lắc cái đuôi dụi vào bàn tay ấy.

"Em đã biết chữ, có thể để lại lời nhắn cho ta. Không thấy em ta rất lo lắng."

Lưu Diệu Văn chớp mắt, ừ nhỉ, hắn đã biết chữ rồi cơ mà. Tống Á Hiên thở dài, cảm thấy đứa nhỏ này lúc quá thông minh, lúc lại có chút ngốc. Đưa tay bẹo lên eo Lưu Diệu Văn, nó lại vui vẻ choàng tay lên vai hắn.

"Cõng ta trở về, đau chân muốn chết còn phải đợi em."

Nghe được hiệu lệnh, hắn cúi người nhấc Tống Á Hiên lên lưng, cứ như thế lắc lư lắc lư đi về nhà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net