Chương 13: Tôi cũng thích em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sáng hôm nay em làm đề cương chưa?" Tống Á Hiên mệt mỏi nằm gục xuống bàn.

Lưu Diệu Văn đưa ly nước trước mặt anh, im lặng tiếp tục làm bài.

"Sau này cứ qua nhà tôi mà học, trên trường tôi không tiện." Tống Á Hiên uống một ngụm nước, lật sách vở bắt đầu viết công thức.

Đôi tay cầm viết của Lưu Diệu Văn ngừng lại, miệng mấp máy không thành lời. Tống Á Hiên nhận ra sự bất thường bèn ngẩng đầu nhìn vào cậu, "Sao thế?"

Lưu Diệu Văn nắm chặt nắm tay nói: "Sau khi thi xong... anh có thể đi với em chút không?"

"Hửm?" Tống Á Hiên bộ dáng suy ngẫm nói, "Được."

Những ngày hôm sau, sau giờ học Lưu Diệu Văn đều đến nhà Tống Á Hiên học kèm, ba mẹ Tống rất vui vẻ chào đón cậu, điều này làm cậu giảm bớt sự ngại ngùng khi đụng mặt ba mẹ Tống.

. . .

"Ổn không mày?" Quang Gia từ trong phòng thi đi ra ngoài hành lang choàng vai Lâm Bình.

Lâm Bình thở dài lắc đầu: "Có lẽ tết này tao không đi chơi với mày được, sau khi mẹ tao biết điểm thì tao sẽ bị cấm túc mất."

Quang Gia đồng cảm: "Không sao, tao chắc cũng rớt rồi."

Nói được một hai câu thì lão Học đi tới lườm hai người, "Cẩn thận vào bài thi."

. . .

Một tuần liên tiếp thi tất cả các môn học, Lưu Diệu Văn tắm xong lau lau tóc, mở Wechat lên muốn nhắn tin với học trưởng Tống nhưng nhắn rồi lại xoá.

Cuối cùng thì ấn nhầm nút gọi video, Lưu Diệu Văn luống cuống muốn kết thúc cuộc gọi nhưng bên kia lại nhanh chóng bắt máy.

"Sao thế?" Tống Á Hiên đang ăn cơm nhìn chăm chăm vào điện thoại.

Lưu Diệu Văn nuốt một ngụm nước bọt nói: "Em gọi nhầm, anh ăn trễ vậy sao?"

"Khụ, bây giờ mới bảy giờ không trễ."

"À vâng..." Lưu Diệu Văn nhìn môi của anh, liên tục lên xuống yết hầu, muốn bản thân không nhìn vào môi anh nhưng lại khó cưỡng trước cám dỗ.

"Thi tốt chứ?"

"Ổn ạ, học trưởng đã ôn cho em rất kĩ, những dạng đề anh ôn đều có trong bài thi."

"Ừ."

Lưu Diệu Văn mở to mắt, ngồi thẳng lưng, nói: "Tối mai, anh sẽ rảnh chứ?"

"Haha, chắc chắn rồi."

Lưu Diệu Văn vui vẻ mở rộng cuộc trò chuyện đến những tám rưỡi tối. Cậu hài lòng cất điện thoại, ngồi vào bàn học.

Cậu viết được vài dòng sau đó đờ người chống cằm ngồi suy nghĩ cuộc gọi khi nãy.

Cánh cửa phòng được mẹ Lưu mở ra làm cho cậu hoàn hồn trở lại.

"Ăn miếng trái cây rồi học tiếp." Mẹ Lưu ôn hoà đặt trái cây lên bàn cậu.

"Vâng."

Trước khi đi ra khỏi phòng, mẹ Lưu quay lại nói: "Mai mẹ đi công tác, học xong về mua cái gì đó mà ăn."

Lưu Diệu Văn đáp lại một tiếng, tiếp tục nhìn vào sách vở nhưng đầu óc lại mông lung mơ hồ.

Cậu tặc lưỡi, trực tiếp bỏ sách vở vào cặp leo lên giường.

. . .

"Chúng ta sẽ đi đâu?" Tống Á Hiên song song Lưu Diệu Văn bước trên phố nhỏ tấp nập người qua lại, "Học trưởng muốn đi đâu cũng được, đều nghe anh."

Tống Á Hiên rẽ vào một quán lẩu, hôm nay là ngày cuối cùng của năm nên bàn nào bàn nấy đều đông đảo.

Lưu Diệu Văn nhìn quanh thì chợt bị một bàn tay lạnh nắm lấy cổ tay kéo đi vào một bàn nhỏ ở trong gốc của quán.

"Quán lẩu này khá ngon, thời tiết lạnh như này thì ăn lẩu quá tuyệt luôn đó!" Tống Á Hiên lau đũa, miệng không ngừng khen.

Nhân viên quán đến nói: "Xin lỗi quý khách! Hôm nay quán đông người hiện tại chỉ còn lẩu Uyên Ương, xin hỏi quý khách có muốn dùng không ạ?"

Tống Á Hiên suy nghĩ một chút quyết định đồng ý. Nhân viên lau bàn, "Rất cám ơn quý khách!"

Lưu Diệu Văn im lặng nãy giờ mặt có chút đỏ, cậu thật sự có thể ăn lẩu Uyên Ương với học trưởng.

Nhân viên quán đưa lẩu ra hỗ trợ bật lửa, "Hôm nay là cuối năm, mong quý khách thông cảm cho quán."

Trong chén của Lưu Diệu Văn được gắp đầy đồ ăn, cậu ngẩng ra.

"Ăn đi, nóng mới ngon." Tống Á Hiên liên tục gắp thịt cho cậu.

Lưu Diệu Văn trong lòng ngập pháo hoa ăn uống no nê.

. . .

Đồng hồ điểm 23:55

Hai người đứng ở khu vắng vẻ nhưng vẫn có thể thấy địa điểm bắn pháo hoa.

23:57

"Học trưởng..."

"Sao?"

23:58

"Em thích anh, rất thích anh..."

Tống Á Hiên im lặng.

23:59

Lưu Diệu Văn sốt ruột nhìn anh.

"Rất xin lỗi, đành chấp nhận thôi, tôi cũng thích em." Tống Á Hiên nở nụ cười, tiến tớt nắm lấy tay Lưu Diệu Văn.

"Thật sao...?"

"Ngốc! Là thật!"

Mười!

Chín!

Tám!

Bảy!

Sáu!

Năm!

Bốn!

Ba!

Hai!

Một!

Chúc Mừng Năm Mới!

. . .

Năm mới, chúc bạn công danh sự nghiệp kết quả học tập mọi thứ đều thuận lợi! Tiền tài trong túi đều có đủ! Mọi thứ tốt nhất, trong năm 2022 chỉ cần bạn cố gắng, tất cả đều là của bạn và bạn sẽ đạt được ước mơ của chính bản thân mình!

Rất cám ơn bạn đã đồng hành đọc truyện của tôi đến chặng đường này.

Hai bảo bối đã đến với nhau, dự định qua tết sẽ thêm vài chương và kết thúc bộ truyện.

Mong rằng bộ truyện sau bạn vẫn sẽ đồng hành cùng tôi, lần nữa, xin cám ơn rất nhiều!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net