Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: VẠN KIẾP KHÔNG HỐI
Tác giả: NGUYEN THU HUONG ( Cáo Nhỏ )
Chương 3:

Sau khi Lâm hạ lệnh rút lui, toàn bộ anh em Lăng gia đồng loạt rút về, một trong số những người đó thắc mắc hỏi:

“ Anh Lâm, chúng ta đang chiếm thế thượng phong mà, tại sao lại rút vậy anh?”
“ Chú không thấy xung quanh đấy có rất nhiều người à? Lăng gia làm việc có quy tắc, không gây ảnh hưởng đến những người vô tội.”
“ Vâng, anh Lâm.”

Lần này là sơ suất của anh, do không tìm hiểu kĩ địa hình, đã để người của Thor chạy thoát. Trở về, anh nhất định chịu tội với lão đại. Khói cay vừa tan, người bên Lăng gia cũng đã rời đi, Vỹ tức giận chửi thề một tiếng: “ Mẹ kiếp.”

Quản lý của Gia Linh kéo cô chạy một mạch về đến khách sạn mới dừng lại. Gia Linh lúc này mới hoàn hồn, suýt chút nữa cô đã mất mạng !!!

“ Giải quyết Báo đen thế nào rồi?”
“ Để chúng chạy thoát rồi ạ.”
“ Chú biết hình phạt sẽ như thế nào chứ?”

Lăng Phương nhàn nhạt mở miệng hỏi, Vũ đứng bên cạnh định lên tiếng xin thì Lâm khoát tay: “ Vâng, lão đại.”

“ 30 phút nữa chúng ta sẽ trở về.  Các chú nhanh chóng chuẩn bị đi.”
“ Vâng, lão đại.”

Ngay sau khi trở về, anh liền cho người kiểm tra lô vũ khí mới của Thor, mặc dù lô vũ khí này vẫn chưa thể bằng lô vũ khí mới của Lăng gia, thế nhưng sức công phá của nó cũng rất cường hãn. Nhưng chỉ dựa vào mỗi lô vũ khí này mà muốn tranh giành địa bàn với anh thì Peter đúng là quá khinh địch.

“ Lão đại, lô vũ khí lần này của Thor đúng là rất tốt.”

Anh không nói gì, gật đầu thay cho câu trả lời, một lúc sau, anh hơi nghiêng đầu về phía Vũ nói: “ Gọi Phong đến đây.”

“ Vâng, lão đại.”

Ngay sau đó vài phút, Phong liền có mặt trong sảnh, tuy bề ngoài thái độ của Phong là rất tôn trọng anh, thế nhưng trong lòng vẫn có bài xích. Phong hướng người về phía anh, lễ phép nói:

“ Lão đại, anh gọi tôi?”
“ Thor lấy hàng ở đâu?”

Phong thoáng ngạc nhiên trước câu hỏi của anh, trong đầu vừa định trả lời không biết thì ánh mắt liền rơi trên nút đỏ trên tay anh. Phong nuốt nước bọt sau đó mới lên tiếng: “ Thor lấy nguyên liệu chế tạo của Manor.”

“ Manor ở đâu?”
“ Ở Nga.”
“ Được rồi, lui xuống đi.”

Phong vừa ra ngoài, Lăng Phương liền bảo Vũ gọi Phước đến. Phước vừa vặn đặt chân đến sảnh, giọng nói lành lạnh của anh đã cất lên:

“ Chú mau điều tra xem xưởng của Manor ở đâu? Thăm dò máy chủ của Manor hack những thông tin về đây cho tôi.”
“ Vâng.”
“ Còn nữa, tôi muốn bản đồ khu xưởng của Manor.”
“ Vậng, lão đại.”

Ngón tay Phước thoăn thoắt trên bàn phím, sau khi xác định vị trí Manor từ bản đồ vệ tinh, Phước liền ấn enter chờ kết nối xâm nhập. Lăng Phương vẫn yên lặng ngồi quan sát, nếu như lần này Peter không cho Báo đen đến cướp lô hàng về, có lẽ anh sẽ suy nghĩ lại về việc thanh trừ Thor. Thế nhưng, đến cuối cùng vẫn là anh ta không muốn anh buông tha.

“ Lão đại, đã xâm nhập được vào hệ thống máy chủ của Manor. Xưởng chế tạo của Manor rộng hơn 20 nghìn m2. Nhưng…”
“ Nhưng sao?” Anh khẽ nhíu mày hỏi
“ Nhưng một góc khu chế tạo lại kết nối với hầm của một tòa trung tâm thương mại. Đây cũng là tòa trung tâm thương mại lớn nhất thủ đô Matxcova.”

Từng câu nói của Phước khiến anh rơi vào im lặng, Manor đúng là con cáo già không thể coi thường được. Có thể nghĩ ra đặt xưởng chế tạo thông với đường hầm Trung tâm thương mại lớn nhất nước như vậy. Đến cảnh sát Nga cũng không dám làm gì chứ đừng nói là người ngoài, vì chỉ cần ép hắn sẽ cho nổ tung khu chế tạo, như vậy toàn bộ khu trung tâm thương mại cũng biến thành đống cát vụn.

“ Tôi cần lịch trình đi lại của Manor trong những ngày tới đây.”
“ Vâng.”

Những ngón tay Phước lại một lần nữa như múa trên bàn phím, rất nhanh chóng Phước lấy được thông tin của Manor: “ Sắp tới Manor sẽ có chuyến sang New Zealand.”

“ Ngày bao nhiêu anh ta đi.”
“ Đêm 15/9.”
“ Được, 15/9 chúng ta sẽ đi Nga.”
“ Rõ.”

Lên kế hoạch tỉ mỉ xong, đến khi Lăng Phương trở về phòng nghỉ cũng đã 12 giờ đêm. Anh mệt mỏi nằm xuống giường, thế nhưng lại chẳng thể chợp mắt. Cứ chốc chốc lại giật mình tỉnh giấc, cứ như vậy cho đến gần sáng.

--------------

Kết thúc lịch trình, Gia Linh vừa trở về đã chạy đến tìm cô. Cả đêm hôm qua thức làm việc, đến gần sáng cô mới có thể chợp mắt được một chút thì liền bị tiếng gõ cửa ầm ầm của Gia Linh làm cho thức giấc. Cô khó chịu ra mở cửa, gương mặt Gia Linh đập vào mặt cô khiến cho cô tức đến ộc máu. Tịnh Yên lườm cô bạn bạn thân của mình, giọng nói không thể lạnh hơn:

“ Sáng sớm đến tìm mình có việc gì. Cậu rảnh quá thì tự tìm thú vui cho mình đi, còn mình rất bận.”

Gia Linh không trả lời cô, bước thẳng vào trong phòng, ngồi thu chân trên giường, giọng nói trong trẻo cất lên: “ Tịnh Yên, cậu có thể dạy mình võ được không? Mình sẽ trả thù lao cho cậu, được không?”

“ Ha…Ha…Hahaha..” Tịnh Yên cười phá lên, Gia Linh lại muốn học võ, đây là câu chuyện buồn cười nhất mà cô được nghe. Gia Linh bị quê, đỏ mặt cúi gằm mặt xuống, như mọi lần nếu bị Tinh Yên đem ra làm trò cười như thế này, chắc chắn Gia Linh sẽ bỏ đi. Nhưng hiện tại, lại là đang cần cô dạy cho võ, vậy nên lại càng phải nhẫn nhịn.

“ Cậu có thể thôi cười được không? Mình nói nghiêm túc.”

Tịnh Yên ngừng cười, cô không biết vì lí do gì mà sau mấy ngày đi Mexico về Gia Linh lại đòi học võ. Cô nghiệm nghị dứt khoát nói: “ Không được.”

“ Tại sao?” Bị cô từ chối, Gia Linh vội vàng đứng bật dậy hỏi
“ Mình nói không được là không được, cậu hãy như bình thường đi.”
“ Cậu nhất định không dạy mình có phải không?”
“ Nhất định không.”

Nhận thấy sự kiên định trong mắt cô, cũng may điều này Gia Linh đã lường trước. Khóe miệng cong lên, giọng nói đầy yêu mị cất lên: “ Mình biết cậu sẽ từ chối, hôm nay mình đến cũng đã có sự chuẩn bị. Nếu cậu không dạy mình võ, đoạn video cậu vào khách sạn XX cùng người đàn ông lạ kia mình sẽ đưa cho chú Thanh xem. Để xem lúc ấy cậu sẽ ăn nói với chú Thanh như thế nào?”

Nghe Gia Linh nói, Tịnh Yên đột ngột quay đầu lại, sự bình tĩnh trong mắt cũng biến mất, thay vào đó là vài tia xao động: “ Cậu nói gì? Cậu đang uy hiếp mình?”

“ Đúng, là mình đang uy hiếp cậu. Tịnh Yên, cậu chọn đi. Một là dạy võ cho mình, hai là mình sẽ đưa đoạn video này cho chú Thanh và mọi người xem.”

Tịnh Yên nắm chặt tay, cố gắng kìm nén sự tức giận đang muốn bùng cháy trong lòng mình. Cô hít một hơi thật sâu để điều hòa cơn tức giận đang muốn bùng cháy. Cô lạnh lùng nói gằn từng chữ:

“ Được, mình sẽ dạy cậu nhưng cậu phải đáp ứng mình một điều kiện.”
“ Được, điều kiện gì mình cũng đáp ứng.”

Thấy Gia Linh nhanh chóng mắc bẫy, khóe miệng cô nở cụ cười hài lòng, không nhanh không chậm liền nói: “ Ở Mexico cậu đã xảy ra chuyện gì?”

Gia Linh bị hỏi bất ngờ liền ấp úng: “ Mình…mình…”
“ Nếu cậu không nói thì khỏi phải học. Cậu cũng có thể đưa đoạn video đó cho ba mình xem.”

Gia Linh bị thái độ bất cần của cô làm cho sợ hãi, liền đem hết thảy mọi chuyện xảy ra ở đó kể lại cho Tịnh Yên nghe. Tịnh Yên vừa nghe xong, liền nổi đóa:

“ Gia Linh, mình cấm cậu không được dây vào đám người xã hội đen, mafia đó nghe chưa? Nếu cậu dính dáng đến họ thì đừng coi mình là bạn nữa.”
“ Không, mình không dính dáng gì hết. Chỉ là…chỉ là sau chuyện đó mình muốn học võ để bản thân cường hãn lên thôi.”
“ Hừ, tốt nhất là như cậu nói.”

Nhận được sư đồng ý của Tịnh Yên, Gia Linh trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là mọi chuyện giải quyết êm xuôi. Mấy ngày sau, Gia Linh thường xuyên có mặt ở võ đường Dạ Quế để học võ, khác với suy nghĩ của cô, Gia Linh học rất chăm chỉ, tiến bộ cũng rất nhanh.

Một tuần sau,

“ Mai mình có chuyến công tác, cậu ở nhà chăm chỉ học võ đấy.”
“ Mình đi cùng cậu được không?”
“ Mình đi công việc.”
“ Mình sẽ không làm phiền công việc của cậu. ok?”
“…”

Cuối cùng cô cũng phải chịu thua trước sự nài nỉ của Gia Linh, đành phải miễn cưỡng đưa Gia Linh đi cùng. Dù sao cô đi môt mình cũng buồn, có thêm Gia Linh chắc chắn sẽ bớt buồn tủi hơn.

“ Lão đại, Manor đã lên đường sang New Zealand.”
“ Xuất phát.”
“ Vâng.”

Vừa hạ cánh xuống sân bay, cô bảo Gia Linh trở về khách sạn đợi cô, còn mình thì đi gặp đối tác. Sắp tới, Hạ Vân sẽ mở rộng thị trường sang Nga, vì vậy lần đối tác lần này là rất quan trọng. Sau cả một buổi chiều đàm phán, cuối cùng cô cũng chốt xong hợp đồng mở rộng thị trường của Hạ Vân.

Trở về khách sạn, Gia Linh giục cô thay đồ rồi kéo cô đi dạo phố. Sau khi mua sắm ở trung tâm thương mại xong, hai người vừa định bắt xe trở về khách sạn, thì đằng sau phía Trung tâm thương mại vang lên tiếng súng nổ. Toàn bộ mọi người trong trung tâm thương mại chen lấn xô đẩy nhau chạy ra, thậm chí còn dẫm đạp lên nhau để nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Gia Linh tóm chặt lấy cánh tay cô, gương mặt sợ hãi nhìn về phía cửa ra của trung tâm thương mại. Cô khẽ nhíu mày quan sát xung quanh, vẫn biết là tình hình an ninh của Nga rất phức tạp, nhưng cô càng không nghĩ rằng ngay tại trung tâm thương mại lớn như thế này lại xảy ra những vụ nổ súng.

“ Lão đại, mọi người trong trung tâm thương mại đang chạy ra ngoài hết rồi.”
“ Tốt lắm, chờ sau khi trong đó hết người chúng ta sẽ hành động.”

Lăng Phương ngồi trong xe, qua lớp kính đen, ánh mắt sâu thẳm không ngừng quan sát địa hình xung quanh. Anh quay sang Phước đang ngồi bên cạnh: “ Chú phóng to bản đồ vệ tinh lên cho tôi.”

Anh chăm chú quan sát bản đồ vệ tinh trên máy tính bảng, từng khu vực chế tạo của Manor hiện rõ trên màn hình. Đây là vệ tinh được thiết kế vô cùng đặc biệt, vệ tinh này lại vô cùng nhỏ, phàm là những vật bình thường như camera hay fly cam đều không thể phát hiện ra được sự tồn tại của vệ tinh này. Lăng Phương chăm chú nhìn màn hình máy tính, tay cầm bộ đàm nói: “ Lâm, chú dẫn anh em tấn công bên cánh phải, bên đó có gần 50 tên, tất cả đều có trang bị súng. Vũ, chú dẫn anh em tấn công bên cánh phải, cũng 50 tên, được trang bị súng đầy đủ. Phong, chú dẫn anh em tấn công khu trung tâm, sau đó cùng với Lâm sang yểm trợ Vũ. Phía bên Vũ là bên thông với hầm của trung tâm thương mại. Vụ nổ súng ban nãy, cớm cũng đánh hơi được, các chú cần nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian.”

“ Lão đại, anh yên tâm.”
“ Khoảng 10 phút nữa cảnh sát sẽ đến, tôi sẽ giúp các chú kéo dài thêm 10 phút, các chú phải giải quyết nhanh chóng.”
“ Rõ, lão đại.”

Lâm, Vũ, Phong sau khi nhận chỉ thị liền nhanh chóng hành động, Phong có chút lo lắng quay sang anh hỏi: “ Lão đại, anh giao nhiệm vụ cho Phong có ổn không?”

“ Mạng cậu ta đang nằm trong tay tôi. Chú cho người đánh lạc hướng, chặn đường đám cảnh sát đi.”
“ Vâng.”

Tịnh Yên và Gia Linh thấy mọi người đã ra khỏi gần hết trung tâm thương mại, cô lẩm nhẩm, đáng lẽ hiện giờ cảnh sát phải có mặt rồi chứ, tại sao hiện giờ vẫn còn chưa đến. Cô đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, cách cô không xa có 7 chiếc ô tô đen đang đỗ, nhưng tất cả các xe này đều tắt hết đèn xe, tuy nhiên gương xe vẫn không hề cụp lại. Từ xa, cô nhìn thấy rõ ràng những họng súng đen đang thò ra khỏi cửa kính xe, nhắm thẳng vào khu vực cửa ra của trung tâm thương mại.

Phía cửa ra của trung tâm thương mại, dòng người vẫn đang sơ tán và chưa có dấu hiệu dừng lại. Nhìn những họng súng đen thò ra khỏi cửa xe, trong lòng cô có chút khẩn trương. Gia Linh đứng bên cạnh thấy gương mặt cô xuất hiện vài tia lo lắng, liền vẫy tay bắt xe taxi. Thế nhưng từ lúc Gia Linh đứng vẫy tay liền không có một chiếc xe nào dừng lại, toàn bộ ô tô cũng sơ tán hết sau vụ nổ súng. Tiếng súng nổ vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, ngược lại càng ngày càng rền rã hơn. Gia Linh nhìn một hàng xe đỗ bên đường không có dấu hiệu di chuyển đi, cô liền có lòng tốt đi đến nhắc nhở họ.

Sau một hồi đấu tranh cuối cùng Tịnh Yên cũng có quyết định của mình. Đây vốn dĩ không phải chuyện của cô, cô không nên xen vào, chuyện an ninh trật tự, đảm bảo an toàn của người dân đã có chính phủ Nga lo. Cô cũng không phải là người đi cứu độ chúng sinh mà phải đi cứu người. Cô thở hắt ra một hơi, quay sang Gia Linh nói: “ Gia Linh, chúng ta về…”

Từ “ Thôi” còn chưa được cô nói nốt đã không thấy bóng dáng Gia Linh đâu. Tịnh Yên đảo mắt nhìn xung quanh, thấy Gia Linh đang đi về phía mấy chiếc xe ô tô đen kia. Trong lòng cô tràn đầy sợ hãi, vội vàng bước chạy đến, cô càng bước lại gần chiếc nhẫn trên tay cô lại càng phát ra ánh sáng màu đỏ quỷ dị.

Chiếc nhẫn này là chiếc nhẫn có thể cảm ứng với bom mìn, càng gần nơi cài đặt bom mìn, ánh sáng phát ra sẽ càng đậm, đâu là chiếc nhẫn trong một lần kết giao bằng hữu, cô được một người chị em tên Mộc Linh tặng làm quà. Cô vẫn luôn đeo trên tay, không nghĩ rằng lần này lại tận mắt nhìn nó phát huy tác dụng.

Gia Linh ngày một tiến lại gần phía mấy chiếc xe kia, ánh sáng quỷ dị từ chiếc nhẫn ngày một nồng đậm, điều này làm cô càng thêm lo lắng. Tịnh Yên vội vàng chạy nhanh về phía Gia Linh, nhìn họng súng đen chĩa thẳng về phía Gia Lình, cô vội hô to: “ Linh, cẩn thận.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#huệ