Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: VẠN KIẾP KHÔNG HỐI
Tác giả: NGUYEN THU HUONG ( Cáo Nhỏ)
Chương 4:

“ Đoàng…” tiếng súng nổ xé toạc không gian trước mặt. Tịnh Yên lao người đến đẩy Gia Linh sang một bên. Cô lo lắng hỏi: “ Không sao chứ?”

“ Mình…mình…mình không sao.” Gia Linh bị dọa sợ chết khiếp, liền lắp bắp nói.

Sau khi xác nhận Gia Linh không có trúng đạn, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn ánh sáng từ chiếc nhẫn ngày một nồng đậm trong lòng cô có chút khẩn trương, hiện tại lúc này, cô cũng không biết phe nào chính, phe nào tà.

Ánh sáng phát ra mạnh mẽ như vậy, chứng tỏ số lượng bom mìn ở đây là rất lớn, với số lượng lớn như vậy có thể biến cả một vùng này trở thành biển lửa. Nghĩ đến vậy, trong lòng cô không khỏi cảm thấy kinh sợ. Cô ngập ngừng vài giây sau đó quay sang Gia Linh nói: “ Cậu đứng yên ở đây, hoặc trở về khách sạn trước đi, mình sẽ trở về sau.”

Gia Linh còn chưa kịp trả lời thì cô đã nhanh chóng biến mất, Gia Linh cũng vội chạy theo sau. Tịnh Yên chạy theo ánh sáng phát ra từ chiếc nhẫn, càng gần chỗ nhiều bom mìn thì ánh sáng sẽ càng nồng đậm. Lăng Phương ngồi trong xe, thoáng nhìn hai bóng dáng chạy về phía xưởng chế tạo vũ khí của Manor. Anh nhíu mày quan sát, nhìn từ đằng sau bóng dáng ấy có chút quen mắt, nhưng nhất thời anh lại không nhớ ra được mình đã gặp ở đâu.

Lăng Phương cầm vội lấy hai khẩu súng, mở cửa xe lao nhanh về phía xưởng chế tạo. Tịnh Yên càng đi gần vào bên trong, ánh sáng phát ra ngày càng mạnh, cô đi vào sâu bên trong hơn nữa, xác người nằm ngổn ngang trên mặt đất.

Tịnh Yên cơ hồ hiểu được đây chính là cuộc đấu của những tổ chức mafia, không nghĩ rằng lại đáng sợ như thế này. Ánh sáng từ chiếc nhẫn đưa cô tới một góc gần hầm của trung tâm thương mai, bên trong đó là một quả bom cỡ lớn, sức công phá có thể đến cả chục kilomet. Trong lòng cô sợ hãi than “ Qủa bom này nếu như phát nổ, thì không chỉ mỗi Trung tâm thương mại này hóa thành cát bụi mà cả thành phố Matxcova này biến thành cát bụi ấy chứ chẳng đùa.”

Nếu như cả thành phố biến thành cát bụi thì chẳng phải cô cũng sẽ chết sao. Không được, cô không muốn chết, bây giờ có chạy cũng không còn kịp nữa, thời gian chỉ còn chưa đầy 5 phút nữa là phát nổ. Cô đang định đưa tay lần mò tìm công tắc hủy kích hoạt chỗ quả bom thì một nòng súng chĩa thẳng vào đầu cô, giọng nói lạnh lùng như băng ngàn năm vang lên: “ Cô là ai? Cô muốn chết?”

Tịnh Yên giật mình, sống lưng cô lạnh toát, những giọt mồ hôi to như hạt đậu đang làm ướt đẫm chiếc áo sơ mi cô đang mặc. Cô hơi hướng đầu lại, một gương mặt đẹp trai quá mức xuất hiện trước mắt cô khiến cô đơ ra vài giây. Nhưng rất nhanh chóng cô liền ổn định lại tinh thần, hướng đầu về phía sau: “Tôi chỉ đang tìm cách gỡ quả bom này thôi.”

Lăng Phương nghe cô nói, hơi hướng đầu về phía sau nhìn, cô lách người sang một bên, hình ảnh quả bom đang bắt đầu đếm ngược từ phút thứ 5 đập vào mắt anh. Anh liếc mắt qua một lượt, thông báo qua bộ đàm:

“ Lâm, Vũ, Phong báo cáo tình hình. Phước, chú nhanh chóng xâm nhập cổng thông tin số 3 ở nơi này có 1 quả bom, tôi cần biết đây là loại bom gì.”
“ Rõ, lão đại.”
“ Bên cánh phải đã giải quyết xong.” Lâm nói
“ Báo cáo, bên cánh trái cũng giải quyết xong.” Vũ nói
“ Lão đại, phía trung tâm cũng đã giải quyết xong.” Phong nói
“ Tốt lắm, các chú cho anh em lấy hết lô hàng cùng nguyên liệu chế tạo về trước, số còn lại tập sang phía bên cánh trái có đường thông với trung tâm thương mại.”
“ Vâng.” Cả ba người đồng thanh nói.

Phước vẫn chăm chú thoăn thoắt lướt trên màn hình máy tính, hình ảnh quả bom nhanh chóng được phác họa, sau khi khớp lệnh các thông tin, Phước liền nhanh chóng báo cáo:

“ Lão đại, quả bom này là quả bom điện tử được kích hoạt theo một thuật toán, không thể mã hóa nó bằng tay không được. Lúc này tôi sẽ mã hóa quả bom này, sau đó thì moi người cùng một lúc phải cắt hai màu xanh và đỏ cùng một lúc.”
“ Được rồi, chú mã hóa đi.”

Phước nói xong liền chăm chú nhìn màn hình máy tính, những con số vẫn cứ nhảy nhót trên màn hình. Còi xe cảnh sát đang ngày một rõ ràng và gần hơn. Lăng Phương nhìn 1 phút đồng hồ đếm ngược trên quả bom, trong lòng cũng có chút khẩn trương. Lại cộng thêm tiếng còi báo động xe cảnh sát ngày một gần. Nếu để bên cảnh sát đánh hơi được, thì lại thêm rắc rối: “ Còn một chưa đến một phút.”

Thông qua bộ đàm, Phước có thể thấy được giọng nói lão đại có chút khẩn trương, tốc độ mã hóa của anh ngày một nhanh hơn, trên trán cũng xuất hiện những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu. Cho đến mười giây cuối cùng, anh mới rời tay khỏi máy tính bảng, thở phào nhẹ nhõm: “ Lão đại, đã mã hóa xong, anh nhanh chóng cắt 2 sợi dây xanh và đỏ, cùng một lúc.”

Lăng Phương nhìn qua cô đang đững bên cạnh, một mình anh không thể cắt hai sợi dây cùng một lúc được, đành vứt một con dao về phía cô lạnh lùng nói: “ Cắt sợi dây màu xanh, Tôi đếm đến ba thì cùng cắt.”

“ 1…2…3..” anh vừa đếm đến ba thì cả cô và anh cùng cắt hai sợi dây, ánh sáng màu đỏ từ chiếc nhẫn trên tay cô cũng tắt phụt đi. Điều này có nghĩa là quả bom này đã được mã hóa. Đúng lúc cô định xoay người rời đi, nòng súng anh cầm trên tay lại một lần nữa tiếp xúc với da đầu cô.

“ Cô có mục đích gì?”
“ Qủa bom đã được mã hóa xong, anh cũng nên để cho tôi rời đi được rồi.”
“ Nếu tôi nói không thì sao?”
“ Vậy thì đành thất lễ.”

Tịnh Yên vừa nói xong, hai tay đã nhanh thoăn thoắt vòng ra phía sau tóm lấy tay cầm súng của anh, vật ngã anh về phía trước. Sau đó chớp lấy thời cơ chạy vụt ra ngoài.

“ Xin anh, bạn tôi ở bên trong, hãy giúp tôi.”
“ Tôi còn có việc phải làm. Không thể giúp cô được.” Lâm vừa lạnh nhạt nói

Cô vừa chạy ra ngoài nhìn thấy Gia Linh đang đi cùng đám người mặc áo đen, người nào cũng đều được trang bị súng ống đầy đủ. Hơn nữa đều là những loại súng hạng nặng mà cô chưa nhìn thấy bao giờ. Cô chạy lại kéo Gia Linh đứng về phía sau mình, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Lâm:

“ Các người định làm gì cô ấy?”
“ Tịnh Yên, không phải như cậu nghĩ đâu.” Gia Linh tóm lấy tay cô vội vàng giải thích, nếu không có Lâm thì chắc cô cũng đã trúng một viên đạn từ đám người kia rồi. Đáng ra phải nên cảm ơn anh ta mới phải.

Tịnh Yên không buồn trả lời, đối với đám người mafia này cô cực kì bài xích, và càng không muốn dính dáng chút nào đến họ. Cô vừa vặn kéo Gia Linh xoay người rời đi, thì Lăng Phương cũng chạy ra đến ngoài, anh lạnh lùng hạ lệnh: “ Bắt cô ta lại cho tôi.”

Đám người Lâm nghe lệnh anh liền lập tức chặn đường không cho cô và Gia Linh đi. Tịnh Yên đột ngột quay lại, vừa định mở miệng thì tiếng bộ đàm vang lên:

“ Lão đại, 1 phút nữa cảnh sát Nga sẽ đến bao vây khu vực này. Anh mau đi nhanh đi.”
“ Rút lui.”

Tất cả mọi người nhận được lệnh liền nhảy lên xe, cô cũng vội vàng kéo lấy Gia Linh leo lên một xe. Hiện giờ không có thời gian suy nghĩ họ là người tốt hay xấu, nếu để cảnh sát bắt được, chắc chắn sẽ rắc rối lớn. Camera ở đây bị vô hiệu hóa hoàn toàn nên nếu cô có giải thích cũng sẽ chẳng ai tin lời cô nói. Đến lúc ba cô biết cô dính dáng đến xã hội đen chắc chắn cũng không để yên cho cô.

Sau khi lên xe cô mới phát hiện mình ngồi ngay cạnh người được mọi người gọi là “ Lão đại” ban nãy. Từ lúc ngồi trên xe, cô vẫn luôn ngoái đầu nhìn lại phía sau xem xe cảnh sát có đuổi tới không. Phước nhìn trên bản đồ vệ tinh thông báo qua bộ đàm: “ Lão đại, cớm đuổi ngay sau xe anh.”

“ Cắt đuôi chúng đi.”

Lâm hạ cửa kính xe xuống, nhoài người ra hẳn bên ngoài, họng súng chĩa thẳng về phía xe cảnh sát phía sau nổ súng. Súng Lâm bắn cũng không phải là loại súng ống thông thường, đó là khẩu AK liên đạn, đạn này cũng rất kì quái, chỉ là một viên đạn như những viên đạn bình thường được bắn ra, nhưng sức công phá lại rất lớn, có thể làm cho xe đối phương nổ tung.

Tịnh Yên và Gia Linh ngồi trong xe mà không khỏi khiếp sợ, vũ khí như thế này, sợ rằng đến quân đội Nga cũng không có lấy một chiếc.

Từng chiếc xe nối đuôi nhau bốc cháy, bất giác tạo nên một vệt sáng dài. Sau vệt sáng dài ấy lại xuất hiên thêm cả chục chiếc xe cảnh sát chạy so le với nhau, không ngừng xả đạn về phía xe cô đang ngồi. Cô kéo đầu Gia Linh cúi xuống  thấp, còn mình thì không ngừng quan sát phía sau.

“ Kích hoạt lá chắn chống đạn mức độ 3.” Lăng Phương nhàn nhạt cất tiếng.
“ Lá chắn chống đạn mức độ 3 đã kích hoạt.” lái xe trả lời.

Nhưng dù có kích hoạt lá chắn đạn mức độ cao nhất thì từng cơn mưa đạn vẫn không ngừng bắn xối xả về phía trước. Kính phía sau xe cũng dần xuất hiện vết nứt nhỏ, sau đó là những vết nứt lớn hơn, một viên đạn ghim thẳng vào ngực lái xe. Anh ta kêu lên một tiếng rồi ngất lịm.

Lâm một tay cầm súng, một tay cầm vô lăng để không bị mất lái, anh ta quay sang phía Lăng Phương nói: “ Lão đại, cứ thế này bọn cớm sẽ bao vây được chúng ta mất.”

Lăng Phương nhíu mày tức giận, chửi thế một tiếng: “ Mẹ kiếp, đưa súng cho tôi.”

Gia Linh sợ hãi nhìn chiếc xe hết lắc sang bên trái lại lắc sang bên phải, bàn tay nắm chặt lấy tay cô. Tịnh Yên đưa mắt quan sát tình hình một lượt, sau đó nhoài người lên phía trước, mở cửa xe, đẩy lái xe ra ngoài, rồi cầm lấy vô lăng.

“ Cô làm cái gì vậy, ngồi im đi.” Lâm nhìn thấy cô cần vô lăng liền nhắc nhở.
“ Tôi không muốn bị cảnh sát tóm.” Tịnh Yên vừa dứt lời liền không quan tâm đến sắc mặt mấy người kia, nhấn mạnh chân ga phóng vụt đi. Phía trước có vài xe cảnh sát chặn lại, cô nhấn mạnh chân ga lao vụt đến, nhưng xe gần đến nơi, cô liền đột ngột xoay vô lăng rẽ sang trái, khiến cho đoàn xe cảnh sát phía sau đâm thẳng vào đoàn xe phía trước.

“ Lái xe cũng không tệ.” Lâm thu người vào bên trong xe nói.

Khóe môi cô giương lên nụ thỏa mãn, cô là ai kia chứ, nếu nói về độ đua xe, thì cô chưa từng thua ai. Tuy nhiên, trong năm vừa qua đua xe, cô lại ngang tài ngang sức với một người con gái tên Mộc Linh, cũng chính nhờ trận đua xe đó mà cô và Mộc Linh mới có thể quen nhau, và trở thành chị em tốt của nhau.

“ Chạy chậm thôi, cô muốn chết à?” đến khúc cua rồi mà cô vẫn giữ nguyên vận tốc 250km/h khiến cho Lâm cũng không nhịn được phải thốt lên. Ở bên lão đại xông pha nhiều trận chiến như vậy, đây cũng là lần đầu tiên Lâm nhìn thấy một người con gái lái xe với tốc độ xe gió như cô.

“ Tôi nhắc lại, các anh muốn bị cớm tóm thì cứ việc chạy chậm, còn tôi không muốn bị cớm tóm.” 

Tịnh Yên lạnh lùng nói, ánh mắt tập trung quan sát, vài phút sau, cô liền phanh xe lại. Ma sát từ bánh xe với mặt đường tạo lên tiếng “ Két” chói tai. Dưới bánh xe vẫn còn bốc lên những làn khói trắng. Cô thản nhiên mở cửa xe bước xuống, sau đó liền kéo Gia Linh ra khỏi xe.

Lăng Phương nhìn hành động ngang nhiên của cô không khỏi nhíu mày, âm thanh phát ra lạnh hơn cả băng: “ Cô muốn chết?”

“ Tôi và các anh không quen không biết, không thù không oán. Các anh cho chúng tôi đi nhờ xe, tôi cũng giúp các anh cắt đuôi được cảnh sát. Chúng ta coi như hòa, không ai nợ ai, không ân không oán.”

Tịnh Yên hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt anh nói. Lăng Phương nhìn người con gái trước mặt mình. Ở cô phảng phất có bóng dáng của người con gái anh từng yêu, cũng mạnh mẽ như vậy, cũng lạnh lùng như vậy, cũng xinh đẹp như vậy, nhưng đáng tiếc…người con gái ấy mãi mãi chẳng bao giờ để tâm đến anh. Người con gái đó không ai khác chính là Mộc Linh.

Lăng Phương đứng đối diện cô, mùi hoa nhài nhàn nhạt phảng phất khiến làm cho anh có chút khựng lại. Trong đáy mắt vốn lạnh lùng khẽ xoẹt qua vài tia phức tạp rồi nhanh chóng biến mất. Lâm ngồi trong xe, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “ Lão đại, chúng ta mau đi thôi.”

Không để anh nói, cô dứt khoát kéo tay Gia Linh xoay người rời đi, nhanh chóng hòa tan cùng dòng người trên đường phố. Về đến khách sạn, cô vội vàng cởi chiếc áo sơ mi ra,bắp tay trắng nõn xuất hiện những vệt máu dài, cô cắn nhẹ răng lấy dụng cụ y tế rửa vết thương. Gia Linh nhìn thấy tay cô chảy máu liền lo lắng:

“ Tịnh Yên, cậu bị thương lúc nào vậy?”
“ Mình không sao, lúc lái xe bị viên đạn xượt qua thôi, không có ảnh hưởng nhiều.”
“ Để mình giúp cậu.”

“ Ừ.” Cô để yên cho Gia Linh băng bó vết thương cho mình, trong đầu không ngừng nghĩ đến gương mặt của anh. Gương mặt này đối với cô có chút quen mắt, dường như cô đã từng gặp anh ở đâu rồi, chỉ là hiện giờ không có nhớ rõ.

--------------

New Zealand,

Manor cùng Peter đang ngồi bàn về bản thiết kế cải tiến cho lô hàng sắp tới thì Vỹ đột ngột đi vào, Peter hơi hướng đầu về phía Vỹ nói:

“ Có chuyện gì?”
“ Lão đại, xưởng chế tạo vũ khí ở Nga bị phá hủy hoàn toàn.”

Vỹ vừa nói xong, cả Peter cùng Manor đều đứng bật dậy đông thanh hỏi: “ Cái gì?”
“ Lăng lão đại cùng người của anh ta đã hủy toàn bộ xưởng chế tạo, toàn bộ nguyên liệu cùng lô hàng đều bị anh ta cướp.”

Manor như không tin những gì mình vừa nghe thấy. Xưởng chế tạo này là tâm huyết cả đời của anh ta, số lượng người để lại bảo vệ cũng rất nhiều, hơn nữa còn có quả bom điện tử mà anh ta mất bao nhiêu thời gian nghiên cứu, chế tạo ra. Nếu như xưởng chế tạo bị phá hủy thì toàn bộ thành phố Matxcova cũng bị hủy diệt, những người muốn hủy khu xưởng chế tạo cũng không có đường sống chứ đừng nói đến việc vận chuyển được nguyên liệu cùng toàn bộ số vũ khí mới đi. Manor vội vàng mở máy tính bảng lên, nhưng trên màn hình hiển thị chỉ là một chấm đen ngòm. Manor nắm chặt tay lại, trong mắt hằn rõ những tia máu, giọng nói như tu la địa ngục:

“ Lăng Phương, thù này không trả, Manor này chết không nhắm mắt.”

P/s: mọi người tương tác mạnh lên nhaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#huệ