Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: VẠN KIẾP KHÔNG HỐI
Tác giả: NGUYEN THU HUONG ( Cáo Nhỏ )
Chương 8:

Anh cùng mọi người giải quyết xong đám người kia, giọng Phước vang lên đều đều trên bộ đàm: “ Lão đại, các anh còn 1 phút 15 giây, mau rời khỏi nhanh lên.”

Trong lòng Tịnh Yên đập mạnh hơn, hô hấp cũng theo đó mà trở nên gấp gáp, mồ hôi từ lòng bàn tay cô úa ra càng nhiều. Nhưng tất cả đều được che dấu bởi sự điềm tĩnh cùng lạnh lùng trên gương mặt. Trịnh Hưng ôm lấy Mộc Linh chạy nhanh ra ngoài, cô để cho Gia Linh cùng Trúc Lan chạy trước, còn mình đi sau cùng.

Bên ngoài, Phong đã đứng chờ sẵn để tiếp ứng. Mọi người nhanh chóng lên xe, Tịnh Yên nhìn đồng hồ trên tay, trong lòng chửi thầm một tiếng, cô cắn chặt môi dưới, cố gắng kìm nén cơn đau đang hành hạ, những bước chạy càng thêm nặng nề. Khi nãy, có một tên đã nhanh chóng bịt mũi để không hít phải khí độc, hắn ta liền cầm súng bắn thẳng vào vai cô. Cô liền xoay người lại đạp mạnh vào thẳng yết hầu khiến hắn ta chết ngay tại chỗ.

Gia Linh sau khi lên xe không thấy Tịnh Yên đâu, cô hoảng loạn hạ cửa kính xe, phía xa cách đoàn xe một vài mét, Tịnh Yên vẫn đang cố gắng chạy đến. Tiếng nói của Phước lại một lần nữa vang lên: “ Lão đại, mau cho xe chạy. Kích hoạt động cơ lên chế độ mạnh nhất.”

“ Xin anh, còn Tịnh Yên, đợi cô ấy…” Gia Linh tóm lấy cánh tay Lâm đang ngồi cạnh đấy, van nài họ.

Phía trước, xe Trịnh Hưng và Mộc Linh đã chạy trước, anh nhắm mắt lại, lạnh lùng lên tiếng: “ Cho xe chạy lại đón cô ta.”

“ Lão đại,nhưng...” Phong nhìn anh nói, chỉ còn có 35 giây, nếu quay lại chỉ sợ sẽ không kịp rời đi.
“ Làm đi.”
“ Vâng.”

Chiếc xe đang định chuyển bánh thì đột ngột quay lại phía sau dừng trước mặt cô. Lăng Phương mở cửa xe, kéo cô lên xe, cửa xe còn chưa kịp đóng lại, lái xe đã kích hoạt động cơ nhấn ga phóng thẳng đi. Xe vừa chạy được vài giây, tầng hầm vũ trường Zen phát ra tiếng nổ lớn, cả một vũ trường lớn chìm trong biển lửa. Tịnh Yên ngoái đầu lại, hai con ngươi đều bị phủ kín bởi biển lửa.

Thời điểm chiếc xe chuẩn bị lăn bánh, cô đã xác định buông xuôi, đã xác định phó mặc số phận, càng không nghĩ là anh lại cho người quay xe lại đón cô. Lúc ấy cô rất bất ngờ, rất cảm kích anh, ít ra anh cũng giúp cô còn mạng về gặp ba mình. Cô do dự một lúc, lí nhí nói: “ Cảm ơn anh.!”

Lăng Phương vờ như không nghe thấy gì, dựa lưng vào thành ghế, giọng nói của Phước thông qua bộ đàm vang lên: “ Lão đại, xe anh chạy nhanh lên chút, phía sau anh tầm 5km có một gần 20 chiếc xe đuổi theo anh.”

“ Có nhìn được chúng ở phe nào không?”
“ Lão đại, là Peter và ông Hoàng ngồi bên trong.”

Anh “ hừ” lạnh một tiếng, dám giở trò sau lưng anh, bày kế tiêu diệt tất cả mọi người, âm mưu chiếm đoạt cả 6 châu lục. Giờ lại còn dám cho người truy đuổi anh, muốn diệt toàn thế lực của anh. Vậy để anh cho Peter hiểu cảm giác bị truy đuổi là như thế nào. Lăng Phương lạnh lùng nói: “ Tăng tốc lên.”

Anh vừa nói xong, chiếc xe liền lao nhanh về phía trước. Từ lúc lên xe, cả người cô tựa vào thành ghế, gương mặt hồng hào ban đầu cũng xuất hiện vài tia nhợt nhạt. Cô cảm giác được máu từ bả vai vẫn không ngừng chảy ra, viên đạn vẫn ghim sâu vào trong bả vai khiến cô đau đớn. Hai tay cô vì đau mà cũng run lên từng đợt.

Xe chạy tới chỗ đám người Phước và Vũ thì bắt đầu đi chậm lại, Lăng Phương nhìn trên máy tính được kết nối với cổng thông tin ở máy tính Phước. Anh phóng lớn màn hình lên, ánh mắt thâm trầm khó đoán, giọng nói mang theo hơi thở tàn độc: “ Mở vòng tròn súng ở đuôi xe, sẵn sàng chờ lệnh bắn.”

“ Lão đại, đã chuẩn bị xong.”
“ Kích hoạt hệ thống chống đạn mức độ 3.”
“ Đã kích hoạt.”
“ Các xe dàn hàng sole với nhau, chờ lệnh bắn.”

Lăng Phương hạ lệnh cho xe chạy chậm lại, ngay khi khoảng cách từ xe của Peter với xe anh chỉ còn vài chục met, anh liền hạ lệnh bắn. Ngay sau khi anh hạ lệnh bắn, ở đuôi xe, hai vòng tròn lớn vừa mở ra, cũng là lúc hai họng súng lớn nhô ra bên ngoài. Gia Linh cùng Trúc Lan tròn mắt nhìn, hai người ngồi im không dám nhúc nhích.

“ Bắn.”

Bờ môi mỏng lạnh lùng phun ra một tiếng, toàn bộ các xe đồng loạt bắn về phía sau. Sau khi bắn được 3 đợt đạn thì anh hạ lệnh cho các xe tăng tốc chạy mạnh về phía trước. Ban đầu cô còn nghĩ anh chỉ định cắt đuôi bọn chúng, nhưng không ngờ rằng khi xe vừa lao nhanh về phía trước. Đằng sau vang lên những tiếng nổ lớn. Cả một đoạn đường phẳng tắp đều xuất hiện những lỗ tròn lớn. Những lỗ tròn đó là do đạn ở đuôi xe bắn ra tạo thành.

Tịnh Yên lúc này mới thực sự kinh ngạc, thứ vũ khí kinh người như thế này mà có thể sáng tạo ra so? Cô như không tin những gì mình vừa chứng kiến. Lăng Phương vẫn chăm chú quan sát địa hình thông qua Ma nhãn, những chiếc xe còn lại vẫn dai dẳng đeo bám anh, số lượng cũng vừa vặn 10 chiếc.

“ Chạy xe về bìa rừng phía Tây thành phố. Tránh ảnh hưởng đến những người vô tội.”
“ Vâng, lão đại.”

Tất cả mọi người nhận được lệnh liền quay xe chạy về phía Tây thành phố, khu vực này xung quanh đều là rừng cây, rất ít người qua lại. Lăng Phương lệnh cho mọi người cầm lấy súng ra khỏi xe. Một số người được anh phân đi đặt bom ở đoạn đường cách chỗ mọi người đứng 5 kilomet, số còn lại thì lấp sâu chờ lệnh.

Trịnh Hưng từ đầu đến cuối vẫn ôm Mộc Linh trong lòng, tất cả mọi chuyện để cho Lăng Phương sắp xếp, an bài. Mộc Linh từ trong lòng anh đứng bật dậy, giật lấy máy tính bảng của Phước nhẹ nhàng nói: “Lâu lắm rồi mới lại được hoạt động gân cốt như thế này. Em cũng muốn thử xem đạn fly cam em mới chế tạo như thế nào.”

“ Mau lại đây, chuyện này không cần em nhúng tay vào.”

Trịnh Hưng vẫy vẫy tay Mộc Linh, nhưng Mộc Linh không có trở lại, ngược lại còn lôi từ trong túi ra một chiếc fly cam. Sau khi kết nối với máy tính xong, Mộc Linh liền điều khiển cho fly cam bay về phía đám người Peter đang đi tới. Từ trên cao, fly cam tỏa ra những vệt sáng màu đỏ nhạt, những vệt sáng ban đầu rất ít, sau đó càng ngày lại càng nhiều hơn.

Trúc Lan nhìn theo chiếc fly cam, không khỏi tò mò hỏi: “ Cái này dùng để làm gì?”

“ Lát nữa mọi người sẽ biết.” Mộc Linh nháy mắt nói, sau đó liền quay sang Lăng Phương: “ Anh xác định giúp em bọn Peter đi đến đâu rồi? Em muốn thử uy lực của fly cam này.”

“ Gần đến bìa rừng rồi.” Lăng Phương nhàn nhạt trả lời

Khóe miệng Mộc Linh cong lên nở nụ cười, Mộc Linh căn từng giây một, sau đó mới hạ lệnh bắn trên máy tính. Ngay lập tức từ trên chiếc fly cam đạn bay tứ phía theo những vệt sáng màu đỏ, trông không khác gì một cơn mưa đạn. Trúc Lan cùng Gia Linh nhìn thấy cảnh này trong lòng không khỏi run sợ. Đây mới chính là cuộc chiến Mafia chân chính !!!

Tịnh Yên từ đầu đến cuối tựa người vào gốc cây gần đó, cố gắng để mình không bị ngã xuống. Thời điểm gay go như thế này, cô không muốn mọi người bị phân tâm. Nếu Mộc Linh biết cô bị thương chắc chắn sẽ đòi đưa cô đi, Mộc Linh mà đi thì những người khác cũng đi theo, vậy thì kế hoạch diệt tận gốc đám người Peter cũng sẽ không thể thực hiện được. Nghĩ vậy, Tịnh yên lại cắn răng cố chịu đựng.

Những quả bom khi nãy anh cho người đặt cũng đã phát nổ, phía xa xa kia là cả một biển lửa, khóe miệng anh giương lên nụ cười thỏa mãn, nhưng nụ cười ấy còn chưa được bao lâu thì vội tắt. Phía sau biển lửa kia là một chiếc xe tăng cỡ lớn. Vỏ xe bóng loáng, lửa cũng không thể bén được tới được.

Cơn mưa đạn từ fly cam của Mộc Linh cũng vô tác dụng đối với chiếc xe tăng này. Lâm quay sang nhìn anh: “ Lão đại, chúng ta làm gì bây giờ.”

“ Bắn con chip kích nổ về phía chiếc xe tăng.”
“ Rõ.”

Chip kích nổ được bắn về phía xe tăng gần 20 con chip, thế nhưng cũng chỉ có thể gây xước xát một chút ở vỏ xe. Peter ngồi bên trong chiếc xe tăng, khoái trí cười: “ Lăng Phương, Trịnh Hưng, hôm nay sẽ là ngày hai gia tộc các ngươi bị xóa tên trên bản đồ thế giới.”

Peter vừa nói xong, liền cho người bắn đạn. Lăng Phương hô to: “ Tất cả tìm chỗ nấp.”

Tịnh Yên cũng giống như mọi người nấp sau gốc cây lớn, cô chăm chú quan sát chiếc xe tăng kia. Tập đoàn Hạ Vân chuyên chế tạo, lắp ráp đồ công nghệ 4.0, nên vừa nhìn chiếc xe tăng kia trong đầu cô liền nhanh chóng phân tích cấu tạo của chiếc xe tăng.

Người có thể ngồi vào trong đó, trực tiếp điều khiển chiếc xe, đồng nghĩa với việc bộ điều khiển chủ của chiếc xe cũng ở ngay trên chiếc xe tăng. Cô di chuyển địa điểm ẩn nấp, chuyển sang ẩn nấp gần ngay chiếc xe tăng để có thể quan sát kĩ.

Tịnh Yên chăm chú quan sát, chiếc xe ngày một tiến lại gần đàm người Lăng Phương hơn. Lăng Phương cho người mở vòng tròn súng ở đuôi xe, bắt đầu phản kích. Đối với vỏ xe tăng dày đặc như vậy, những viên đạn không khác gì đang gãi ngứa. Chiếc xe ngày một tiến lại gần hơn chỗ ẩn nấp của Gia Linh và Trúc Lan. Trong lòng cô có chút khẩn trương, lúc này dường như cô cũng đã quên đi cơn đau ở bả vai, chỉ biết tập trung tìm bộ điều khiển chủ của chiếc xe.

Mồ hôi từ lòng bàn tay cô ngày một rin ra nhiều hơn, hai đầu lông mày nhíu chặt lại, đôi mắt không ngừng quét ngang, quét dọc. Thời điểm chiếc xe tăng xoay mình 360 độ, một ánh sáng nhỏ nhanh chóng đập vào mắt cô, trong lòng cô lúc này cũng dấy lên tia hy vọng.

Tịnh Yên lén lút lại gần hơn chiếc xe, cô lăn một vòng, bả vai trái đập vào bánh xe khiến cô đau đớn. Cô mím chặt môi, ngăn cho tiếng kêu phát ra. Lăng Phương từ phía xa nhìn thấy hành động của cô không khỏi nghi hoặc, không biết cô đang làm cái gì. Đúng lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt cô và anh vô tình chạm nhau. Tịnh Yên giơ tay tạo dấu hiệu yên lặng, rồi gật đầu nhìn anh. Lăng Phương hiểu ý liền gật đầu với cô.

Cô một tay bám vào đuôi xe tăng, một tay luồn vào bên trong gầm xe, cố gắng tìm bộ điều khiển máy chủ. Lăng Phương cho người liên tục công kích xe tăng, để kéo sự tập trung của Peter.

Tịnh Yên không có nhiều thời gian, vì cô cố gắng dùng sức bên cánh tay trái, làm cho máu từ bả vai chảy ra nhiều hơn, nhỏ từng giọt xuống dưới đất. Chiếc xe tăng hết lắc bên này lại lắc bên kia làm cho cô vô cùng khổ sở.

Peter nhìn đám người Lăng Phương và Trịnh Hưng phải tìm kiếm chỗ nấp, liền cười lớn, nhưng anh ta chưa vui vẻ được bao lâu thì tín hiệu từ bộ đàm vang lên rõ ràng bên tai: “ Lão đại, dưới đuôi xe có người.”

Peter lúc này mới xoay camera phía sau, hình ảnh cô đang cố gắng tìm kiếm thứ gì đó dưới gầm xe hiện lên. Ánh mắt anh ta hằn rõ những tia máu, giọng nói như tu la địa ngục truyền qua bộ đàm: “ Mau chóng giết người phụ nữ này cho tôi.”

“ Vâng.” Chiếc xe trở Vỹ lao nhanh về phía trước. Hơn một phút sau cũng liền đuổi đến chỗ Peter, hình ảnh Tịnh Yên đang loay hoay tìm kiếm thứ gì đó hiện lên trước mắt anh ta. Khó khăn lắm lão đại mới có thể lên kế hoạch tỉ mỉ và thực hiện cũng gần thành công. Không thể vì một người phụ nữ này mà làm hỏng cả một kế hoạch lớn được. Nếu để hai gia tộc này hôm nay sống sót, chắc chắn Thor cũng sẽ không được yên ổn.

Vỹ cầm lấy khẩu súng bắn tỉa, nhoài người ra khỏi cửa kính xe, họng súng hướng thẳng phía cô mà bắn. Tịnh Yên cuối cùng cũng dò ra được bộ điều khiển máy chủ, nhưng khi cô vừa định lấy bộ máy chủ ra khỏi xe thì một viên đạn bay đến, sượt qua vai cô va chạm vào vỏ xe rồi bị bắn ngược lại. Mắt cô giật giật, khóe miệng co rụt lại, cô hơi hướng đầu quay lại, họng súng đen ngòm từ những chiếc xe ô tô đen đằng sau đnag chĩa thẳng về phía cô.

Sống lưng Tịnh Yên lạnh toát, với khoảng cách xa như vậy, để viên đạn kia bay tới chỗ cô thì cũng phải mất 10 giây. Cô hít một hơi thật sâu, dứt khoát giật lấy bộ điều khiển máy chủ, sau đó liền buông tay nhảy xuống lăn về phía cánh rừng. Bả vai cô lại một lần nữa đập mạnh vào thân cây gần đó, gương mặt cô lúc này tái nhợt, bàn tay nắm chặt lấy bộ điều khiển máy chủ xe tăng. Gia Linh lúc này nhìn thấy cô vội vàng chạy lại.

“ Tịnh Yên, cậu không sao chứ?”
“ Mình không sao, cậu mau giúp mình phá hủy bộ máy chủ này.” Tịnh Yên lắc lắc đầu nói.
“ Được,”

Gia Linh cầm lấy bộ máy chủ, lập tức liền phá hủy. Bên trong xe tăng, màn hình hiển thị mất kết nối máy chủ, Peter khởi động lại nhưng cũng không thể kích hoạt các bộ phận chống đạn cũng như các nút điều khiển bom đạn. Anh ta tức giận chửi thề một tiếng “ Mẹ kiếp” ném một quả lựu đạn khói về phía Lăng Phương rồi nhanh chóng mở cửa xe leo lên xe Vỹ. Peter hạ lệnh cho toàn bộ người của mình rút lui, vòng xe quay ngược trở lại.

Đoàn xe Peter đi được vài phút, cũng là lúc khói từ lựu đạn tan đi, tiếng nổ lớn từ chiếc xe tăng vang lên. Lửa bốc cháy nghi ngút, thiêu trụi toàn bộ cây xung quanh hai bên đường. Nhìn một màn trước mắt, cô không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm, cô đã cố chống đỡ hết sức có thể, hiện tại cả người cô không còn một chút sức lực. Gia Linh vui vẻ đỡ cô đứng dậy đi về phía mọi người, nhưng chỉ đi được vài bước, cô liền quã quỵ xuống.

Gia Linh hoảng hốt liền kêu lớn: “ Tịnh Yên.”

p/s: Mai là thứ 7 chúng mình lại xa nhau, hẹn gặp lại các mình vào chủ nhật nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#huệ