Chap 1 : Nam nhân kì lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa ở trường đại học K hôm nay khá lớn , nếu không phải có tiết học thì hầu hết học sinh đều trở về kí túc xá ngủ cho sướng thân . Cô thì không được may mắn như người khác , phải lết xác đi học môn Tiếng Anh vô vị này mà người dạy lại là 1 ông thầy viết 1000 chữ dở cũng không nói hết được mức độ dở của ông ta , thôi thì cứ nói đại là dở trong dở đi cho dễ hiểu. Mọi người đã bỏ cuộc từ lâu , có người thì ngồi nghe nhạc ,người thì ngủ gục , cô phát hiện ra 1 người  vừa cắn móng tay vừa quay viết . Có phải không vậy trời , ít ra cô cũng biết có 1800 con vi khuẩn nhiều màu nhiều dạng đang ngọ nguậy trong móng tay cậu nam sinh kia nha . Nhìn thôi là đủ gớm rồi mà nam sinh đó còn tốt tính vẫy tay mỉm cười với cô giống như thân nhau lắm vậy , cô thầm nghĩ : '' Chỉ cần cậu không búng đống vi khuẩn đó vào người tôi thì coi như cậu cũng SẠCH ... mà một chút thôi '' . Mấy bạn nghĩ tôi là ai , xin tự trân trọng giới thiệu tên họ đầy đủ của tôi là Châu Tịnh Nghi , tôi không phải đẹp như mấy cô hotgirl trong truyện kiểu như nếu tôi mà đẹp nhì thì không có ai dám nói mình đẹp nhất . Không có nha , tôi chỉ thuộc dạng ưa nhìn thôi . Và dĩ nhiên sau màn chào hỏi không mấy sạch sẽ của nam sinh kia thì tôi quyết định chưng ra bộ mặt '' Cậu nghĩ tôi quan tâm cậu chắc , mặc dù cậu cười cũng có chút đẹp đó '' . Nam sinh bị khước từ mặt đần ra , suy nghĩ xem mình có nói gì lỡ lời  không . Sau một hồi suy nghĩ cậu phát hiện ra mình có nói gì đâu mà lỡ lời bèn nhân lúc thầy chép bảng chạy vèo qua chỗ cô , hỏi :

- Tịnh Nghi , em giận tôi sao ?

- Bạn học à , cậu có thể bỏ tay ra khỏi áo tôi không , tôi còn phải học 2 tiết nữa . Nếu có gì muốn nói cảm phiền cậu đi rửa tay trước được không ?

- Sao tôi lại phải rửa tay ?

Cái tên này bị cái gì vậy , ban nãy rõ ràng vừa cắn móng tay xong mà , loại người này theo như nhỏ bạn của cô nói là người '' DƠ Ở '' . Tuy vậy cô cũng phải lịch sự hết mức có thể đáp lời nam sinh kia :

- Cậu biết  Downy không ?

Nam sinh kia có chút ngờ nghệch trả lời :

- Tất nhiên là tôi biết , nhưng chuyện này có liên quan gì ?

- Tuy là mùi nước xả này rất thơm nhưng nó cũng không thể át đi mùi của 1800 con vi khuẩn cộng với mùi nước bọt của cậu đâu , cho nên cậu có thể bỏ tay ra khỏi áo tôi không ? 

Cậu nam sinh kia bị cô nói như vậy quê không còn chỗ trốn , tự động quay về chỗ ngồi , coi như cô mạng lớn .

Rốt cuộc thì chuông cũng reng , cô thu dọn sách vở rời khỏi lớp . Trời đã tạnh mưa từ lúc nào , những tán lá đọng đầy nước trước nắng cứ lấp lánh như pha lê trông thật đẹp , cô khẽ mỉm cười. Lúc này đang là giờ giải lao , cô tranh thủ chút thời gian về phòng lấy tập . Cũng như bao ngày , cô vẫn đi con đường cũ , tuy có dài hơn đường chính một chút , nhưng mà cô thích . Ở đây không có mấy cặp tình nhân sến súa , không ồn ào náo nhiệt mà trái lại có cảm giác vô cùng yên tĩnh . Hoa bằng lăng đã nở từ lúc nào , cả cây hoa hồng và cây sứ cũng tranh nhau đua nở . Đẹp thật ! Cô vươn tay định hái trộm một bông hồng , bất cẩn để gai đâm vào tay . Tách .... một giọt máu nhỏ xuống một bông hồng khác , màu máu trộn với màu hoa hồng , vừa đẹp vừa quỷ dị

- Ui da ! Đau quá má ơi !

- '' Có phải là rất đau không ? '' Một giọng nói phát ra

Cô ngước mặt lên , phát hiện cách đó 1m có một nam nhân dựa vào tường đang nhìn cô . Nam nhân này vô cùng kì lạ , tóc để dài chê cả mắt , tướng người cao ráo nhưng luôn tỏa ra hơi lạnh , cả giọng nói cũng vậy , giọng của cậu ta tuy trầm ấm nhưng nghe lại cảm thấy lạnh lẽo , buốt giá. Quái nhất là miệng cậu ta còn ngậm cả đinh nữa .  Nắng làm bóng của cậu đổ thành một vệt dài xuống đất , tĩnh lặng , cô độc . 

-'' Phải , là do tôi bất cẩn , không thể trách ai được '' Cô đáp

Nam nhân yên lặng tựa hồ như đang suy nghĩ , cô không thể nhìn thấy được nét mặt của cậu ta , nhất là đôi mắt . Bỗng nhiên cậu quay người , bước về phía cô , bất giác cô lùi lại . Anh dừng bước 

- Nghi , em sợ tôi ?

-'' Hả , không có ... không có '' Nói rồi cô co giò bỏ chạy , nam nhân này quả là đáng sợ 

Còn một mình , ngước nhìn bông hồng đẫm máu , anh chạm tay vào nó khẽ cười 

- Nghi , đến cả em cũng ghê sợ tôi phải không ?

Cô chạy một mạch về phòng, mệt bở hơi tay , vậy mà ông trời còn chơi ác , để cho cô đụng phải đàn chị khối trên , thôi xong rồi 

- Này mày bị đui à ? Không thấy tao đang đứng đây hay sao mà chạy bán sống bán chết tông vào thế hả con kia ?

Cô  đúng là sắp chết tới nơi , vừa thoát khỏi quái nhân giờ lại gặp quái vật , nhưng mà không sao , tưởng cô dễ ăn hiếp , nhằm to rồi nhá

- Đúng là em bị đui rồi , lỡ tông phải làm trôi make up của chị , thật là xin lỗi 

Mà sự thật là bà chị đánh phấn dày quá , đụng trúng có một cái mà rơi phấn quá trời quá đất

- Con kia , mày có ý gì ? Tao đẹp vậy mà phải trang điểm hả  ? Đúng là mắt thẩm mĩ nghèo nàn

Nhịn hết nổi rồi nha bà chị

- Nè bộ nhà chị nghèo lắm hả không có tiền mua gương soi hay sao mà tự tin quá vậy ? Chị nhìn mặt tôi giống như quan tâm chị không ? Chị đó , mặt thì xấu người thì mập , vòng 1 lại quá lép . Đẹp chỗ nào chị nói tôi nghe coi ? Chị mà đẹp thì giờ tôi là hoa hậu hoàn vũ rồi .  Tỉnh chưa vậy  bà chị ?

Công nhận chửi xong đã lỗ miệng dễ sợ , chửi xong rồi làm gì , chửi xong chạy chứ đứng đó cho chúng nó chửi à , bà đâu có ngu .

Sau khi bỏ lại đàn chị đang ôm 1 cục tức trào máu họng , cô chạy như tên bắn trở về kí túc xá , giờ ra chơi sắp hết rồi . Phòng 301 đây rồi , vừa mở cửa

- ''Nghi Nghi cậu về rồi '' Bát Văn nói

- ''Sao mặt tái xanh như sắp chết vậy ?'' Tiểu Trang  hỏi

- ''Có phải bị ai dọa cho sợ không ?'' Ngải Vy hỏi

- '' Đúng là tớ sắp chết tới nơi rồi , hôm nay thật xúi quẩy , lúc thì gặp anh chàng dơ siêu cấp , lúc thì gặp nam nhân kì lạ , còn gặp luôn cả đàn chị khóa trên nữa . Tớ phải cúng đổi hạn thôi ''

- '' Cậu nói gặp nam nhân kì lạ ? Ai thế ?'' Ngải Vy hỏi

- '' Không biết , tớ gặp trên đường vòng á , đáng sợ lắm , miệng cậu ta còn ngậm đinh nữa ''

- '' Đã nói cậu đừng đi đường đó nữa mà không nghe , cậu đi đường đó , không sớm thì muộn , cũng phải gặp anh ta thôi ''  Ngải Vy nói

- '' Là sao ?'' 

- '' Nghe mọi người nói , anh ta giống như quái vật , tóc để dài che cả mắt , chưa ai từng thấy được đôi mắt của anh ta , không những vậy anh ta thường hay lui vào những góc tối , mà nhất là lúc nào cũng ở một mình . '' Bát Văn nói

- '' Tớ còn nghe nói anh ta lúc nào cũng ngậm đinh , anh ta nghĩ mình bị thiếu sắt nhưng bác sĩ đã xét nghiệm , máu anh ta hoàn toàn bình thường . Biến thái thật '' Tiểu Trang nói

- '' Anh ta là ai  ?'' Cô hỏi

- '' Lêvi lớp 12T1 '' 

Đùa với cô chắc , nam nhân biến thái học lớp chuyên của trường , lại còn là T1 , mà còn là đàn anh của cô .








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net