Chap 7 : Tên Thật Của Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- '' Anh nói gì thế ? ''

- '' Anh nói không đúng sao ? Hử ? '' Anh lên giọng , tất nhiên là tôi biết anh đúng rồi . Anh hai lớp chuyên có thể cho tôi thở tí được không ?  

- '' Nghi , cậu mau giải thích rõ ràng cho bọn tớ nghe , rốt cuộc là giữa cậu và anh ta đã xảy ra chuyện gì ? ''

- '' Tớ với anh ấy , quen nhau rồi ''

- '' Cậu có điên không ? ''

- '' Các cậu bình tĩnh đã , chỉ là sự hiểu lầm thôi . Tớ với anh ấy đúng là đang quen nhau nhưng mà không phải như các cậu nghĩ đâu . Bọn tớ chỉ... ''

Chữ '' giả bộ thôi '' chưa kịp bay ra khỏi miệng đã bị người nào đó chặn mất :

- '' Đối với tôi , quen nhau không có khái niệm giải thích , cho dù các cô là bạn thân của em ấy , tôi cũng không thấy nên kể chuyện riêng tư của chúng tôi với các người . Tôi không có phận sự phục dịch sự hiếu kì của các người , càng không thích có người khác tùy tiện đứng trước cửa phòng tôi la hét . Chuyện hôm nay tôi có thể bỏ qua nhưng nhất định sẽ không có  lần thứ  2 . 

Còn em , anh nghĩ quan hệ của chúng ta nhất định không phải là mấy việc mà  em suy nghĩ . Có thể bây giờ là như vậy  nhưng sau này , em có thể chắc chắn ? 3 chữ còn lại , anh hi vọng em sẽ không tùy tiện nói ra , nếu có thể giữ trong lòng thì càng tốt .  ''

Anh lạnh lùng nhìn cô , sau đó quét mắt đi chỗ khác , vẻ mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ . Vừa rồi có phải là anh đang tức giận . Tất nhiên anh biết 3 chữ  còn lại kia là gì , mặc dù anh biết cô nói đúng , quan hệ giữa anh và cô đơn giản chỉ là một cuộc giao dịch , nhưng mà nghe cô nói như vậy , anh cảm thấy vô cùng đau lòng , lại không tiện thể hiện ra , trong phút chốc không biết đã biến thành tức giận khi nào . 

Nếu như hôm nay không có mấy nhỏ bạn phá đám của cô , kết cuộc đã không thành ra thế này . Nói rồi quay lại nhìn bọn họ , đôi mắt băng lãnh , hận không thể 1 chân đá các người bay ra khỏi Trái Đất .

Trầm ngâm một lúc , cuối cùng cũng chỉ nói được 1 câu :

- '' Các người.....về hết đi  ''

Cô không biết mình đã chọt trúng chỗ nào của anh , sao tự nhiên lại tức giận như vậy , cô nói gì không đúng sao . 

Về thì về , người ta đã đuổi , không lẽ còn ở lại . Cô quay lưng không nói một lời nào đã rời khỏi .

Anh lắc đầu cười , quả nhiên là mắt chọn vợ của anh vẫn còn tốt . Cục vàng của anh đã giận rồi , anh phải mau nghỉ cách dỗ ngọt cô thôi .

Cô về đến phòng , cục tức vẫn còn mắc ngay cổ họng , giận đến nghiến răng nghiến lợi , một cú sút thẳng con gấu bông xuống đất còn buộc miệng hét lên :

- '' Tiểu Vi ngu ngốc , đầu óc bỏ không , tôi nói gì sai hay sao , vẻ mặt đó của anh là gì chứ ,       còn '' anh hi vọng em sẽ không tùy tiện nói ra , nếu có thể giữ trong lòng thì càng tốt . '' nữa chứ . Bà đang giữ trong lòng đây , nếu không đã  một phát cho anh tuyệt tử tuyệt tôn , ngàn đời không con cháu nối dõi , bla bla bla ....... ''

Bên kia người nào đó hắt hơi liên tục , chỉ có thể lắc đầu than trời : '' Anh biết là em đang rất giận mà ''

Trở lại với người đang tức giận , cô đã ôm gấu ngủ từ lúc nào , hễ tức giận chuyện gì là cô đều ngủ , ngủ càng nhiều càng tốt . Mà tính cô không giận ai lâu được , trừ khi là chuyện quá đáng lắm cô mới không bỏ qua thôi , chứ mấy chuyện con nít cỏn con , hơi đâu mà cô để bụng . 

Thế là cô ngủ  một mạch tới sáng ngày hôm sau . 

- '' Nghi , dậy đi , sắp trễ học rồi đó . Nghi , con heo này , còn không chịu dậy  . ''

- '' Bát Văn , nóc nhà bị lủng hay sao đó , cậu đi coi đi , tớ thấy mặt mát mát . ''

- '' TỈNH DẬY ĐI .... TỈNH DẬY . ''

Cô mở mắt ngồi dậy , à không phải là nóc nhà lủng mà là bình xịt nước của Bát Văn . Mà cũng phải , kí túc xá mà lủng nóc nhà cái gì , có lủng chắc cũng lủng liên tiếp mấy lầu mới tới lượt phòng   cô . 

- '' Mấy giờ rồi ? '' Vừa hỏi cô vừa ngáp , còn định nằm xuống giường ngủ tiếp 

- '' Cậu tự mà xem đi '' Nói rồi dí nguyên cái đồng hồ vào mặt cô 

- '' Á trễ giờ rồi . Tránh ra để tớ vào nhà tắm . '' Cô chui vào nhà tắm 10 phút đã chui ra , đây coi như là kỉ lục nhanh nhất của cô rồi .

Sau đó không nói cũng biết , cả đám ba chân bốn cẳng chạy đến lớp , nhưng mà ông trời vốn không chiếu lòng người , kết quả 

- '' Mấy em kia , đã biết mấy giờ rồi không ? ''

- '' ............. ''

- '' Tại sao giờ này mới đến ? ''

- '' .......... '' Không lẽ nói là ngủ quên sao , cái lí do này cũ mèm rồi , nói ra chỉ thêm tội chọc tức giáo viên thôi .

- '' Thôi về chỗ ngồi đi ''

Cả đám : '' DẠ ''

- '' Học sinh bây giờ , thiệt là hết nói nổi ''

 Cả đám chui xuống im lặng học hết tiết một . Vốn dĩ là tự đi đăng  kí học bù một tiết buổi sáng hôm nay , vậy mà lại đi trễ , suy nghĩ  lại hôm qua , đúng là lỗi của người nào đó . 

- '' Hôm nay chúng ta học đến đây thôi . Các em nhớ về nhà làm bài đấy . ''

Cuối cùng cũng xong , cô đói đến bao tử teo lại chỉ còn một ngón tay . 

- '' Ở ĐÂY CÓ  BẠN NÀO TÊN TỊNH NGHI KHÔNG  ? ''

- '' Là tôi . '' Cô đi đến nơi phát ra âm thanh 

- '' Có người muốn gặp cậu . ''

- '' Cho tôi hỏi là ai vậy ? ''

- '' Tớ không biết , một bạn nam , còn đem theo rất nhiều sách . ''

- '' Cảm ơn . '' Cô biết ai rồi 

Cô bước ra khỏi lớp đã thấy người nào đó dựa lưng vào tường , gương mặt tĩnh lặng nhưng vô cùng nổi bật . Gương mặt anh thanh tú , đôi mắt đen với hàng  lông mi dài cong vút , chiếc mũi thẳng tắp cùng với đôi môi quyến rũ . Không những vậy mà dáng anh còn rất đẹp , anh đúng là đẹp từng cm . 

Anh dựa lưng vào tường , ngước mắt lên đã thấy cô đứng đó nhìn mình . Còn tưởng  là cô giận không thèm nhìn mặt anh nữa chứ . 

- '' Của em '' Anh đưa cái túi cho cô 

- '' Cảm ơn . ''

 Cô cầm lấy giỏ định quay lưng rời đi , anh đã nhanh hơn một bước nắm lấy tay cô 

- '' Đi ăn với anh . ''

- '' Không  cần đâu ''

- '' Em vẫn còn giận sao ? ''

- '' Không có . '' 

- '' Vậy tại sao không đi với anh ? ''

- '' Em có hẹn với bạn rồi . ''  Giọng cô lí nhí

- '' Mặc kệ . Em đi với anh hay không ? ''

- '' Em có thể từ chối không ? ''Anh không cần trả lời đâu ,cô biết câu trả lời của anh rồi 

- '' Không . '' Thấy chưa , cô đoán đâu có sai

- '' Nếu em nhất quyết không đi thì sao ? ''

Anh cụp mắt trầm ngâm một lúc , sau đó ngước mắt  lên nhìn cô , đôi mắt anh ánh lên sự cô đơn , môi anh mím chặt tựa hồ đang lo lắng điều gì đó , cũng giống như có điều khó nói 

- '' Anh sẽ rất buồn . '' 

Cô không ngờ anh lại có biểu hiện đó , sau cứ phải chưng ra bộ mặt đau lòng đó nhỉ . Anh biết là em sẽ đồng ý mà , phải không ?

- '' Đi thôi , em đói rồi . ''

- '' Ừ ''

Anh nắm tay cô dẫn đi , cô ngoan ngoãn đi theo , khoảng khắc này khiến tim anh đập loạn nhịp , anh chỉ ước thời gian dừng lại mãi , anh chỉ muốn nắm tay cô đi đến hết cuộc đời này .

- '' Chúng  ta không vào căn tin sao ? ''

- '' Không . ''

- '' Tiểu Vi , em đói rồi , bao tử chỉ còn lại nhiêu đây thôi . '' Nói rồi đưa ngón út của mình đến trước mặt anh 

- '' Em gọi anh là gì ? ''

- '' Tiều Vi , kêu Lêvi nghe chẳng dễ thương tẹo nào . ''

- '' Ai nói với em anh tên Lêvi ? ''

- '' Bạn của em . '' Anh biết ngay là mấy nhỏ bà tám đó , khỏi nói cũng biết .

- '' Em biết tên thật của anh không ? ''

- '' Không phải là Lêvi sao ? ''

- '' Không phải '' Anh khẽ lắc đầu 

- '' Nghi , nghe này . Anh tên là Bạch Tiêu Vi . Vì em là người vô cùng quan trọng đối với anh , cho nên hãy nhớ kĩ tên anh . Bạch Tiêu Vi . ''

  Bạch Tiêu Vi  , tên của anh . Rất đẹp , cô rất thích .











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net