cô lập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phải.

Tôi từng bị cô lập.

Không có một từ nào có thể diễn tả hay hơn đâu. Đôi khi có thể là không hẳn như vậy, nhưng chắc chắn tôi bị kha khá người ghét bỏ.

Về lý do thì tôi không biết và kể cả tôi có biết thì cũng thế thôi. Bởi tôi vốn dĩ đã hiểu rằng không có lý do gì đâu, một khi đã ghét thì mọi lý do chỉ là cái cớ để biểu hiện một cách hợp lý cho sự không ưa nổi ấy mà thôi. Phải hiểu nó là mục đích chứ không phải nguyên nhân.

Cho nên trong thời gian ấy, họ dành thời gian để ghét tôi. Còn tôi dành thời gian để làm những gì mình nên làm, bị ghét cũng là một loại động lực, họ không thể biết được tôi đã làm được những gì trong khoảng thời gian đó.

- Mày nghĩ mày là ai mà khiến bọn tao phải dành thời gian ra ghét bỏ?

Ồ phải rồi, nếu họ không có thời gian và cũng chẳng rảnh rỗi bất cứ lúc nào thì làm sao mà ghét tôi được?

Chắc 101% mọi người đều biết rất rõ, hằng hà sa số điều trong xã hội này đều cần một quá trình cả.

- Người xấu thì luôn luôn bị ghét, bị nhiều người ghét.

Thế thì sao còn nói xấu sau lưng người xấu? Tất cả chỉ là ghét, không ai biết tai tiếng ấy có đúng hay là không. Vì ghét nên mới tự mình nguỵ tạo ra những kí ức không hay về người đó để tiếp tục ghét. Ngay từ đầu đã có ý định muốn ghét, và tôi không tin vào câu nói: "Không phải tự nhiên mà ghét". Mỗi người đều có ấn tượng riêng biệt về mọi chuyện, dù là con người hay thú vật, có thể đó là thích thú, cảm mến và ghét bỏ đương nhiên không ngoại lệ.

Đến bây giờ tôi mới nhận ra, hoá ra đằng sau một người luôn hoà nhã, luôn vui vẻ và chừng mực cũng đã từng bị xa lánh rất lâu rất lâu. Ta không thể phủ nhận được rằng người ấy thật xuất sắc, và nổi trội kể cả không có ai bên cạnh.

Và bản thân tôi cũng nhận ra, một khi ta hiểu được ta chẳng còn ai để bấu víu hay chia sẻ là lúc ta mạnh mẽ nhất để tự mình trở thành chỗ dựa cho bản thân mình. Bởi nếu ta không cố gắng để đứng dậy thì chẳng có ai đỡ ta khi gục ngã, cũng không có lấy một bàn tay vươn ra giúp ta đâu.

Nói sao nhỉ, giống như hào quang của bản thân thì không thể chia sẻ. Vì cái ánh sáng bản chất ấy vốn dĩ do một mình cố gắng mà có. Nó có rực rỡ hay không cũng là do một mình mình thôi.

Nhiều khi sống trong tình yêu thương, mến mộ và bênh vực quá nhiều sẽ khiến bạn lầm tưởng và mất đi nhận thức đúng về cuộc đời. Một cái bọc ấm và đẹp không bao giờ là ổn thoả, vì chẳng có gì là mãi mãi. Một ngày bọc rách, thì bạn sẽ thấy bao nhiêu nghiệt ngã với đắng cay phơi bày. Cho nên vậy đi, cứ nếm trải những gì khó chịu nhất để đến khi ta kiếm tìm một chốn yên bề ta mới có thể nhận ra điều ngọt ngào ẩn dấu khi nó vừa xuất hiện.

Tôi từng đọc một bài thống kê, bài thống kê cho biết tỉ lệ những người được yêu quý thường dễ bị tổn thương, và khả năng đương đầu kém so với những người bị cô lập. Nghe có vẻ có chút tự hào đấy nhỉ? Hay có lẽ là do tôi không lo ngại gì về việc mình bị ghét? Vì tôi đã nghĩ bản thân mình đủ mạnh mẽ để có thể bỏ ngoài tai những móc mỉa, tránh xa những cái nhìn soi mói thiển cận để vươn lên phía trước.

Dù có là vậy, dù có là mạnh mẽ thì đó cũng chỉ là lúc đó, trong hoàn cảnh ấy mà thôi. Vì thử hỏi rằng nếu tôi không mạnh mẽ thì tôi sẽ ra sao đây? Không thể làm khác đi được, bản thân phải buộc thích nghi nếu không thể thay đổi. Thế nên có những vết thương lúc đó đã phải tạm hoãn đau thương lại, phải khâu vội lại thì bây giờ đã dần bục chỉ, và không thể trì hoãn được nữa. Hmm, có lẽ sự cô lập không đánh gục bạn ngay khi nó ra đòn, nhưng nó sẽ luồn lách vào khi bạn yếu mềm nhất và trở thành một đường rạch không bao giờ thành sẹo. Rồi bất chợt bạn nhớ lại, nó ngay lập tức khiến đôi mắt của bạn mọng lên và đỏ hoe trong phút chốc. Đó là phản xạ vốn dĩ rất bình thường của cơ thể vì trước kia nó đã quen phải chịu đựng trong một thời gian dài.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã qua rồi, tôi đã lấy sự cô lập làm trải nghiệm, có cảm giác ai cũng chống lại mình thì mình lại càng hiểu mình đang làm đúng hay sai thì họ vẫn không đồng tình nổi đâu. Vì thế mà tôi càng làm, càng cố gắng, càng muốn hoàn thiện nhiều hơn mà trở nên tốt hơn.

Hải Phòng, mấy hôm trước còn nắng gắt
nay lại mưa

nginn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net