Chỉ là vô tình chạm vào rồi lắc lư (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Về nhà." Biện Bạch Hiền ngáp dài nhìn đồng hồ điểm 5:00 chiều. Búng tay cái "tách" nhún người khỏi chiếc ghế Tổng giám đốc đứng lên, ném chùm chìa khóa vào trong tay Phác Xán Liệt.

Với địa vị hiện tại của mình, Biện Bạch Hiền không còn có thể tự do như trước, cái quyền hạn "ngày lẻ chơi- ngày chẵn làm" trước kia đã bị tước bỏ. Bây giờ đành chấp nhận thiệt thòi ban ngày đến công ty, ban đêm đi chơi thôi.

Lúc đi ngang qua camera an ninh Biện Bạch Hiền vẫy vẫy tay, thấy Phác
Xán Liệt nhìn mình như sinh vật lạ anh đành nhún vai giải thích: "Ông già đang nhìn tôi, chào ổng một cái cho ổng vui ấy mà."

Nói xong thong dong đi thẳng, hai tay đút túi, mồm huýt sáo vui vẻ. Ở trong phòng làm việc hoàn toàn không thấy tâm lý thoải mái này của Biện Bạch Hiền, phòng làm việc đối với anh cứ như bốn vách tường với chấn song sắt dày cộp, thỉnh thoảng có cán bộ quản lý là ông cha đến thăm. Biện Bach4 Hiền điệu dáng như chú chim sáo xổ lồng thích thú hòa mình vào thiên nhiên.

Phác Xán Liệt mở cửa xe cho anh, Biện Bạch Hiền lướt điện thoại, thoải mái nói: "Đi trung tâm thương mại sắm ít áo quần đi."

Phác Xán Liệt theo lệnh đánh xe đến khu trung tâm lớn nhất thành phố. Biện Bạch Hiền cùng hắn lên tầng thời trang, Phác Xán Liệt lựa rất ít đồ, hai bộ mặc thường và hai đôi tất. Khi chuẩn bị đưa đến quầy tính tiền thì bị Biện Bạch Hiền kiểm duyệt nghiêm ngặt, anh nhìn bốn món hàng đơn sơ chiễm chệ đặt trong giỏ hắn.

"Xong rồi sao? Gì ít thế? Không mua đồ lót à? Tôi không nghĩ cậu có sở thích biến thái như thế đấy!" Ý anh nói túm gọn trong hai chữ: thả rông. Phác Xán Liệt cao hơn anh cả cái đầu, khi Biện Bạch Hiền cố ý liếc liếc xuống dòm vào nơi ấy của người ta thì hắn đã quay sang tính tiền.

"Phiền cô." Phác Xán Liệt đặt hàng trong xe lên quầy.

Giám sát 24/24 thì quả thật hắn không thể tự do về nhà, áo quần lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng. Tuy là hiện tại không có nhưng có thể nhờ mẹ hắn thuê công ty chuyển phát tới, hắn trước nay rất ít khi tiêu tiền, khái niệm tiền bạc đối với hắn rất xa xỉ.

Bản thân Biện Bạch Hiền đã lựa xong đâu ra đấy nhưng nhìn Phác Xán Liệt quá đáng thương, chắc là chỉ mới kiếm được việc làm chưa có nhiều tiền chi tiêu nên hà tiện thế đấy! Xem như ông chủ hôm nay rủ lòng thương mua tặng cho hắn mấy bộ hàng hiệu vậy, làm việc với người có tiền ít ra phải toát lên khí chất giàu sang chứ?

"Ra xe đợi tôi." Biện Bạch Hiền bảo hắn, đứng mãi trong này cũng không có việc gì cho hắn làm, chi bằng sai đi canh xe cũng được đó.

"Vâng." Phác Xán Liệt đi thẳng xuống lầu.

"Mẹ giúp con thu dọn ít quần áo ở nhà, công việc khá bất tiện con không thể về nhà lấy được." Phác Xán Liệt ở trên xe gọi điện thoại.

"Mẹ đi Singapore từ sáng rồi, chiều mai mẹ chuyển cho con nhé! Mua tạm mấy bộ mặc đi." Sau khi cởi bỏ lớp vỏ giám đốc thì bà là một người mẹ dịu dàng.

Phác Xán Liệt nhìn hai bộ đồ thể thao mới mua, lười biếng tựa đầu vào thành xe, nói: "Được ạ, con sẽ gửi mẹ địa chỉ sau."

Cùng lắm chịu khó một bữa, tối nay khi thay đồ ra sẽ giặt sạch ngày mai mặc, Phác Xán Liệt đây là lần đầu tiên đi mua sắm, trước kia mọi sinh hoạt đều do cha mẹ quản.

Hắn là trạch nam mà!

Biện Bạch Hiền hai tay xách những năm giỏ đầy, rầu rĩ cuốc bộ ra bãi đỗ xe. "Ai da, biết thế để hắn ở lại cho rồi, đường đường là ông chủ lại phải đi mua đồ rồi còn xách giỏ đồ cho nhân viên của mình." Ai mà ngờ bằng số lượng mà size đồ của hắn lại lớn hơn mình như thế, nhân viên bán hàng còn tư vấn lựa số gấp đôi của anh mà Biện Bạch Hiền đã bác bỏ đấy.

Làm gì mà to con đến vậy chứ!? Đòi gấp đôi ta luôn cơ.

"Về nhà thôi, mỏi chết ta rồi!" Biện Bạch Hiền ôm hai cánh tay đau nhức, hôm nay không có ứng đi chơi, thôi thì nằm dài ở nhà chơi game cũng được.

.
.
.

Biện Bạch Hiền tách ra ở riêng đã ba năm, nơi anh sống không phải biệt thự hay cao ốc cao chọc trời. Chỉ là một căn hộ bậc trung trong thành phố, Phác Xán Liệt vô vàn khó hiểu nhưng hắn không phải người có khiếu tò mò chuyện gì cũng hỏi, chỉ im lặng đi theo Biện Bạch Hiền vào nhà.

"Nhất định là phải sống chung sao?" Phác Xán Liệt đặt mấy túi đồ lên bàn khách.

Biện Bạch Hiền vừa vào nhà đã ngã ra sofa, chống tay sau đầu nhìn hắn: "Sao? Muốn vi phạm hợp đồng hả?"

"Không."

Phác Xán Liệt mặt băng không chút biểu cảm khiến Biện Bạch Hiền liên tưởng đến một bộ phim khoa học viễn tưởng anh từng xem "Sự tàn sát kinh hoàng của Zombie", chỉ dần tạo thêm cho hắn vài vết máu trên mặt rồi thả ra ngoài đường dám chừng sẽ khiến người khác bị dọa chết khiếp. Người gì đâu mà mặt đơ như gỗ đá! Làm như tạc từ bê tông cốt thép không bằng.

"Nhà tôi nghèo lắm không có phòng dư đâu, sofa này dành cho cậu đó. Tối ra ngoài ăn, ăn xong về ngủ, ngủ xong mai đi làm." Biện Bạch Hiền nhường sofa, bỏ vào phòng.

Căn hộ này cũ kĩ, sơn tường đã bong tróc lởm chởm, nhiều góc tường đã bị ố đen, Phác Xán Liệt nhìn quanh căn nhà còn bé hơn cả phòng làm việc của Biện Bạch Hiền. Quá cổ quái, rõ ràng là kẻ lắm tiền sao lại chọn ở một nơi lụp xụp thế này.

Biện Bạch Hiền tắm rửa xong cả hai cùng ra ngoài ăn tối, bữa tối diễn ra trong một nhà hàng Pháp hoa lệ bậc nhất thành phố. Biện Bạch Hiền nhàn nhã đánh no một bụng không để tâm đến vệ sĩ thân yêu của mình đang quan sát dĩa thịt nửa sống nửa chín rưới nước sốt cà đỏ tươi.

"Lần sau đừng ra ngoài ăn nữa, bữa tối tôi sẽ nấu cho anh ăn." Phác Xán Liệt đề nghị, dù sao Biện Bạch Hiền cũng là người hắn nhận bảo vệ, ngày ngày cùng anh ăn mấy thứ không lành manh thế này sợ sẽ không tốt cho sức khỏe sau này.

Biện Bạch Hiền nhìn hắn, giọng mơ hồ hỏi: "Cậu? Nấu đồ ăn được chứ!?"

Mặc cho ánh mắt không chút tin tưởng tia thẳng về phí mình, Phác Xán Liệt đánh xe thẳng về nhà, khi vừa xuống khỏi xe, giọng hắn nhẹ nhàng thoảng qua tai: "Đâu phải anh chưa từng ăn."

*

Phác Xán Liệt là bảo tiêu kiêm luôn chức trợ lý (phụ) cho Biện Bạch Hiền khi về nhà, hắn tốt nghiệp Đại học hạng một, nhân tài như thế thì không thể uổng phí. Biện Bạch Hiền quyết liệt tự khen bản thân, mày như thế là đang tạo điều kiện cho hắn có đủ khả năng phát triển mọi bề.

Anh hướng dẫn sơ lược về hồ sơ công việc cần phải xử lý rồi giao cả cho Phác Xán Liệt còn bản thân thì phè phỡn thảnh thơi về phòng chơi game.

Căn nhà nhỏ thắp sáng đèn, Biện Bạch Hiền hòa mình vào game cướp đất chiếm thành xưng vương một vùng trong phòng ngủ, Phác Xán Liệt ngoài sofa chăm chú xử lý hồ sơ công việc, máy tính bấm lạch cạch không ngớt.

Mãi đến nửa đêm khi đồng hồ sinh học báo hiệu đến giờ nghỉ ngơi, Phác Xán Liệt thở hắt một hơi, cuối cụng cũng xong xuôi, bây giờ đi tắm rồi nghỉ ngơi.

Đến phòng tắm cũng toát lên mùi vị rẻ tiền, phòng tắm và phòng vệ sinh gộp chung lại thành một, Phác Xán Liệt bước vào trong mùi xà phòng thơm nức mũi quyện với không khí ẩm ướt, nơi này ngoài cơ sở vật chất suy thoái ra thì mọi thứ đều rất đầy đủ. Xà phòng tắm, nước hoa cạo râu, thậm chí bàn chải đánh răng cũng đều chuẩn bị đầy đủ.

Phác Xán Liệt khóa trái cửa mới phát hiện chốt cửa đã hỏng, hắn cũng không lấy làm phiền lòng, khép hờ cửa rồi bắt đầu thoát y tắm rửa.

Đã là nửa đêm rồi, ông chủ chắc chắn đã ngủ rồi chứ, với cả căn nhà bé tẹo thế này thì không thấy người bên ngoài cũng phải hiểu là ở trong phòng tắm thôi.

Nặn một ít xà phòng xoa lên người, dưới dòng nước nóng bốc khói nghi ngút, Phác Xán Liệt thả lỏng cơ thể căng cứng, thoải mái tắm rửa.

Buông máy chơi game thì định ngủ, nhưng bụng dưới đã đầy nước rồi nên buộc Biện Bạch Hiền phải lết người đi vệ sinh. Đầu óc đã mơ màng muốn ngủ, bình thường vẫn quen ở một mình bây giờ cũng vậy, sở dĩ không hề nhớ đến trong nhà còn có một vị khác. Thời trang buổi tối của Biện Bạch Hiền chính là một chiếc quần lót bọc lấy thân dưới, áo choàng hay đồ ngủ gì đó cũng không quen mang, bao năm vẫn thân trần đi lại trong nhà.

Miệng há to ngáp cũng không thèm đưa tay lên che, hai mắt đã nhắm tịt quen lối mò vào nhà vệ sinh.

Đẩy cửa xông thẳng vào.

Đứng trước bồn cầu cởi nhẹ quần lót nâng vật bảo của mình bắt đầu xả nước.

Phác Xán Liệt đã tắm xong nhưng chưa mặc áo quần bất ngờ bị tập kích, còn tưởng có kẻ muốn rình mò bản thân mình, không ngờ người kia là làm theo thói quen thường ngày, ngay cả Phác Xán Liệt lõa thể đứng sát bên cũng không biết.

Hắn đang nhìn Biện Bạch Hiền không biết bản thân phải xử lý thế nào cho thỏa đáng đây!

Biện Bạch Hiền hạ quần lót xuống quá mông, quần lót màu đen chất liệu nhung mịn quen thuộc trước mắt như dội lại kí ức miền xa xưa. Vào một ngày mùa hạ nóng nực thế này này, một chàng trai xuất hiện trong cuộc đời hắn, chàng trai trơ tráo dạy hắn chuyện hoan lạc.

Biện Bạch Hiền thoải mái cất vật nhỏ vào trong, chiếc quần đen mịn màng co giãn ôm chặt lấy, không vĩ đại lắm nhưng cũng nhô lên một chóp nhỏ. Bất chợt quay đầu mới giật thót mình, Phác Xán Liệt bằng xương bằng thịt trần trụi trước mắt, hắn không mảnh khố che thân, cơ thể màu đồng ướt nước bóng loáng.

Biện Bạch Hiền căng mắt nhìn mới nhìn rõ được người trước mặt. Chưa kịp mở miệng thì người kia đã lên tiếng: "Đi tè sao không dội nước?" Hẳn chỉ là một câu nhắc nhở.

"A, quên mất." Biện Bạch Hiền xoa xoa mi tâm, quay người lại nhấn cần gạt nước. Đang rất muốn ngủ không có tâm tư gì nghĩ ngợi nữa, Biện Bạch Hiền bỏ ra ngoài thì bị kéo tay lại.

Phác Xán Liệt muốn nhắc nhở là phải rửa tay.

"Chuyện gì?" Biện Bạch Hiền cau mày hất tay khỏi tay Phác Xán Liệt, vì dụng lực khá mạnh, khoảng cách lại thật gần khiến bàn tay vô tình lướt qua cái nơi chính giữa bên dưới của hắn. Lúc thu tay lại mới ngớ người hiểu ra.

"A!" Biện Bạch Hiền trừng to mắt nhìn vật đó lắc lư qua lại, chính do bàn tay anh đẩy nó đung đưa. Ôi thôi rồi, không biết thằng nhóc này còn có dễ ăn hiếp như xưa không nữa đây!?

Phác Xán Liệt cũng bị một phen bất ngờ, hạ thể bây giờ nhạy cảm hơn rất nhiều, chỉ cần một xúc tác nho nhỏ thôi cũng rất dễ bị khơi mào trỗi dậy.

Quả nhiên.

Chưa đầy năm giây sau.

"Ôi trời, sao mà cậu dễ bùng phát quá vậy!?" Biện Bạch Hiền bật cười.

Phác Xán Liệt quay người về sau không nhìn mặt anh, chỉ nhẹ giọng nói mấy từ: "Phiền anh tránh mặt một lát."

Biện Bạch Hiền "oa" một tiếng cảm thán. Cái lòng tự tôn này, ôi sao mà... mới vậy mà đã cương lên rồi.

"Có cần tôi giúp không?" Biện Bạch Hiền nhìn cậu nhóc khi xưa đã cường tráng hơn nhiều, từng bắp thịt cuồn cuộn rải đều trên thân hình to lớn vạm vỡ. Mùi sữa tắm quen thuộc phảng phất quanh quẩn trên cơ thể ấy, Biện Bạch Hiền thực sự muốn đưa tay sờ sờ nắn nắn thử xem.

Không ngần ngại đưa tay sờ lên thật!

Ngón tay thon dài lướt trên vùng thắt lưng cơ thịt căng cứng, bàn tay lướt đến đâu nơi ấy như mang theo lửa dục thiêu đốt.

Phác Xán Liệt quay người bắt lấy bàn tay anh, giọng khàn khàn gần như ra lệnh: "Ra ngoài đi!"

"Không." Biện Bạch Hiền quả quyết lắc đầu, nhướn mày khiêu khích. Bàn tay không bị nắm kia nhanh như chớp chộp lấy phân thân rục rịch của Phác Xán Liệt.

"Anh..." Phác Xán Liệt không biết nên làm gì cho phải đây. Bàn tay xiết chặt tay Biện Bạch Hiền thầm buông lỏng, bởi vì...

Ngón tay vân vê lỗ nhỏ trên đỉnh phân thân, khẩy khẩy cho toàn bộ sức sống trong cơ thể hắn bị kích thích mà trỗi dậy. "Thật là khó chịu." Biện Bạch Hiền dùng giọng mũi cất lên câu nói.

Gì chứ? Khó chịu!? Không rõ kẻ đang khó chịu là ai sao?

"Buông ra đi!" Phác Xán Liệt dần mất kiềm chế. Trước đây ngoài với Biện Bạch Hiền ra, sau chừng ấy năm hắn chưa từng như thế này với ai cả.

"Xin tôi đi, tôi lập tức cho cậu." Biện Bạch Hiền ma mị rướn cổ lên nỉ non bên tai hắn.

Phác Xán Liệt toàn thân không chỗ nào là không căng cứng, cơ bắp trên người đều gồng hết cả lên. Biện Bạch Hiền thuận thế đứng mà ép người áp vào thành tường, dùng chính mình ép sát vào hắn. Bàn tay buông nơi phía dưới, hai tay chống lên ngực đối phương vuốt ve, ngón tay thon thả mát xa phần ngực, trượt xuống múi cơ nơi bụng.

"Bốn năm trước không rõ ràng bằng bây giờ." Biện Bạch Hiền chợt cười, anh đang muốn nói đến cơ bụng. Anh nhón chân để chiều cao hai người trở nên cân đối hơn, mục đích để hạ thân có cơ hội chào hỏi nhau.

Hẳn ban nãy là rất buồn ngủ, nhưng từ lúc bàn tay lướt qua nơi cưng cứng kia thì sâu ngủ lập tức biến mất.

Biện Bạch Hiền lắc lắc mông khiến hạ thân mình bọc trong lớp quần lót va chạm ma xát với phân thân to dài cưng cứng. Phác Xán Liệt nhíu chặt hai hàng mày, cúi đầu nhìn nơi dưới đang bị đối phương ác ý khi dễ. Tức giận đưa tay luồn ra sau eo Biện Bạch Hiền nắm mép quần lót tuột thẳng một đường xuống tận háng.

Tiểu Biện Bạch Hiền trơ chọi nằm giữa hai chân, vật nhỏ mềm mại lắc lư. Phác Xán Liệt thúc thân dưới va chạm dồn dập vào cái ấy của anh, quấn lấy vật của đối phương quyện vào của mình.

"Ối, sao mà gấp vậy. Lần này muốn làm kiểu gì đây!" Biện Bạch Hiền phối hợp lắc lư.

"Ưm... cậu sao..." Môi bị ngậm lấy, chiếc lưỡi mểm mại tách hàm Biện Bạch Hiền chen vào, oanh tạc chiếm đóng. Biện Bạch Hiền thò tay xuống phủ lên lớp lông dày dưới hạ thân Phác Xán Liệt, luồn tay qua kẽ lông mà gãi gãi tăng thêm hưng phấn.

Khi buông môi Phác Xán Liệt cúi nhìn bên dưới cuả Biện Bạch Hiền, nơi ấy của anh láng mịn, da dẻ trắng trẻo chứ không rậm rạp đen kịt như mình.

"Ha, cuối cùng cũng hiểu vì sao cậu không mang đồ lót nha!" Biện Bạch Hiền phá lên cười thích thú. Thì ra là đã có lớp bảo vệ nóng nực này rồi.

"Vì sao?" Phác Xán Liệt hoàn toàn không hiểu ý tứ lời nói của anh.

Biện Bạch Hiền trêu chọc: "Vì cậu nhỏ của cậu quá vĩ đại không quần nào mặc vừa."

Phải thật sự công nhận, Phác Xán Liệt to gấp đôi Biện Ba Hiền.

"Sao không tiếp tục đi... a... ưm...." Biện Bạch Hiền vừa ngậm môi hắn lập tức hối hận. Phác Xán Liệt quá hung bạo, hôn không hôn chỉ biết day cắn.

Kéo tay Biện Bạch Hiền phủ lấy nam căn cương cứng từ lâu của mình. Biện Bạch Hiền thuận theo vuốt ve, chủ động kéo hắn vào giường của mình, lấy ra một hộp thuốc cao bôi lên phân thân Phác Xán Liệt.

Dùng thuốc cao để không phải dùng miệng, dược liệu mát mẻ theo ngón tay lân la phủ khắp từ đuôi tới ngọn, Biện Bạch Hiền tăng lực đạo ở hai tay hăng hái xoa bóp.

Chật vật mãi Phác Xán Liệt cao trào mới chịu bắn, hắn thỏa mãn cong người bắn ra chất dịch sền sệt màu sữa túa đầy tay Biện Bạch Hiền. Gấp gáp thở dốc, bấy giờ Biện Bạch Hiền mới bò người lên bụng hắn, nắm bàn tay chai sạn lâu năm cạ lên hạ thể chính mình.

""Đừng chỉ biết bản thân thoải mái chứ!?" Vật nhỏ nin mềm tê tê dại dại trong lòng bàn tay hắn.

Lại xịch lên ngồi trên bụng hắn, cưỡng ép bắt xoa nắn giúp mình. Phác Xán Liệt rất muốn thuận theo nhưng mà bên dưới lại đang tiếp tục đòi hỏi.

Thuốc cao trơn tru theo bạch trọc đã trôi tuột đi cả, hai người đành dùng tư thế 69 để thỏa mãn lẫn nhau. Biện Bạch Hiền nằm trên người Phác Xán Liệt, thân dưới phủ qua đầu hắn, hai bắp đùi tách rộng để đối phương ngậm lấy vật nhỏ đang lủng lẳng treo trước mặt.

Bản thân mình cũng miệt mài như chú ong chăm chỉ hút mật, cần mẫn ngậm miệng đảo lưỡi để Phác Xán Liệt có khoái cảm trào dâng.

(Viết tới đây tôi buồn ngủ quá 😪thôi để chap sau triển tiếp nhé! Cặp đôi này là lên giường trước yêu sau. Cứ đón xem những tình tiết mới mẻ sẽ dẫn dắt chúng ta sang một hướng nhìn mới.)

Chap sau chính thức bị "ăn". Bạn Hiền khóc ròng khóc rã.

Coming soon =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net