Chính thức trở thành bảo tiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(E hèm ~ đây đã là sau bốn năm rồi nha, để xem bạn Liệt gặp lại bạn Hiền như nào=))))) )

Phác Xán Liệt rời khỏi phòng tập gym mồ hôi nhễ nhại thấm đầy cơ thể, hắn mặc áo thun ba lỗ, quần thể thao dài thu hút ánh nhìn của biết bao người, mi mục tiêu soái thoát phàm với cơ thể cường tráng là một điểm cộng, con trai giám đốc công ty vệ sĩ là điểm cộng thứ hai, và khuôn mặt lạnh băng quanh năm không "gằn" nổi một nụ cười là điểm cộng thứ ba... chỉ bao nhiêu đó đã khiến trăm vạn tên đàn ông thầm ghen tỵ cùng vô vàn mĩ nhân rạo rực xuyến xao.

Hắn vừa lướt ngang qua, cơ thể ướt đẫm mồ hôi làm nổi bật nước da màu đồng khỏe khoắn, mùi đàn hương nồng nàn phả rợp cánh mũi, một cô nàng suýt xoa cảm thán: "Ôi chao, một  soái ca chuẩn men như thế không biết sau này sẽ bị con hồ ly tinh nào sẽ cuỗm mất đây!"

"Hắt xì." Ở nơi xa xa kia, trong căn phòng sang trọng cao trọc trời Biện Bạch Hiền hắt xì liên tục, kinh khủng đến mức hai hàng nước mũi tuôn ra ngoài.

Cô thư kí đang rót trà thấy thế bèn hốt hoảng chạy lại: "Tổng giám đốc em không sao chứ? Sao tự dưng lại đổ bệnh thế này!"

Biện Bạch Hiền khoát tay vớ lấy hộp giấy ăn trên bàn nhét đầy mũi, giọng lẩm bẩm nghe ra mùi vị nói xấu: "Chắc ông già đang mắng em."

Chủ tịch tập đoàn thương mại  Biện thị vừa xuống sân bay về nước khó chịu che mũi: "Hắt xì."

Người vợ ra sân bay đón chồng thấy thế bèn cuống cuồng cả lên: "Mới đi có mấy ngày mà ông xem ông tiều tụy mức nào rồi, có bị cảm không sao mà hắt xì liên tục vậy." Đúng là kẻ nhiều bạc, người giàu đứt tay còn hơn nhà nghèo xổ ruột.

Cha Biện Bạch Hiền đưa vali cho trợ lý, ông cùng vợ lên xe: "Tôi già yếu cả rồi còn khổ thân đi đây đi đó, không biết thằng ranh kia ở nhà có làm việc tử tế không? Hay là cứ lo ăn chơi với mấy cái bọn không ra hồn."

Biện Bạch Hiền vừa chấm nước mũi, "hắt xì" cái khăn giấy ghim trên mũi văng xa gần cả mét.

Liên tục bị hai người ở hai nơi khác nhau nói xấu, Biện Bạch Hiền bị cảm luôn rồi!

.
.
.

Phác Xán Liệt nhấn thang máy đi thẳng lên tầng giám đốc, khuôn mặt nhìn nghiêng tịch mịch không rõ đang nghĩ gì chỉ biết hai tay âm thầm xiết chặt.

"Lý do?" Giám đốc công ty vệ sĩ là một người phụ nữ ngoài 40, vóc người cao gầy, bà ném trước mặt Phác Xán Liệt sấp giấy mỏng.

"Con muốn nhận hợp đồng này, con sẽ làm bảo tiêu cho khách hàng." Phác Xán Liệt nhìn thẳng vào mắt bà, lời nói không chút do dự.

Giám đốc ngã người trên ghế dựa, hai tay đan vào nhau: "Suy nghĩ cho kĩ lý do, đừng múa rìu qua mắt thợ."

"Xuống phòng luyện võ chờ ta." Bà ra lệnh.

Phác Xán Liệt cúi đầu, "Vâng" rồi đẩy cửa ra ngoài.

Giám đốc nhìn bóng lưng con trai rời khỏi, bà thở dài: "Còn tưởng con nghe lời chịu làm kinh tế, lao đầu vào mấy trò đánh đấm này làm gì?"

Bà xuất thân là con nhà võ, nhưng chồng lại thuộc loại thư sinh chói gà không chặt, hai vợ chồng sinh ra được mỗi cậu con trai, cả hai đều muốn nó lớn lên trở thành một tinh anh cho đất nước, muốn nó trở thành một nhân viên văn phòng bình thường, làm công ăn lương theo tháng, không ngờ đột ngột nó đứng trước mặt bà nói: "Con muốn giống mẹ, muốn được bảo vệ người khác!"

Phác Xán Liệt từ nhỏ văn ôn võ luyện,  nếu muốn hắn cũng có thể trở thành nhân viên công sở, tốt nghiệp Đại học kinh tế quốc dân hạng nhất, rất nhiều công ti lớn muốn chiêu mộ. Nhưng không thể không nói đến mảng võ thuật, năm 16 tuổi đạt huy chương vàng Taewondo, 20 tuổi tham giải Quyền Anh quốc tế, đạt danh hiệu 'Quả đấm vàng'. Cũng là người châu Á đầu tiên nhận giải thưởng này.

Cha hắn là một trưởng phòng bình thường, mẹ hắn cũng chỉ điều hành một công ty con con, cha mẹ hi vọng hắn có một công việc nhẹ nhàng sống cuộc sống bình thường. Không ngờ con đường hắn chọn lại trái ngược, đã khiến cha mẹ phật lòng lại còn chấp nhận làm bảo tiêu cho một người có lý lịch không lành mạnh.

Cụ thể không lành mạnh chính là: Người thừa kế tập đoàn thương mại Biện thị, công tử nhà giàu ăn chơi lêu lỏng, bốn năm chẳng mang về được cho tập đoàn một lợi ích gì, tất cả ân phúc đều dựa hơi người cha là chủ tịch. Tháng trước ăn chơi bên Macao thế nào lại gây chuyện với dân anh chị máu mặt, bị truy sát tận đến lúc về nước, chủ tịch vừa tức vừa lo, dù sao cũng là con trai độc tôn, nếu không bảo vệ nó thì bảo vệ ai. Ông trực tiếp liên lạc với công ty vệ sĩ tìm cho Biện Bạch Hiền một bảo tiêu.

...

"Mẹ!" Phác Xán Liệt ngồi trong phòng luyện chờ bà rất lâu. Mãi đến khi đứa con trai sắp mất hết kiên nhẫn bà mới chịu gặp mặt.

Bà ném cho hắn đôi gang tay, mặt lạnh băng nói: "Lên sàn." Sau đó lấy cho chính mình một đôi.

Phác Xán Liệt cúi đầu đeo gang tay, không nói lời nào trực tiếp lên sàn.

"Thắng ta hai trên ba, con được quyền lựa chọn." Bà ra tư thế phòng thủ.

Một thân Quyền Anh Phác Xán Liệt học được là do bà dạy, coi như bây giờ sư phụ muốn giao đấu với học trò, không nói cũng thừa hiểu đứa học trò phải chật vật thế nào để không thua cuộc một cách quá khó coi.

"Con không đánh, mẹ nên chấp nhận để con đi!" Phác Xán Liệt phút trước lấy hết can đảm bây giờ lại thụt lùi về sau mấy bước.

Mẹ hắn ra đòn đánh vào không khí: "Hèn nhát, đến đối mặt với ta còn không dám thì làm sao bảo vệ được người khác, con không có lựa chọn khác, nếu không ra tay con sẽ thua." Bà vừa dứt lời đã tấn công nhanh như chớp giáng xuống bụng hắn một đấm.

Phác Xán Liệt thụt lùi về sau, hai tay nắm chặt, không cử động.

"Tấn công, sau này bất cứ trong trường hợp nào giao chiến nếu con không phản công, con sẽ thua cuộc. Ngay cả đối với người thân ép con vào đường cùng cũng không được nhu nhược." Tiếp tục giáng xuống một quả đấm.

"Biện Bạch Hiền một thằng công tử bột, chẳng phải con muốn làm bảo tiêu cho nó sao?"

Phác Xán Liệt cuối cùng cũng đã phản ứng, hắn bước lên nghênh đấu. Cả hai đều ra đòn quyết liệt, mẹ hắn một khi ra chiêu thì tuyệt nhiên không thương tiếc, công phu của bà rất tàn độc. Phác Xán Liệt lấy sức mạnh của chính mình cộng với khả năng ứng phó nhuần nhuyễn không tấn công dồn dập, chỉ trực chờ sơ hở đối phương để phản công.

Đánh đến vật vã, mẹ hắn đã thấm mệt nhưng hắn không phản công nhanh, mấy lần bị đánh ngã đều chống tay đứng dậy.

"Điểm mạnh của con là thể lực, kinh nghiệm thực tiễn nhưng con quá nhu nhược, trong công việc phải đặt lợi ích lên đầu, thứ đến mới là tình cảm." Ban nãy vừa nhắc đến tên khách hàng đứa con trai như chịu kích thích mới tấn công.

"Ta sẽ dạy con thêm một bài học." Nói rồi bà dẫn hắn đến phòng bắn súng. Lắp mười viên đạn vào súng ống rồi ném cho hắn: "Mười viên liên tiếp trúng hồng tâm, ban nãy con thua rồi." Đây là cơ hội cuối.

"Vâng, con hiểu." Phác Xán Liệt cầm súng, nhắm thẳng hướng bia đạn mà bắn. Cánh tay săn chắc nổi lên các thớ cơ dày, mồ hôi chảy đầy người.

"Đùng... đùng đùng." Bắn liên tiếp không ngừng.

Từng lỗ đạn bắn xuyên nhau, mũi súng không hề di chuyển mặc cho bắn xong một phát khẩu súng giật rất mạnh.

Mẹ hắn không quan sát, bà thong thả cầm khăn lau chùi rồi rắp ruột súng. Hờ hững nói: "Bây giờ con hối hận còn kịp đấy, khách hàng là một tên phá gia chi tử, không có tiền đồ, đừng phí thời gian công sức để bảo vệ mộ kẻ không đáng như thế!"

"Đùng... đùng." Phát đạn cuối cùng bắn ra, Phác Xán Liệt buông súng, bàn tay đầy những vết chai nắm thật chặt giấu sau lưng.

"Con lại thua rồi!" Bà vuốt tóc con trai, lau đi mồ hôi trên trán hắn.

"Không nhìn bia đạn cũng biết con thua rồi!" Hai viên cuối bắn vào tường, trật xa hồng tâm.

"Lòng kiên định vững vàng và sự thờ ơ sẽ giúp con tốt hơn đấy!" Bà đang truyền đạt những kinh nghiệm cuộc đời cho con trai.

"Vâng ạ, con xin ghi nhớ!" Quả nhiên nhắc đến kẻ kia tâm chí hắn liền lung lay.

Trước khi rời đi, bà ngờ vực hỏi: "Con và trên khách hàng đó quen biết nhau?"

Phác Xán Liệt chột dạ: "Con không có."

Mặc cho sự lấp liếm của con trai, bà nói: "Không sao, làm bảo tiêu cho người thừa kế cũng không phải không tốt, học tập phương pháp làm ăn của người ta sẽ giúp ích cho con sau này."

Không phải là vô tình hỏi, rõ ràng bà biết có sự tình uẩn khúc, chỉ là con trai không muốn nói hà tất phải làm khó hắn làm gì. Trước đây khi dọn dẹp phòng bà phát hiện trên bàn học con trai viết chằng chịt hai từ "Bạch Hiền" bà đoán là tên một người nào đó,  khắp sách vở cũng là cái tên ấy. Phác Xán Liệt ngoài đọc sách ra không có mối quan hệ yêu đương tuổi mới lớn, cũng không có hứng thú với đồ chơi hay sưu tập thứ gì, duy nhất có mấy tờ tiền nước ngoài cất giữ cẩn thận trong một hộp giấy. Bốn năm vẫn luôn giữ gìn cẩn thận.

Biện Bạch Hiền bị cấm túc không được đi lung tung từ lần gần nhất bị truy sát trong thang máy của một khu thương mại. Chờ mãi mới chờ đến ngày hôm nay, bảo tiêu mới của anh đã đến thử việc.

Phác Xán Liệt mặc trang phục của công ty vệ sĩ, từ đầu đến chân là bộ Âu phục đen tuyền may cách tân, bên trong bộ đồ gọn nhẹ thanh lịch có thể chứa hẳn hai khẩu súng lục cùng mã tấu.

"Tổng giám đốc có lệnh khi nào người của công ty vệ sĩ đến không cần phải thông báo cứ mời vào trực tiếp." Cô thư kí chuyên nghiệp dẫn Phác Xán Liệt đến trước cửa, đẩy cửa mời người vào.

"Cảm ơn cô." Phác Xán Liệt lịch thiệp cúi đầu.

Phác Xán Liệt vào được một lúc thì thư kí mới tóa hỏa tâm tinh: "Ôi thôi chết! Trưởng phòng Tần còn chưa ra khỏi phòng."

Trong đầu cô liên tục nghĩ đến cảnh sơn vũ của Tổng giám đốc và tên trưởng phòng dựa hơi kia bị anh vệ sĩ lần đầu gặp gỡ trông thấy thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, dù sao cô là người cũ nên quen rồi, người mới thì có hơi...

Tự gõ vào đầu mắng mình thất sách. "Mày chẳng tinh ý gì cả!"

Quả đúng như lo lắng của thư kí, Phác Xán Liệt bước vào điều đầu tiên đập vào mắt chính là cảnh mây mưa tình thú của hai người đàn ông sau bàn làm việc.

Biện Bạch Hiền ngồi trên đùi một người đàn ông khác, choàng chân quấn lấy hông người kia, hai tay đặt chân vai, áo sơ mi trễ thấp để lộ sống lưng và vòng eo thon nhỏ. Âm thanh mút mát và tiếng cười khe khẽ ám muội truyền vào tai Phác Xán Liệt, hắn điềm nhiên như không có gì đưa tay gõ vào cửa gỗ.

"Cốc cốc."

"Ưm... á..." Hai người đang quấn quít kia như bị phá đám. Biện Bạch Hiền quay lưng lại phía hắn, gã thanh niên kia hung hăng quát: "Vào đây làm gì? Cậu là ai?"

Biện Bạch Hiền quay lại nhìn, còn nhớ hôm nay đã dặn dò thư kí, vậy xem ra đây là bảo tiêu mới đến làm việc đây.

Rõ ràng đang lúc truy hoan vụng trộm bị người lạ bắt gặp, còn khiến Biện Bạch Hiền mất hứng đẩy ra, anh thờ ơ nói: "Ra ngoài đi."

Tần Uy bị đuổi ra mặc dù trong lòng rất tức giận nhưng ngoài mặt vẫn đường mật thủ thỉ: "Vậy anh đi trước, bảo bối khi nào nhớ anh cứ việc alo cho anh nhé!"

Biện Bạch Hiền không đáp, hờ hững khoác tay. Khi cố định lại vị trí ngồi anh chỉnh chu chỉnh đốn lại tác phong, chân vác chéo nhìn Phác Xán Liệt.

"Vào đi."

Phác Xán Liệt cúi đầu chào: "Tôi là Phác Xán Liệt nhận nhiệm vụ bảo vệ anh kể từ lúc này."

Biện Bạch Hiền xoa xoa môi, ban nãy vừa mới hôn kịch liệt nên có hơi đau, anh hỏi hắn: "Hồ sơ xin việc?"

"Trên bàn thưa ngài." Khi thốt ra câu này vừa có ý nhắc nhở vừa mỉa mai.

Biện Bạch Hiền chột dạ gãi gãi mũi cầm lấy sấp hồ sơ lộn xộn vì cuộc truy hoan ban nãy, thư kí đã gởi đến một bộ, anh chưa kịp xem thì Tần Uy đã đến.

Lật lật mấy trang đọc lướt qua Biện Bạch Hiền ho khan: "Khụ, cậu nhiều ưu thế như vậy sao lại muốn làm bảo tiêu cho tôi?"

"Vì tôi thích công việc này." Không thể nói được la vì tôi muốn gặp lại anh nên muốn làm ai vặt cho anh.

Biện Bạch Hiền gật gù lấy lệ: "Tướng tá cũng ngon lắm, từ bây giờ tôi đi đâu cậu theo đó. Trong hợp đồng tôi yêu cầu bảo vệ 24/24, vì vậy nhu cầu đi lại, ăn ở, thậm chí ăn uống cũng phải theo sát tôi, cậu rõ cả chứ?"

Vì là dân ăn chơi nên có thêm một người theo sau bảo hộ cũng tốt, có ẩu đả cũng không phải leo lên cây trốn nữa.

"Tất nhiên tôi hiểu, xin hỏi anh còn gì căn dặn thêm không?"

Biện Bạch Hiền ngẫm nghĩ mãi thấy người thanh niên này rất quen mặt, có thể lúc trước đã từng gặp qua nhau rồi. Suy nghĩ nhiều sẽ rất đau đầu vì vậy anh quyết định hỏi thử: "Trước kia tôi có quen cậu không? Trông cậu rất quen."

Phác Xán Liệt nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt: "Phải, bốn năm trước anh chơi đánh bài ở một nông thôn nhỏ, gây ra ẩu đả, trèo lên cây và nhảy vào nhà tôi."

Và sau đó ngã vào người tôi, còn quấy rối tôi, quan hệ với tôi. Chỉ là những điều này không nói ra miệng, nhưng cả hai người âm thầm hồi tưởng.

Biện Bạch Hiền vừa hớp được ngụm nước đã phun ra, ho sặc sụa.

"A, khụ khụ." Chỉ tay vào hắn: "Chính là cậu!?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC